“Các ngươi cũng biết, trên năm tiễn khác nhau có hai loại độc, hợp tác của tả tướng cùng hữu tướng thực rõ rệt, chỉ không biết sự hợp tác đến mức độ nào.” Triệu Lẫm Hoán hơi híp mắt, chậm rãi nói.
“Hồi Hoàng Thượng, thần nghĩ tiêm nhiễm kịch độc chính là phái hữu tướng, tả tướng còn lại dùng là hồi độc.” Ai, bọn này.
Hoàng đế có một số việc rõ rành rành là đã biết, nhưng nhất định phải khiến cho bọn họ_hạ thần nói ra, ngay cả cơ hội để cho họ khen Thánh Thượng anh minh cũng không có, xem ra công phu thúc ngựa của bản thân không ngờ có chút không đuổi kịp các triều thần a...(Người đứng đầu là người nắm dây cương, các bề tôi là những công cụ_con ngựa để bậc vua chúa đi đến cái đích của mình.)
“Nga? Giải thích thế nào?” Lưu Vấn chính là thích nói nửa chừng, nhất định phải bản thân hắn hỏi hắn mới trả lời.
Xem ra, hoàng đế cùng hạ thần đối với phía bên kia đều có nhiều ý kiến... |||
“Hồi Hoàng Thượng, rất đơn giản. Hữu tướng có một chắt gái ‘ thương yêu’ Nghi phi ở hậu cung, đối với hắn mà nói, bụng có tiền, cho dù tất cả mọi người biết không phải chân thiên tử; đối với tả tướng, Hoàng Thượng hiện giờ chính là rất quan trọng, có thời gian một năm của hồi độc hắn mới hảo có việc để làm, nếu không có chẳng phải bỗng chốc đem Hoàng Thượng đánh chết, thế tất phải tìm một con rối tạo điều kiện tốt cho hắn thúc đẩy, nhưng gia các ngươi hiện tại hòa thuận hữu ái(ý chỉ ngoan ngoãn?!), là con rối nghe lời cũng khó tìm, huống chi, hắn còn kiêng kị binh mã Tề Vương gia.”
Rốt cục cũng nói xong, uống một ngụm trà. Lưu Vấn không chú ý tới sắc mặt vị kia bất đại hảo.(sắc mặt kém)
Triệu Lẫm Hoán híp mắt nhìn về phía Lưu Vấn. Lưu Vấn này luôn như thế, hoặc không nói lời nào, còn có chút trạng nguyên đứng đầu lúc trước, nhưng vừa nói ra sẽ không một câu trau chuốt, gia các ngươi cái gì gia của bọn ta(nhà của ta với nhà của ngươi cái gì), còn dám đem hoàng gia nói thẳng thành con rối.
Nếu không phải phụ hoàng thấy hắn thật sự có bản lĩnh, một bài《 dân sinh sách 》 cũng thật sự là gọi là nhân ái bất thích thủ(người yêu thích không buông tay), chỉ bằng lời hắn nói thủy bình(thẳng mặt) sớm không biết đầu bay đi đâu. May mắn hắn cũng có thể triều đình không bị hạ mã chỉnh (ý nói: giáng quan chỉnh lại!!!), thật sự là không dễ dàng a.
“Lưu ái khanh, trà này hảo uống không?”
Vừa nghe không rõ ba chữ uốn mấy lần “Lưu ái khanh”, Lưu Vấn liền biết xấu rồi, run rẩy... lại run rẩy, “Còn, còn có thể...”
“Hanh ~! Đến nhà Văn Niệm ở đi, để cho hắn hảo hảo dạy giỗ ngươi nói là nói như thế nào! Bằng không, ngày nào đó chết ra sao cũng không biết.” Đột nhiên đứng dậy, hướng Văn Niệm trát trát nhãn, “Văn ái khanh, Lưu thị lang trẫm nhân tiện giao cho ngươi, quản lý hảo cái miệng của hắn.”
Hắc hắc! ~~ Triệu Lẫm Hoán này thật đúng là bằng hữu, còn biết cho hắn tìm cơ hội!(thằng cha này có ý xấu. Cá cược đi. Ai là thụ đây?!=.=)
“Thần tuân chỉ! Thần nhất định không phụ thánh vọng, quản lý hảo miệng Lưu đại nhân(em run=.=). Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm!” Nói xong lời cuối Văn Niệm cũng phải nở nụ cười, vấn bảo bảo thân yêu~~~|||
“Phế vật! Một đám phế vật!! Không phải nói có tay nỏ kiểu mới, còn phối hợp với tả tướng gia tất cả đều không sơ hở sao! n?!” Đang nổi bão chính là đứa cháu hữu tướng, bộ binh thượng thư Liên Ngạo Phong. Ai, vốn tưởng rằng cùng tả tướng liên thủ, lại có kế hoạch vẹn toàn như vậy, mọi thứ vốn nên ở ngày đó vẻn vẹn kết thúc, ai có thể nghĩ...”Độc xà hạt kia không phải thiên hạ đệ nhất lợi hại sao, vì sao vô dụng?! Các ngươi đã điều tra rõ ràng chưa, a?”
MD(chửi tục! Hai chữ này là viết tắt của các tác gia bên TQ =.=)! Ngươi ngu ngốc a! Vậy đông tây một tiễn đâm ngựa, hiệu quả không biết bao nhiêu hảo, còn tiễn không phải là đâm lên trên mặt đất rồi sao, tên lợi hại cũng phải là đâm lên trên người mới được a, có nhiều tiền như vậy cũng không biết đường mua nhiều độc xà hạt.
Đương nhiên loại oán giận này cũng chỉ có thể trong lòng ngẫm nghĩ, (ây: đây là độc thoại của tên thuộc hạ.)
“Chủ tử, kế hoạch ban đầu thực sự là có khả năng thành công rất cao, hoàng đế cùng hộ vệ thậm chí đều không phát hiện người chúng ta mai phục, nhưng không biết bọn họ mang theo một người từ nơi nào đến, cứu hoàng đế một mạng.” Thuộc hạ ra vẻ bộ dạng nhất bức ủy khuất.
Nhìn thuộc hạ biểu diễn, Liên Ngạo Phong nhu nhu cái trán, trong lòng một hồi phiền muộn. Có trái ý định a... Người ngoài đều cho rằng hữu tướng có nhiều phong quang, kỳ thật nội bộ đã thối rữa, ngoài chi nhánh cuối đông đúc, chốn chốn cùng bổn gia đối nghịch, quản lý là quản không được. Gia gia cũng đã dừng mau không được, nhưng mạnh mẽ kìm nén vào lâm triều. Nhìn tác phong tiểu hoàng đế lệ phong hành, hữu tướng phủ của một nhà đại nghiệp đại như vậy, phải đi đến cuối a.
“Người nọ gọi Thiệu Ngạn Mục?”
“Đúng vậy, Tướng gia.”
“Điều tra rõ ràng lai lịch chưa?”
“Vâng, tư liệu cụ thể giờ thân( từ h_ h) đã đặt ở án thượng ngài.”
“Vậy sao, già rồi a, thậm chí quên gốc này rồi.” Lật ra cái kia, nhìn nhìn, “Nhớ rõ thư dưới đây đưa cho hữu tướng phương diện thuận lợi.”
“Vâng, thuộc hạ rõ!... Thế nhưng, thuộc hạ không hiểu, lúc này chính là tước hữu tướng yếu sức là thời điểm tốt a.”
“Thần vong xỉ hàn( Môi hở răng lạnh)...” Tả tướng Lí Vân dừng bút lại. Suy yếu? Đã sớm không cần rồi, chúng ta cũng không phục thù năm đó a ~.
“Hoàng Thượng! Ngài là Hoàng Thượng ai ~~ không ăn no sao? Làm gì nhìn ta chằm chằm?” Thiệu Ngạn Mục tức giận đến độ tay đang cầm bát cũng phải run lên. Hắn rõ ràng cứu hoàng đế này một mạng phải không, còn ở trên giường nằm úp sấp vài ngày. Hiện giờ rất vất vả có thể đứng lên, cũng nghe Nguyệt Lan ( tiểu cung nữ) nói rằng đêm nay ăn tiệc lớn, nhưng hoàng đế này vài ngày không đến, lần đầu tiên đến liền đem tiệc lớn của hắn đổi thành Cháo! Cháo, cháo, cháo!! Mỗi ngày ăn muốn chết người hảo bất hảo!
Nhìn thấy bộ dáng kích động lại buồn bực của Thiệu Ngạn Mục, Triệu Lẫm Hoán liền cảm thấy rất sảng khoái, hôm nay thật sự là không đến nhầm ngày a, lại muốn đùa đùa hắn.”Thiệu công tử, ngươi sao có thể ở trước mặt trẫm tự xưng ‘ ta ’...” Còn chưa nói xong, đã bị đánh gảy.
Bản thân còn là ân nhân cứu mạng của hắn không, hoàng đế này dám ở đây giạy bắt đầu rời tới! Không nghĩ nhiều, Thiệu Ngạn Mục liền quăng bát, đứng dậy bịch. “Ta, ta làm sao, ta thì xưng ta! Ngươi còn muốn kêu ta xưng ‘ tiểu nhân ’ phải không, nói cho ngươi, không có khả năng! Không chỉ nói cửa, cửa sổ cũng không có!” Thiệu Ngạn Mục rõ ràng là khí qua đầu(khí: nổi cáu), nói xong thì hối hận, đối phương chính là hoàng đế ai, một chút không cẩn thận đầu sẽ hết kéo! |||
Cửa sổ cũng không có?? Triệu Lẫm Hoán bỗng chốc ngây ngốc, nói gì vậy... Nhưng mà, nam nhân này sinh khí cái gì? Triệu Lẫm Hoán rất là kinh ngạc. Nhớ rõ ngày đó ở khu vực săn bắn thời điểm gặp mặt, hắn vẫn còn một bức chính chắn lãnh tĩnh đúng là dạng nam nhân tốt nha, làm thế nào hiện tại biến dạng, biến thành tiểu oa nhi? Thật sự là tên buồn cười.
“Hảo hảo hảo ~~ trẫm liền chuẩn ngươi về sau tự xưng ‘ ta ’, đừng giận dỗi a.”
“Giận dỗi?... Ai giận dỗi!? Còn không đều là ngươi làm cho sao! Còn nữa, ngươi ngụ ý cái kia là cái gì!...”
“Ầm ~~!”