Lập tức, anh lựa chọn tuân theo dục vọng bản thân. Bàn tay trống không bóp lấy cần cổ mảnh mai rồi ấn người cô xuống, lòng Tô Khởi chùng xuống, Đường Duẫn đã đẩy vạt váy lên trên, lại kéo tụt quần lót ra không mấy dịu dàng.
Tô Khởi cảm thụ sự khống chế áp bức này, thả lỏng cơ thể ra. Anh cởi áo ngủ, nắm lấy cây hàng rồi cúi người nhắm ngay miệng hang.
Cô cắn chặt môi, đau đớn tựa như đang chịu nhận phạt --- mới nãy cô sờ cho anh cương, nhưng cô còn chưa ướt.
Đường Duẫn nhận ra cái nhíu mày khe khẽ của cô, xoay cằm cô qua đè xuống hôn sâu. Hai tay Tô Khởi bèn ôm níu cổ anh để đáp lại, giây kế đó ngón tay đàn ông cũng thẳng thừng cắm vào, cô vẫn còn hơi khô.
Anh cắn mút đầu lưỡi cô lúc mạnh lúc lơi, Tô Khởi ưm ư khẽ khàng. Ngay sau đó nụ hôn chạm lên vành tai, bên gáy, xương quai xanh, vừa hôn vừa cắn, cuối cùng ngậm lấy đầu v* cứng ngắc của cô cách một lớp váy ngủ mỏng tanh, vết nước bọt phủ màng dày.
Một tay Tô Khởi đặt lên đầu anh, một tay khác chủ động đẩy tụt dây áo xuống, giúp cho anh mút vào không chút vướng víu. Anh cắn nhè nhẹ, tức thời chọc hai ngón tay vào giữa chân cô.
Trước ngực Tô Khởi phập phồng, càng đẩy bờ vú trắng nõn vào sâu trong miệng anh hơn. Đầu lưỡi anh liếm mút ngực cô như đùa bỡn, ẩn trong sự thô bạo có chút xíu mềm dịu, tuy rằng giây kế đó liền cắn xuống dưới làm cho ứ đỏ, song vẫn sướng vô cùng.
Anh thật gấp gáp, gấp tới mức như một tên nóng ruột đang lên cơn n*ng tình, Tô Khởi không rảnh mà nghĩ ngợi nhiều. Gối đầu ở bên bị anh kéo tới lót dưới eo cô, thậm chí còn không cho thời gian để phản ứng, anh thành thạo không sao tả được, sau khi nhắm chuẩn thì đè cứng hai chân cô, dục vọng vọt vào nơi sâu nhất.
"Ư..."
Trong chớp mắt đó, tựa hồ như tim đập cũng bị anh ép đến dừng bặt.
Đường Duẫn chả mảy may để ý, hơi nhúc nhích gối đầu dưới eo để điều chỉnh vị trí, rồi bắt đầu thúc mạnh người đâm sâu rút lẹ --- anh ăn chay mười ngày, tuyệt đối không nhẫn nại gì.
"Ưm... ưm... ư...."
Tiếng rên của cô càng lúc càng to, vẫn còn đang cố kìm lại thân mình, đôi tay tự đè loạn lên ngực mình, nhưng thật ra là khát khao anh đưa ra một tay để ve vuốt, nhưng cô sẽ không nói ra miệng.
Đường Duẫn nhìn thấu nhưng không nói gì, nhấc hai chân cô khép chặt vào nhau, cô vốn đã mút anh chặt dính, thế này còn siết dữ hơn--- đêm nay hai người họ nhất định chả lòng dạ nào đi chiến đấu, giải quyết càng nhanh càng tốt.
Ngay kế đó, hai chân cô bị đè chúi sang một bên, thân trên cũng hơi lệch qua, tay phải Đường Duẫn ấn chân cô xuống, anh quỳ lên nệm đâm vào từ một bên. Tô Khởi hở ngực lộ vú, tay bấu chặt ga giường, năm ngón tay co vào thả ra, khớp với nhịp điệu của anh.
"A Duẫn... ha... Chậm chút..."Tay trái anh luồn từ bên hông cô lên trước, vần vò bờ vú mạnh bạo, mục tiêu cuối cùng là khống chế cổ cô, tựa như đè chặt, mà cũng giống như chỉ để hờ.
Cứ kiềm chế cô như thế, dưới thân tăng tốc thúc vào. Anh không muốn tán tỉnh, Tô Khởi cũng bị hành hạ đến khó mà chịu đựng nổi, cắn siết anh mà ra luôn.
Một cơn lên đỉnh chưa kịp rút, một cơn khác lại ào tới, trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe được cô rên rỉ cùng với tiếng va chạm giao hợp dưới thân.
Suýt tí nữa là cô tưởng mình sẽ bị anh bóp chết ---là ảo giác, chỉ là cô cảm thấy đang bị anh tra tấn, lại tựa như trừng phạt.
Nhưng rõ ràng cô còn chưa làm gì nhà họ Đường mà.
Lần này tương đối nhanh gọn so với trước nay, giống như một đôi nam nữ giải toả thèm khát bản năng cho nhau. Sau cùng anh cũng buông tay, nắm chặt eo cô, thúc vào nơi trong cùng bắn ra.
Toàn bộ hành trình vận động kịch liệt, sức anh có mạnh mấy cũng phải thở dốc nhẹ, còn Tô Khởi là thở ra một hơi càng dài.
Anh chỉnh lại áo choàng tắm, chống chân ngồi trên mép giường, quen tay muốn châm điếu thuốc, nhưng vẫn là thả tay, mân mê cái bật lửa hình vuông kia tới lui.
Tô Khởi bị tóc che khuất nửa mặt, hai má ửng hồng chưa tan hết, hơi rục rịch cơ thể trần truồng, gối đầu lên đùi anh.
Đường Duẫn vén mớ tóc thấm mồ hơi rối bời của cô ra sau tai, khuôn mặt vẫn trầm tư, không hề hé môi,
Tô Khởi tạm thời bị động, cực lực tranh thủ cơ hội. Cô ôm eo anh, dùng một tư thế vô cùng thiếu cảm giác an toàn bám chặt lên anh.
Lời bộc bạch bằng câu từ chỉ có hai người họ hiểu rõ, dường như là hoàn toàn chân thành.
Cô hỏi trước: "A Duẫn, mười ngày này, anh có nghĩ tới tương lai tụi mình không?"
Anh thẳng thắn thành khẩn: "Không có."
Tất nhiên anh không nghĩ đến mai này, điều anh nghĩ chính là giết cô. Tô Khởi không thèm bận lòng, bởi vì cô cũng nghĩ điều y hệt, hai người tám lạng nửa cân, không ai nợ gì ai.
Tô Khởi nói: "Em có nghĩ tới."
Đường Duẫn không tin.
Không nói ra miệng được chữ "yêu" này, cô cẩn thận bày tỏ, người nghe nhất định xúc động.
"Nhưng A Duẫn này, trong lòng em có anh."
Khoé môi anh giương lên, cô lại đang hạ cổ, anh chỉ cần lơ là một chiêu thôi sẽ bị độc chết tức khắc, phải vững vàng.
"Em kể cho anh bí mật của em."
Không xong, độc tính quá mạnh, đầu ngón tay chạm vào một xíu thôi là toàn thân thối rữa.
"Có một ít chuyện cũ không muốn nhắc lại, không biết phải kể sao với anh, nói đại khái thì là: Em từng hạnh phúc, cũng từng suy sụp."
Anh đương nhiên hiểu rõ mấy chuyện xưa này, hạnh phúc do Ôn Khiêm Lương tạo ra, còn suy sụp thì do Đường Duẫn anh mà có.
"Tất cả hung thủ vụ mưu sát đó đã bị em tìm được, hiện giờ đã chết. Đúng ra anh hẳn nên chúc mừng em, đạt được thắng lợi không dễ dàng."
Hung thủ là Ôn Chí Trăn, chết vào hai mươi ngày trước, tin báo tang đã đăng, sắp đưa tang.
"Còn có người em từng yêu, ảnh biết rõ mọi chuyện, nhưng lại phản bội em."
Thì ra chàng trúc mã kia cũng không phải thuần lương gì, là một "Kẻ tiểu nhân", Đường Duẫn muốn rủa thầm một câu: Nguỵ quân tử.
"A Duẫn, em không ngờ tới sẽ gặp được anh, anh khiến cho em có khởi đầu mới, để em một lần nữa tin tưởng rằng mình có thể được yêu thương."
Madam, sức nặng những lời này quá khủng, anh không nhận nổi.
"Nhưng anh cũng muốn bỏ rơi em..."
Anh phủ định theo bản năng, "Anh không có."
Tô Khởi cọ đầu trên đùi anh, Đường Duẫn không nhìn tới khoé miệng cô chợt cong lên, chỉ nghe được giọng điệu đau thương như cũ.
"Anh ở Hồng Kông vụng trộm với gái xinh, em ở Nhật đi muốn gãy chân, chọn quà cáp cho Daddy Mommy anh."
Công tâm kế cùng khổ nhục kế, hai bút cùng vẽ, anh rệu rã.
"Không có ăn vụng."
Tô Khởi hãy còn nói tiếp: "Hôm nay Tam gia cười hoài luôn, em đoán ông ấy chắc là ưng ý mấy món trang trí niên đại xa xăm, vậy mà bị em đoán trúng luôn, muốn lấy lòng ổng khó ghê á. Vẫn là cô Đường dễ chịu hơn, ở chùa Trinh Vĩnh em có cầu cho cô được một quẻ thượng thượng, hộ cho cô thuận buồm xuôi gió, an khang không lo."
Cô hệt như một nàng dâu chuẩn mực thi đua thể hiện, bất luận nhà mẹ một tiểu thư xứ Cảng có sang quý đến đâu, thì việc chiều lòng cha mẹ chồng cũng không thể thiếu được, nhưng thoạt nom cô rất vui lòng thực hiện.
Quan trọng nhất chính là, anh thật lòng thích cô.
Ánh mắt Đường Duẫn mờ mịt, tim đã trôi đến chín vạn dặm bên ngoài, lẳng lặng hỏi: "Tô Bảo Trân, anh có thể tin tưởng em được không?"
Anh hơi khom lưng, duỗi cánh tay dài ra nhặt dao găm lên, rút vỏ dao ra nửa, lưỡi dao sáng ngời chạm vào cổ Tô Khởi. Cô kinh hãi, không dám nhúc nhích cử động.
Anh nói: "Đây là cây dao đầu tiên của anh, chú Quýnh tặng cho, nhiều năm rồi không ra khỏi vỏ."
"Thật ra anh không thích dùng dao giết người, không chỉ có thiếu sự dứt khoát, còn không đủ sạch sẽ gọn gàng."
"Nhưng mà đối với em, thì dao vẫn tương đối tốt hơn, em nghĩ thế nào?"