Đảo mắt cái xuân thu nữa lại đi qua, hài tử trong bụng cũng sắp đến ngày ra đời, toàn bộ tộc nhân trên hồ sơn cũng khẩn trương hơn, bình thường gặp nhau nói chuyện cũng đổi thành: "Ngươi biết công chúa sắp sinh sao?" "Làm gì có, hôm nay vừa nhìn thấy nàng củng tỷ tỷ ở hậu viện hái hoa."
"Chờ đợi cũng năm rồi, ngay cả cái trứng cũng ấp xong rồi, sao còn chưa thấy hài tử ra đời." "Nhanh nhanh đi."
Hồ Lệ Khanh bụng đeo trái banh lớn chạy khắp nơi, ngại mệt mỏi, nên cả ngày luôn giữ hình dạng hồ ly, nếu không sẽ mỏi eo đau lưng, hơn nữa cũng có thể để người ta ôm nàng đi khắp nơi, bớt đi bộ phiền toái.
Trong phòng lại có thêm một cái giỏ đơn giản, Hồ Lệ Khanh nằm trong giỏ, khi thì phơi nắng, khi thì cùng Hỗ Chu Kính nói chuyện.
Viên cầu kia được làm thành linh châu tử đeo lên cổ Hồ Lệ Khanh, linh khí lớn từ hạt châu không ngừng cuồn cuồn chảy xuống, bổ sung thể lực cho Hồ Lệ Khanh, còn để cho tiểu lão hổ được ăn no, tránh cho no ăn không đủ no mà tổn thương đến mẹ của nó.
Ánh mặt trời trải trên đình viện, một con hồ ly lông trắng như tuyết co mình nằm trong giỏ phơi nắng, Hỗ Chu Kính đi tới, rón rén ôm lấy nàng, để vào lòng mình, hồ ly cũng không có mở mắt, yên lòng co người rúc vào trong lòng nàng.
Trên người Hỗ Chu Kính có hương vị của ánh mặt trời, ngửi thật thoải mái, tiểu hồ ly dùng móng vuốt móc lấy y phục Hỗ Chu Kính, nói Hỗ Chu Kính ôm chặt nàng một chút.
Hỗ Chu Kính sờ bụng nàng, cái cục tròn xoe kia không biết khi nào sẽ đi ra, hại nàng bây giờ ngày đêm lo lắng.
Không biết nên làm gì thì tốt.
Nhìn gian phòng nhỏ ở phía tây, Hồ Lệ Khanh cẩn thận đi vào ôn tuyền, nước ôn tuyền từ dưới đáy dũng xông lên, nước ôn tuyền đi vào có màu trắng sữa, không thấy được rạng rỡ dưới nước, cái bụng tròn vo cũng chìm trong nước, Hồ Lệ Khanh ngồi lên cái ghế gỗ để bên cạnh.
Tử thuợng, hưởng thụ hương vị nước suối ấm áp.
Hỗ Chu Kính cũng ngồi xuống, cầm khăn gấm lau người cho nàng, lau được một lúc, Hồ Lệ Khanh đỏ mặt ánh mắt ướt át nhìn nàng, trong mắt đầy khát vọng không âm thanh.
Vì mang thai nên bộ ngực cũng căng tròn hơn đều đặn phập phồng, nước suối làm nhẵn mịn da thịt nàng.
Làn da mềm mịn hồng hào như là da con nít, hai hạt anh đâò đỏ xuất hiện trên hai đỉnh tuyết phong, phá lệ vô cùng chói mắt.
Hỗ Chu Kính biết đây là lúc nàng động tình, chủ động lại gần nàng, vì nàng đến gần, Hồ Lệ Khanh run rẩy.
Hỗ Chu Kính nói: "Nàng hiện tại....!có được không?"
"Có thể." Hồ Lệ Khanh nói.
"Đừng cậy mạnh."
"Đại miêu, nàng phải cho ta ăn no, nếu không hai chúng ta sẽ cùng đói." Hồ Lệ Khanh chớp mắt giọt nước dính ướt trên mi nói.
Nàng biết cuối cùng nhất định nàng sẽ thắng, đại miêu cái gì cũng nghe lời nàng, huống chi lúc này đại miêu cũng muốn.
Hỗ Chu Kính mỉm cười lướt qua môi nàng nhẹ nhàng, rồi đến cổ nàng, đầu lưỡi ướt át dò đến sau vành tai nàng, nói: "Nàng thật tham ăn."
Hồ Lẹ Khanh không chịu nổi cám dỗ của nàng liền đầu hàng, ngón tay ngón chân cũng co lại, liền mềm nhũn vô lực.
Nàng tham ăn mới lạ, bây giờ đang là đại miêu ăn nàng không đúng sao.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh oán trách.
Nụ hôn nóng bỏng của Hỗ Chu Kính đã lướt đến cổ nàng, từ trái đến chính giữa, lưu lại dấu ấn, rồi đến bên phải, Hồ Lệ Khanh ngưỡng cổ liệu mạng nuốt nước miếng, thật thoải mái...!đại miêu, còn phải....!
Hỗ Chu Kính đưa hai tay nâng lên bộ ngực đầy đặn càng lúc càng tròn trịa của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái, Hồ Lệ Khanh nói căng quá đau, nhưng biểu tình của nàng nhìn vào thì không giống như là khó chịu.
Hồ Lệ Khanh không nghĩ đến ngực mình đã nhạy cảm đến như vậy, ở trong nước ấm bị xoa bóp có mấy cái mà đã không chịu nổi, ngay cả chạm vào cũng không dám, chứ đừng nói gì là...!
Hỗ Chu Kính cúi đầu cắn một bên ngực nàng, Hồ Lệ Khanh thoải mái phát ra tiếng rên, hai tay nắm chặt vai Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính hỏi nàng: "Khó chịu lắm không?"
"Không....!không có...." Hồ Lệ Khanh cũng không thể nói được đó là cảm giác gì, khó chịu hay thoải mái, hay là đau đến thoải mái....!
Hỗ Chu Kính dùng sức mút vào liền nếm được hương vị ngọt ngào của từ sữa nhũ hoa, thật là kinh ngạc, liền tò mò học làm con nít ra sức mút vào.
Hồ Lệ Khanh chỉ thấy vừa căng vừa đau không dứt, kéo Hỗ Chu Kính nói: "Đại miêu, đừng mà." Nàng dùng sức kéo Hỗ Chu Kính ra, trên đỉnh nhũ còn chút nóng rát đau đau, còn in lại hai dấu răng, anh đào từ hồng nhuận thành đỏ tươi.
Hỗ Chu Kính liếm môi nói: "Đây là cái gì?"
"Sau này là thức ăn cho con." Hồ Lệ Khanh lườm nàng một cái.
Hỗ Chu Kính khẽ cười nói: "Thì ra là như vậy."
"Đừng mút nữa, nàng mút hết của con thì phải làm sao đây?"
"Sau này sẽ có tiếp." Hỗ Chu Kính vừa nói vừa vùi đầu sang bên còn lại.
Hồ Lệ Khanh túm lấy tóc nàng, ngón tay truyền đến cảm giác của thân thể khi thì dùng sức khi thì thả ra, từng đợt vui sướng khẽ vuốt ve thân thể nàng, khiến cho nàng thanh tỉnh.
Tay tách hai chân nàng ra, nước suối ấm áp cọ rửa địa phương tế nhị, Hồ Lệ khanh chợt cảm thấy ngượng ngùng, muốn khép chân lại, nhưng Hỗ Chu Kính lại ở giữa hai chân nàng, khiến nàng không thể khép chân lại.
Tay Hỗ Chu Kính xoa bóp đùi non cùng khớp gối của nàng, rồi từ từ lướt đến hoa huyt bên trong, dùng lực đạo nhẹ nhàng trấn an khao khát của nàng.
Cả người Hồ Lệ Khanh nhạy cảm bị nàng làm cho mềm nhũn đến ướt nhẹp, dục hỏa càng đốt càng lớn, che mất lí trí Hồ Lệ Khanh.
Hỗ Chu Kính cẩn thận lau nước trên người nàng, vải bông mềm mại hút nước đi, Hồ Lệ Khanh ăn no liền lười biếng không chịu nhúc nhích, tay nắm tóc Hỗ Chu kính đùa nghịch, ánh mắt lúc nhắm lúc không, nếu cứ mở ra là lại thấy Hỗ Chu Kính.
Gương mặt Hỗ Chu Kính dưới ánh sáng càng thêm xinh đẹp, từ mi mắt nàng tản ra ý vị mê người, khiến Hồ Lệ khanh luôn thích đồ đẹp mà tốt lưu luyến không quên.
Hỗ Chu kính cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Hồ Lệ Khanh luôn để trên người mình, liền quay sang nhìn, mỹ nhân lười biếng nhìn nàng say mê, nói nàng sao không kiêu ngạo được đây.
"Nhớ ai sao?" chóp mũi của nàng cạ lên mặt nàng ấy hỏi.
Hồ Lệ Khanh gật đầu nói: "Ừ." Nhắm mắt lại biến thành hồ ly, nằm trong áo gấm, cố gắng không để người mình đè lên cái bụng tròn xoe.
"Vậy đi ngủ." Hỗ Chu Kính hóa thành cọp, tha nàng lên bụng mình, để nàng tựa lên nơi mềm mại ấm áp nhất.
Hồ Lệ Khanh được sự ấm áp của nàng vây quanh, tràn đầy cảm giác an toàn.
Trước khi sinh, đột nhiên nhận được tin Hổ Bạt gủi tới, bên trên viết hổ vương đã phản bội rời khỏi hổ tộc, nhắc Hỗ Chu Kính phải cẩn thận, khả năng lớn hắn sẽ hạ thủ với người thừa kế hổ tộc.
Hỗ Chu Kính nói tin tức này cho Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh nói: "Hắn không thể đuổi giết đến hồ sơn chứ, dưới sơn có nhiều tỷ muội bảo vệ như vậy, hắn có bản lãnh lên trời cũng không thể tổn hại ta được, nàng không nên quá lo lắng cho ta."
"Hắn có khả năng hô phong hoán vũ, sao có thể để mặc cho một đứa nhỏ còn chưa ra đời uy hiếp địa vị của hắn." Hỗ Chu Kính không cách nào yên lòng, nàng không nghĩ lạc quan được như Hồ Lệ Khanh, nếu Tuyệt Trần phản bội hổ tộc, nhất định hắn sẽ sống chết đánh một trận, không màng hâu quả.
Tính mạng của nàng.
Nói tới, Hồ Lệ Khanh cũng hỏi luôn: "Người hổ tộc cũng xem thường hắn sao?"
"Có lẽ vậy."
"Cũng bởi vì hắn là nương nương khang?" (ái nam á yêu đờn ông đó mấy má:]]])
Nương nương khang (娘娘腔)
娘娘腔,意思是指男人动作、行为、形象女性化,娘炮一般用于形容男人娘娘腔,跟女人似的。 (nương nương khanh ý chỉ từ động tác đến hành động cùng hình tượng như là phụ nữ, cho nên dùng hình dung này ám chỉ nam nhân gọi là nương nương khang, giống như là nữ nhân.)
Nguồn:
editor: dành cho mấy chế nhầm biệt danh nương nương khang giống tui nha, nói toẹt ra là gay á mấy má =]]]]
"Cũng không phải hoàn toàn là do chuyện này, cũng do hắn rất mỹ, không giống nam nhân."
"Hổ tộc nàng xem thường nam nhân mỹ sao?"
"Đúng vậy."
Hồ Lệ Khanh thấy tiếc cho hắn: "Vậy chắc hắn đầu thai lộn chỗ rồi, hắn nên làm hồ ly."
Hỗ Chu Kính mỉm cười không nói.
+++++++++++ sinh con đi! ++++++++++
Đêm nọ, Hồ Lệ Khanh đang cùng Hỗ Chu Kính, trong lúc hai người đang tình nồng, thì đột nhiên Hồ Lệ Khanh hô lớn: "Đại miêu, dừng lại...."
Hỗ Chu Kính khong hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Hồ Lệ Khanh nhíu chặt mày mồ hôi đầm đìa, cảm giác bụng quặn đau không dừng, giống như bị đao cắt lăng trì không ngừng đang xử tội thân thể nàng, nàng nói: "Bụng đau quá, có phải là....!sắp sinh....!Oh! Đại miêu, nhanh lên..."
Hỗ Chu Kính cả kinh thất sắc, vội đứng dậy, Hồ Tiên Nhi đã nói nàng nhiều lần trước rồi mà nàng cũng không nhớ, chỉ nhớ đúng một chuyện là chạy ra ngoài.
Hồ Lệ Khanh ở sau gợi: "Đại miêu, nàng chưa mặc y phục mà."
Hỗ Chu Kính hóa thành bạch hổ, chạy ra ngoài gầm to, tiếng gầm truyền đến hồ sơn, khiến cho mọi người trên hồ sơn giật mình tỉnh lại.
Hồ Tiên Nhi đang năm trên giường hưởng thụ ôn nhu hương vội tỉnh dậy, tiểu tình nhân còn đang mơ màng dụi mắt hỏi chuyện gì.
Hồ Tiên Nhi nói: "Khanh Khanh sắp sinh."
"Cái gì? Tỷ tỷ, người chờ ta một chút." Người phía sau vội mặc y phục xỏ giày, Hồ Tiên Nhi liền khoác áo rồi chạy ra ngoài.
Vừa tới nơi đã nhìn thấy các trưởng lão quyền uy trong tộc đã xếp hàng vào vị trí, do tình hình cắp bách, bọn họ cũng chỉ mặc đại, xuân quang chợt hiện, nhìn bọn họ chật vật không chịu nổi.
Lúc này cũng không còn thời gian lo những chuyện đó, Hồ Tiên nhi đem mọi người đến nhà nàng, vừa tới cửa đã nghe âm thanh la hét chói tai kêu đau, từng tiếng nghe qua thật thê thảm, Hồ Tiên Nhi từng có kinh nghiệm sinh nữ nhi nghe qua mặt cũng tái mét.
Cái này mà sinh con gì chứ, rõ là giết heo mà.
Hồ Tiên Nhi đem người vào phòng, Hỗ Chu Kính đang giằng tứ chi của tiểu hồ ly không cho nàng nhúc nhích, nhưng tiểu hồ ly vẫn giãy dụa thân thể không ngừng, phát ra tiếng hét thống khổ chói tai.
Hỗ Chu Kính người đến, liền hô lên: "Nhanh tới đây!"
Nhất thời tay nắm không được liền bị tiểu hồ ly cắn vào, Hỗ Chu Kính cắn răng chịu đựng, vì rằng tiểu hồ ly cắn vào trong thịt nàng, lúc này máu cũng chảy ra rồi.
Hồ Tiên Nhi tới giường giữ tiểu hồ ly lại cho Hỗ Chu Kính đi ra, Hỗ Chu Kính vừa xuống giường, tiểu hồ ly liền đưa ánh mắt đáng thường nhìn nàng nói: "Đại miêu, đừng đi, đừng rời ta đi lúc này....!nương, ta đau muốn chết....!nương...."
Hỗ Chu Kính quỳ xuống cạnh giường nói với nàng: "Không sao đâu, sẽ nhanh hết đau mà."
Tiểu hồ ly cắn tay nàng, hung hăng cắn tới hai cái nói: "Nàng gạt ta!"
Hồ Tiên Nhi cười trều nói: "Lúc ta sinh ngươi đâu có cắn người a."
Tiểu hồ ly lại phát ra tiếng hét chói tai đau đớn, trong bụng như là có đao chém vào, muốn nổ tung, đau đến cực điểm không có cách nào khiến nàng hết đau nổi.
Nnagf chỉ hét thật lớn trong thống khổ, cắn xé Hỗ Chu Kính không còn cách khác.
"Không được, hài tử quá lớn, nếu dùng thân thể hồ ly sinh thì quá nguy hiểm, Khanh Khanh, ngươi biến thành người đi, mau!"
"Nương, ta không còn sức...." Nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Không còn sức cũng phải biến!" Hồ Tiên Nhi hét lên với nàng.
Hồ Lệ Khanh dùng hết sức còn lại biến thành người, sau đó đau đớn lăn lộn trên giường, Hồ Tiên Nhi hạ giọng gọi các vị trưởng lão đến, rất nhanh liền có , cái nữ nhân bao quanh giường, đem Hỗ Chu Kính đảy ra ngoài.
Không có Hỗ Chu Kính Hồ Lệ Khanh cũng không biết cắn ai, bắt cứ thứ gì nàng có thể nắm được đều cho vô miệng cắn.
"Ai yo ~~, cô nãi nãi, ngươi cắn tay đại di a!"
"Đừng, đừng cắn, ngón tay út của ta....!tỷ tỷ, cứu ta!"
"A!!!"
"Hỗ Chu Kính, ngươi tới đây!" Trên mu bàn tay Hồ Tiên Nhi bị cắn đầy dấu răng, không thể không gọi Hỗ Chu Kính đến.
Hỗ Chu Kính đưa tay ra, thay cho tay Hồ Tiên Nhi, Hồ Tiên Nhi xoa mu bàn tay nói: "Đau nữa cũng phải nhịn, nữ nhi của ta vì ngươi sinh con, chịu thống khổ so với cái này còn nhiều gấp mấy vạn lần."
"Ta biết." Hỗ Chu Kính đau lòng nhìn khuôn mặt Hồ Lệ Khanh thống khổ, hận không thể thay nàng chịu đựng.
Hồ Lệ Khanh không đành lòng cắn nàng, ôm tay nàng để lên má mình, Hồ Chu Kính giúp nàng lau nước mắt và mồ hôi nói: "Khanh Khanh, đừng sợ, nhịn một chút sẽ qua."
Hồ Tiên Nhi nói: "Không thể nào, tối thiểu cũng cần một giờ!"
Hồ Lệ Khanh nghe được câu này liền há miệng cắn tay Hỗ Chu Kính.
"Tiểu tâm can, tiểu bảo bối, ngươi dùng sức một chút a!" Đại trưởng lão một bên lo lắng kêu, Hồ Lệ Khanh phủ đầy mồ hôi khuôn mặt vì đau đớn mà nhăn nhó, lúc này nàng đau đến mức hận không thể ngất đi, nhưng mà lần nào cũng không thể được, nàng không thể duy trì tình trạng tỉnh táo mà chịu đựng sự đau khổ này, nàng muốn dùng sức nhưng nàng bây giờ lại căn bản không còn chút sức lực nào!
===///===
Editor: túm quần là, chương này tiểu hồ ly đang trên đường vượt cạn, có cái cắn chi mà dữ thần quá, ngộ cũng thấy sợ rồi ==.