[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] – Sở Thích Nhặt Xương Của Bé Hồ Yêu

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một năm sau…

Phủ Trạng Nguyên gần đây không được yên ả cho lắm.

Mẫu thân của Trạng Nguyên công ban đêm thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, lão nhân gia hàng đêm tâm bất an, rất nhanh liền ngã bệnh, biểu hiện như trúng phong hàn, nhưng thầy thuốc trong kinh thành đều không có cách trị; hạ nhân trong phủ thường gặp nhiều việc lạ, phó tì gác đêm còn thề nhìn thấy bóng đen ma quái, thậm chí còn nghe thấy âm thanh kỳ lạ; phủ Trạng Nguyên mời tới vài vị hoàng thân quốc thích tới chơi, chân trước mới vừa rời khỏi phủ, lập tức xảy ra chuyện, chuyện nhỏ thì bị té khỏi kiệu, chuyện lớn thậm chí dẫn đến bệnh nặng.

Một tháng sau, phủ Trạng Nguyên ngoài Trạng Nguyên công còn giữ bình tĩnh ra, lòng người đã hoàn toàn hoảng sợ, ai nấy đều xem phủ Trạng Nguyên là huyệt hung ác, xem Trạng Nguyên công như ôn thần, không dám tiếp đón y, không dám tới làm ăn với y, ngay cả Hoàng Thượng đương triều còn đặc biệt cho phép y không cần vào triều, để y ở nhà ‘dưỡng bệnh’.

Tổng quản trong phủ mời đến các vị đạo sĩ hòa thượng trong kinh thành, nhưng đa số đều là giả danh lừa gạt, cầm đống lớn bạc, cử hành lễ siêu độ, đàn hàng ma, vẽ bùa, đốt giấy bàng, gọi đại tiên… Hôm nay chỉ vào thị tì này nói là yêu nữ, ngày mai lại nói người hầu khác là quỷ ma, khiến cả phủ gà bay chó sủa, sợ bóng sợ gió.

Trạng Nguyên công cuối cùng mới toàn bộ các phương sĩ thuật sư () ra ngoài.

“Con à… Nương sợ mình không qua được.” Lão phu nhân nằm trên giường bệnh suy yếu nói.

“Nương, người đừng nói bậy.”

Ngay lúc Trạng Nguyên phủ bị mây đen che phủ, tổng quản thậm chí còn chuẩn bị áo liệm, quan tài cho lão phu nhân… Tất cả đã mua đầy đủ, tỷ tỷ của Trạng Nguyên công lại đột nhiên trở về nhà mẹ đẻ, thậm chí dẫn theo một người Trạng Nguyên công không nghĩ tới.

“Bách… Bách Bách?”

“A, các ngươi quen nhau?”

“Này… Có gặp qua một lần.” Trạng Nguyên công ậm ờ trả lời, chỉ thấy tỷ tỷ nghi ngờ liếc nhìn y vài lần.

“Đại ca ca, nhà các người có yêu quái xấu xa.” Bách Bách nói.

Trạng Nguyên công nhíu mày, thật ra nói tới yêu quái y cảm thấy rất phản cảm, y luôn không tin vào quỷ thần, những người đó nói có yêu, mà bắt cả ngày trời cũng không thấy cải thiện được gì, điều này sao y có thể tin tưởng?

“Nhìn có vẻ ngươi không tin phải không, chờ một chút ngươi sẽ nhìn thấy bản lĩnh của Bách Bách.” Tỷ tỷ nói tới chuyện này, hai mắt tỏa sáng, không có điểm nào giống với người đã từng bị bệnh nặng.

“Đại ca ca muốn xem không?” Bách Bách hỏi Trạng Nguyên công.

“Muốn xem muốn xem, Bách Bách, y đương nhiên muốn xem, hù chết tên mặt sắt đó. Bách Bách, phiền ngươi rồi.” Tỷ tỷ lộ ra nụ cười ngọt ngào với Bách Bách.

Bách Bách gật gật đầu, dưới ánh nhìn của Trạng Nguyên công kiêu hãnh nói.

“Vâng, Bách Bách sẽ cố gắng.”

Trạng Nguyên công đi theo Bách Bách vào phòng của mẫu thân, mẫu thân đang lâm vào mê man, trong mộng không ngừng nói lời vô nghĩa, vẻ mặt đau đớn. Bách Bách hơi nhíu lông mày, đột nhiên vỗ thật mạnh mép giường, tay nắm về phía đầu giường, không lâu sau, tiểu yêu quái bụng bự có làn da màu đen hiện ra.

Bách Bách lấy từ trong ngực một cuốn cổ thư, lại lật ngay đến một trang sách.

“Yêu này gọi là ‘bóng đè’, sẽ khiến người khác gặp ác mộng không muốn tỉnh lại, nó ăn đau khổ cùng sợ hãi mà lớn lên. Nó đã ăn nhiều lắm rồi, cho nên bụng rất lớn, nó rất xấu, phải bắt lại.”

Bách Bách đem hồ lô trên lưng tháo xuống, mở nút lọ ra, ‘bóng đè’ liền bị hút vào. ‘Bóng đè’ kia sau khi bị bắt, sắc mặt lão phu nhân trở nên bình tĩnh lại, rốt cuộc an ổn đi vào giấc ngủ.

Bách Bách đi vài vòng trong Trạng Nguyên ngủ, Trạng Nguyên công lần đầu tiên biết, thì ra trong phủ lại có nhiều yêu quái như vậy. Bách Bách mỗi lần bắt yêu, đôi mắt nhỏ nhắn sẽ trừng to nhìn yêu quái, tay lại cầm cổ thư vẽ đồ văn.

Có yêu quái khi thấy Bách Bách đều chạy trối chết, phần lớn đều là làm loạn, Bách Bách dễ dàng bắt bọn nó về; Có vài người tốt lại gần Bách Bách cọ cọ, cùng Bách Bách nói vài lời xong, cuối cùng gần như được Bách Bách khuyên rời đi.

“Kia… Đó là…” Trạng Nguyên công chỉ vào bộ xương khô trong thùng tắm.

“À, đó là bạch cốt tinh tỷ tỷ, nàng thích nhìn đại ca ca tắm rửa, sẽ không hại người.”

Trạng Nguyên công chảy chút mồ hôi, lúc y tắm rửa, chẳng lẽ bạch cốt tinh kia đều đang nhìn mình?

Lúc Bách Bách đi vào hoa viên, đột nhiên trên mặt đất thoát ra một luồng khí đen, khí đen kia trên mặt có xương thú cùng đầu lâu, còn có một cái mồm to như bồn máu, thảm thiết đe dọa Bách Bách.

“Yêu hồ nho nhỏ cũng học người ta làm đạo sĩ bắt yêu, ngu ngốc!”

“Bách Bách mới không ngốc, Bách Bách đã trở nên thông minh!”

Trạng Nguyên công cảm nhận được suy nghĩ của Bách Bách, như là động vật nhỏ bị lời ác ý làm xù lông, nháy mắt tạc mao muốn công kích. Nhưng lúc Bách Bách công kích có chút đặc biệt, nó thậm chí không rút ra thanh kiếm trên lưng, mà chỉ nhằm về phía khí đen, đem xương cốt ‘phựt’ nhổ xuống, đúng là nhổ xuống đấy.

“Này không phải xương của ngươi, ngươi là đồ xấu! Ngươi cướp xương cốt của người ta!” Bách Bách vừa nói, vừa dùng sức đem xương cốt bẻ xuống.

“A a a a~~~” Khí đen giãy dụa thảm thiết thét ra, xương cốt bị lấy đi ngày càng nhiều, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại mồm to như bể máu kia.

“Này cũng không phải miệng của ngươi, Bách Bách muốn nhổ nó xuống.”

“Không cần a~~~”

Bách Bách hai tay giữ chặt đầu thú nhổ xuống, khí đen vì thế mà nhỏ lại như lòng bàn tay, bị Bách Bách bắt lấy nhét vào trong hồ lô.

“Đại tẩu ca ca nói, không ngoan thì đều phải bắt.”

Trạng Nguyên công giờ đã không biết biểu tình của mình ra sao nữa rồi.

“Đại ca ca, Bách Bách bắt xong rồi, Bách Bách có lợi hại không?” Bách Bách nháy đôi mắt to hỏi.

“Ừm… Bách Bách rất lợi hại, vô cùng lợi hại.” Trạng Nguyên công thật lòng ca ngợi.

Bách Bách vui vẻ nở nụ cười, thu hồi hồ lô, ở trong hoa viên vui vẻ nhảy nhảy, không cẩn thận đem đuôi cùng tai hồ ly của nó biến ra ngoài.

“Bách… Bách Bách, ngươi…” Trạng Nguyên công chỉ vào trên đầu Bách Bách.

“Á!” Bách Bách đè lại tai hồ của mình, kêu một tiếng hóa thành con tiểu hồ ly lông trắng, tiến vào trong bụi cỏ trốn.

“Ha ha ha…” Trạng Nguyên công bật cười, ngồi xổm xuống gần bụi cỏ, tay quơ trúng một đống lông xù, cẩn thận lôi Bách Bách từ trong bụi cỏ ra.

Bách Bách cuộn tròn người, đem mặt để lên bụng, đuôi thật to quấn lấy người, đem mình cuốn thành một viên thịt tròn vo.

“Bách Bách, ta ngay cả yêu quái cũng không sợ, sao lại sợ ngươi?”

Bách Bách giật giật, nâng mặt lên nhìn y, đôi mắt mọng nước, thoạt nhìn rất đáng yêu. Trạng Nguyên công sờ lông mềm sạch sẽ của Bách Bách yêu thích không buông tay, sờ vài cái, còn có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh thoáng qua. Bách Bách đem chóp mũi lại gần ngực y ngửi ngửi, lại cọ hai cái, giống như rất thích ôm ấp của y.

“Bách Bách, lưu lại được không?” Trạng Nguyên công vuốt đôi tai hồ nhỏ nhắn kia hỏi.

Sau đêm ở miếu đổ nát ấy, Bách Bách tự nhiên biến mất, y lại có cảm giác buồn bả mất mác. Trời đất lớn như vậy, nếu như y có thể gặp lại Bách Bách, như thế nào không phải là duyên phận?

“Đại ca ca… Sẽ không đuổi Bách Bách đi sao?”

“Sẽ không, ta sao lại làm thế.”

“Nhưng mà… Bách Bách rất ngốc…” Bách Bách lúc nói như vậy, thân hình nho nhỏ run rẩy.

“Bách Bách rất thông minh nha! Bằng không sao có thể lợi hại như thế?”

Đại ca ca rất ôn nhu, đại ca ca rất ấm áp, giọng đại ca ca thật dễ nghe, đại ca ca thơm quá…

“Ngao…” Bách Bách kêu nhỏ một tiếng, đem bản thân dựa vào người Trạng Nguyên công.

Trạng Nguyên công biết, đây là Bách Bách không phản đối việc ở lại.

=====================

()Ý gọi những người cầu tiên học đạo, phép thuật

Truyện Chữ Hay