Ngày cứ như nước chảy chậm rãi trôi qua.
A, có lẽ dùng nước chảy để hình dung cũng không chuẩn xác lắm, hẳn là nên dùng như đại dương để hình dung cuộc sống sau hôn nhân của Mộ Phi Phàm cùng Vương Hổ — cuộc sống của bọn họ tuy rằng ngoài mặt thì yên bình êm ả, nhưng ở bên trong luôn luôn có gì đó mãnh liệt bành trướng.
Tóm lại, Mộ Phi Phàm vẫn là Mộ Phi Phàm, đối với Vương Hổ vẫn săn sóc, yêu thương một chút cũng không thay đổi, vả lại có khuynh hướng càng ngày càng sâu sắc. Còn Vương Hổ thì ở giữa việc tiến hay lui mà vùng vẫy dữ dội, càng vùng vẫy hắn lại càng phát hiện nguy hiểm chính mình có thể bị hãm sâu vào vũng bùn không thể rút ra được.
Có phải Mộ Phi Phàm đã biết chuyện gì rồi không, nói chung sau ngày ăn xong con dê nướng, Mộ Phi Phàm mỗi bữa cơm đều chuẩn bị cho hắn hơn mười cân thịt chưng, thịt nướng, thịt hầm, thịt quay..... ăn đến thân thể vốn gầy yếu của Vương Hổ cũng dần dần đẫy đà hơn, nhưng mà khoảng cách để trở thành khối cầu vẫn còn rất xa.
Ở phương diện này, hắn xác thực được trời ưu ái nhiều.
Vương Hổ cực kỳ hoài nghi, Mộ Phi Phàm có phải đã nhìn thấu thân phận của mình hay không, cho nên y dự tính đem mình nuôi thành khối cầu, như vậy một khi y tìm hòa thượng hay đạo sĩ đến hàng yêu, mình liền ngay cả tay chân đều duỗi không ra, đừng nói tới phản kháng giãy dụa?
Hắn đem suy nghĩ của mình nói cho Như Ngọc nghe, ngay lập tức khiến cho Như Ngọc cùng Hoa Chi cười đến ngã ra giường.
Hoa Chi cười đến lăn ra trên mặt đất thở hổn hển từng cơn nói “Tiểu lão hổ..... ngươi..... ngươi yên tâm đi, gia cho dù..... muốn hàng ngươi, cũng tuyệt..... không dùng..... loại biện pháp ngốc đến như vậy đâu, người đừng bởi vì..... y đối với ngươi tốt liền nhận định y là người tốt, y nếu....... đối với ngươi sử dụng mưu kế, một ngàn người..... như ngươi..... cũng sẽ bị y ăn sạch sẽ.”
Tuy rằng Vương Hổ đối với loại lời nói vũ nhục trí tuệ mình như vậy phi thường bất mãn, bất quá biết Mộ Phi Phàm không có đối mình tính kế, hắn vẫn thực vui vẻ.
Hắn cũng không biết sao lại như thế, hiện tại quả thực không dám gặp Mộ Phi Phàm, mỗi lần cùng y ở bên nhau, sẽ không tự chủ được muốn y đối xử tốt với mình, thậm chí rõ ràng lúc đó là ban ngày, hắn tình cờ ngồi bên cạnh Mộ Phi Phàm, yên lặng nhìn y viết chữ, xem sổ sách và gì gì đó, trong lòng hắn đều nhanh hiện ra đông cung đồ đã từng xem qua khi ở trên núi, lại còn tự đem khuôn mặt của đôi nam nam kia đổi thành mình cùng Mộ Phi Phàm.....
Chuyện này khiến hắn cực kỳ sợ hãi: chẳng lẽ tính tình của hắn lại bạc nhược như vậy sao? Chẳng lẽ hắn so với sói đêm trăng tròn còn dâm đãng hơn sao? Nếu không vì sao sói nhà người ta tốt xấu gì cũng chỉ đêm trăng tròn mới động dục, mà hắn cũng không kể trăng tròn hay khuyết, thậm chí không kể ngày hay đêm, chỉ cần nhìn thấy Mộ Phi Phàm, trống ngực liền tăng nhanh, khuôn mặt cũng phiếm hồng, thân mình thì cứ muốn dựa về phía y, lại còn khát vọng y ôn nhu đối mình làm chuyện kia chứ?
Đang lúc Vương Hổ phát hiện kiềm chế cùng đè nén hết lần này đến lần khác chỉ có thể khiến mình càng ngày càng thích Mộ Phi Phàm hơn, rất sợ nhất thời không khống chế được liền đem bản thân dâng đến miệng người ta, lão hổ tinh cuối cùng dũng cảm đưa ra quyết định — hắn phải chạy trốn!
Đúng vậy, hắn chính là phải chạy trốn!
Vương Hổ quyết định chạy trốn tới tòa núi thanh tú kia, vượt qua năm năm, sau đó trở về cùng nhóm hảo bằng hữu phi tiên.
Chỉ cần không cùng Mộ Phi Phàm gặp nhau, hắn rất nhanh sẽ quên Mộ Phi Phàm thôi!
Vương Hổ trong lòng kiên định như vậy.
Đúng vậy, cùng Mộ Phi Phàm gặp nhau chẳng qua là việc ngoài ý muốn mà thôi, sao có thể dùng đạo hạnh ngàn năm cùng con đường phi tiên của mình ra đánh đổi? Cho nên lão hổ tinh âm thầm hạ quyết định, hắn liền ngầm chọn ngày tốt để chạy trốn, nhất định phải chọn một ngày mà mọi chuyện đều phải thuận lợi, cần phải một lần liền trốn thành công — mãi đến thật lâu thật lâu về sau, lão hổ tinh đơn thuần cũng không nghĩ ra, mình rõ ràng đã chọn ngày tốt mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng cớ sao chuyện chạy trốn lại hỏng chứ? Chẳng những mất đi cơ hội chạy trốn, bị thất thân, còn..... mất luôn cả tâm can.
Mới nói liền tới rồi, buổi sáng hôm nay là ngày mà Vương Hổ chọn để chạy trốn, vừa khéo Mộ Phi Phàm đi ra ngoài xã giao, một đêm rồi chưa về.
Vì thế Vương Hổ dậy thật sớm, đến chuồng gà xách hai con gà, lại vào trong ao bắt hai đôi uyên ương, ở trong viện túm một đôi tiên hạc vừa mới tỉnh ngủ, cột lại bao hành lý so với hắn còn muốn lớn hơn.
Tiên hạc, gà còn có uyên ương bởi vì đối mặt chính là lão hổ tinh cho nên sợ tới mức ngay cả thanh âm cũng không có, giống y như phàm mã gặp Tôn Ngộ Không. Đương nhiên, con ngan dũng cảm kia là ngoại lệ, cho nên Vương Hổ vẫn cứ có chút luyến tiếc, vẫn không thể không đem nó theo.
Lúc này đây, vạn sự sẵn sàng!
Vương Hổ vác một bao hành lý lớn trên lưng đi ra khỏi Cảnh Lan Viện, trên đường lén lút núp sau cây cối hoa cảnh ở trong viện chuồn về phía đại môn.
Đang kỳ quái sao lại thuận lợi như vậy, ngay cả bóng một người hầu cũng không thấy, rút cuộc đến lúc cách đại môn còn có mấy trăm thước, hắn liền dừng bước, đem thân mình dấu ở sau một gốc cây cổ thụ trăm năm, lén lút ló đầu ra nhìn.
Quả nhiên, mọi chuyện nãy giờ diễn ra thật có chút không hợp lý.
Vương Hổ kinh ngạc nhìn thấy Như Ngọc ở trước cửa tao nhã bước đi, còn có Hoa Chi dường như đang hưng phấn vô cùng.
Quái lạ, các nàng không phải bị nhốt ở trong viện sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Mộ Phi Phàm hảo tâm thu hồi kết giới sao? Cũng không giống, tuy rằng Như Ngọc tỷ tỷ biểu tình dường như rất bình tĩnh, nhưng sát khí ở trong mắt kia chính là không thể qua mặt được lão hổ tinh hắn.
Chợt nghe một tiếng “cót két”, đại môn mở ra, thanh âm lãnh liệt của Mộ Phi Phàm truyền đến “Người đâu, lúc này mà còn dám lười biếng .....” Lời nói của y còn chưa xong đã bị tắc nghẽn, Vương Hổ thấy thần sắc vô cùng kinh ngạc ở trên mặt y, sau đó hắn nghe thấy Như Ngọc cười khanh khách, dùng thanh âm vẫn ôn nhu như trước nói “Mộ công tử, biệt lai vô dạng. Ngươi không cần giận đám người hầu, bọn họ thực rất tận tâm với cương vị, chẳng qua ta nghĩ có một số việc không cần thiết dọa đến bọn họ thì hơn, cho nên giúp tất cả họ vào chủ ốc, chỉ sợ hiện tại nơi này ngoại trừ ba chúng ta ra, khắp phủ không có lấy một người thanh tỉnh.”
Vương Hổ bất mãn nghĩ trong bụng: ai nói không có người thanh tỉnh hả? Chẳng lẽ ta không phải là người sao? Á, ta xác thực cũng không phải người, ta là một lão hổ tinh.
Giác ngộ thân phận của mình, bất mãn đối với Như Ngọc về điểm này đều tiêu tán, hiện tại hắn lại tương đối tò mò Như Ngọc rốt cuộc là muốn làm gì?
Vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Phi Phàm rất nhanh biến mất, nhưng mà sắc mặt lại nhanh chóng trầm xuống.
Y ung dung xoay người lại đóng cửa, dùng thanh âm lãnh liệt đến bình tĩnh không dậy nỗi một tia gợn sóng hỏi Như Ngọc “Cuối cùng ngươi cũng thoát ra được, là tiểu lão hổ nhẹ dạ tin lời ngươi nói, đem máu đưa cho ngươi phải không?”
Tên Mộ Phi Phàm chết tiệt này, y sao có thể không chịu trách nhiệm lời nói của mình mà nói lung tung như thế chứ? Ta đem máu cho Như Ngọc tỷ tỷ khi nào hả?
Vương Hổ bất mãn nghĩ, ai ngờ ngay sau đó, hắn lại nghe thấy Như Ngọc khí định thần nhàn nói “Đúng vậy, là tiểu lão hổ đem cho ta, Mộ Phi Phàm, hiện tại ngươi có hối hận vì đã cưng chiều hắn đến vô pháp vô thiên như vậy không? Chiều đến cho phép hắn tùy ý ra vào viện của ta?”
Mộ Phi Phàm giọng điệu than thở cười khổ nói “Hối hận? Ta chỉ hối hận chiều hắn còn chưa đủ, có lẽ về sau, không còn thể cưng chiều hắn nữa.” Ánh mắt của y hướng về phía Cảnh Lan Viện, lưu luyến cùng thâm tình nói không nên lời “Như Ngọc, ngươi hẳn phải biết, trong phủ này, người duy nhất đối xứ tốt với ngươi chính là tiểu lão hổ, cho nên ngươi không thể tổn thương hắn, ân oán của hai người chúng ta không cho phép ngươi liên lụy đến hắn, hắn chính là lão hổ tinh hơi ngốc.....” Nói đến đây, biểu tình của Mộ Phi Phàm lại thay đổi “Nếu ngươi còn không đáp ứng ta chuyện này, ta thà cùng người đồng quy vu tận, ngươi đại khái không cần hoài nghi, bãn lĩnh đó ta tất phải có.”
Y..... y đã biết, y đã biết ta là lão hổ tinh!
Vương Hổ sợ tới mức nháy mắt toàn thân đã lạnh ngắt, suýt nữa ngã nhào ra ngoài, vội vàng ổn định thân thể.
Vì sao Mộ Phi Phàm có thể biết? Không, không đúng, chuyện này không quan trọng nhất, quan trọng chính là..... Mộ Phi Phàm đã sớm biết mình là một lão hổ tinh, nhưng y vì sao còn có thể đối xử tốt với mình vậy? Y không phải nên thỉnh đạo sĩ hay hòa thượng gì đó đến hàng yêu sao? Tốt xấu gì cũng phải đánh cho hắn ra nguyên hình rồi nhốt lại giống như Như Ngọc tỷ tỷ chứ! Không, không đúng, chuyện này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng chính là..... Như Ngọc tỷ tỷ sao có thể nói dối chứ? Rõ ràng mình không có đem máu cho nàng mà, nàng sao có thể nói như vậy chứ?
Đang lúc lão hổ tinh lâm vào một đống suy nghĩ lung tung loạn xạ của mình, hắn nghe thấy thanh âm cuồng tiếu của Như Ngọc, cái loại thanh âm này hoàn toàn trái ngược với hình tượng tao nhã từ trước đến nay của nàng, tựa hồ ủy khuất cùng phẫn hận mà nàng kìm nén suốt ba năm đều theo cơn cuồng tiếu này mà phát tiết ra.
Thời điểm tiếng cười ngừng lại, hắn nghe được Như Ngọc cười lạnh nói với Mộ Phi Phàm “Mộ Phi Phàm, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi không phải từ trước đến này đều tàn nhẫn vô tình sao? Ngươi không phải từ trước đến này đều lãnh khốc trầm tĩnh sao? Không nghĩ đến ngươi cũng có một ngày hãm sâu vào lưới tình, ha ha ha, tiểu lão hổ thật sự rất tài giỏi, rất tài giỏi, ha ha ha.......”
Tiếng cười lãnh liệt mà bén nhọn đột nhiên tắc nghẽn, Vương Hổ kinh ngạc nhìn hào quang âm u bỗng nhiên phát ra quanh thân Như Ngọc, đến cả trên người Hoa Chi cũng tỏa ra u quang màu xanh nhạt. Đạo hào quang màu đen kia trong giây lát liền hóa thành kiếm quang, quấn lấy thân thể của Mộ Phi Phàm.
Trong tay của Mộ Phi Phàm bỗng nhiên phát ra huỳnh hỏa màu vàng, ánh mắt y tỏa ra hàn khí tàn khốc trước nay chưa từng có “Ngươi vẫn chưa đáp ứng ta, nếu như ngươi không đáp ứng, ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ cùng ngươi đồng vu quy tận.” Y gian nan nâng tay lên, huỳnh hỏa kia lại sáng thêm vài phần.
Như Ngọc trầm mặc nhìn huỳnh hỏa càng ngày càng sáng ngời kia, nàng oán hận nói “Đại quang minh diễm, ngươi lại có bản lĩnh tới vậy!” Ngữ khí trở nên lạnh lẽo “Vậy ngươi cứ trực tiếp cùng ta đồng vu quy tận là được rồi, thế thì tiểu lão hổ của ngươi sẽ không bị ta thương tổn, còn cần chi câu hứa hẹn của ta chứ? Chẳng lẽ ngươi lại tín nhiệm ta như vậy?”
Mộ Phi Phàm gật đầu “Đúng vậy, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin. Ta hận ngươi không có nghĩa là ta không biết ngươi là hạng người gì. Như Ngọc, ngươi nên hiểu rằng, nếu không phải vì cả hai chúng ta đều chết, tiểu lão hổ nhất định sẽ rất thương tâm thì ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý buông tha cho ngươi sao? Nếu trong chúng ta chỉ có một người chết đi, hắn dù sao cũng sẽ..... ít thương tâm hơn.” Y rủ mắt xuống “Ta biết ngươi không có khả năng từ bỏ việc trả thù ta, cho nên ta sẽ tha cho ngươi. Dù sao ngươi cũng đã chịu khổ ba năm, còn ta lại nhờ tiểu lão hổ mà có được mấy tháng này thật hạnh phúc, cũng không còn gì tiếc nuối.”
Như Ngọc bình tĩnh nhìn y, một giọt lệ từ cặp mắt to xinh đẹp kia chảy xuống “Không sai, chịu khổ ba năm, chưa kể nãi mụ mất, còn có người nhà của ta bị ngươi hại cho lưu lạc tứ xứ. Mộ Phi Phàm, ngươi nói rất đúng, ta không có khả năng tha cho ngươi.” Nàng bỗng nhiên siết chặt chùm ánh sáng đang khống chế Mộ Phi Phàm, nhìn y sắc mặt không còn chút máu, môi tái xanh, nàng mới sâu kín nói “Ta sẽ không thương tổn Tiểu Hổ, hơn nữa, máu này cũng không phải Tiểu Hổ cho ta. Mộ Phi Phàm, ngươi ngàn tính vạn tính, nhưng lại tính không tới chuyện chim chóc vì tham ăn sẽ bay vào viện của ta, ta tích góp suốt ba năm, cuối cùng cũng tích đủ máu tươi để phá vỡ kết giới, cho nên chính là trời cao cho ta cơ hội báo thù, ngươi..... đi chết đi.” Nàng cắn răng một cái, chỉ cần những oan hồn quỷ tác kia buộc chặt chút nữa, Mộ Phi Phàm nhất định sẽ chết.
Quả nhiên, nghe được lời hứa của nàng, huỳnh hỏa trên tay y từ từ giảm xuống, ánh mắt của y lưu luyến nhìn về hướng Cảnh Lan Viện, nơi đó có tiểu lão hổ đáng yêu của y, sau khi y chết, tiểu lão hổ sẽ không cần lo lắng nữa, cũng sẽ không đào tẩu nữa chứ?
Như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn là thê tử của mình, cho dù không phải là phu phu thật sự, hắn cũng sẽ vĩnh viễn là thê tử của mình.....
Mộ Phi Phàm nghĩ đến đây, cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc kỳ lạ.
Cứ như vậy kết thúc đi, y cảm thấy ngạt thở đau đớn, nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tĩnh, chỉ là có chút không nỡ đối với yêu tinh ngốc nghếch đáng yêu kia, hắn thật sự không nỡ.
Ngay tại thời điểm cuối cùng, bỗng nhiên một đạo quang tiễn như sao băng từ đại thụ ở cách trăm thước bay tới, sau đó y cảm thấy cổ được thả lỏng, quỷ tác của Như Ngọc bị đạo quang tiễn này hoàn toàn cắt đứt.
Nàng kinh hãi quay đầu lại nhìn, sau đó nàng thấy được một cảnh tượng cả đời khó quên.....
Chính là Vương Hổ từ sau đại thụ nghiêng ngã lảo đảo hiện thân, bao hành lý khổng lồ làm cho lưng của hắn cũng bị đè cong, lảo đảo đi được vài bước, dường như mới phát hiện hành lý này thật cản trở, vội vàng tháo xuống.
Bao hành lý vừa rơi xuống đất, từ bên trong liền nhảy ra hai con gà, hai đôi uyên ương, một đôi tiên hạc, đều khanh khách xì xào vỗ cánh phành phạch chạy trốn tứ phía, cảnh tượng này thật là hùng tráng.
Mộ Phi Phàm cùng Như Ngọc đều ngây ngẩn cả người, nếu không phải đang đối mặt sinh tử, bọn họ chắc chắn cười một trận như điên. Bất quá lúc này là thời khắc quan trọng. Mà Vương Hổ sau khi tháo xuống hành lý, vẻ mặt lo lắng bay tới chỗ Mộ Phi Phàm, đúng vậy, hắn đích thật là bay tới, lập tức chắn trước Mộ Phi Phàm, lớn tiếng nói “Như Ngọc tỷ tỷ, tỷ không thể giết y.”
Bị tiếng nói làm cho bừng tỉnh, Như Ngọc một lần nữa ngưng tụ quỷ tác trong tay, lạnh lùng “Tiểu Hổ tránh ra, tỷ tỷ cùng y không đội trời chung, hôm này không phải y chết chính là ta chết, ba năm ân oán, ta không nghĩ sẽ buông tha, nếu ngươi cố ý ngăn cản, đừng trách tỷ tỷ không khách khí với ngươi.”
Nàng bày ra tư thế chiến đấu, nhưng trong lòng lại bắt đầu do dự, không thể không thừa nhận, đối Vương Hổ, nàng chính là không hạ thủ được.
“Tỷ tỷ, ân oán của các người, hai bên đều có lỗi, nhưng mà lỗi đó đều không đáng chết.” Vương Hổ cuối cùng cũng có thể biểu hiện thông mình tài trí của mình, bình thường hắn luôn ồn ào làm cho người khác không hiểu được điều này “Nãi nương của các ngươi đều đã mất rồi, sao còn phải tính toán với nhau làm gì? Nếu nhất định phải tính, Như Ngọc tỷ tỷ, ngươi vì sao chưa từng nghĩ qua, nếu ngươi không có chiếm đoạt thi thể nãi nương của y, những chuyện này đã không xảy ra. Tuy rằng Mộ Phi Phàm trả thù quá mức quyết liệt là lỗi của y, nhưng căn nguyên mọi chuyện không phải đều là từ ngươi mà ra sao, ngươi nếu muốn thoát khỏi đau khổ này, có thể cho y nếm chút mùi đau khổ, nhưng ngươi không nên giết y, y..... y là người tốt mà ngươi cũng là người tốt, ta hy vọng hai người không ai bị thương tổn, Như Ngọc tỷ tỷ, xin tỷ, buông tha y đi.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Quỷ tác trong tay Như Ngọc lại tăng vọt vài phần hào quang “Nãi nương mất, người nhà gặp họa, ba năm nay không biết bao nhiêu lần bị oan hồn phản phệ cơ thể đau đớn vô cùng, sao có thể cứ như vậy mà buông tha cho y? Tiểu Hổ, nếu ta nhất quyết không đồng ý buông tha cho y thì sao? Ngươi sẽ không vì nam nhân này mà đối nghịch với tỷ tỷ chứ, không phải ngươi rõ ràng đã nói ngươi không thích y sao? Không phải ngươi rõ ràng nói y sẽ ngăn trở con đường phi tiên của ngươi sao? Ngươi còn muốn cứu y sao?” Thanh âm của nàng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc “Ngươi có nghĩ đến hậu quả không? Ngươi chẳng lẽ không muốn phi tiên nữa sao?”
“Ta.....” Vương Hổ bị khí thế của Như Ngọc làm cho hơi hơi dao động co rụt lại, nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu lên, giọng run run nói “Đúng..... đúng..... đúng vậy, ta..... ta..... ta không muốn..... không muốn..... không muốn phi tiên nữa.”
Thanh âm run rẩy này khiến cho người khác nhìn được trong nội tâm hắn đã trải qua tranh đấu ra sao mới nói được những lời này.
Vương Hổ quay đầu lại nhìn Mộ Phi Phàm, chỉ thấy y sớm bị cảnh tượng kinh hãi này làm cho ngây ngẩn, mắt nháy cũng không nháy mà cứ như vậy dừng ở trên người mình, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua, không hiểu sao liền xoa dịu mâu thuẫn tranh đấu này.
Hắn quay đầu đối mặt với Như Ngọc, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy kiên định nói “Đúng vậy tỷ tỷ, ta không muốn phi tiên nữa, nếu tỷ nhất định không buông tha cho y, ta chỉ có thể lựa chọn đối nghịch với tỷ, bởi vì ta cũng không thể buông tha cho Mộ Phi Phàm.”
Ta không muốn trốn tránh nữa, thích thì thích vậy, liền vì y trước lúc chết còn nhớ đến tình yêu đối với ta, con đường phi tiên..... ta từ bỏ. Hắn có chút bất ngờ, giờ phút này nói không muốn phi tiên thế nhưng bản thân không hề có cảm giác luyến tiếc.
Vương Hổ chậm rãi giơ tay lên, mười đầu ngón tay hiện ra quang hoa “Ngươi biết không tỷ tỷ, lúc ta cùng các bằng hữu chia tay, từng ước định, không đến giờ phút sinh tử trước mắt không được sử dụng pháp lực, nhưng hiện tại, ta nguyện ý vì Mộ Phi Phàm mà ngoại lệ, bởi vì sinh tử của y chính là sinh tử của ta.”
Quỷ tác trong tay Như Ngọc lập lòe bất định, nhưng lại trì trệ không bắn ra, đạo hào quang màu đen kia bắt đầu bay tán loạn, đương nhiên là do oan hồn lệ quỷ hợp thành quỷ tác đã không còn kiên nhẫn sau một thời gian dài yên phận.
Như Ngọc cố gắng khống chế, một đôi mắt to xinh đẹp oán hận nhìn chằm chằm Vương Hổ. Đột nhiên nàng dậm chân, nháy mắt tất cả quỷ tác trong tay đều biến mất, nàng nghiến răng nghiến lợi nói “Được, Tiểu Hổ, ngươi có ân với tỷ tỷ, tỷ tỷ không muốn đối nghịch với ngươi, ngươi đã nói thích y, vậy ngươi hãy bảo hộ y thật kỹ, nếu có một ngày, ta phát hiện ngươi rời khỏi y, điều đó chứng tỏ là ngươi cùng y đoạn tuyệt tình nghĩa, đến lúc đó, cũng đừng trách ta tìm y tính nợ này.”
Dứt lời, Như Ngọc kéo theo Hoa Chi, quay đầu lại liếc nhìn Vương Hổ một cái, nhẹ giọng nói “Ta sống ở tòa nhà bỏ hoang trong hoa viên Sở gia nơi thành bắc, nếu ngươi có chuyện gì, có thể đến đó tìm ta, Hoa Chi, chúng ta đi thôi.”
Nhìn Như Ngọc cùng Hoa Chi nói đi liền đi, thoáng chốc đã rời khỏi tầm mắt, Mộ Phi Phàm vốn định bắt hai người lại, nhưng suy nghĩ một hồi liền thôi đi. Sau này ngày tháng còn dài, hiện tại y còn có việc quan trọng hơn phải làm!
Y phải đem toàn lực lưu lại tiểu lão hổ không biết nghe lời này!
Hừ, nếu không có chuyện ngày hôm nay, y thật đúng là không biết bảo bối của mình đã sớm có chủ ý chạy trốn, lại còn thuận tay mang theo gà, uyên ương, tiên hạc.......
Nhìn đến uyên ương, tiên hạc..... ở trước mắt, sắc mặt của Mộ Phi Phàm liền trở nên u ám, trong lòng thầm nghĩ: xem ra đối với tiểu lão hổ này, phải càng ngày càng quản lý chặt chẽ mới được!
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Mộ Phi Phàm, Vương Hổ đột nhiên nhớ đến màn biểu diễn hỗn loạn lúc nãy của mình. Hắn nhẹ nhàng từng bước từng bước lui về phía sau, rồi lại từng bước từng bước lui về phía sau nữa, không được, còn chưa đạt được khoảng cách an toàn!
Ta lui ta lui ta lui lui lui.....
“Tiếp tục lui nữa ngươi sẽ rơi vào trong hố.” Mộ Phi Phàm lo lắng mở miệng, tiến lên giữ chặt hắn “Ta thật sự hoài nghi, rốt cuộc ngươi làm cách nào có thể tu luyện thành tinh? Chẳng lẽ lúc ngươi đi ra không có nhìn thấy cái hố to này sao?”
Vương Hổ nghe vậy nhìn xuống phía dưới, sắc mặt nhất thời tái xanh, chỉ thấy gà hạc các loại lúc nãy chạy trốn giờ này đều nằm ở trong cái hố to.
_________________