Hô Hấp Lần Thứ Hai

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Sau Tết Âm Lịch vài ngày là nhập học lại. Tôi và Bạch Đoạn không lén lút liên hệ với nhau nữa, chỉ có thể tình cờ gặp anh ở mấy tiết giải phẫu thực nghiệm. Bạch Đoạn rất thản nhiên với tôi, điều đó làm tôi cảm thấy rất không tự nhiên. Có một lần anh phụ trách phát dụng cụ phẫu thuật cho chúng tôi, đến lúc tôi lên nhận dụng cụ cố tình đứng xớ rớ trước mặt anh một lúc lâu, không chịu đi. Bạch Đoạn đang muốn phát tiếp cho sinh viên tiếp theo, nhìn tôi tỉnh bơ hỏi: “Thiếu gì à? Hay muốn đổi?”

Tôi thẹn quá hóa giận, hậm hực quay đi.

Trong tiết học, lúc tôi đang chăm chú phẫu thuật cái xác, anh đến gần tôi. Tôi vờ không để ý đến anh, chăm chú cầm dao giải phẫu.

“Nhẹ thôi, không phải băm xương sườn đâu.” Anh nhắc, “Thi thể đắt tiền lắm đó.”

Dao nhỏ trên tay tôi khựng lại, nhưng tôi vẫn không thèm hé răng.

“Còn giận anh à?” Bạch Đoạn dán vào tai tôi thì thầm, hơi ấm phải lên cổ làm tôi ngứa ngáy, Nhưng xung quanh toàn bạn bè, tôi không tiện “giở trò” với anh.

“Sao không mang khẩu trang?” Tôi quay đầu hỏi anh.

“Em quên à? Khóa giải phẫu không cần mang khẩu trang.”

“Vậy anh đứng xa em ra một chút.” Tôi quay đầu, tiếp tục hạ dao.

Bạch Đoạn im lặng,vẫn đứng cạnh tôi. Thình lình anh nói: “Cắt chỗ phổi trước!”

Tôi cảm thấy phổi tôi cũng bị anh rạch mấy đường luôn rồi. Tôi ném dao mổ lên bàn, rồi hậm hực bước ra khỏi lớp.

Giảng viên hướng dẫn oai oái gọi theo: “Này cậu kia đang trong giờ học đi đâu đó?”

“Cậu ấy đau bụng, mới nói với em rồi ạ. Thầy Trương cứ tiếp tục giảng bài.” Tôi nghe Bạch Đoạn gỡ rối cho tôi trong lớp.

“Có anh mới đau bụng đó!” Tôi nhìn Bạch Đoạn cũng chạy ra khỏi lớp theo, trừng mắt liếc một cái.

“Em có ấm ức gì thì cứ nói với anh, trút giận lên người chết làm gì.” Anh dựa vào lan can nói.

“Ấm ức cái gì tự anh biết!” Tôi hừ một tiếng.

Bạch Đoạn nhìn thôi, không nói gì.

Chúng tôi cứ im lặng như thế, cuối cùng tôi là người không nhịn được trước. Tôi rống lên với anh: “Bạch Đoạn! Em nói anh nghe, em thích anh thật lòng, mẹ nó cả đời thật lòng. Nếu anh chưa muốn, em chờ, mẹ nó em chờ đến chết cũng được, chứ em chẳng ép anh phải thương hại em! Anh có thương em thì gật đầu, còn không thì cho em chết tâm đi, chứ đừng có như đàn bà mà ậm ậm ừ ừ, em không rảnh chơi trò mập mờ với anh! Anh tưởng anh là thánh mẫu à?”

Bạch Đoạn bất giác quay đầu lại hướng phòng giải phẫu nhìn nhìn.

“Cho người ta nghe hết luôn!” Tôi hét toáng lên, “Mọi người nghe hết thì đã sao? Em thích anh trước mà, em chẳng thèm mặt mũi thì anh ngại cái gì! Mẹ nó, em thích heo thích chó em cũng dám nhận! Chẳng như anh cứ lấp lửng!”

Trong phòng giải phẫu đã có người hiếu kỳ thò đầu ra nhìn. Sự tình đã bắt đầu nghiêm trọng.

Chạng vạng ôm đó tôi mặt mày xám tro ôm bình nước ấm về phòng ngủ, Chung Viên đã đứng trước cổng ký túc xá chờ tôi.

Chung Viên thân hình cao lớn, mặc một bộ tây trang màu đen, đứng dựa lên cửa ra vào ký túc, nom như ông pháp sư đi trấn áp yêu quái. Ông ta là giảng viên cao cấp ở viện, nên sinh viên ai cũng biết mặt ông, chào hỏi liên tục.

“Sao không gọi điện thoại cho con được?” Ông ta hỏi tôi.

Làm gì mà gọi được. Lúc trước Trương Nguyên kéo số ông ta vào danh sách đen giờ còn chưa kéo ra mà.

“Trả lời xem, con câm rồi à? Sáng nay mạnh miệng ở phòng giải phẫu lắm mà?” Chung Viên chất vấn tôi.

Tôi phẫn nộ: Bà mẹ, ông ta còn dám quản lý tôi? Chuyện này ai cũng có thể quản, trừ ông ta! Mẹ nó ông ta không có tư cách!

Chung Viên nhanh nhạy né bình nước ấm đang vung trên tay tôi, rồi kéo tôi ra xe.

Tôi vùng vằng trì lại không muốn đi, Chung Viên kéo cả buổi không thấy tôi nhúc nhích, đành đứng lại bốn mắt trừng nhau với tôi.

“Vào xe, ta có chuyện muốn nói với con.” Chung Viên rì rầm nói.

Tôi trừng ông ta một cái, muốn vòng qua người ông vào ký túc.

Chung Viên bước qua cản lại tôi.

Tôi thấy dây dưa với ông ta lâu cũng thấy hơi hỗn, nên không muốn vào ký túc nữa, xoay người đi chỗ khác.

Chung Viên xòe bàn tay to lớn chụp cánh tay tôi kéo lại, siết đến phát đau, tôi vùng ra: “Ông làm gì vậy! Đây là cổng ký túc xá đó!”

Song song với câu hét của tôi là càng nhiều người quay đầu lại ngó nghiêng.

“Còn biết đây là đâu nữa hả!?” Chung Viên cũng rống lên theo, bàn tay càng siết chặt cánh tay tôi.

Tôi vùng vẫy một lúc thì cánh tay cũng mỏi nhừ, thế là tôi vung chân đạp ông ta một cái. Tôi thấy mặt ông ta vặn vẹo khủng bố, nhưng vẫn chưa chịu buông tay tôi ra, thế là tôi nâng chân định đạp một cái nữa, ai ngờ đâu ông ta giơ tay túm lấy cổ thân tôi. Chung Viên túm cánh tay và cổ chân của tôi, rồi trong lúc tôi còn chưa kịp định thần, ông ta đã nhấc bổng tôi lên, sải bước khiêng tôi ra xe.

Bà mẹ nó, bác sĩ phẫu thuật gì mà khỏe như vâm thế hả?

Tôi lơ lửng trên không cũng không nhàn rỗi, dán lên lưng ông ta gào thét: “Chung Viên! Mẹ nó ông bỏ tôi xuống!” Tôi đá ngực ông ta, đập lưng ông ta, còn nhe răng cắn vào vai. Từ cổng ký túc xá đến con Audi chỉ khoảng m, nhưng mặt mũi của cả tôi và Chung Viên đều chẳng còn lại gì.

Chung Viên thở hổn hển kéo tôi lại xe, một tay giữ chặt tôi, tay còn lại mở cửa xe. Tôi nhân cơ hội này giãy ra, nhưng ông ta càng túm chặt. Tôi không còn cách nào, bèn phẫn nộ bặm môi đá thật lực lên con Audi A. Con xe bị đá mấy cái, chuông cảnh báo vang lên ỏm tỏi.

Chung Viên đen mặt, mở cửa nhét tôi vào xe, còn ông ta ngồi vào ghế lái.

Tôi chồm lên định mở cửa xe, ông ta đã nhanh chóng khóa lại.

Tôi ngồi ở ghế sau khoanh tay nhìn Chung Viên.

“Chân có đau không?” Ông ta hỏi.

Tôi không trả lời, cúi xuống xoa bóp chân, đúng là sưng lên rồi.

“Duỗi chân ra đây ta xem.” Chung Viên nói, nhưng tôi phớt lờ.

“Duỗi ra đây!” Ông gằn giọng, “Cửa xe bị con đá đến móp rồi, không cẩn thận nứt xương thì sao, duỗi ra đây ta xem!”

Tôi và Chung Viên lại tiếp tục giằng co trong im lặng, cuối cùng Chung Viên cũng phải tự mình chủ động. Ông ta xoay người lại túm chân tôi lên. Tôi muốn đạp một cái nhưng lại đụng phải vết thương. Tôi hét to một tiếng. Chung Viên nhanh tay kéo chân tôi thẳng ra phía trước, cởi giày và vớ, đè ngón tay lên mắt cá tôi.

“Trật khớp rồi, mà không sao, dán thuốc là khỏi.” Chung Viên thả chân tôi ra, chậm rãi mang lại giày vớ cho tôi, rồi hỏi: “Sao con đụng chuyện gì cũng kích động vậy hả?”

Tôi lại dùng sự im lặng để đối phó ông ta.

Chung Viên thấy tôi không trả lời, lại cúi đầu chậm rãi buộc dây giày cho tôi, “Ta biết con trách ta, không nhận ta, nhưng chuyện này con phải nghe lời ta.”

“Chuyện con thích Bạch Đoạn, chẳng cần hỏi thăm, chỉ cần một buổi sáng là cả trường đều biết. Ta không bàn đến chuyện con thích nó là được hay không, Bạch Đoạn là sinh viên ta hướng dẫn, tự ta biết nó tốt xấu thế nào. Ta chỉ muốn nói chuyện hành động con làm, con tưởng vậy là thông minh sao? Giờ Bạch Đoạn đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán, con thấy vừa lòng chưa? Phòng giải phẫu nhiều người như vậy, con đứng cách có một bức tường mà rống lên như thế, dù Bạch Đoạn là con gái con cũng không nên làm như thế, huống gì thằng bé là nam.” Chung Viên không nhìn thẳng tôi, chỉ đăm đăm nhìn xuống cổ chân tôi, giọng ông vừa lo lắng vừa mang theo một loại cảm xúc nồng hậu kỳ lạ, “Còn sáu tháng nữa là tròn rồi, chẳng nhỏ nhắn gì nữa, làm việc gì cũng phải suy nghĩ một chút, không thể cứ thích là làm. Việc hôm nay cùng lắm là người khác xì xầm, thành chuyện buôn dưa lê thôi, nhưng còn những chuyện sau này thì sao? Giờ con đang nắm trong tay tài sản rất lớn của mẹ để lại, giá đất mỗi ngày một tăng, con có biết bao nhiêu người đang dòm ngó không? Họa từ miệng mà ra, trước đây còn có mẹ con che chở…giờ…”

“Ông im đi, ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.” Tôi gằn giọng.

Chung Viên im lặng, ông buộc nốt dây giày của tôi, rồi thả chân tôi xuống, “Về mua thuốc Vân Nam, không thì dầu xanh dầu nâu gì cũng được xoa lên, mấy ngày kế đừng chạy nhảy linh tinh là được.”

Tôi hừ mũi, rút chân về.

“Còn chuyện Bạch Đoạn với con rốt cuộc là như thế nào?” Chung Viên hỏi.

“Chuyện là như vậy, ông nghe không hiểu à?”

“Con thật sự thích nó?” Chung Viên quay đầu nhìn tôi.

“Không cần ông lo!” Tôi nổi cáu, “Nói chuyện tình cảm với ông tôi cảm thấy thật ghê tởm.”

“Niệm Phi, ta chỉ…” Chung Viên nghẹn lời.

“Được rồi, chuyện tôi gây ra tự tôi gánh lấy, không cần ông lo, cho tôi xuống xe nhanh lên.” Tôi lại nắm chốt cửa xe giật giật, “Đúng rồi, nãy tôi đá móp xe ông phải không? Muốn bồi thường bao nhiêu, lên hóa đơn đi, mai tôi chuyển khoản.”

“Hạ Niệm Phi! Con nghi con đang nói chuyện với ai hả!?” Chung Viên không nhịn được nữa, quát lên.

“Chung VIên, ông cũng biết tôi họ Hạ, không phải họ Chung mà.” Tôi lạnh lùng trả lời.

Chung Viên chậm rãi xoay người, chỉ chốc sau tôi nghe tiếng lạch cạch, ông ta đã mở khóa cửa.

Tôi đẩy cửa xe bước ra, trước khi đóng của lại, tôi thò đầu vào nói: “Nói ông nghe, ông lo mà quản cô bồ bé nhỏ của ông kỹ vào, đừng để đến lúc cô ta có bầu với ai cũng không biết.”

Mặt Chung Viên tái mét.

Tôi cười lạnh, đóng cửa xe, đi hai bước rồi lại quay lại mở cửa xe nói nốt: “Đừng có khó dễ Bạch Đoạn, chuyện này là tôi gây ra.”

“Ta biết rồi, con về đi, nhớ bôi thuốc.” Chung Viên mệt mỏi trả lời.

./.

Truyện Chữ Hay