Mặc Uyên chạy tới, vung tay chém vào gáy đánh ngất Bạch Chân, bế lên, xoay người nhìn về phía mảnh đất khô cằn: "Huynh trưởng, tội gì đến nỗi này?"
- -----------
Trước khi Bạch Chân phi thăng Thượng Thần, Chiết Nhan từng đến Côn Luân Hư gặp Mặc Uyên: "Mặc Uyên, mấy ngày gần đây ta quan sát tinh bàn của mình, e là kiếp niết bàn sắp tới rồi..."
"Huynh trưởng!"
"Không sao, ta thấy thời gian không chênh lệch mấy với lôi kiếp của Bạch Chân, chỉ sợ đứa trẻ kia phi thăng Thượng Thần sẽ sinh biến số.
Nếu ta thật sự phải ứng kiếp này, nhớ lấy, phải cứu Bạch Chân! Đừng để y làm điều gì ngu ngốc."
"Huynh trưởng có cần ta giúp..."
"Không cần, đây là kiếp nạn mà hai chúng ta đều cần trải qua, người khác nhúng tay vào quả quyết không ổn.
Ngay cả tiểu hồ ly kia còn không cho ta thay y chắn lôi kiếp phi thăng, ta sao có thể bắt đệ thay ta lịch kiếp." Dừng một chút: "Ta cũng tin rằng ta sẽ trở về.
Dù sao, ta không thể để vị kia của nhà ta thương tâm."
Mặc Uyên nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cuối cùng không khuyên nữa.
- ------------
Mặc Uyên hóa một tiên thuật, bao lại chỗ đất khô cằn mà hoang hỏa để lại kia thu vào trong tay áo, mang theo Bạch Chân cùng nhau trở về Côn Luân Hư.
Đại đồ đệ Điệp Phong thấy sư phụ dẫn người trở về, không khỏi thắc mắc: "Sư phụ, đây...?"
"Chăm sóc tốt cho vị Thượng Thần này, hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách" Mặc Uyên nói xong đi tới Hỏa Sí động.
Vào động, biến chỗ đất khô cằn ra, quả thực có một sợi nguyên thần mỏng manh của Chiết Nhan trong đống đất khô này.
Có lẽ ngoài phượng hoàng ra, không ai có thể giữ lại nguyên thần từ trong hoang hỏa hiến tế kia.
"Huynh trưởng thật sự là có dự kiến trước"
Nguyên thần được Mặc Uyên đặt vào lửa phượng hoàng mà Chiết Nhan để lại lúc ngủ say phi thăng Thượng Thần.
Phượng hoàng niết bàn cần lấy lửa làm vật dẫn, hóa thân đất khô cằn, sau đó tự dập tắt ngọn lửa của chính mình, tạo ra tiên thân mới từ tro tàn.
Nếu có thể thành công, sẽ hưởng phúc trường tồn cùng thiên địa, ma tính ăn mòn do sát sinh tạo thành cũng sẽ tiêu tán.
Thế nhưng quá trình này cần thời gian bao lâu, có thể thành công hay không, không ai biết cả.
Hiện tại vạn sự sẵn sàng, còn lại chỉ trông chờ vào chính bản thân Chiết Nhan.
Bạch Chân tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi không quen thuộc, ngồi dậy, Điệp Phong chắp tay thi lễ: "Thượng Thần."
"Nơi này là đâu?"
"Đây là Côn Luân Hư."
Đúng rồi, tiên khí tự nhiên vờn quanh này không có ở chỗ của chàng.
Nhớ tới những chuyện vừa qua, Bạch Chân cảm giác tim như bị đao cắt, đứng dậy định đi.
"Trên người Thượng Thần còn có thương tích, vẫn nên nghỉ ngơi đi."
"Chớ có cô phụ một mảnh khổ tâm của huynh trưởng ta..."
"Sư phụ."
Mặc Uyên gật đầu, bảo Điệp Phong lui ra, ngồi xuống đối diện giường, nhìn thẳng vào Bạch Chân.
"Khổ tâm?" Bạch Chân nhếch khóe miệng: "Hắn có từng nghĩ tới nỗi đau khổ của ta khi phải cô độc trên đời?"
"Ba đạo hoang hỏa kia, nếu huynh trưởng không hiến tế, các ngươi, không, toàn Tứ Hải Bát Hoang chỉ sợ đều sẽ lâm vào nghiệp hỏa, đến lúc đó sinh linh đồ thán, là cảnh tượng mà ngươi muốn nhìn thấy sao?"
Bạch Chân trầm mặc không nói, sau đó vái chào: "Đa tạ ân cứu mạng của Thượng Thần." Tiếp theo gọi Tất Phương tới: "Về rừng đào."
Đợi một hồ một chim đi xa:
"Sư phụ vì sao không nói cho Bạch Chân Thượng Thần biết Chiết Nhan Thượng Thần vẫn giữ một sợi nguyên thần ở đây?"
"Huynh trưởng có thành công hay không chúng ta còn không biết, cho dù có thể thành công cũng không biết mất bao nhiêu năm.
Hiện giờ Bạch Chân đã là tâm như tro tàn, nếu chúng ta nói cho y biết huynh trưởng vẫn có hồn phách, nếu sau này không thành công, khi đó sẽ phải chịu đả kích lớn hơn rất nhiều so với hiện tại, không bằng đợi ngày thành công, mọi người đều vui mừng cũng tốt hơn là không vui mừng." Mặc Uyên biết rõ điều này khổ sở đến mức nào.
"Vậy sư phụ không sợ Bạch Chân Thượng Thần lại luẩn quẩn trong lòng?"
"Y còn có Bắc Hoang cần phải thống trị, huống hồ, người trong lòng của huynh trưởng ta, con trai của Hồ đế, lúc ấy nhất thời nghĩ quẩn, qua một thời gian sẽ không vô dụng như thế nữa.
Y có trách nhiệm và bản lĩnh của chính mình."
"Đệ tử hiểu rồi."
Bạch Chân trở về rừng đào, quả nhiên, rừng đào này gắn bó với hơi thở của chủ nhân, hiện tại đã suy tàn một mảnh.
"Nếu ngươi ở đây, sẽ không muốn thấy cảnh tượng như vậy." Bạch Chân vung tay lên, rừng đào khôi phục sức sống.
Vợ chồng Hồ đế tới rừng đào, trông thấy một người áo trắng đầu bạc đứng trong rừng đào.
"Chân Chân?" Hồ hậu run rẩy gọi chàng.
"Mẹ, cha." Bạch Chân nhìn sang cha mẹ mình, nhưng vẫn còn đỏ hốc mắt.
Thấy con trai mình thương tình như thế, nhị lão cũng không dám nói cái gì.
Hồ hậu ôm Bạch Chân vào lòng, trấn an vỗ lưng chàng, Bạch Chỉ giơ tay xoa đầu chàng, Bạch Chân cuối cùng đau đớn khóc thành tiếng: "Chiết Nhan hắn...!hắn..."
"Chúng ta đều đã biết rồi...!Khóc đi con, khóc ra sẽ dễ chịu hơn."
Bạch Chân rời khỏi lòng Hồ hậu, vung vạt áo, phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu, cũng không đứng dậy: "Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu, trong Tứ Hải Bát Hoang này, con cố tình yêu Chiết Nhan, vốn định qua độ kiếp sẽ nói rõ với nhị lão, nhưng bây giờ..." Bạch Chân nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Hài nhi nguyện tự thủ rừng đào này, vĩnh viễn không cưới vợ! Mong cha mẹ thành toàn."
"Việc này...!con..." Hồ đế nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Hai người họ dù chưa làm rõ quan hệ, nhưng Hồ hậu là người rất tinh tế, ít nhiều cũng đã nhận ra, chỉ là bà không thể ngờ được con trai mình đã dùng tình sâu đến vậy.
"Thôi, thôi.
Chân Chân, con phải biết rằng con là nam nhi đội trời đạp đất, là hậu duệ của Thanh Khâu Hồ tộc ta, vạn sự phải có đúng mực!" Hồ đế nhìn con trai út một đầu tóc bạc, cũng không đành lòng, cuối cùng châm chước.
"Đứng lên đi Chân Chân." Hồ hậu đỡ Bạch Chân dậy.
Trên người Bạch Chân có thương tích, nói rõ hết thảy xong, cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước mắt tối sầm, ngã vào lòng Hồ hậu.
Bạch Chân bệnh một trận gần ba tháng, sốt mơ mơ màng màng, miệng không ngừng gọi Chiết Nhan, mỗi khi Hồ đế và Hồ hậu nhìn thấy luôn thở dài.
Nghiệt duyên, nghiệt duyên.
Chờ đến khi Bạch Chân thanh tỉnh lại đã là chuyện nửa năm sau đó.
Chàng đã dặn dò Hồ đế và Hồ hậu mình như vậy sợ là không thể chăm sóc Tiểu Ngũ, cũng may có thuốc của Chiết Nhan làm nàng vẫn luôn ngủ.
Lúc ấy cũng là vì sợ chàng lịch lôi kiếp Bạch Thiển sẽ lo lắng, cố ý cho nàng ngủ một trận, cũng đỡ phải lúc không có mình đi gây rắc rối mà không ai che chở, hiện tại xem ra...!Không bằng dùng Tỏa Thời thuật, chờ khi nào mình khỏe rồi thì đi gặp con bé sau, ai ngờ một lần này dùng thật lâu.
( Tác giả: Tỏa Thời thuật có khả năng khiến thời gian của mình trôi qua vô cùng chậm trong khi thời gian trôi qua của những người khác vẫn bình thường, hơn nữa chính mình cũng không biết, đến lúc cởi bỏ thì vẫn cùng canh giờ nhưng đã vượt qua mấy ngày.
Nói cách khác là Bạch Thiển vẫn luôn ngủ, cho nên không có ký ức ca ca phi thăng Thượng Thần.
Thật · người đẹp ngủ trong rừng · Thiển)
Sách của Tư Mệnh ghi lại: năm sau, một ngày có một tiểu tiên bị hùng quái đuổi giết đến choáng váng, lao đầu chạy về phía rừng đào mười dặm, có lẽ là bị đuổi giết không nhận ra phương hướng, cũng không biết nơi này là đâu.
Bạch Chân cứu tiểu tiên tia, cuối cùng lúc gần đi, tiểu tiên kia bái lạy, hỏi:
"Không biết tên của công tử là gì?"
"Tại hạ...!Chiết Chân."
Lấy họ của ngươi ghép vào tên của ta, có lẽ là điều duy nhất hiện tại ta có thể làm vì hai chúng ta..