Trong gian phòng tràn ngập nồng đặc mùi vị tình sự sau khi kết thúc, quần áo đồ vật rơi lả tả, còn nam nhân đang ngồi bọc chăn dựa vào trên giường! Tất cả cái này đều khiến Nghi Phi phẫn nộ!
Hai tay giấu ở trong tay áo nắm chặt nảy sinh ác động. Tiện nam nhân chết tiệt, hủy tất cả toan kế hảo của nàng!
Nhớ nàng nhỏ tuổi tiến cung, ban đầu cho rằng cái hoàng đế đẹp ôn nhu kia, trượng phu của mình, sẽ là hạnh phúc của bản thân, nhưng sự thật thì sao?
Vừa vào hầu cửa sâu tựa biển, huống chi tường cao hậu cung kia! Nực cười sự ngây thơ của bản thân!
Dung phi nương nương trước người một mảnh hiền lương thục đức được người tôn sùng, sau lưng lại là quỷ dạ xoa răng nanh dài! Liên Gia từng dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ còn có thể cùng Dung phi đấu một trận, nhưng hiện nay chỗ dựa vững chắc đổ, nàng chỉ có tự bản thân tìm kiếm lối ra.
Hoàng nhi, chỉ cần năng lực nàng vì hoàng thượng sinh ra hoàng nhi đầu tiên, nàng sẽ không vì ác nữ nhân kia ẩn núp nữa.
Vì thế, nàng thậm chí trăm phương nghìn kế tìm tới xuân dược tính mãnh liệt, mạnh tay đánh. Chuyện ban đầu phi thường thuận lợi, hoàng thượng cũng uống nước canh kia thấm dược, nhưng ai ngờ hoàng thượng tính cảnh giác cao như vậy, cảm giác không đúng liền chạy ra khỏi cửa phòng, nàng ngăn cũng ngăn không được, cuối cùng lại có thể tiện cho cái nam nhân này!
“Thị vệ nhỏ nhoi thấy bản cung lại còn không quỳ xuống vấn an! Người a, đem hắn từ trên giường kéo xuống!!” Thanh âm bén nhọn bóp méo!
Thiệu Ngạn Mục vừa nhìn tiến vào là nương nương hậu cung, sắc mặt thoáng chốc rầm rầm xanh xám. Áo rách tươm còn che không được thân thể cảm thấy thẹn sao có thể gặp người! Cúi đầu mở to hai mắt nhìn, hai tay run nắm chặt che trên người. Không thể, tuyệt đối không thể!
Thoáng cái theo chỉ thị, hai người phụ nữ đi lên mạnh mẽ vũ lực, đưa tay muốn vén chăn, Thiệu Ngạn Mục tất nhiên là giơ tay ngăn lại. Nghĩ hai nàng kia lại thân mang võ nghệ, mà hắn đã là lăn qua lăn lại qua một đêm, huống chi hai tay khó chống đỡ bốn bàn tay, cuối cùng vẫn cứ bị lôi chăn, kéo xuống giường!
Nam tử trên mặt đất thân trần trụi thê thảm. Thân thể run rẩy, đầy người đều là từng mảnh từng mảnh xanh hồng hồng, thậm chí có nơi rõ ràng bị cắn ra vết máu, dưới thân càng một mảnh lộn xộn! Người sáng suốt tất nhiên nhìn ra được người này gặp đối đãi ra sao.
Mấy người cung nữ từ lâu đã sợ quay đầu đi.
Ngay cả bản thân Nghi phi cũng là ngây ngốc sửng sốt một chút, nếu như lúc đó hoàng đế không chạy, chính bản thân đã bộ dạng thảm thương như vậy rồi... Khẽ cắn môi, nhưng đây cũng là hi vọng cuối cùng của bản thân!! Nàng biết hoàng đế sẽ không tới sủng hạnh nàng, sẽ không cho Liên Gia một chút cơ hội phục hồi!!
Thấy nam nhân té trên mặt đất dậy thân thể tìm kiếm quần áo tản mát, còn che trên người bản thân, Nghi phi không khỏi nheo lại con mắt vài bước đi lên trước.
“Bốp! ──” một bạt tai quạt ở má trái của nam nhân.
Nghi phi hổn hển, phát một chưởng quá lực kia quả thực đánh hắn quay đầu sang chỗ khác, Thiệu Ngạn Mục kinh ngạc một chút, khóe miệng chảy ra máu.
“Che! Ngươi che cái gì che!!” Nghi phi tự mình động thủ kéo xé quần áo Thiệu Ngạn Mục mới vừa che trên thân, “Ngươi đồ nam nhân thấp hèn không cảm thấy thẹn này!” Kích động bất chấp thân phân mà quyền đấm cước đá với hắn. “Tiện nhân câu dẫn hoàng thượng!!”
Quyền cước phủ đầu, khiến trước mắt Thiệu Ngạn Mục biến thành màu đen, nhưng vẫn không buông tay mớ vải áo rách nát, “Quần á... o...” Thấp khẽ giọng lẩm bẩm.
Vì sao phải ép hắn? Hắn cũng không muốn, hắn không muốn a!
“Cho ngươi câu dẫn hoàng thượng! Dã nam nhân chết tiệt! Đánh chết ngươi!”
Không!... Hắn không có, hắn không có câu dẫn hoàng thượng, hắn không có! Đêm qua là... Là... Lại cãi lại không được, dù chưa câu dẫn, nhưng hắn cuối cùng cũng là cam tâm tình nguyện... Quả thực là thấp hèn sao? Không, không...
Tâm thần lại rối loạn!
“Không... Không có, ta... Ta không có!” Khắc chế không được ra tay đẩy nữ nhân trước mặt.
“A! Nương nương! Người không có chuyện gì chứ! Nương nương “
Nghi Phi bị đẩy ngã xuống đất không ngờ lá gan hắn lại có thể lớn như vậy, nha hoàn đỡ bên người đứng dậy chật vật, bắt đầu kêu gào: “Tạo phản rồi, tạo phản rồi!” Chỉ vào mọi người bên cạnh hồ hoạn, “Các ngươi còn đứng làm cái gì, đánh cho bản cung, đem cái tiện nam nhân này đánh chết!!”
Mọi người đều tới vây quanh.
Viện Lạc Hoa đang kịch liệt nháo, Nguyệt Lan cũng ngăn lối đi của hoàng thượng.
“Hoàng thượng, xin người cứu cứu công tử đi! Hoàng thượng... Hu hu, công tử hắn...” Nguyệt Lan thật vất vả tìm được hoàng thượng, quỳ trên mặt đất, cuối cùng bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
Triệu Lẫm Hoán mới vừa hạ lâm triều, chuẩn bị đi ngự thư phòng nghị sự thêm. Đối mặt tiểu cung nữ này không biết đâu khóc lóc kể lể, mấy vị đại nhân đều hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có Triệu Lẫm Hoán là biết cái tiểu cung nữ này. Thiệu Ngạn Mục? Nhớ tới đêm qua đối tượng chơi đùa một đêm, Triệu Lẫm Hoán nhíu nhíu mày, “Ngươi trước đứng lên, bình tĩnh nói hắn làm sao vậy?”
“Nghi phi, Nghi phi nương nương mới vừa dẫn theo người tiến vào, công tử... Công tử còn chưa dậy mà! Hu hu ~~” nghĩ đến tình trạng bên trong gặp phải, Nguyệt Lan không khỏi lại một trận nức nở.
Nghi phi, lại Nghi phi! Đổ kẻ đứng sau, lá gan nàng trái lại càng lớn! Đêm qua nếu không vì xuân dược nàng hạ, hắn sao lại kích động đi ôm Thiệu Ngạn Mục. Sáng nay vừa tỉnh lại, hắn đã càng hoảng sợ, còn cởi trói buộc trên tay Thiệu Ngạn Mục, liền vội vã rời đi, nghĩ sau lâm triều trở lại giải quyết việc này. Lúc này Nghi phi lại định rước lấy cho hắn phiền phức.
Đối với hắn vì sao không ôm người khác, nguyên nhân lôi một mình Thiệu Ngạn Mục đi phát tiết Triệu Lẫm Hoán vẫn chưa ngẫm nghĩ.
“Được rồi, mau dẫn trẫm đi!” Bỏ lại những người khác, lại theo Nguyệt Lan đi.
Đi trên đường, trong tâm Triệu Lẫm Hoán có chút hoảng hốt.
Hắn hiểu rõ tính cách của bản thân thứ nhất dục vọng sẽ cường liệt bao nhiêu. Lúc trước phi tử hầu hạ, còn không chuẩn bị, các nàng mà bắt đầu nức nở kêu to, bản thân chung quy không tận hưng, ngay sau một đêm các nàng vẫn đều phải hoãn lại một vài ngày, nhất là lúc đêm động phòng. Nhưng đêm qua...Lúc hắn còn sâu trong dược, ý thức cũng có chút không rõ ràng, hắn chỉ biết là bản thân hung hăng lăn qua lăn lại người dưới thân, sáng nay mới vừa tỉnh thì hắn thậm chí còn thấy thần thanh khí sảng, cho đến khi chú ý tới có người bên cạnh, hồi tưởng lên chuyện phát sinh hắn mới vội vội vàng vàng rời đi. Nghĩ đến... Thiệu Ngạn Mục hẳn là là lần đầu tiên đi...
“Công tử! Công tử!...” Tiếng gào Nguyệt Lan khiến Triệu Lẫm Hoán hồi lại thần, hóa ra đã đến Lạc Hoa viện.
Sải bước vào trong phòng, con mắt sắc cạnh của hắn vẫn là thấy được Thiệu Ngạn Mục bị bọn người vây quanh ở trong ngã trên mặt đất, Nguyệt Lan sớm đã nhào tới đang cùng cung nữ khác dây dưa, “Công tử... Các ngươi buông công tử ra!”
“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho trẫm!!” Thanh âm hàm chứa bạo nộ rốt cục khiến tất cả mọi người ngừng động tác, thấy là đương kim thiên tử đến, đều vội vàng phân tán mở ra, nơm nớp lo sợ mà dừng.
“Thần, nô tì tham kiến hoàng thượng.” Nghi phi không nghĩ tới hoàng thượng hiện tại lại đến, lập tức liền luống cuống thần, vừa định tới trước cáo trạng đã bị Nguyệt Lan cắt đứt.
“Công... Công tử, ngươi làm sao vậy? Công tử? Đừng dọa nô tỳ nha!” Thanh âm Nguyệt Lan càng run dị thường.
Triệu Lẫm Hoán tâm dâng lên, vội vã bước lên phía trước coi.