Tháng Chín, gió mát thổi qua mặt hồ Văn Khê, ánh trăng nhàn nhạt trải dài bốn phía.
Đêm càng lúc càng sâu. Ven hồ Văn Khê, mấy cành dương liễu rủ xuống mặt hồ. Đột nhiên rầm một tiếng, cành liễu thoáng rung lên. Trong đêm đen tối như mực, trên mặt hồ xuất hiện hai cánh tay, một phát bắt được cành liễu. May mà xung quanh không có người. Nếu không, sự kiện linh dị phát sinh ở suối Văn Khê đã lan truyền nhanh chóng rồi.
Một thân ảnh, thân thủ lợi hại bò lên bờ bên cạnh, nằm ngửa người theo hình chữ đại, miệng thở hổn hển.
-Cảm ơn trời đất. Rốt cuộc cũng tránh được một kiếp. Chỉ tiếc là tiền đồ tốt như vậy lại phải từ bỏ.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên chút ảo não, nhưng rồi lại mỉm cười:
-Nhưng có thể thoát khỏi từ trong đám cao thủ nhiều như mây, bản Trạng Nguyên xem như phúc lớn mạng lớn rồi.
Hai chữ Trạng Nguyên xẹt qua trong óc Tiêu Dương, ánh mắt không khỏi ảm đạm hơn. Hắn không chỉ là Trạng Nguyên, hơn nữa còn là văn võ song khoa Trạng Nguyên, được hoàng đế ngự tứ “Môn sinh thiên tử” ngay tại trường thi. Có thể nói trước đó tiền đồ của hắn như gấm, chỉ cần một bước là lên mây.
Chỉ tiếc là, chức Trạng Nguyên này còn làm chưa được một nén nhang. Tiêu Dương ở trên điện Kim Loan vui mừng quá đỗi, nhất thời nhịn không được thả rắm một cái, kinh động đến Hoàng thượng. Đường đường là thiên tử Cửu Long, chưa từng có người nào dám hỗn xược trước mặt ông. Kết quả, Tiêu Dương khiến cho mặt rồng nổi giận, vui quá hóa buồn, bị nhốt vào tử lao.
Không cam lòng đánh mất tính mạng gần hai mươi năm của mình, Tiêu Dương đã hao hết tâm tư và thực lực chạy từ trong tử lao, bị Ngự Lâm Quân đuổi theo không dứt. Dưới tình huống cấp bách, hắn đã nhảy xuống vách núi. Chỉ trong một cái chớp mắt, hình ảnh trước mắt đã thay đổi.
-Dưới vách núi là một cái hồ lớn. Mạng của bản Trạng Nguyên vẫn còn chưa hết.
-Chỉ có điều, cái đèn kia là vật gì thế nhỉ?
Tiêu Dương nhảy lên một hòn đá, rồi chạy về phía trước. Đây là một khu rừng yên tĩnh. Giẫm trên cỏ mềm, Tiêu Dương phát hiện, ánh sáng là được phát ra từ ngọn đèn kỳ lạ ở bờ bên kia. Phía dưới ngọn đèn là những cô gái ăn mặc rất xinh đẹp. Cho dù ánh sáng không quá nhiều, nhưng Tiêu Dương vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của từng cô, không khỏi sởn cả gai ốc.
Đồng thời một sự băn khoăn liền xuất hiện.
Đây là chỗ nào? Tại sao ngọn đèn dầu lại sáng như vậy? Quan trọng hơn chính là...
-Tại sao những cô nương này lại mặc ít đồ như vậy?
Tiêu Dương rất nhanh phát hiện, không chỉ một mình mình đứng ở đây, cách đó không xa, ánh mắt của một người đàn ông trung niên không ngừng đánh giá những cô gái này, dường như có chút do dự, rồi bước về một cô gái trong đó.
Tiêu Dương lập tức dựng lỗ tai. Có lẽ hắn sẽ có được tin tức hữu dụng từ cuộc trò chuyện của bọn họ.
-Bao nhiêu?
-Một lần , nguyên đêm .
Sau đó, hai thân ảnh lập tức sóng vai nhau bước ra khỏi ngọn đèn mờ.
Tiêu Dương trợn tròn mắt.
Hắn tự hỏi mình thông minh tài trí hơn người. Nếu không cũng không có khả năng mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành Trạng Nguyên văn võ song khoa. Đây chính là độ cao mà phần lớn mọi người dùng cả đời cũng chưa đạt được. Hơn nữa, không chỉ là văn thao vũ lược, cầm kỳ thi họa, nông vụ xảo công, xem tương xem bói, thậm chí thiên văn các loại, Tiêu Dương đều đã đọc qua.
Từ nhỏ, hắn đã là thần đồng chính cống.
Nhưng lúc này, Tiêu Dương lại triệt để mơ hồ. Hắn phát hiện mình nghe không hiểu ý tứ trong hai câu đối thoại ngắn ngủi này.
-Chẳng lẽ là tiếng lóng?
Tiêu Dương giật mình, đột nhiên kinh sợ:
-Hay là quan phủ bắt người. Cho dù mình rơi xuống vực, Hoàng thượng vẫn không buông tha, tiếp tục đuổi giết?
Tiêu Dương bị tống vào tù giam, còn bị ép nhảy xuống vách núi, có thể nói là đã chết qua một lần, tất nhiên đặc biệt quý trọng tính mạng của mình, lập tức núp vào một cây khô bên cạnh, ngừng hô hấp, cẩn thận quan sát, vì cái mạng nhỏ của mình mà không dám lười biếng.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một số người đàn ông khác lại đến. Nhưng cuộc đối thoại của họ lại vô cùng giống nhau.
-Bao nhiêu?
Câu mở đầu đều đi thẳng vào vấn đề.
-Một lần . Bao nguyên đêm .
Rồi hai người sóng vai nhau bước đi.
-Bao nhiêu?
-Một lần . Bao nguyên đêm .
Người đàn ông lắc đầu, đến trước một cô gái khác.
-Bao nhiêu?
-Một lần thôi, .
Rồi hai người bỏ đi.
-Ở bên trong rốt cuộc chôn giấu huyền cơ gì vậy?
Tiêu Dương nhìn không chuyển mắt, không ngừng phân tích tình huống, cuối cùng đẩy ngã kết luận trước đó, âm thầm thở phào một hơi:
-Không ai là quan phủ cả.
Trong đầu Tiêu Dương nghĩ đến một loại người khác.
-Trên giang hồ có loại người chuyên bán tin tức. Thân phận của bọn họ có thể che giấu bất luận kẻ nào. Chỉ cần có người xuất nổi giá tiền là có thể mua được tin tức trân quý trong tay bọn họ.
-Nhất định là như vậy.
Tiêu Dương vỗ đầu thật mạnh.
-Nhất định người đến đều hỏi giá tiền. “Một lần” chính là đại diện cho một lần bán tin tức. “Bao nguyên đêm”, ừm, hẳn là muốn thảo luận với nhau. Đúng, chắc chắn là như vậy.
Tiêu Dương cảm thán.
-Trong tình huống này, vẫn là bao nguyên đêm có lợi hơn.
Trầm ngâm một lát, Tiêu Dương tìm một cô gái mà hắn nén lòng vẫn nhìn hai lần. Trong lòng hắn có rất nhiều sự băn khoăn, nhất định phải “bao nguyên đêm” mới có thể cởi bỏ nghi vấn trong lòng của mình.
-Bao nhiêu?
Thanh âm thâm trầm của Tiêu Dương vang lên.
Nghe tiếng hỏi, cô gái giương mắt nhìn Tiêu Dương, lập tức hiện lên thần sắc kinh ngạc.
-Một gã rất đẹp trai.
Nhưng trong mắt của cô gái lại xẹt qua thần sắc thương cảm. Một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi mà lại đến nơi này, thế thì chỉ có một nguyên nhân. Hắn không được. Hắn đến chỉ là tìm kiếm sự an ủi tâm linh. Bằng không, dựa vào lực sát thương của gương mặt, không có khả năng đến nơi này tìm gái.
-Chắc anh không chiếm thời gian của tôi nhiều đâu. Thôi, giảm giá cho anh. .
Cô gái âm thầm lắc đầu.
Tiêu Dương vui mừng:
-Bao nguyên đêm thì sao?
Cô gái âm thầm thở dài lần nữa.
-Một lần thôi.
Rồi bỏ thêm một câu:
-Cho dù để anh bao nguyên đêm, chưa chắc anh đã làm được.
-Như vậy sao được?
Tiêu Dương vội vàng lắc đầu, thần sắc quýnh lên.
-Ta muốn bao nguyên đêm.
Cô gái há hốc mồm.
-Cho cái giá đi.
-.
Cô gái rất dứt khoát. Có tiền mà không lấy thì chính là người ngu. Gã đàn ông đẹp trai này đã muốn giả bộ, dù gì cũng là khách hàng của mình, phối hợp một chút cũng không sao. Nói sau, anh ta đẹp trai như vậy, không làm gì được thì cũng để ngắm đi.
Tiêu Dương đồng ý.
Lập tức, cô gái tự nhiên mà khoác tay Tiêu Dương, khiến Tiêu Dương bị dọa phải kêu to một tiếng:
-Nàng làm gì vậy?
-Tại sao một cô nương lại có thể làm mấy chuyện không tự trọng như thế?
.....
-Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?
Cô gái dường như có chút không kiên nhẫn. Đã quyết định rồi, đây không phải là cả hai đều muốn chuyện này sao?
Tiêu Dương nhớ đến những người đàn ông trước, đều là sóng vai tay trong tay rời khỏi, liền cảm thấy thoải mái hơn.
Có thể đây là quy củ của bọn họ.
Nhập gia thì phải tùy tục. Bản Trạng Nguyên chịu chút thiệt cũng không sao.
Tiêu Dương ưỡn ngực, rất hào phóng mà đưa cánh tay ra.