Trước mắt lại lần nữa tối sầm, lần này nàng là nhìn đi từ cơ thể của Vân Minh, nhìn người Tư Âm và Khúc Du Nhi ân ái, Khúc Du Nhi chết trên giường sinh. Tư Âm si tình đem tro cốt của nàng cất trong phòng, dùng bùa phép bảo hộ cho linh hồn của nàng ta được bảo tồn vĩnh viễn.
Trong khi đó, Vân Minh chỉ cần dùng tay đã thần không biết quỷ không hay đem hồn thể của Khúc Du Nhi đẩy xuống nhân gian làm người phàm khổ cực.
Trong nội tâm của Vân Điệp trận sung sướng, mở ra đôi mắt to đẹp đã không còn hoài nghi và chống cự, thay vào đó là vui vẻ và sung sướng
“Sư phụ!”
Vân Điệp nóng lòng muốn đứng lên lại chợt nhớ ra bản thân mình còn là hồn thể, không thể cử động nhiều liền ngoan ngoãn ngồi im trên giường, ánh mắt dán chặt vào trên người Vân Minh
Vân Minh bị Vân Điệp nhìn đến mức sởn gai ốc “Con muốn hỏi gì sao?”
“Sư phụ! Ta đã lịch kiếp bao nhiêu năm rồi?”
Đây chính là điều Vân Điệp trăn trở, chính nàng cũng không biết mình đã biến mất khỏi nơi này bao nhiêu năm. Cảnh cũ vẫn còn thế nhưng người xưa?
“Hôm nay vừa tròn vạn năm”
“Di?”
Vân Điệp có chút không thể tin. Không ngờ bản thân đã lịch kiếp lâu như vậy.
“Vậy...”
Vân Điệp dường như muốn nói gì đó, há miệng nhưng không thể nói ra
“Nàng ta ở Nguyệt Vân”
Vân Minh hiểu ý của nàng liền nói
“Sư phụ! Ta muốn đến đó!”
Vân Điệp gấp đến mức muốn nhảy xuống giường, lại bị Vân Minh dùng Hồn lực đè lại trên giường
“Cứ đợi con dưỡng thương trước đã. Mọi chuyện nói sau!”
Nghe Vân Minh nói, Vân Điệp cắn môi ủy khuất
“Sư phụ! Người bắt nạt Điệp Nhi!”
Thấy trong đôi mắt đẹp của Vân Điệp đã bao phủ tầng hơi nước mỏng, Vân Minh mềm lòng dỗ dành tiểu đồ nhi
“Sư phụ sẽ đưa Điệp Nhi đi! Nhưng liệu con có chắc với tính tình này có thể thắng được nàng ta? Con vẫn là ngoan ngoãn ở Lạc Diệp Cốc ngây ngốc đi!”
Vân Điệp nghe Vân Minh nói vậy, im lặng ngồi góc tự nhủ bản thân mình phải thay đổi. Nỗi hận trong lòng lại dâng lên, nàng không thích Tư Âm mà chỉ coi hắn như huynh trưởng. Bọn họ cũng chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, vậy mà...
Cả người chợt lạnh, Vân Điệp ôm "cơ thể" cảm thán. Có phải Vân Minh quên cái gì rồi không? Sao lại lạnh như vậy? Chẳng lẽ là...
Băng Tinh?
Ánh mắt Vân Điệp rét lạnh. nàng làm sao quên được cái cảm giác khi đó nàng ngã xuống, con dao kia trực tiếp hoá thành Băng tinh chui rúc vào trong mạch máu, cả cơ thể như muốn nổ tung, lúc lạnh lúc nóng...
Không lẽ nó vẫn còn tồn tại? Nó bám theo linh hồn?
“Ha ha ha... Khúc Du Nhi ngươi thật ác độc! Uổng công ta coi ngươi như tỷ tỷ ruột mà đối đãi! Ha ha ha... Ta thật ngốc... “
Tiếng cười dần dần biến mất kèm theo đó là tiếng khóc đứt quãng
năm sau
Lạc Diệp Cốc không gian mảnh nhu hòa, ánh nắng sớm dịu dàng chiếu tới trên từng cành cây ngọn cỏ. Cây bích đào rung rung. Lập tức sương sớm đều bay vào Lọ Vô Gian
Ở đây là hoa đào màu ngọc bích chứ không phải hoa đào đỏ nhé
Vân Điệp cầm trên tay Lọ Vô Gian, ánh mắt lạnh lùng. So với Vân Điệp của năm trước chính là trời vực
Bên cạnh có bụi hoa Cẩm Tú Cầu, chỉ nghe xoạt xoạt một tiếng, Vân Điệp ngay cả mí mắt cũng chưa buồn động ném vào bụi cây ngân châm sau đó liền có tràng tiếng hét
“Đồ nhi a~~~”
Trong bụi hoa truyền ra tiếng nói của Vân Minh. Vân Điệp nâng mí mắt lên chút, tay ôm bình tay đem linh lực đẩy bụi hoa ra xa. Còn lại ở đó chính là Vân Minh đứng yên bất động với tư thế cổ quái. Đôi mắt đẹp của Vân Điệp hiện lên chút ghét bỏ, quay đầu tiếp tục thu mai sương
“Đồ nhi a~~ Con mau giải độc cho ta a~~~ Ta có chuyện quan trọng muốn nói”
Vân Điệp lạnh mặt nhìn hắn
“Ngươi dùng chiêu này năm rồi không thấy chán sao?”
Rồi lại tiếp tục công việc thu mai sương trọng đại của mình
“Ta đương nhiên là chán a! Chỉ là có chuyện quan trọng!”
Vân Minh ủy khuất gãi đầu, đối với tiểu đồ nhi này hắn thực hết cách. Ngay cả bây giờ hắn nhiều khi còn sợ nàng
“Có rắm mau thả”
Vân Điệp có chút ít tức giận, cành mai bị lay động, sương rơi tiếp đất.
Thấy Vân Điệp tức giận, Vân Minh không nhịn được trêu chọc
“Ai yêu! Ta chỉ làm nũng chút mà ngươi đã không chịu được liền sau này xử lý Khúc Du Nhi sao a?”
“Ta đương nhiên có cách của ta”
Ánh mắt Vân Điệp dần dần tối lại nhưng không lâu sau lại trở nên bình tĩnh. Có lẽ nàng cũng quá xúc động rồi. Vẫn nên bảo vệ vẻ ngoài lạnh thì hơn. Rồi Vân Điệp quay sang nói với lão nhân gia nhà mình
“Ngươi còn không nói?”
Giọng nói rét lạnh thấu xương như hồ nước băng tuyết vạn năm bao phủ. Chỉ cần ngươi nhảy vào liền vạn kiếp bất phục
“Ta nói ta nói!”
Vân Minh giơ tay làm tư thế đầu hàng. Sớm biết vậy đã không trêu chọc tiểu tổ tông này rồi. Vân Minh thở dài