Hỗ Chu Kính tỉnh lại vẫn còn nằm trên thuyền hoa, thuyền hoa lướt trên mặt nước, theo ngọn nước nhẹ nhàng chập chờn, như trong lòng êm ái.
Nàng ngồi dậy, chăn mỏng trên người chợt rơi xuống đất.
Nhìn nước mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi xuống, mưa thu lạnh dần đưa thuyền hoa đi theo.
Sao nàng lại đến đây? Hỗ Chu Kính chắc chắn mình chưa từng đến chỗ này, nhưng lúc này cũng không phải là mơ, vì sao mình lại rời Tây sơn, tỉnh lại thì ở đây, thật ra khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc nàng còn đang nghĩ, người đè trên đùi nàng động một chút, nàng lập tức cúi đầu nhìn.
Người ia nằm trên băng ghế nhỏ, nửa người còn đè trên đùi nàng, nhìn có vẻ ngủ rất mãn nguyện.
Nhìn gò má, xem ra là Hồ Lệ Khanh thật rồi.
Hỗ Chu Kín không hiểu, sao lại xuất hiện trước mặt nàng.
Giấc ngủ của Hồ Lệ Khanh rất tốt, trong mộng hiện lên sương mù đỏ.
Hỗ Chu Kính hóa thân thành Hổ cùng nàng đi tới dòng suối nhỏ ở trung du, còn nàng cưỡi trên người nàng, được nàng đưa đi vượt qua sông nhỏ qua lại trong rừng cây.
Mộng đẹp luôn ngắn ngủi, nàng bị động tác lạ đánh thức, từ từ mở mắt ra, nhìn lại ánh mắt nghi hoặc của Hỗ Chu Kính, đồ ngủ còn nguyên vẹn, từ từ ngồi dậy, vì ngồi ngủ không được thoải mái nên xoa eo một chút cho đỡ mỏi.
"Nói ta biết, sao ta lại ở đây?" Hỗ Chu Kính mở miệng liền hỏi.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh thầm nghĩ, thì ra nàng quên mất, cái này ta nên giải thích thế nào đây, nói là ngươi tự mình khổ cực chạy tới tìm ta, lại sợ tính ngươi cao ngạo không tin lí do này, nhưng mà thật sự đây là chân tướng mà...!
"Ta nhớ là ta đang ở Tây sơn, sau đó...!sau đó xảy ra chuyện gì?" Hỗ Chu Kính cau mày, một khoảng lớn trí nhớ trống rỗng không thể nhớ ra được.
Hồ Lệ Khanh xoa eo nói: "Chính ngươi đến tìm ta.
Còn nói ngươi thật ra không bỏ được ta, trăm cay ngàn đắng chạy tới khắp mọi góc ngách tìm ta mới đuổi theo đến chỗ này."
Hỗ Chu Kính đỏ mặt nói: "Hồ...!nói....!sao có thể!" Đó không phải chuyện nàng biết làm.
Hồ Lệ Khanh liếc nàng một cái nói: "Ngươi hỏi lòng mình đi, hỏi nó như thế nào?"
Hỗ Chu Kính nói: "Không cần uổng công vô ích." Lòng nàng rất rõ ràng, nhất định không thể nào làm chuyện hoang đường này được.
Hồ Lệ Khanh hừ lạnh, nàng ta rõ là muốn trốn tránh, mình có hỏi nữa không được gì, cứ để nàng tự lừa mình đi.
Dối gạt mình lấn hiếp người nữa đi!
Hỗ Chu Kính nói: "Qủa nhiên ngươi không nghe lời ta, tìm một người mạnh mẽ bảo vệ ngươi."
"Ta còn phải đi du sơn ngoạn thủy không rảnh lo đâu." Hồ Lệ Khanh nhấc một chân lên, mũi chân chỉ a chỉ a, con bướm thêu trên giày cũng bay theo.
"Ngươi..." Hỗ Chu Kính thật không biết nàng sao có thể không biết tiếc mạng của mình.
Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn nàng nói: "Ngươi kêu ta trốn hắc y nhân kia, nhưng lại không nói hắc y nhân là ai, ta sao lại phải tin ngươi."
Hỗ Chu Kính nghiêng mặt, tránh ánh mắt nàng nói: "Ta có lí do của ta.
Hơn nữa, ta hy vọng ngươi có thể an toàn."
"Lời này có mấy phần chân ý?"
Hỗ Chu Kính nói: "Tất cả."
Hồ Lệ Khanh cười lên, muốn nàng luôn quan tâm mình, Hồ Chu Kính tuyệt không như nàng nói mà vô tình như vậy, nếu như nàng là người vô tình thì cũng không còn lòng dạ nào rồi, sao lại còn lo tới sinh tử của nàng làm gì.
Bất quá nàng không dám thừa nhận, chỉ biết mạnh miệng nói.
Thuyền hoa đến gần bờ, Hồ Lệ Khanh cầm dù lên, nói với Hỗ Chu Kính: "Nếu ngươi xuống núi, thì đến chỗ ta nghỉ ngơi trước đi, cũng để ta làm chủ tận tình đãi ngươi một lần." Thuận tiện ở lâu thêm cùng ngươi một chút cũng tốt.
Hỗ Chu Kính nghĩ một lát nói: "Được."
Vòng đồng trên cửa sau lại gõ, lần này là lão bảo mở cửa, sớm đoán được hai người về tới, nàng vẫn chờ hai người đến.
Nhìn can nữ nhi của mình mấy ngày trước còn là con hồ ly sống dở chết dở, lúc này mặt lại phơi phới gió xuân mắt đầy hoa đào rực rỡ chính xác là một tiểu hồ ly được ăn no, nhìn sang Hỗ Chu Kính vì nàng che dù, lão bảo không khỏi liếc mắt, mở rộng cửa sau nói: Vào đi.
Tâm tình của Hồ Lệ Khanh đang tốt, thấy hoa hoa nở, thấy lão bảo cười má lúm đồng tiền như hoa, nàng thả mị hoặc đến vô tận.
Lão bảo liếc nàng một cái nói: Thu hồi yêu khí của ngươi lại đi, đừng để lão nương nhìn muốn hộc máu.
Hồ Lệ Khanh hừ một tiếng nói: Ta thích cao hứng.
Mời vào.
Lão bảo nói với Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính nhìn bầu không khí xa lạ trong Vãn Tình lâu, mùi vị lạnh lùng trong trẻo như là một đóa sen, còn đây là lâu các thế tục đầy phấn hương cùng hoa đào đỏ, hai người gặp lại, khi nàng vừa đến trước nơi này, thì cảm thấy mình như một người dư thừa.
Lão bảo nhìn con ngươi nàng biến sắc, trên người cũng tản mát ra khí tức khác, trong lòng đại khái cũng để ý.
Nhìn nàng lúc này cả một nụ cười cũng không có, liền nhớ lại Hỗ Chu Kính đã gặp trước đó, luôn cảm thấy người ki anh kia nhìn thân thiết hơn một chút.
Hồ Lệ Khanh thầm nói nàng đem trà thượng hạng lên, bộ dạng tiểu tức phụ kia khiến cho lão bảo giận đến mức muốn đánh đầu nàng, can nữ nhi, bộ dạng của ngươi lúc này thật là đại mắt mà.
Nàng vẫn phải ngoan ngoãn đi lấy trà xuân tốt nhất năm nay đem ra, vì Hỗ Chu Kính pha một ấm trà ngon.
Sắp tới ngươi sẽ đi đâu? Hồ Lệ Khanh hỏi.
Hỗ Chu Kính trả lời: Tạm thời cũng chưa biết.
Không biết thì nghe ta sắp xếp, ta giúp ngươi tìm một chỗ thanh tịnh để tu luyện.
Hồ Lệ Khanh đầy nhiệt tình, lần này đến lượt Hỗ Chu Kính đến cầu nàng, nàng nghĩ phải sắp xếp thật kỹ.
Hỗ Chu Kính liền cự tuyệt nói: Ý tốt của ngươi ta xin nhận.
Nhiệt tình đông lại thành bằng, nóng lạnh thay nhau đi tới, thân thể chỗ nào cũng đau.
Hồ Lệ Khanh nói: Ngươi tính đi đâu?
Thiên địa rộng lớn sẽ có chỗ dung ta.
Hỗ Chu Kính chỉ muốn rời xa Hồ Lệ Khanh.
Lão bảo bưng trà nóng đến nói: Đại tiên, tiểu nữ có một nơi có thể giúp đại tiên tĩnh tâm tu luyện.
Hơn nữa, giống như lời đại tlên nói, có người muốn hại tâm can bảo bối nhà ta, đại tiên nếu đến mang lòng từ bi, chi bằng thuận tiện bảo hộ nàng một thời gian.
Hỗ Chu Kính nói với nàng: Không...!
Lão bảo cười thầm, nói: Nguyên lai đây chính là từ bi của thần tiên a, biết rõ là gặp nạn nhưng lại sợ bị đổ lên người mình, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, cũng vì ta là cá nằm trên thớt, mặc cho người cắt xẻ, đó cũng là do ngươi tạo nghiệt, xem ngươi đến khi đó sao mà thành tiên thành phật.
Tuyệt! Hồ Lệ Khanh trong lòng vỗ tay khen ngợi, can nương không hổ danh là can nương, lời nói ra đều là kim châm chảy máu.
Mi mắt Hỗ Chu Kính vẫn bình tĩnh như trước, chưa từng có một tia rung động nói: Ta và nàng hữu duyên vô phận.
Duyên phận cũng không thể do ngươi nói không thì sẽ không có! Ngươi có thấy được trên trời viết lên duyên phận cho ngươi cùng tiểu tâm can sẽ đứt đoạn không hai ngươi ở chung một chỗ sẽ luôn oán giận? Mắc cười, ngươi cũng không phải trời sao biết được thiên ý thế nào.
Ta chỉ biết là, nếu như nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ không định tâm được.
Hỗ Chu Kính cụp mi nhẹ nhàng nói.
Tự lòng ngươi có tạp niệm đừng nghĩ oán trách người khác làm loạn tâm ngươi, đây là đạo lý gì chứ?
Hỗ Chu Kính hiểu ra, nếu như tâm ngươi là gương sáng, trên gương dính bụi, thì nhìn bất kỳ cái gì cũng sẽ không rõ, Hồ Lệ Khanh không sai, sai là do tâm nàng như chiếc gương kia dính đầy bụi.
Nếu như nàng đã có phàm tâm, thì phải tự dựa vào chính mình xóa đi bụi trên đó.
Hỗ Chu Kính đồng ý đề nghị của lão bảo, lão bảo nháy mắt với Hồ Lệ Khanh một cái: Người này thật dễ bị lừa.
Hồ Lệ Khanh ném cho nàng một cái liếc mắt, nói: Nàng thật coi ta là bụi muốn xóa đi, ta tìm người tính sổ.
Tiểu tâm can ngoan ngoan, cái này còn không phải dựa vào cố gắng của ngươi nữa sao?
Hồ Lệ Khanh cởi xiêm y diễn lệ xuống, thay vào bộ xiêm y tơ trắng, tháo trân châu trên đầu xuống, đổi thành hai cây châm ngọc.
Đem toàn bộ phỉ thúy, kim ngọc lưu ly, vòng xuyến tháo ra hết, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, để lộ mặt mộc của mình.
Khi nàng thay xiêm y từ trên phòng đi xuống thì hoàn toàn thay đổi thành một người khác, người bên dưới thấy khuôn mặt nàng thay đổi, nhìn nàng sững sốt hồi lâu.
Hồ Lệ Khanh trước đó Hỗ Chu Kính gặp qua khác nhau, gò má trắng nõn như cũ thật xinh đẹp, đôi môi không điểm vẫn đỏ, má hồng như là lấy hết màu sắc trên trời mà bôi lên mặt.
Mi dài cong vuốt, đuôi mắt hồ ly trắng đen rõ ràng.
Nhìn bạch y nàng mặc, bộ dáng đi lại thướt tha dịu dàng, đoan trang từ trong lộ ra quyến rũ lòng người.
Nàng từ trên lầu đi xuống, trên vai trái có Xích Hồng nằm đó, vai trái là một con nhện đen lớn, hai vật này nhất thời liền phá hủy bộ dạng thanh tịnh của nàng.
Đi tới trước mặt Hỗ Chu Kính, nàng yêu kiều cười một tiếng, nói với Hỗ Chu Kính: Ta như vậy có gì không đúng sao?
Rất tốt.
Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng nói, không ngờ Hồ Lệ Khanh rửa đi son phấn hồng trần, thường nói nàng hay nói năng tùy tiện yêu mị khiến tai mắt Hỗ Chu Kính cũng hoàn toàn đổi mới.
Đi ra ngoài, mua vẫn còn rơi, lão bảo cũng thay bộ y phục mới, giống như phu nhân hơi lớn tuổi, cầm dù đi sau hai người họ.
Can nương, chúng ta phải thay như vậy mới có thể đi vào sao? Hồ Lệ Khanh cầm váy dài kéo lên, nghĩ những cô nương nhân gian đều mặc như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ che chân mình đi, lần này có chút không thích ứng được, cảm giác cả người không được tự nhiên.
Lão bảo cầm tay nàng, bộ mặt cười đầy hiền hòa, như là đeo mặt nạ người vậy.
Nàng nói với Hồ Lệ Khanh: "Nơi ngươi đến là am ni cô, ngươi nghĩ là đi chơi xuân à, dĩ nhiên phải mặc đoan trang một chút, tránh người đường nghi ngờ, vào trong am, chỉ cần ngươi ở trước mặt phật tổ không làm chuyện xấu, còn lại thì như ý ngươi, nhưng ngàn vạn lần cũng không được ra khỏi cửa am, ra bên ngoài thì yêu khí hô ly của ngươi cũng không dấu đi được."
"Chọn chỗ nào không chọn lại đi chọn am ni cô..."
Lão bảo lúng túng ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói: "Đây là ý của nương ngươi.
Nàng muốn ngươi thật tĩnh tâm, chuyên tâm ứng phó thiên kiếp trăm năm.
Nàng đặc biệt giao cho ta, cái nha đầu chết tiệt nhà ngươi căn cơ thì yếu, nàng còn chiều ngươi đến hư, sai đều là do nàng, trước kia đối với thiên lôi là chuyện nhỏ, đánh qoa loa vài cái cũng không đánh lên người ngươi được, nhưng hiện tại sẽ không tha cho ngươi, nàng có lòng giúp ngươi, cũng xem coi ngươi có chịu tỉnh ngộ hay không."
"Là ý nương...!ta có lẽ sẽ không qua thiên kiếp lúc này chớ?" Hồ Lệ Khanh thấy thần sắc lão bảo nghiêm túc, ý thức được có lẽ thiên kiếp nàng nghĩ cũng không đơn giản như vậy.
Lão bảo nhìn nàng nói: "Ngươi bây giờ hiểu ra cũng chưa muộn, ngươi vào am thì mau tĩnh tâm tu, dùng linh đan trợ giúp, đây mới là thượng sách."
"Tại sao không ăn mọi thứ luôn, như vậy không phải nhanh hơn sao?"
"Ẩu tả, nếu như cách này tốt thì nương ngươi cùng can nương sớm bắt mười ngàn tên nam nhân cho ngươi ăn rồi! Ngươi cho đây là trò đùa sao!" Lão bảo trợn ngược mi mắt, giận dữ mắng nàng đến cẩu huyết lâm đầu.
Hỗ Chu Kính đi phía trước luôn im lặng không nói, đi ra thành Nam Kinh, đường cũng lầy lội nhiều hơn, nhưng nàng cũng không hề dính một hạt bụi nào.
Càng đi về phía trước chính là núi nhỏ ngoài thành không biết tên, dưới núi còn có thôn, trên núi có một cái am ni cô, nhìn cũng không thấy có gì lạ, trong am có ba vị lão ni cô, ngày thường cúng lễ niệm kinh văn, chưa từng thấy thần tiên qua lại, không vui không buồn, luôn là bình bình đạm đạm như vậy.
Dưới chân núi, Hỗ Chu Kính ngẩng đầu nhìn lên cái miếu nhỏ trên núi, bậc thang đá dài thồng từ dưới chân núi lên trên, bậc thang đá đã được mài bóng loáng, phủ đầy rêu xanh, bên cạnh là cây xanh che bóng mát, có chút mùi vị mất đi phụ thuộc.
Nhưng ở đây lại không cảm giác được hút tiên khí hay linh khí nào, chỗ này chỉ là một đỉnh núi bình thường.
Hỗ Chu Kính không khỏi nghi ngờ, nơi này rốt cuộc có chỗ thần bí nào.
Lão bảo dường như biết nàng đang hoài nghi am ni cô kia nói: "Đại tiên, ngươi có thể yên tâm, nơi huyền diệu trong miếu, không phải ở đây."
Lão bảo đi tới trước cửa, dựa theo tiết tấu gõ đúng ba cái, cửa lặng lẽ mở ra.
Linh khí thật lớn từ trong khe cửa ập vào mặt.
"Vào đi." Lão bảo đưa hai người tới hậu viện, dọc đường đi cũng không thấy ni cô.
Lõa bảo nói: "Chỗ này không có bồ tát cũng không có ni cô, có cũng chỉ là một cái am."
Hỗ Chu Kính nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này bố trí tinh diệu, giống như một chữ khẩu ( 口) rộng lớn, am tọa lạc tại chỗ này linh khí cũng thịnh vượng nhất trên còn có nguồn suối, am bên dưới biến thành một cái túi, đem linh khí thu vào, khiến nàng không chút nào muốn ra bên ngoài.
Lão bảo giải thích: "Nơi này là tiên nhân của hồ tộc xây nên là chỗ cho hậu bối của hồ tộc tránh nạn, người ngoài nhìn vào bất quá cũng chỉ là một cái am ni cô bình thường, cũng không phát hiện được sau chỗ này còn có một cái động thiên."
"Vậy nếu bị yêu tinh xông vào thì sao?" Hồ Lệ Khanh đưa ngón tay gõ lên cách tường, truyền đến âm thanh kim loại thanh thúy.
"Tường được tạo từ vàng, gỗ là Kim Ti Nma ngàn năm, ngay cả ngói trên đầu cũng là nung trên thiên đình, nhân gian không có được." Lão bảo nói.
Hỗ Chu Kính nói: "Khi chúng ta đến đây, ta phát hiện chung quanh không có kết giới."
"Bởi vì có ta mang theo, ta là truyền nhân thứ của nơi này!" Nàng hai tay chống nạnh nâng cằm nói vô cùng kiêu ngạo.
Lão bảo xuống núi, trước khi xuống còn nói cho các nàng biết ở bên hướng Tây có chỗ ở, chờ đến khi không còn vấn đề gì nữa mới yên tâm rời đi.
Trước khi đi còn nói nhỏ bên tai Hỗ Chu Kính: "Mỗi ngày nàng cần phải được ăn một lần, tạm thời ngươi làm như bị cẩu liếm đi, để cho nàng hút một ít linh khí, đối với ngươi cũng không có tổn thất gì, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, sau này ta sẽ để một bài vị trường sinh trong am cho ngươi..."
Trước khi Hỗ Chu Kính nổi giận, lão bảo vội vàng chạy trước.
Khi cửa am ni cô đóng lại, thì khí tức của Hỗ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh cũng biến mất không thấy.
Lão bảo nhìn lại một cái nói: "Tiểu tâm can, ngươi đừng có khiến ta phải tức a.
Chớ có vì nữ nhi tình trường mà bỏ mạng mình."
Nàng đem Hỗ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh để cung một chỗ, cũng là muốn tìm người áp Hồ Lệ Khanh, để nàng có thể tĩnh tâm tu luyện, cũng muốn cho Hồ Lệ Khanh thêm một phần ràng buộc, tránh cho không có mục đích lại liều mạng làm ẩu.
Tình như là thuốc, có thể là đọc hại người, cũng có thể là tiên thảo cứu người, cứu sống được một mạng người.
Lão bảo đi xuống núi, gặp phải hắc y nhân.
Trời mưa to, hắc y nhân mang theo một cái áo lá leo lên núi, khăn đen che đi mặt hắn, cả người một màu đen không thấy được sắc khác.
Hắn dừng lại trước mặt lão bảo, đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén lướt qua.
"Hồ Lệ Khanh ở đâu?"
Lão bảo bình tĩnh nói: "Ta không biết nàng, ngươi tìm lộn người rồi."
Lão bảo bị ánh mắt nhìn chằm chằm, giống như bị đóng đinh vào tường.
Người kia không xuất thủ, lão bảo cũng không có nhúc nhích.
Bên vành dù lụa, những giợt nước mưa chịu không nổi sức nặng liền rớt xuống, hạt mưa châu trong không trung bị lưỡi đao sắc bén phá vỡ, xoẹt một tiếng, liền bốc thành hơi nước.
Lão bảo trợn to mắt, cơn ngươi như muốn rớt ra, một đạo bạch quang hướng thẳng tới nàng.
Lưỡi đao xuyên qua người lão bảo, xuyên vào đá, trên tẳng đá hiện lên một lỗ thủng lớn.
Bóng lão bảo vừa đứng chỗ này cũng nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy, chỉ để lại một đoạn đuôi hồ ly.
Hắc y nhân cúi nhìn cái đuôi hồ ly bị mưa thấm ướt, đạp lên một cái, tiếp tục đi lên núi.
Dưới núi, lão bảo dựa vào tàng cây vuốt ngực miệng phụt ra máu, khóe miệng dính máu, thầm mắng một tiếng: "Nha đầu chết tiệt, ngươi thật ra tìm đến cho lão nương đây bao nhiêu yêu nghiệt a?"
Nàng quay đầu nhìn am ni cô bị sương mù vây quanh tự nhủ: "Chờ chút nữa nhất định phải nói cho nương ngươi, kêu nương ngươi trói ngươi về đem về Hồ sơn, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ đi ra."
"Đáng chết, cái đuôi hồ ly của ta...!ai đền cho ta cái đuôi a!"
(Editor: -.- lão bảo đi thẩm mỹ đê, đảm bảo đuôi đẹp mà àn toàn hí hí ~~).