Họ Của Anh, Tên Của Em

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Máy bay cách Nam Kinh mỗi lúc một gần, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, đầu óc trống rỗng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tôi không ngờ rằng người đầu tiên tôi gặp sau khi về nước lại là Kỳ Xuyên.

Nhìn thấy ánh mắt cười dịu dàng của Kỳ Xuyên, tôi mím môi rồi khẽ nở nụ cười. Bên ngoài tôi tỏ ra bình thường bước đến phía anh ấy nhưng thực chất trong lòng lại chua xót không thôi, Đoàn Dĩ Diễn không muốn gặp tôi.

Kỳ Xuyên xách đồ cho tôi, ánh mắt của anh ấy vẫn dán chặt trên người tôi không rời.

Tôi kìm lòng không đặng mà lên tiếng hỏi: “Sao thế ạ? Anh có gì muốn nói với em sao?”

Đôi mắt của Kỳ Xuyên sáng lên: “Em thay đổi nhiều quá, trở nên thùy mị hơn rồi đấy.”

Tôi cúi đầu mỉm cười: “Em coi như anh đang khen em nhé.”

Kỳ Xuyên lái xe đưa tôi về nhà, tôi cứ nghĩ về Đoàn Dĩ Diễn trong vô thức nên mới không tập trung trả lời những câu hỏi của Kỳ Xuyên. Lúc đi được nửa đường tôi mới nhận ra đây không phải là đường về nhà.

“Chúng ta không về nhà ạ.”

Kỳ Xuyên dịu dàng mỉm cười: “Lúc trước anh đã nói mọi người đang đợi em ở khách sạn rồi mà, để chuẩn bị tiệc đón em về nước đó.”

Đoàn Dĩ Diễn cũng ở đó chứ?

Anh sẽ tham gia chứ?

Dường như Kỳ Xuyên đã nhìn thấu tâm tư của tôi, anh ấy nói: “Diễn cũng tới đó.”

Nhìn thấy đôi bàn tay đang nắm chặt lấy vô lăng của Kỳ Xuyên nhưng anh vẫn muốn an ủi tôi, anh đúng là một người bạn tốt.

Tôi đã từng nghĩ đến vô số trường hợp gặp lại nhau nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng nó lại ngượng ngập như hiện tại.

Đoàn Dĩ Diễn ngồi đối diện với tôi, anh thản nhiên ngồi ăn cơm, cũng không nhìn tôi lấy một lần.

Tôi nhìn anh, không khí hít phải giống như con dao cứa vào cổ họng khô khốc của tôi vậy. Giọt nước mắt lạnh giá lăn dài xuống gò má. Tôi và anh đã xa nhau một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày rồi, ngày nào cũng dài đằng đẵng tựa như một năm vậy.

Tôi gạt đi nước mắt, cũng không chịu nổi bầu không khí ngượng ngùng im lặng đối diện nhau này nữa nên tôi đã cố tình đưa chân đạp vào mũi giày của anh.

Đoàn Dĩ Diễn thì hay rồi, anh ung dung bỏ chân ra chỗ khác. Anh cứ im lặng chẳng chịu nói một lời, chỉ là trong đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ ấy đã có một chút gợn sóng.

Kỳ Xuyên biết bầu không khí bất thường, có lẽ là vì muốn an ủi tôi nên anh ấy đã đưa con tôm vừa mới bóc xong cho tôi. Tôi lúng túng nhìn Kỳ Xuyên, tự nhiên không biết phải làm sao.

Đoàn Dĩ Diễn hơi ngước mắt lên, anh vô thức lên tiếng: “Em ấy dị ứng với hải sản, không ăn được đâu.”

Anh nhớ rõ thói quen và những thứ kiêng kỵ của tôi nhưng lại không thèm để ý đến tôi.

Trái tim tôi mềm nhũn cả ra, tôi càng cảm thấy có lỗi về thái độ kiên quyết rời đi năm đó của mình hơn, cảm giác đau đớn ở trong lòng giống như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn vậy.

Tôi kiếm tìm ánh mắt Đoàn Dĩ Diễn, còn anh lại thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giống như người vừa mới nói ra những lời ban nãy không phải là anh vậy.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bạn bè lâu ngày không gặp còn rất hào hứng. Bọn họ quyết định tăng hai sẽ tới quán bar.

Tôi lẽo đẽo đi bên cạnh Đoàn Dĩ Diễn, cũng không có ý kiến gì cả.

Và tất nhiên một trò chơi truyền thống như “lời thật lòng hay mạo hiểm” sẽ không thể thiếu trên bàn rượu rồi.

Vòng đầu tiên mũi tên chỉ vào tôi.

“Lời thật lòng.”

Tôi uống một hớp rượu rồi thản nhiên nhìn về phía Đoàn Dĩ Diễn. Anh đang vân vê, chơi đùa với xúc xắc ở trong tay mình, lúc nào cũng hờ hững như thế.

Bạn hỏi cái gì tôi sẽ trả lời cái đó.

Kết quả chỉ thấy ngực anh phập phồng lên xuống, anh cũng không nói gì cả.

Có một người trong đám bạn hớn hở đưa ra câu hỏi: “Cậu đã từng yêu thầm ai chưa?”

Tôi nghiêm túc, cũng chẳng phải là chuyện gì không thể nói ra được: “Hồi còn đi học tôi đã từng thích anh Kỳ Xuyên.”

Nói ra được chứng tỏ tôi đã buông bỏ được rồi.

Trái lại tôi còn cảm thấy rất thoải mái, cũng không thẹn với lòng.

Mọi người ầm ĩ hết cả lên, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Kỳ Xuyên. Chỉ có bầu không khí lạnh lẽo xung quanh Đoàn Dĩ Diễn là càng lúc càng nhiều hơn thôi, anh nắm chặt những ngón tay thon dài lại.

Kỳ Xuyên rất ngạc nhiên, anh ấy không thể giấu nổi ý cười trong ánh mắt: “Sao anh lại không biết chuyện này nhỉ?”

Tôi lúng túng gãi đầu: “Chuyện này cũng qua lâu rồi mà.”

Tiếng hú hét mỗi lúc một lớn, đột nhiên Đoàn Dĩ Diễn đánh rơi xúc xắc xuống dưới đất, nó cũng biết cứu nguy ghê ha.

Các bạn cúi xuống tìm xúc xắc, còn Đoàn Dĩ Diễn lại hờ hững ngước mắt lên, anh nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, rất hiếm khi tỏ vẻ không vui.

Lần thứ hai mũi tên chỉ về phía Kỳ Xuyên.

Kỳ Xuyên ngẩng đầu lên, anh ấy kiên định lên tiếng: “Tôi chọn lời thật lòng.”

“Vẫn là câu hỏi vừa nãy.”

Kỳ Xuyên khẽ hừ một tiếng, anh ấy cầm ly rượu lên uống ừng ực: “Tôi đã từng yêu thầm Đoàn Dĩ Diễn.”

Mọi người cười phá lên, chỉ có một mình Đoàn Dĩ Diễn là không để tâm đến.

Tôi mỉm cười, nghĩ chắc trong đầu là Kỳ Xuyên đang giải vây giúp tôi, anh vẫn luôn tốt bụng như thế mà.bg-ssp-{height:px}

“Cậu đúng là một người đàn ông tốt.”

Sau cùng tiếng vỗ tay tán thưởng càng lúc càng to, người nào người nấy đều cho rằng Kỳ Xuyên đang giải vây cho tôi.

Mọi thứ xung quanh càng trở nên náo nhiệt hơn, tiếng hú hét lớn đến mức như muốn thổi bay trần nhà đi vậy. Tôi mỉm cười nhìn Kỳ Xuyên cho đến khi tôi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của anh ấy.

Tôi không cười được nữa.

Những hình ảnh trong quá khứ dần dần hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim điện ảnh vậy.

Thế giới trong tôi yên tĩnh hẳn lại dường như chỉ còn lại mỗi mình tôi và Kỳ Xuyên vậy. Tôi cứ nhìn anh ấy như thế, sự chua xót trong lòng dần lan ra khắp cơ thể. Lúc này tôi mới biết hóa ra anh ấy thật lòng thích Đoàn Dĩ Diễn.

Thảo nào chỉ khi có Đoàn Dĩ Diễn ở bên Kỳ Xuyên mới nhìn về phía tôi.

Thảo nào khi Đoàn Dĩ Diễn hung dữ với tôi Kỳ Xuyên sẽ đứng chắn trước mặt tôi.

Thảo nào Kỳ Xuyên từng nói, cũng từng có một người bảo vệ anh ấy như thế.

Bố mẹ Kỳ Xuyên ly hôn với nhau từ khi anh ấy còn bé xíu, thế nên người vẫn luôn bảo vệ anh ấy là Đoàn Dĩ Diễn.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu.

Hóa ra anh lại đau khổ đến thế, thích một người nhưng lại không thể nói ra.

Chỉ khi mọi người nô đùa với nhau, trong lúc không một ai để ý đến anh ấy mới nói ra tình yêu dè dặt của mình thành một trò đùa vui.

Tình yêu chỉ có thể giấu ở trong lòng. Rốt cuộc Kỳ Xuyên đã suy nghĩ bao lâu anh ấy mới quyết định nói cho Đoàn Dĩ Diễn biết, rõ ràng anh ấy biết sẽ bị coi thành trò đùa mà.

Tôi lau đi giọt nước mắt vương trên khóe mắt, tôi đi tới giang tay ôm lấy Kỳ Xuyên dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

“Em hiểu mà.”

“Cảm ơn em.” Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như thế, nhưng lại có chút run rẩy không thể kiềm chế được.

Buổi tối hôm đó chúng tôi đã uống rất nhiều, dường như đang nghĩ muốn chơi một lần cho đã.

Sau cùng, tôi choáng váng đến nỗi xây xẩm mặt mày. Có người đi tới ôm chặt tôi vào lòng, dường như anh đã nói với tôi rằng “đồ vô lương tâm”.

Tỉnh dậy sau cơn say, tôi trông thấy anh trai mặt mũi đỏ bừng đang nằm bên cạnh tôi.

Tôi sợ hãi đến nỗi đầu ngón tay cũng run run: “Em chưa… chạm vào anh đâu nhỉ?”

Người đàn ông thối đó lại mỉm cười mờ ám nói với tôi: “Anh trai của em, anh cho em làm xằng làm bậy đấy.”

Tôi giơ tay tới nhân cơ hội sáp lại gần: “Chẳng phải anh bơ em rồi sao?”

Tôi ấm ức nói.

Đoàn Dĩ Diễn chán nản nói: “Em bỏ mặc anh ba năm anh trả lại em ba tiếng, chúng ta coi như huề nhau.”

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ nói đến chuyện em yêu thầm Kỳ Xuyên từ khi nào.” Giọng điệu của anh nặng nề hơn mấy phần.

Tôi xoa xoa cái eo đau nhức, mím chặt môi lại nhưng vẫn kìm lòng không đặng mà mỉm cười, Đoàn Dĩ Diễn đúng là cái đồ thù dai.

Sau đó chúng tôi thoải mái nắm tay nhau về nhà.

Chú Đoàn và mẹ tôi kéo chúng tôi lại rồi tò mò hỏi: “Rốt cuộc hai đứa để ý đến đối phương từ khi nào vậy?”

Tôi và Đoàn Dĩ Diễn nhìn nhau mỉm cười rồi đồng thanh nói:

“Anh ấy để ý con trước.”

“Em ấy để ý con trước.”

Chúng tôi lại nhìn nhau một lần nữa: “Có gì đâu mà ngại.”

Tôi quyết định đánh đòn phủ đầu: “Chẳng phải khi đó anh đuổi theo đòi dạy em đi xe đạp sao, anh còn hôn trộm em ở bệnh viện nữa?”

Đoàn Dĩ Diễn hừ một tiếng rồi nói: “Thế ai là người viết thư tình cho anh, sau khi bị anh từ chối còn ngồi khóc trước cửa phòng anh suốt cả một đêm hả?”

Tôi giậm chân mấy cái rồi nói: “Cún Đoàn, em đã bảo không phải em viết rồi mà.”

Chú Đoàn ho khẽ một tiếng rồi nói: “Khụ khụ, Ân Ân à, con mắng nó là cún cũng được nhưng đừng kèm theo họ, chú vô tội.”

Tôi chỉ tay vào Đoàn Dĩ Diễn: “Đoàn Dĩ Diễn, anh là cún hả? Anh không nhận ra nét chữ của em sao? Không phải em viết thật mà.”

Đoàn Dĩ Diễn kéo tôi đi về phòng, tôi còn nghe thấy tiếng chú Đoàn nghi ngờ hỏi mẹ tôi từ phía sau vọng tới: “Có phải hai chúng ta lại gây rắc rối rồi không?”

“Con cháu tự có phúc của chúng nó.”

Đoàn Dĩ Diễn nắm tay tôi ra ngoài ban công, tôi còn đang định cãi lý với anh nữa.

Đột nhiên có một cảm giác lành lạnh từ trên ngón vô danh truyền tới, Đoàn Dĩ Diễn đang đeo cho tôi một chiếc nhẫn kim cương được chế tác tinh xảo.

Nó rất hợp với ngón tay của tôi.

Đoàn Dĩ Diễn quỳ một chân xuống dưới đất, trông rất giống một tín đồ thành kính, anh nói: “Anh thừa nhận, là anh rung động trước. Đoàn Ân Ân, anh sợ em sẽ lại rời xa anh nên anh mới nghĩ ra cách này để giữ em lại bên mình. Nếu như không giữ được em vậy thì sau này em đi đâu, anh sẽ ở nơi đó.”

Tôi ngượng ngùng nhìn thẳng vào đôi mắt anh, sau khi về nước tôi cũng không có ý định rời đi nữa.

Dưới cái nhìn nóng bỏng của Đoàn Dĩ Diễn, tôi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi anh: “Vâng ạ.”

~Hoàn~

Truyện Chữ Hay