Ta đã quen biết hắn hơi mười năm rồi. Ta chưa bao giờ thấy hắn thảm bại như vậy. Thực lòng thì trái tim ta có hơi đau nhói.
“Có gì mà ổn với không ổn? Ngươi đã trở thành trạng nguyên rồi còn gì? Hoàng đế đã ban cho ngươi một dinh thự rộng lớn đúng không? Ngươi đã có danh vọng và tiền tài rồi cơ mà? Còn điểm nào khiến ngươi không vui nữa?”
Phàm Tử Lan nằm xuống giường và giận dỗi, “Tỷ không hiểu đâu.”
Ta nhớ Mộng thần từng bảo, “Ngươi không hiểu được trái tim của Phàm Tử Lan.” Tất nhiên ta không hiểu được trái tim của hắn vì ta không có trái tim.
“Vậy thì…” Ta nghĩ một hồi rồi cẩn trọng nói, “Ta sẽ ở lại một thời gian.”
Mắt Phàm Tử Lan sáng lên. Hắn vỗ nhẹ vào chăn nệm và bảo, “Song Song ngoan, ta sẽ làm ấm chăn cho tỷ.”
Ta khẽ búng tay. Ngọn nến vụt tắt. Trong bóng tối, ta chui vào vòng tay của Phàm Tử Lan rất tự nhiên. Tuy lạ mà lại quen. Ta nói, “Ngươi lại cao lên nữa rồi.”
Hơi thở của hắn trở nên có phần không đều và hắn bảo, “Ừ.”
Rồi ta cảm nhận được môi hắn đang chuyển động trên cổ ta. Ấm và có hơi nhột. Trước đây, khi Phàm Tử Lan cứ ngoan cố làm vậy với ta, ta đã không chấp nhận. Nói đúng ra thì ta là một hồ ly. Mê hoặc con người là bản chất của ta. Nhưng thực ra ta lại quá lười. Ta không muốn khiến một đất nước sụp đổ và trở thành một yêu nữ mê hoặc lòng người đâu. Thứ ta muốn chỉ là một cái bát đầy đồ ngọt, một cái giường ấm áp và một cái áo bông mà thôi; chẳng có ai phải mê ta như điếu đổ cả. Nhưng hắn là Phàm Tử Lan, kẻ thân thiết với ta nhất trên thế gian này. Đêm nay, bỗng dưng ta lại muốn nuông chiều hắn.
*
Ta chầm chậm thức giấc. Căn phòng đã đầy ắp ánh mặt trời. Đầu của Phàm Tử Lan đang ở trên cổ ta. Một cánh tay ôm lấy eo ta. Hắn dường như đang ngủ say. Nào ngờ ta vừa mới chuyển mình một chút, hắn đã nắm lấy cổ tay ta và khẽ nói, “Đừng. Đừng đi mà.”
Tên nhóc này rất dễ thương. Ta không thể kiềm chế mà xoa đầu hắn. Ta nhận ra rằng cái bánh hoa thông hôm qua đang ở trên cái ghế cách không xa. Ta với tay để lấy, nhưng lại bị hắn giữ chặt.
“Đừng đi đâu cả. Ta sẽ mang nó tới cho nàng.”
Chống tay lên đầu, Phàm Tử Lan mỉm cười nhìn ta ăn cái bánh hoa thông. Ta đoán hắn lại nghĩ gì đó bậy bạ nữa rồi. Ta vội chui lại sâu vào trong chăn hơn và gằn giọng, “Nhìn cái gì?”
“Liệu có ai từng bảo nàng rằng…,” hắn lắc nhẹ tai ta. “Dáng vẻ hung dữ của nàng không hề hung dữ chút nào.”
Ta có hơi thất vọng, “Thật sao? Ta chỉ hung dữ với mình ngươi thôi.”
“Vậy thì sau này nàng chỉ được hung dữ với mình ta thôi nhé.” Tay hắn lại bắt đầu lần mò bên trong chăn.
Đột nhiên cửa phòng mở ra. “Thưa đại nhân, tới giờ rửa mặ…”
Một tiểu đồng đang cầm một cái xô nước nhìn thấy bọn ta ngay sau khi bước qua ngưỡng cửa. Nó ngay lập tức há hốc mồm, và đứng hình tại chỗ.
Mặt ta đỏ bừng ngay tức khắc. Hốt hoảng, ta nấp trong vòng tay của Phàm Tử Lan. Phàm Tử Lan thì bình tĩnh hơn. Trong khi vẫn ôm ta, hắn ho một cái và nói, “Mang vào đi.”
Tiểu đồng đó hoảng sợ tiến vào. Phàm Tử Lan nhận lấy cái xô nước và bảo, “Ngươi có thể lui.” Rồi, hắn nói thêm, “Đây là phu nhân.”
Ta có hơi ngạc nhiên. Phu nhân ư.
“Lâu lắm rồi ta mới thấy nàng đỏ mặt thẹn thùng đấy.” Phàm Tử Lan vừa cười vừa nói. Ta lườm hắn một cái, rồi đứng dậy, mặc quần áo và xỏ giày. Ta đang tìm một cái lược.
“Để ta.”
Hắn tìm phía cạnh quần áo của ta, rồi lấy ra một cái lược và đổ một ít nước lên. Hắn bắt đầu chải mái tóc dài của ta. Hắn từng chải tóc ta như vậy suốt mười năm.
“Ta chải có được không,” hắn đột nhiên hỏi ta. Ta không hiểu và bảo, “Đẹp đấy.”
“Nhìn xem,” giọng hắn trầm xuống. “Ta có thể làm rất nhiều thứ. Ta có thể chải tóc cho nàng và làm mọi thứ nàng muốn ăn. Khi nàng sợ lạnh, ta có thể ôm nàng ngủ. Khi nàng đánh ta, mắng ta và thậm chí còn dọa sẽ ăn ta, ta đều chấp nhận hết. Song Song à, nàng đã sống rất lâu rồi và đã gặp rất nhiều người. Liệu nàng từng gặp một kẻ như ta chưa? Nàng thật sự có thể nỡ lòng nào vứt bỏ ta sao?”
Ta thở dài và nói, “Ngươi thực sự rất tốt với ta.”
Hắn bảo, “Ta chính là người đối xử tốt với nàng nhất.”
Ta không đáp lại. Đôi môi hắn vòng ra sau gáy ta. Có hơi tê tê và nhột.
“Nàng từng hứa với ta, Song Song à.”
hắn nói. “Hãy đưa ta theo nàng.”
Ta đang ở nhà của Phàm Tử Lan. Bình thường, khi không có gì làm, ta lại vừa nằm trên cái ghế trường kỷ vừa ăn bánh ngọt trái cây, rồi ngắm nhìn Phàm Tử Lan bận bịu làm việc. Hắn ngồi trên ghế và kiểm tra tài liệu. Dáng vẻ rất nghiêm túc. Hắn cứ liếc nhìn ta hết lần này tới lần khác. Đôi lông mày đẹp đẽ của hắn cau lại. Dường như hắn sợ rằng ta sẽ trốn đi mất nhân lúc hắn không chú ý.
Ta vỗ tay rồi đứng dậy. Phàm Tử Lan ngay lập tức vứt bút xuống và nói, “Nàng định đi đâu?”
“Ra ngoài đi dạo.”
Hắn nắm lấy tay ta. “Ta sẽ đi cùng nàng.”
Hắn nắm tay rất chặt. Ta thì quá lười để mà gỡ ra.
Sau khi đi dạo nguyên ngày, Phàm Tử Lan đưa ta tới một hội chợ hoa. Hắn mua kẹo hồ lô cho ta. Hắn cũng đồng hành cùng ta tới cái hồ gì gì ấy.
“Nàng có vui không” hắn hỏi ta dưới ánh trăng.
“Vui lắm.” Ta ngồi lên đùi hắn và sắp sửa ngủ tới nơi.
Hắn thở phào và vuốt tóc ta. “Ta cũng vui lắm. Lâu rồi ta mới thấy hạnh phúc thế này.”
Ta lặng người. “Ngươi đã trở thành một quan lớn, mà vẫn không vui sao?”
“Làm quan lớn thì có gì vui chứ? Chẳng có ai ở bên ta cả.”
Ta đã hiểu ra. “Chuyện đó thì đơn giản còn gì? Ta có một người bạn là quý phi trong hoàng cung. Ngày mai ta sẽ tới nhờ tỷ ấy khiến hoàng đế gả công chúa cho ngươi.”
Miệng ta bị tay hắn chặn lại. “Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Ta vươn người và nhúng chân xuống nước. Hình bóng được ánh trăng khắc họa trên mặt nước vỡ tan. Ta hỏi, “Ngươi bảo là, thích ta sao?”
Hắn đáp, “Đúng.”
Ta nói, “Ta vẫn thấy khó hiểu sau khi suy nghĩ về chuyện đó tới hàng trăm lần. Ngươi thích ta ở điểm gì chứ? Ta không quá đẹp và không giàu có. Ta không biết nấu ăn hay may vá. Ta cũng chưa từng học những kỹ xảo để quyến rũ người khác. Trên hết ta không phải con người. Làm thế nào mà ngươi lại thích ta được? Trái tim con người thật khó hiểu.”
Phàm Tử Lan im lặng một hồi. Rồi hắn lại gần, hôn ta thật sâu và cắn môi ta. Hắn nghiến răng và nói, “Song Song à, ta thực lòng chẳng tin nàng không hề có trái tim.”
*
Cái ngày trước khi ta bỏ đi, hắn đã vẽ chân mày cho ta. Phàm Tử Lan bảo, “Nàng biết không, khi một người chồng vẽ chân mày cho người vợ, nghĩa là sẽ yêu thương nhau tới già đấy?”
Cây bút lông trên tay hắn nhẹ nhàng vẽ chân mày ta. Nét vẽ tuy dịu dàng mà lại chắc chắn và mạnh mẽ. Chỉ tới khi ta sắp mất kiên nhẫn tới nơi rồi, hắn mới chịu đặt bút xuống, lấy gương và bảo, “Nhìn xem.”
Trong gương có hai người. Một là ta. Dáng vẻ không đổi suốt bốn trăm năm qua. Ta đã quen với nó từ lâu rồi. Ta trông thấy hình dáng của người còn lại và nói đầy ngạc nhiên, “Phàm Tử Lan, ngươi có tóc bạc rồi này.”
Nhưng đó là một sợi tóc đen đã gần bạc. Hắn nắm lấy nó, mân mê một hồi lâu và không muốn vứt nó đi.
Ta khuyên nhủ, “Ngươi không việc gì phải quá buồn. Sẽ có một ngày con người phải già đi. Quan trọng là ngươi mới có hơn hai mươi thôi. Ngươi vẫn còn nhiều năm mà.”
Hắn nhìn ta bằng đôi mắt đỏ hoe và nói, “Ta không muốn sống nhiều năm nữa. Ta muốn sống mãi và ở bên cạnh nàng.”
Cứ mỗi lần Phàm Tử Lan nói với ta giấc mơ không thể đạt được của hắn, ta lại cảm thấy khắp người không thoải mái. Do vậy, ta bỏ trốn lần nữa.