Hồ Giá

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.hí hí.

Gió tựa hồ như không hề lưu động, thời gian vào giờ khắc này giống như ngưng đọng lại.

Hết thảy những tiếng rì rầm chen lấn cùng âm thanh đều biến mất.

Thiên địa lúc đó, chỉ còn lại nhất sương bạch y phiêu mệ, nhất sương mặc thường phi dương, hai bên mục quang cùng mục quang giao triền, ở giữa như có ám tình mãnh liệt, một thoáng kinh hồng, liếc mắt vạn năm. . .

.

.

—— đương nhiên, không có khả năng đó!!!

Hồ Thập Bát với bạch y Long Quân hiện tại đúng thật là đang giao triền mục quang, cũng tí tách tí tách tóe ra một tia lửa, nhưng, đây không phải là thâm tình điện lưu từ tâm tâm tương tích, mà là hai bên đều nhìn đối phương không vừa mắt mà tóe ra tia lửa điện!

Một đứa lãnh nhiên, một đứa nộ trừng.

Hỗ trừng như vậy ước chừng trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, ai cũng không nói chuyện. Hồ Thập Bát cảm thấy bản thân nếu không đánh vỡ cục diện bế tắc này, không biết còn phải đứng trên nóc nhà hỗ trừng cùng vị Long Quân này bao lâu nữa, vì thế liền bắt tay vào xốc lại đường hồ lô trên tay, vác theo một đống bánh ngọt chắp tay vái chào Long Quân ở phía đối diện nói “Yêu giới Phất Lai Sơn Hồ yêu Thập Bát tham kiến Long Quân.”

Đối diện vẫn im lặng không nhúc nhích, Hồ Thập Bát bèn đứng dậy, mặt mày cứng ngắc cố xả ra một nụ cười “Long Quân hảo hưng trí, cũng tới dạo miếu hội?”

Bạch y Long Quân đối diện nhướng mắt, ngạnh bang bang mà nói lại “Ngươi quản ta!!”

Hồ Thập Bát đứng im bất động, quả nhiên là vội vàng không thể làm ăn còn mất luôn mặt mũi!

Lập tức cũng không buồn cùng Long Quân cười cười nói nói tiếp nữa, nghĩ nghĩ dù sao vái cũng đã vái, lễ cũng đã lễ, ta đây không có gì phạm lễ tiết, không thể trách ta, còn ngài cứ việc ở đó mà trưng ra cái tướng nghênh phong ngạo kiều đi a!

Thế là không thèm để ý Long Quân bên kia nữa, tự mình ngồi xuống trên nóc nhà, mở mấy chỉ hạp đựng điểm tâm ra, bắt đầu xơi.

Trước mắt bỗng nhiên lóe lên bóng trắng, bạch y Long Quân lúc nãy vẫn còn đứng ở nóc nhà đối diện hiện tại đã sờ sờ trước mắt. Lưu kim sắc trong mắt bừng bừng nộ hỏa, chỉ vào Hồ Thập Bát cả giận “Ngươi còn có gan dám xuất hiện trước mặt bản quân!”

Hồ Thập Bát méo xẹo mặt mày, bảo Hồ Thập Bát ta đây đi ngay hàng đến thẳng lối vì cái gì mà không dám xuất hiện trước mặt ngài? Hơn nữa, ta cũng không phải tự nguyện mà muốn chường mặt ra trước Long Quân ngài đây. Nếu sớm biết Long Quân ngài đây ở trên này, cho dù có ngơời mời ta. . . ta cũng không thèm đi lên!

Bạch y Long Quân giận. Hỏa nộ trong mắt thiếu điều muốn phun ra ngoài, cả giận nói: Cái gì mà ngươi sớm biết ta ở đây ngươi sẽ không lên? Cả người khác mời ngươi cũng không thèm, một tên hồ ly tinh nho nhỏ mà giá cũng thật là lớn!

Hồ Thập Bát lạnh mặt, ôm quyền, thả người phi xuống dưới. Yêu đái giật lại, dĩ nhiên là bị Long Quân một phen giữ chặt.

Ngươi muốn làm gì? (nổi gân xanh)

Đi xuống a! (hai mắt lạnh lùng) Ta ở đây không phải chướng mắt ngài sao?

Dù vậy nhưng không có lệnh của bản quân ngươi không được phép rời đi! (sắp phun hỏa)

Vị Long Quân này thật đúng là thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn a. . . Cái dạng hoàn cảnh nào mới có thể dưỡng ra nhân tài dạng này vậy!

Hồ Thập Bát vô ngữ vấn thiên, đi lên cũng không được trèo xuống cung không xong. . . Không muốn để người ta sống hay sao a?

Thế là đành ngồi xuống, tiếp tục tự mình gặm bánh ngọt. Long Quân thấy Hồ Thập Bát lại không để ý tới mình mà tiếp tục ngồi ở đó ăn cái gì, cắn chặt răng, muốn nổi cáu nhưng lại không thể nào nổi cáu được, đành phải đứng cạnh Hồ Thập Bát, không nói lời nào, cứ như vậy mà đứng.

Hồ thập Bát ăn cao điểm, nghĩ đến chuyện Long Quân đứng cạnh mình thể nào cũng tiếp tục hoạnh họe, trong lòng đã nghĩ ra vạn câu chẹn họng để trả lời lại y, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy Long Quân nói chuyện, liền trộm nghiêng đầu ngước lên ngắm thử, thấy vị bạch y Long Quân cao cao tại thượng đang cúi đầu phùng má, giống hệt như một đừa hài tử đang giận lẫy.

Cái loại biểu tình này cư nhiên lại xuất hiện trên mặt vị Long Quân kiêu ngạo không nói lý lẽ kia. . .

Hồ Thập Bát tự nhiên cảm thấy rất đắc ý. . .

Ngươi cũng có ngày hôm nay oa ha ha ha ha ha ha ~~ này thật sự là quá sung sướng!!

Hồ Thập Bát nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẫn cười đến muốn nội thương.

Hồ Thập Bát không cười thành tiếng, nhưng hai vai run rẩy đã bán đứng hắn.

Long Quân nghiến răng “Ngươi cười cái gì! Không cho cười!”

Khụ khụ hai tiếng, Hồ Thập Bát xoa xoa nước mắt, đưa nửa que đường hồ lô hắn đang ăn dở cho Long Quân “Muốn ăn không?”

“Đây là cái thứ gì?” nháy mắt lửa giận biến mất, Long Quân nhìn que hồng hoàng tử trước mặt, mi gian nhăn lại thành chữ xuyên, hỏi

“Đường hồ lô, dùng hồng quả phủ đường làm a, ăn rất ngon.”

Long Quân trừng mắt nhìn một hồi, ngồi xổm người xuống, cắn một cái lên thứ Hồ Thập Bát cầm trên tay.

Lúc Long Quân kề lại gần, Hồ Thập Bát bỗng nhiên cảm thấy một cỗ u hương đạm đạm từ đối diện thoảng qua. Không phải hoa hương, cũng không phải hương liêu của huân hương, mà là vị đạo rất tự nhiên mà dụ nhân.

Tay Hồ Thập Bát run lên, tim đột nhiên đập nhanh một chút, một tay lấy nửa que đường hồ lô nhét vào tay Long Quân, vội vàng bò bò người lùi ra sau.

Long Quân cầm nửa que đường hồ lô trong tay, nhìn Hồ Thập Bát như vậy, rát kỳ quái, hỏi “Ngươi làm sao vậy?”

“Không. . . Không có gì. . .” cỗ hương khí ám muội trong không khí lúc này đột nhiên tiêu thất, Hồ Thập Bát lấy lại bình tĩnh, hắng họng một cái hỏi “Thế nào? Ăn ngon chứ?”

“Vừa chua lại vừa ngọt. . . mùi vị thiệt kỳ quái. . .” Long Quân cau mày oán giận, nhưng miệng lại không ngừng, đem bốn quả còn lại ăn nhất kiền nhị tịnh.

Nhưng hương vị kia, đột nhiên đến như thế, lúc biến mất cũng đột ngột như thế. . . Ngửi lại một lần nữa trong gió, Hồ Thập Bát bất giác có chút buồn bã.

______________________

Nhất sương bạch y phiêu mệ, nhất sương mặc thường phi dương : tả Khặc ca với Thập Bát nha~ một bên là bạch y tay áo bay bay, một bên là xiêm áo đen cũng bay bay

o(≧∇≦)o bạch với mặc nha, mặc cũng là màu đen~~

Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn trên trời dưới đất cũng chỉ biết mỗi mình mình = =|||

Nhất kiền nhị tịnh : không còn chút gì

Lông mày chữ xuyên (川)

Truyện Chữ Hay