“Tuyết Liên mùa này đặc biệt nở đẹp.” Ngửi hương thơm đặc biệt của Tuyết Liên, Ly Ương nở nụ cười đầy mặt.
Trọng Túc chắp tay đứng ở cách đó không xa sau lưng Ly Ương, ánh mắt hơi cưng chiều lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng và Tuyết Liên trải rộng cả đồi. Nàng trở lại, Tuyết Liên mùa này tự nhiên nở đặc biệt tốt. Hắn đã chừng hơn bốn nghìn năm, không thấy rầm rộ như thế rồi.
Cảm nhận được hơi thở của Bạch Nhiễm xuất hiện ở trong phạm vi Thiên Sơn, Trọng Túc hơi sững sờ, giương mắt nhìn lại hướng chân núi. Chẳng qua là mấy hơi, Bạch Nhiễm đã từ sườn núi phụ cận đến chỗ sườn núi nhỏ của bọn họ, tốc độ nhanh đến độ Trọng Túc cũng không khỏi hơi ghé mắt.
Ly Ương cũng phát hiện có người đến, còn chưa kịp thấy rõ ràng người tới, trước mắt liền thoáng hiện một bóng trắng, người nọ đã đứng ở trước người của nàng. Ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt chính là dung nhan vô song, tư thái tươi đẹp, làm cho người ta hít thở không thông.
“Ngươi, là ai?” Chẳng biết tại sao, rõ ràng chưa từng thấy người trước mắt, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc kỳ quái. Thấy hắn vặn lông mày mím môi, còn có đau đớn không nói được ở đáy mắt, ngay tiếp theo Ly Ương cũng cảm thấy tim khó chịu.
“Không nhớ rõ?” Trái tim Bạch Nhiễm chấn động, nhưng vẫn cười, giọng nói mượt mà chậm rãi, rất là êm tai. Chẳng qua là câu hỏi nghe tựa như lơ đãng này xen lẫn quá nhiều thứ, thậm chí có một tia chua xót vô cùng nhạt.
Nghe xong lời này, Ly Ương cũng hiểu. Người trước mắt này, đại khái kiếp này nàng biết. Chỉ là mình thật cái gì cũng không nhớ. Quay đầu nhìn về Trọng Túc nhờ giúp đỡ, Ly Ương chỉ có thể chờ hắn tới đây giải vây cho mình.
“Tại sao có thể như vậy?” Trọng Túc đi lên trước, còn chưa mở miệng chỉ nghe thấy Bạch Nhiễm hỏi. Trọng Túc lắc đầu một cái, ánh mắt xẹt qua Ly Ương bên cạnh, chuyện này hắn cũng không được rõ ràng cho lắm.
“Phượng Hề!”
Bạch Nhiễm vừa muốn tiếp tục lên tiếng hỏi rõ, liền nghe đến một tiếng kêu vui mừng của Ly Ương, lời nói muốn ra miệng đều ngưng ở trong cổ.
Ly Ương liếc thấy bóng đỏ tươi từ xa đến gần, vừa dứt lời, đã đến trước người của nàng.
Vừa tiếp xúc đến tin tức, Phượng Hề liền không ngừng nghỉ chạy tới. Bất đắc dĩ núi Phượng Kỳ xa Thiên Sơn hơn Thanh Khâu rất nhiều, lúc này mới trễ hơn Bạch Nhiễm một bước. Nhìn thấy hình người xông tới, Phượng Hề nhàn nhạt cười một tiếng, dịu dàng kêu: “Nhân nhi.”
“Tóc của ngươi...” Liếc thấy một đầu tơ bạc như thác của Phượng Hề, Ly Ương không ngừng được đau nhói trong lòng. Nghĩ đến kiếp trước lúc nàng nhắm mắt tóc hắn đã bắt đầu trở thành nhạt liền đoán được nguyên nhân tóc đen của hắn biến thành như vậy.
Phượng Hề liếc mắt tóc của mình, thờ ơ cười một tiếng, “Không có gì, cũng đã qua.”
“Thật xin lỗi, để cho ngươi đợi lâu như vậy.” Ly Ương đứng ở trước mặt hắn, một đôi mắt hạnh toát ra tơ vương vô tận. Nàng từ trong miệng Trọng Túc biết được hôm nay đã qua hơn bốn nghìn năm, như vậy Phượng Hề cũng đã đợi nàng hơn bốn nghìn năm.
Nàng cho là luân hồi chuyển thế sẽ không thật lâu, ai ngờ tỉnh lại lần nữa không ngờ qua hơn bốn nghìn năm.
Nghe nói như thế, trong mắt Phượng Hề cũng là buồn bã. Tiếng “Thật xin lỗi” này hẳn là hắn nói mới phải, hắn... Nhớ tới sai lầm mình tuyệt đối không nên phạm, Phượng Hề chỉ cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt người đang áy náy trước mắt. Bất quá trời xanh rốt cuộc vẫn chăm sóc hắn, khi hắn cơ hồ sẽ phải mất đi nàng, lại đưa nàng về bên cạnh hắn.
Lần này, hắn tuyệt sẽ không buông nàng ra nữa.
Phượng Hề ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nhiễm, đưa tay kéo qua Ly Ương, không có nửa phần thối lui.
Theo tầm mắt của Phượng Hề nhìn Bạch Nhiễm, lúc này Ly Ương mới lại nghĩ tới sự hiện hữu của hắn, người này đến tột cùng là ai? Không biết vì sao, trong lòng cảm thấy người này có ngàn vạn quan hệ với mình.
Bạch Nhiễm ngưng mắt nhìn Ly Ương, ánh mắt chuyên chú giống như là nhìn vào trong lòng của nàng, Ly Ương bị nhìn chăm chú có chút sợ hãi. Một hồi lâu, Bạch Nhiễm quay mắt đi, quay đầu thấp giọng nói với Trọng Túc: “Chúng ta đi vào trong nói chuyện?”
Thấy ánh mắt bao hàm thâm ý của Bạch Nhiễm, Trọng Túc ngẩn ra trong lòng, sao người này có thể phát hiện nhanh vậy... Quét mắt Phượng Hề cùng Ly Ương, Trọng Túc gật đầu một cái, mang theo Bạch Nhiễm đi tới đỉnh núi.
“Người đó là ai vậy?” Nhìn theo Trọng Túc cùng Bạch Nhiễm rời đi, Ly Ương hỏi Phượng Hề.
“Đó là Hồ đế Thanh Khâu, Bạch Nhiễm.” Thấy Ly Ương nhíu chặt hai hàng lông mày suy tư, Phượng Hề không biết nên may mắn hay là lo lắng. Bất quá là càng sợ, nếu như người bị quên chính là hắn... Hắn thậm chí không muốn tiếp tục nghĩ thêm.
Suy nghĩ thật lâu, vẫn là trống rỗng. Ly Ương thở dài, trong mắt hơi áy náy, “Ta thật sự nghĩ không ra.”
“Không có việc gì. Không nhớ nổi cũng không cần miễn cưỡng mình.” Trước mắt là Nhân Phi hắn quen thuộc, coi như bề ngoài không giống, nhưng vô luận là khẩu khí nói chuyện hay động tác rất nhỏ cũng thật quen thuộc. Giờ khắc này, Phượng Hề mới biết mình thật chờ được.
Tuy nói có một loại cảm giác kỳ dị không nói được đối với Bạch Nhiễm này, Ly Ương vẫn không có nghĩ tiếp. Dù sao hiện tại Phượng Hề đang ở bên người nàng, sao nàng lại suy nghĩ về nam nhân khác?“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Chỗ Trọng Túc bế quan, Bạch Nhiễm nhíu lông mày nhìn về phía hắn, lời nói ra là giọng điệu chất vấn.
“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Trọng Túc khẽ lắc đầu, Ly Ương sẽ biến thành như vậy ngay cả hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Không rõ ràng lắm?” Bạch Nhiễm cười lạnh hỏi ngược một câu, mặt trầm như nước, trong mắt đã ngưng tụ mấy phần lạnh như băng, áp bức nhàn nhạt theo tức giận của hắn bay về phía Trọng Túc. Ly Ương hôm nay, căn bản là Nhân Phi đã chết đi hơn bốn nghìn năm trước, nào có nửa phần bóng dáng của nàng ban đầu? Nếu là như vậy, Ly Ương có gì khác chết đi?
“Chuyện này thật ngoài dự liệu của ta, ta cho là Nhân nhi chỉ khôi phục trí nhớ của kiếp trước, ai ngờ nàng lại quên mất tất cả trí nhớ kiếp này.” Trọng Túc hết chỗ nói, Ly Ương vẫn mâu thuẫn không muốn khôi phục trí nhớ kiếp trước. Nhưng hắn cuối cùng lại chứa một chút lòng riêng, muốn muội muội duy nhất nhớ lại quá khứ, cho nên mới phải mang nàng vào lòng Thiên Sơn giúp để giúp một tay cho nàng khôi phục trí nhớ. Ai ngờ, lại sẽ là kết quả như vậy.
Có lẽ chính là bởi vì hắn mạnh mẽ thúc đẩy để cho nàng khôi phục trí nhớ, mới có thể biến thành như hôm nay.
Đối với giải thích của Trọng Túc, Bạch Nhiễm căn bản không tin, giương mắt nhìn gần Trọng Túc nói: “Ta xem, không chỉ là quên mất đơn giản như vậy thôi. Nếu Thần Quân nguyện ý nói tự nhiên là tốt, nếu không nguyện nói...”
Biết người nam nhân trước mắt này đã nhận ra cái gì, Trọng Túc cười khổ nói: “Không có gì là không thể nói.”
“Vì giúp Nhân nhi khôi phục trí nhớ, ta rót một luồng tàn hồn ở trong lòng Thiên Sơn của Nhân nhi vào trong cơ thể nàng.”
“Ngươi nói là mảnh vụn thần hồn còn sót lại lúc đầu của Nhân Phi sao?” Bạch Nhiễm cũng không nghĩ đến chuyện tự nhiên sẽ là như vậy, thần sắc bỗng dưng biến đổi, biết chuyện này càng khó giải quyết hơn hắn đoán.
“Tàn hồn kia đã sớm hòa tan lòng Thiên Sơn, ta dĩ nhiên là không lấy ra được.”
“Như vậy hiện tại là sợi tàn hồn ấy chiếm cứ thân thể này?” Ánh mắt Bạch Nhiễm chuyển sang ngoài phòng, nhìn Ly Ương và Phượng Hề nơi xa, “Sợi tàn hồn kia trải qua lòng Thiên Sơn ân cần săn sóc hơn bốn nghìn năm, sợ là không đơn giản?”
Bị Bạch Nhiễm nói toạc ra một câu, Trọng Túc bất đắc dĩ gật đầu một cái, “Ngươi nói không sai, bất quá sợi tàn hồn kia của Nhân nhi coi như trải qua lòng Thiên Sơn ân cần săn sóc hơn bốn nghìn năm vẫn rất yếu, nên không chống được bao lâu.”
“Vậy sao?” Bạch Nhiễm nhìn hắn một cái, chẳng nói đúng sai đáp một tiếng.
Biết Bạch Nhiễm không có tin lời chính mình nói, Trọng Túc thở dài, mình lần này thật là đã làm quá.
Bạch Nhiễm nhìn hắn một cái, đột nhiên mở miệng nói: “Như vậy Ly Ương hôm nay sẽ là như thế nào?”
Trọng Túc khẽ vặn lông mày, “Này...”
“Hừ.” Bạch Nhiễm hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước ép hỏi: “Nhưng nếu sợi tàn hồn kia đổi khách làm chủ, bắt đầu cắn nuốt thần hồn của Ly Ương thì sẽ như thế nào?”
Trọng Túc đột nhiên ngẩn ra, xác thực, đây cũng không phải là không thể.
Thấy thần sắc Trọng Túc, Bạch Nhiễm cũng biết hắn đã rõ ràng, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không để cho nàng có bất kỳ nguy hiểm.”
“Nàng” này tự nhiên chỉ là Ly Ương.
“Đế quân có thể hoãn lại một chút hay không?” Biết mình không có lập trường ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, nhưng Trọng Túc vẫn không bỏ được. Tựa như hắn đã sớm hiểu Ly Ương hôm nay cũng chỉ là một luồng tàn hồn chống đỡ, cũng rõ ràng có thể sẽ có nguy hiểm thế nào. Nhưng vừa nghe được âm thanh “Ca ca” kia, vừa nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc đó, hắn liền không bỏ được.
Bạch Nhiễm sâu sắc nhìn Trọng Túc, hắn đương nhiên hiểu tâm tình của Trọng Túc. Nhưng bởi vì hắn hiểu được, hắn mới không thể nào chờ, cho dù là một lát. Hắn muốn bảo vệ chính là Ly Ương, hắn biết rõ.
“Đi chết đi!” Một tiếng thét chói tai thống khổ dữ tợn trong nháy mắt kéo lại lực chú ý của Bạch Nhiễm và Trọng Túc. Giương mắt nhìn, trong lòng hai người đều cả kinh. Chỉ thấy sau lưng Ly Ương cắm một thanh đao ngắn, cái vị trí kia không nghiêng lệch, vừa đúng chính giữa. Mà người đánh lén Ly Ương, người đã bị một chưởng toàn lực của Phượng Hề vỗ bay, mắt thấy đã sắp chết.
Bạch Nhiễm và Trọng Túc nhìn nhau, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Ly Ương. Ánh mắt thoáng nhìn, Bạch Nhiễm phát hiện người đánh lén Ly Ương không là ai khác, mà là Nhân Phi giả sớm nên bị giết chết vào ngày diệt ma.
Ly Ương ôm ngực, đã nói không ra đầy đủ, chỉ có thể loáng thoáng nghe được mấy từ ngữ. Thấy thanh đao ngắn kia đã hoàn toàn đâm thủng tim Ly Ương, Trọng Túc hoảng hốt trong lòng, không dám có bất kỳ chậm trễ, lập tức đem nàng vào bên trong phòng.
“Là ngươi?!” Phượng Hề kinh ngạc nhìn nữ tử đã sắp tắt thở trên đất, hôm đó nàng rõ ràng đã chết rồi!
“Ngươi, đừng...” Hơi thở của nữ tử trên đất rối loạn, chỉ có thể toát ra mấy từ ngữ lẻ tẻ, chẳng qua là hận ý liên tục phát ra từ đáy mắt vẫn khiếp người.
Hôm đó, nàng rõ ràng đã chết đi thế nhưng sống lại lần nữa. Nhưng mặc dù sống lại, cũng không còn là nàng. Nàng bị thương quá nặng phải bế quan chữa bệnh mấy tháng sau mới lại thấy ánh mặt trời. Sau khi xuất quan, chuyện thứ nhất nàng làm chính là đi tìm Phượng Hề. Nàng nguyên tưởng rằng nàng sẽ hận hắn, vậy mà vừa thấy được hắn, trong lòng lại không nổi lên nửa điểm hận ý. Duy nhất để cho nàng may mắn là, nữ nhân kia cũng không ở bên cạnh Phượng Hề. Đáng tiếc nàng đã không phải là nàng, căn bản không có tư cách đứng ở bên cạnh Phượng Hề. Nàng không dám gặp hắn, chỉ có thể xa xa đi theo hắn, ở trong bóng tối coi chừng hắn. Đối với nàng mà nói, như vậy đủ rồi. Nhưng nữ nhân kia vẫn xuất hiện!
Thấy gương mặt Phượng Hề kinh ngạc và lo lắng, nàng ác độc mà tuyệt vọng cười nói: “Nàng, nàng, chết... Hẳn phải chết!”
Đặt Ly Ương lên giường, Trọng Túc lấy Tuyết Liên tinh lộ ra, vẩy vào tim Ly Ương, tất cả còn dư lại đều đút hết cho Ly Ương. Thiên Sơn tuyết liên vốn là kỳ dược cứu mạng, Tuyết Liên tinh lộ càng thêm có công hiệu “sinh bạch cốt, hoạt tử nhân” (khỏe xương, cứu người), thường thường một giọt liền có thể giữ lại một hơi. Trọng Túc cũng là nhất thời lo lắng, mới có thể dùng cả bình lớn.
Trọng Túc đang muốn thở phào một cái, vậy mà tầm mắt vừa nhìn đến vết thương trên tim Ly Ương, hai mắt chợt trợn tròn. Một cỗ ma khí đen nhánh lành lạnh ngăn Tuyết Liên tinh lộ ở bên ngoài, từ từ rót khí bẩn vào tim Ly Ương.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!” Trọng Túc lao ra ngoài phòng, một tay nắm nữ tử trên đất, trợn mắt nhìn. Khi thấy dung nhan giống Nhân Phi như đúc của nàng, Trọng Túc rét trong lòng, rốt cuộc hiểu rõ ma khí từ đâu.
“Hàaa...!” Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trọng Túc, Nhân Phi giả vui vẻ bật cười. Bất quá tiếng cười kia nháy mắt liền bị cắt đứt, Trọng Túc lạnh lùng vặn gãy cổ của nàng, vứt nàng trở về trên đất.
“Nhân nhi như thế nào?” Phượng Hề vội vàng hỏi.
Cặp mắt Trọng Túc buồn bã, trầm mặc mà lắc lắc đầu. Phượng Hề cả kinh, vội vàng chạy vào trong nhà.
Bạch Nhiễm thấy thế biến sắc, bất quá hắn cũng không chạy tới, tầm mắt dời đến trên thi thể Nhân Phi giả trên đất. Vung tay phải lên, bụng của thi thể liền bị kéo lê một đạo vết thương khổng lồ, một khỏa hạt châu nhỏ tím đen bị Bạch Nhiễm hút đến trong tay.
“Rắc rắc” một tiếng, hạt châu kia bị Bạch Nhiễm bóp vỡ ở trong tay.
Nhìn thấy hạt châu kia, Trọng Túc cũng biết mình đoán không lầm. Có viên Ma Châu này chống đỡ, cho dù là đứt hơi rồi, qua chút ngày giờ cũng sẽ hồi hồn sống lại lần nữa. Mặc dù sống lại lần nữa đã biến thành nửa ma, nhưng cũng sẽ từ bên trong Ma Châu lấy được ích lợi lớn hơn. Cỗ ma khí xâm nhập trái tim Ly Ương hôm nay, phải là từ bên trong Ma Châu ngưng kết ra.
“Nàng rót ma khí vào trong đao ngắn.” Chống lại ánh mắt hỏi thăm của Bạch Nhiễm, Trọng Túc trầm giọng nói.
Tuyết Liên tinh hoa có thể khép vết thương lại, nhưng mặc dù tim bị thương khôi phục như trước, ma khí rót vào trong đó từ lâu đã thấm vào tim. Một trái tim đã bị ma khí nhuộm, không cần nói cũng có thể nghĩ hậu quả. Nhưng không có trái tim này....
Ba người vây ở bên giường, sắc mặt nặng nề, đều không nói chuyện. Đao ngắn đã rút ra, vết thương cũng dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy khép lại, nhưng ma khí đã hoàn toàn tiến vào trong tim của Ly Ương. Bọn họ bó tay hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.
Che lại trái tim Ly Ương không để cho ma khí tràn ra ngoài, Trọng Túc nhìn về phía hai người khác, hiện tại trừ đổi trái tim cho Ly Ương ra không còn cách nào. Một trái tim hồ ly, hơn nữa trái tim này nhất định có thể dùng được và hoàn toàn kết hợp với nàng.
Đáp án này miêu tả sinh động.
Hồ có chín đuôi, trái tim không chết.
Tim của hồ chín đuôi, là trái tim bất diệt.
Trọng Túc và Phượng Hề đều ra khỏi gian phòng, bên trong phòng chỉ còn lại Bạch Nhiễm vàTiểu Bạch.” Bạch Nhiễm ngồi ở mép giường, đầu ngón tay điểm cái trán của Ly Ương một cái, khẽ cười nói, “Nên rời giường.”
Tâm thần Ly Ương đều bị phong bế dĩ nhiên là không phản ứng chút nào.
Thần lực theo đầu ngón tay chảy xuôi vào trong cơ thể Ly Ương, Bạch Nhiễm phát hiện sợi tàn hồn kia cũng bị ma khí nhiễm, chợt bắt đầu cố gắng cắn nuốt thần hồn Ly Ương. Hai mắt đen như mực thoáng qua một tia ánh bạc, thần lực mênh mông trong nháy mắt bao phủ sợi tàn hồn kia. Bạch Nhiễm híp hai mắt lại, hắn cũng sẽ không làm đồ cưới thay người khác. Tâm thần hơi động, sợi tàn hồn kia liền bị tiêu diệt dưới thần lực.
Ly Ương vẫn bị vây ở trong không gian nhỏ hẹp kia, vô luận như thế nào đều không thể rời đi. Mặc dù có thể cảm nhận được tâm tình trong trí nhớ của Nhân Phi, lại càng giống như là chuyện xưa của người khác. Cho đến khi nhớ lại toàn bộ trí nhớ, nàng nhìn mình tỉnh lại, nhìn mình không biết Bạch Nhiễm, nhìn mình bị người đánh lén... Cái gì nàng đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nàng tinh tường thấy vẻ mặt bi thương của Bạch Nhiễm trong nháy mắt nghe được “Ngươi là ai”, nàng nhìn thấy tim của mình bị một đao đâm vào liền bỏ lỡ tri giác, sau đó nàng không thấy bất kỳ vật gì.
Cho đến khi nàng nghe được Bạch Nhiễm đang kêu nàng, gần ở bên tai, “Tiểu Bạch, nên rời giường.”
Đáng tiếc, cấm chế bốn phía vẫn còn, nàng không ra được.
Tiếp một cỗ khí ấm áp trải rộng toàn thân nàng, Ly Ương phát hiện mình không có bị giam cầm nữa. Mở mắt ra, nàng nhìn thấy mặt cười của Bạch Nhiễm, dịu dàng như nước, nơi nơi nhu tình.
“Đã tỉnh rồi hả?” Thấy Ly Ương mở mắt ra, Bạch Nhiễm hôn xuống cái trán của nàng, dịu dàng nói, “Ngoan, ngủ tiếp một lát.”
Sau một khắc, Ly Ương liền mất đi ý thức.
Nhìn lại Ly Ương đã ngủ mất, Bạch Nhiễm khẽ mỉm cười, đầu ngón tay vẽ một cái, trái tim của Ly Ương đã bị mở ra một đạo vết thương không lớn không nhỏ, trái tim bị ma khí nhuộm thành tím đen cũng đang nhúc nhích.
Khi Ly Ương tỉnh lại, Trọng Túc đang canh giữ ở mép giường nàng. Quét mắt chung quanh không nhìn thấy người muốn gặp, trong lòng Ly Ương không khỏi mất mát. Vì sao hắn không ở nơi này?
Thấy Ly Ương tỉnh lại, Trọng Túc hơi thở phào nhẹ nhõm, đã qua hơn mười ngày rồi, cuối cùng cũng tỉnh.
“Có khỏe không?” Mặc dù vẫn chú ý kỹ càng tình huống của Ly Ương, Trọng Túc vẫn còn có chút lo lắng.
Ly Ương nháy mắt hai cái, người ở trước mắt này là Trọng Túc, ca ca kiếp trước của nàng. Tuy nói hiện tại đã không phải huyết mạch tương liên, nhưng phần thân cận ở đáy lòng vẫn tồn tại, Ly Ương có chút chần chờ, thử dò xét kêu một tiếng: “Ca ca?”
Nghe tiếng “ca ca”, toàn thân Trọng Túc chấn động, thanh âm không tự chủ lại thả mềm không ít, “Ừ.”
“Bạch Nhiễm đâu?” Không có thấy Bạch Nhiễm, lòng của Ly Ương mơ hồ bất an.
Trọng Túc rũ mắt xuống, che giấu tâm tình, lên tiếng trấn an nói: “Đế quân có chuyện về Thanh Khâu trước rồi. Thân thể ngươi còn chưa khỏe, trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt một lúc.”
“Có chuyện gì sao?” Ly Ương bĩu môi, có chuyện gì quan trọng đến khiến hắn ném xuống việc nàng đang trọng thương trở về Thanh Khâu hay sao?
“Đế quân tính toán nhường vị trí Hồ đế Thanh Khâu cho Thiên Hồ Thanh Trì.” Hôm nay Hồ đế Thanh Khâu xác thực là Thanh Trì.
Thanh Trì? Không phải là Lương Thanh Trì ở Hạnh Hoa thôn chứ? Giữa bọn họ quả nhiên có mờ ám. Ly Ương nghĩ như vậy, tim chợt dâng lên một tia bi thương mơ hồ. Rõ ràng là thương, cũng rất nhẹ, rất mềm mại, làm như không muốn thương tổn nàng.
Nghỉ ngơi ở trên Thiên Sơn hơn một tháng, thân thể Ly Ương mới hoàn toàn chuyển biến tốt. Khiến cho nàng kinh ngạc là, tu vi của nàng lại tinh tiến không ít. So với ngày trước, quả thực là khác nhau trời vực. Tại sao có thể như vậy?
Trong lòng Ly Ương mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy bất an, thế nào cũng nghĩ không thông, phải đi tìm Trọng Túc.
Nghe được vấn đề của Ly Ương, đáy mắt Trọng Túc tràn ra một tia chua chát. Tim cửu vĩ hồ (hồ chín đuôi), không chỉ là bất tử bất diệt, hơn nữa còn ẩn chứa toàn bộ tu vi của cửu vĩ hồ. Hôm nay Ly Ương hấp thu, cũng chỉ là một phần vạn tu vi ngày trước của Bạch Nhiễm thôi.
Cũng là lúc. Trọng Túc ở đáy lòng thở dài, thân thể Ly Ương đã hoàn toàn khôi phục, hắn cũng không nên tiếp tục giấu diếm. Dù sao chỉ cần Ly Ương đi Thanh Khâu sẽ biết Bạch Nhiễm không có ở đấy.
“Ngươi nói... Cái gì?” Ly Ương đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh thân đều tiêu tán trong lời nói của Trọng Túc, duy chỉ có trái tim trong ngực vẫn còn ấm áp. Trọng Túc nói, trái tim đang đập trong ngực nàng là của Bạch Nhiễm.
Trọng Túc giống như đã nói mấy thứ gì đó, nàng thấy bờ môi của hắn đang không ngừng động lên, nhưng nàng cái gì cũng không nghe được, trong lỗ tai tràn đầy tiếng vang “Ong ong”. Nàng chỉ nhớ khoảnh khắc tỉnh lại lần trước, Bạch Nhiễm cười nói với nàng: “Ngoan, ngủ tiếp một lát.” Hắn nói thật nhẹ nhõm, thật tự nhiên, giống như dụ dỗ nàng trong ngày thường, nhưng...
Nếu như không có tâm, thì như thế nào? Đó là đáp án không hỏi cũng biết.
Khốn kiếp, nàng còn chưa có nói với hắn nàng rất tức giận hắn lừa gạt nàng.
Nàng còn chưa có nói cho hắn biết, coi như nàng tức giận hơn vẫn quyết định tha thứ hắn.
Ly Ương đứng ở tại chỗ, cả thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có nước mắt không tự chủ được tràn ra khỏi mi.
Tên khốn kia, lại tự chủ trương làm quyết định...
Nàng mới không cần trái tim đó, nàng cần chính là hắn.
Bạch Nhiễm, ngươi khốn kiếp.