.
Sau khi chuyển nhà, việc kinh doanh của mẹ càng ngày càng thuận lợi, khi đó tôi mới phát hiện bà rất có năng khiếu làm thương nhân. Tiệm cơm Tây của bà thay đổi liên tục để phù hợp thị hiếu. Mẹ làm hẳn một thực đơn tiếng pháp, mua một cây piano mời người đến đàn, thỉnh thoảng còn có người kéo violon và thổi saxophone, rồi quảng cáo dưới danh nhà hàng nhạc sống. Hoa hồng nhựa trong nhà hàng đã đổi thành hoa hồng thật, ghế dài phủ vải lụa, buổi tối trên bàn còn đốt vài ánh nến, lãng mạn không chịu được. Sau đó mẹ tôi lại càng ăn nên làm ra, mua nhà mua xe, đeo nhẫn kim cương, bắt đầu hút thuốc lá kiểu của phụ nữ. Năm tôi lên lớp ba, bà hùn vốn với một vài người bạn xây khách sạn. Khách sạn to lớn đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố, bên trong nội thất rất cao cấp, được đánh giá bốn sao. Mẹ tôi tuy chỉ là cổ đông nhỏ, nhưng cũng có vài tờ báo đưa tin, khen ngợi bà là kiều nữ doanh nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn vân vân…
Vì bận rộn với công việc, mẹ không có thời gian quản lý tôi nữa, tôi như một con ngựa thoát cương, mừng rỡ hoành hành ngang ngược trong trường học. Lúc Trương Nguyên và Bạch Đoạn lên cấp hai, tôi uy phong lẫm liệt kế thừa cái ghế số một trường tiểu học của hai người. Giờ nhớ lại cũng chẳng khác làm vua là bao, chỉ có điều tôi thì một mình một cõi, còn hai người kia phải phân chia ra hai bên. Lúc đó tôi thật sự rất hăng tiết gà, ngày nào cũng dẫn theo đàn em đi đánh nhau khắp nơi, làm các giáo viên đau đầu gần chết. Hiệu trưởng bọn tôi, một người trung niên tuổi quá chia nửa, mỗi lần chào cờ chỉ biết bất lực cầm cái áo đồng phục một đứa đàn em bại trận của tôi lên nói, “Các em học sinh, đây là một chiếc áo đồng phục có dính máu, thầy muốn khuyên các em….”
Lên cấp hai, tôi vẫn tiếp tục nhập hội đi đánh nhau với Trương Nguyên và Quách Nhất Thần. Tôi cũng không biết sao khi ấy chúng tôi lại tôn sùng bạo lực như thế. chỉ một câu bất hòa là có thể kéo phe ra đánh. Lúc đó Trương Nguyên đánh nhau đã bắt đầu cầm gậy sắt, ống thép, phang thật lực vào đối thủ, cũng rất dọa người. Tôi đã từng nói anh ấy đừng sử dụng ống thép, lỡ đâu đánh quá tay chết người thì sao. Trương Nguyên trừng mắt nhìn tôi ngay lập tức: “Anh xài ống thép còn đỡ đó, em biết thằng Bạch Đoạn bên kia nó xài tới cái gì rồi không? Hồi nhỏ đánh bằng vỏ kiếm, giờ thì vác hẳn cây mã tấu ra luôn rồi!”
Trương Nguyên lên cấp ba xui xẻo sao bị phân vào cùng một ban với Bạch Đoạn, ngày ngày gặp nhau thì thôi đến bị bắt đi học bổ túc ban đêm cũng phải đụng mặt nhau, làm cả hai rất bực dọc. Ngoại hình của Bạch Đoạn đến cấp ba thì coi như đã dừng hẳn thay đổi. Khi còn nhỏ anh là đứa trẻ đáng yêu, lớn lên thì sẽ thành đẹp trai, đôi mắt vẫn đen láy và lấp lánh làm người ta si mê như vậy. Danh tiếng Bạch Đoạn lúc ấy nổi như cồn trong đám choai choai chúng tôi, theo Trương Nguyên thì “chỉ xếp sau anh”. Nhưng tôi thấy cái kiểu ra tay rất tàn nhẫn và bạo lực của Bạch Đoạn thì hơn hẳn Trương Nguyên. Sức chiến đấu của Bạch Đoạn khoảng thời gian ấy tăng lên đến vô sỉ, vì anh ỷ bố anh là Tướng lĩnh quân đội, mỗi lần đánh không lại ai thì điện thoại về nhà gọi người đến. Những bộ đội đó đều là dân chuyên nghiệp, nghe theo mệnh lệnh cấp trên, nên làm gì có chuyện nương tay. Nhưng nghe nói có lần Bạch Đoạn gọi về nhà nhờ yểm trợ đã lọt vào tai bố anh, thế là lần đó ông lái xe jeep quân đội ra tận chỗ đánh nhau xách anh về, còn bắt quỳ lên ván giặt đồ một ngày. Mỗi lần Trương Nguyên kể đến việc này đều cười ha hả rất khoái chí, như người bắt anh Bạch Đoạn quỳ là anh ấy vậy.
Bạn nối khố của Trương Nguyên ngoài tôi ra còn có anh Quách Nhất Thần, lên cấp ba anh có bạn gái, tên là Kiều Chân. Lần đầu gặp Kiều Chân, tôi đã rất kinh ngạc, vì trên đời này rất hiếm có cô gái nào xinh đẹp động lòng người như vậy, ngũ quan hoàn hảo, dáng người nóng bỏng. Lúc đó tôi cứ ngỡ cô ta là Helen (). Nhưng sau hết thảy những chuyện liên quan đến Kiều Chân, tôi rất chắc chắn cô ta chính là Đát Kỷ chuyển kiếp để hồng nhan họa thủy tiếp bọn đàn ông chúng tôi.
() Helen: Còn được gọi là Helen thành Troy hay Helen xứ Sparta, là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, được xem là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
Đến đây thì tôi muốn đề cập một chút đến Lưu Triệu Thanh, chính là cái tên năm đó dẫm nát phao bơi của tôi ở bể bơi đó, là tri kỷ tùy tùng mười mấy năm của Bạch Đoạn, hồi nhỏ mập ú, bị gọi là Lưu Mập, sau lớn lên quyết tâm giảm cân nên giờ gầy được một tí. Lưu Triệu Thanh trời sinh có đôi mắt đào hoa, thích phóng điện rải thính khắp nơi, lùn hơn Trương Nguyên và Bạch Đoạn nửa cái đầu. Hắn học cùng ban với Kiều Chân, lúc Kiều Chân không đi chung với Quách Nhất Thần, hắn hóa thân thành một con ruồi to bự bay vòng vòng xung quanh cô. Tôi đã nhiều lần nhắc chuyện này với Quách Nhất Thần, nhưng anh nói không có việc gì, anh tin tưởng Kiều Chân.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè năm đó, tôi đang ở nhà chép bài tập thì Trương Nguyên gọi điện đến, tôi hỏi có chuyện gì, anh ấy chỉ rầu rĩ nói: “ giờ sáng ở sân vận động, em đến không?”
Tôi ngạc nhiên, không hiểu lắm câu nói của Trương Nguyên, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, hỏi tiếp: “Đánh với ai vậy?”
“Bạch Đoạn.” Anh gọt lỏn trả lời tôi.
“Cái gì?!” Tôi cả kinh, “Hai anh xảy ra chuyện gì….” Trương Nguyên với Bạch Đoạn nhìn thì có vẻ không đội trời chung, nhưng từ lúc xảy ra sự kiện phao bơi, cả hai không trực tiếp đánh với nhau nữa, cũng đã bao nhiêu năm rồi.
“Phi Tử…” Giọng Trương Nguyên nghe chẳng thể đoán được đang có cảm tình gì, “Kiều Chân xảy ra chuyện với Lưu Triệu Thanh.”
Ngày đó tôi, Trương Nguyên, Quách Nhất Thần và vài người nữa, tổng cộng bảy tám mạng họp nhau ở hẻm Thạch Lầu, sau đó cùng tiến thẳng đến sân vận động. Lúc chuẩn bị đi tôi thấy Trương Nguyên lén lút giắt lên người cái gì đó, tôi kéo anh ấy lại vén lên xem, là một con dao găm nhỏ. Tôi nhìn anh: “Anh định làm gì vậy?!”
Trương Nguyên quay mặt đi: “Anh mang để phòng thân thôi.”
Tôi không tin: “Ngày thường anh chỉ dùng ống thép, sao hôm nay lại mang cả dao?”
Trương Nguyên không nói gì, mặt anh tối sầm lại.
Lòng tôi chùng xuống, tôi kéo tay anh ấy: “Này trả lời em đi, anh câm rồi à?”
“Bạch Đoạn cũng mang kiếm…”
“Kiếm của Bạch Đoạn không có lưỡi!” Tôi nóng nảy, kéo tay Trương Nguyên làm ầm ĩ lên: “Nói em nghe đã xảy ra chuyện gì? Ngày thường anh có như vậy đâu!”
Trương Nguyên chỉ rặn ra một nụ cười: “Anh đề phòng thôi, không có gì đâu. Xảy ra sự cố anh sẽ che chở cho em.”
Tôi ngẩn người, hỏi: “Chỉ là bạn gái của anh Nhất Thần thôi mà, anh hy sinh như vậy sao? Có phải là bạn gái anh đâu!”
Anh ấy liếc mắt nhìn tôi: “Em nói vậy là có ý gì?”
“Anh….không phải anh thích Kiều…..” Tôi còn chưa nói xong, Trương Nguyên đã đấm tôi một cái, “Mẹ nó em đừng có nói bậy!” Sau thấy tôi chỉ xoa mặt không nói gì, anh lại nói thêm. “Dù gì anh cũng không thể không đi, nếu em sợ thì đừng đi.”
Tôi trừng mắt nhìn Trương Nguyên, anh cũng trừng mắt nhìn lại tôi.
“Con mẹ anh! Đi thì đi!” Tôi đứng dậy túm lấy cổ áo Trương Nguyên, “Nhưng mà anh dám sử dụng con dao này thì về em sẽ lột da anh!”
Bảy giờ đúng, chúng tôi đến sân vận động, vừa đến nơi trời nổi sấm rồi mưa trắng xóa. Cả bọn trú mưa dưới mái hiên, không khí chợt trở nên nặng nề.
“Mẹ nó, thằng Bạch Đoạn kia không phải trốn luôn rồi chứ?” Quách Nhất Thần dầm mưa, căm giận nói.
“Cứ chờ một chút.” Trương Nguyên ngước mắt, mờ mịt nhìn ra làn mưa.
Khoảng mười phút sau, Bạch Đoạn rốt cuộc cũng xuất hiện. Bên anh đến tổng cộng năm người, anh, Lưu Triệu Thanh, Đổng Hi và hai người lạ mặt tôi không quen biết. Khi đó anh vẫn cao hơn tôi nhiều lắm, thân hình cân xứng, mang trên vai một thanh kiếm Nhật, đứng giữa màn mưa, trông thật đẹp.
“Bạch Đoạn, trễ phút đó, đừng nói phải vào WC thay quần nhé?” Trương Nguyên cười chế nhạo.
“Đồng hồ chạy chậm, xin lỗi.” Bạch Đoạn cười nhạt, “Trương Nguyên hôm nay mày gọi lắm người thế, bạn gái đàn em mày bị giật nên định ra đây lấy thịt đè người à?”
Tôi và Quách Nhất Thần chưa hé răng câu nào, vì khi đo khí thế của Bạch Đoạn quá áp đảo, chỉ có mỗi Trương Nguyên mới có thể ngang hàng.
Bạch Đoạn trông thấy tôi, nhếch miệng cười: “Phi Tử cũng đến à? Sao không ở nhà ôm chân mẹ ấy chạy đến đây làm gì? Coi chừng Trương Nguyên dạy hư đó.”
“Kiều Chân đâu?” Quách Nhất Thần lướt qua Bạch Đoạn, xoáy vào mặt Lưu Triệu Thanh đang đứng phía sau.
“Kiều Chân à?” Lưu Triệu Thanh cười bỉ ổi, “Kiều Chân đang ở nhà dưỡng thai rồi, hỏi thăm mày dạo này thế nào.”
Quách Nhất Thần giận dữ hét lên “ má mày!”. Câu chửi như một phát súng tín hiệu, cả hai lập tức nhảy xổ vào nhau giao chiến dưới màn mưa.
Chúng tôi mang theo tổng cộng ba cái ống thép, tôi, Trương Nguyên và Quách Nhất Thần mỗi người một cây. Nhưng tôi không quen đánh nhau bằng ống thép, nên quơ quào chẳng mấy tác dụng. Bên phe chúng tôi ỷ nhiều người, lại lì đòn, dù bị đánh đau vẫn không thụt lùi nên chiếm thế thượng phong, nhưng tình thế chuyển biến ngược lại khoảng phút sau đó. Lúc đó mưa càng lúc càng lớn, trên đất toàn nước đọng, tôi trượt chân ngã xuống, vừa định bò dậy thì thấy trước mặt nhỏ tong tong mấy giọt màu đỏ.
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu, thấy Lưu Triệu Thanh ôm bụng lảo đảo. Con dao găm nhỏ bị đá bay sang một bên. Tôi quay sang Trương Nguyên rống giận: “Trương Nguyên anh làm gì vậy! Anh đã đồng ý rồi mà!”
Trương Nguyên đang đánh túi bụi với một tên cao to, hét lên: “Không phải anh!”
Tôi biết Trương Nguyên không ra tay, nhưng trong lòng vẫn ồ ạt một trận cuồng nộ: “Không phải anh thì còn ai nữa!?”
Lưu Triệu Thanh giờ đã ôm bụng cuộn thành một cục trên mặt đất, đưa tay bịt chặt miệng vết thương,máu len ra kẽ tay chảy ra ồ ạt. Hắn rống lên, “Quách Nhất Thần, mẹ nó mày dám chơi bẩn, đồ hèn hạ!”
Tôi kinh hoàng, mấy người bên Bạch Đoạn cũng bùng lên oán giận, xăm xăm chạy đến đấm đá túi bụi vào Trương Nguyên và Quách Nhất Thần. Nhất Thần như điên rồi, anh cầm ống thép đánh bất kì ai thấy được, trên người cũng đầy vết thương. Bên chúng tôi luống cuống tay chân, vài người còn lại nhìn tôi, tôi khó thở hét lên, “Giữ chặt anh ấy lại! Giữ chặt Quách Nhất Thần! Mẹ nó anh ta điên rồi!”
./.