Anh trai tôi qua đời vào mùa xuân khi tôi học năm hai cao trung.
Vào tháng tư, khi những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng tô điểm cho phố phường bắt đầu rụng dần, đó cũng là ngày mà anh ấy ra đi.
Nguyên nhân cái chết là bệnh tật— nói cụ thể hơn, là ung thư tuyến tụy, một căn bệnh rất hiếm gặp ở người trẻ tuổi. [note57707]
Anh trai tôi ra đi ở tuổi 24, một độ tuổi rất hiếm gặp ở căn bệnh này.
Đặc trưng của ung thư tuyến tụy là khó phát hiện triệu chứng sớm, do đó việc chẩn đoán sớm rất khó khăn. Anh trai tôi cũng không ngoại lệ, phát hiện muộn và khi phát hiện ra thì đã quá muộn.
Bệnh được phát hiện vào tháng 10 năm ngoái, vào thời điểm đấy thì anh ấy chỉ còn sống được bốn tháng.
Dù có tập trung điều trị, nhưng họ cũng chẩn đoán là anh ấy chỉ sống được một năm.
Nghe như thể tôi chẳng biết gì về căn bệnh của anh trai mình.
Thực tế đúng là như vậy, tôi không hề biết về căn bệnh của anh trai cho đến lúc anh ấy gần qua đời.
Anh trai tôi đã che giấu căn bệnh ung thư và tiếp tục làm việc, chỉ thú nhận ngay sau khi nhập viện và qua đời một tháng rưỡi sau đó.
Tại sao anh ấy không điều trị mà lại tiếp tục làm việc cho tới phút chót?
Anh ấy đã luôn mỉm cười cho tới phút cuối cùng.
Lý do cho việc đó rất rõ ràng, đó là vì chúng tôi không có bố mẹ.
Cha mẹ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi họ đi công tác.
Sau đó, chúng tôi được chú ngoại nhận nuôi. Nhưng sau khi anh trai tôi tốt nghiệp cấp 3 và có việc làm, bọn tôi thuê một căn hộ và bắt đầu sống chung với nhau, chúng tôi đã không còn liên lạc với người chú ngoại trong suốt sáu năm qua.
Vì không còn ai để nương tựa, anh ấy vẫn tiếp tục làm việc và lại cho tôi một khoản.
Dù không còn hy vọng sống thì anh ấy vẫn muốn làm việc đến cùng để kiếm thêm tiền cho tôi.
Tôi đã nghĩ cách sống quãng đời còn lại là tự do của mỗi người.
Nhưng tôi… ước gì anh ấy có thể sống thêm dù chỉ là một ngày.
Dù không thể cứu chữa, tôi vẫn mong anh ấy tập trung vào điều trị và sống lâu hơn. Không chỉ vì tôi mà còn vì người con gái luôn trân trọng anh ấy.
Niềm mong ước ấy vẫn không hề thay đổi cho đến tận bây giờ, thời khắc chia tay cuối cùng cũng đến.
“Minoru-kun…”
Sau khi những người tham dự tang lễ ra về.
Một giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng của nhà tang lễ.
“Em đã tạm biệt anh trai mình xong chưa?”
Quay lại, tôi thấy một người phụ nữ trưởng thành mặc đồ tang đứng đó.
Cô gái đó là Birumachi Shiho, hôn thê của anh trai tôi— Nanase Ken
Không… đúng hơn là đã từng là hôn thê của anh ấy.
Chị ấy là người duy nhất biết anh trai tôi bị ung thư, và là người đã ở bên cạnh anh ấy đến giây phút cuối cùng.
Ngay khi anh trai tôi qua đời, khi bản thân tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, chính Shiho-san đã thay mặt lo liệu mọi thủ tục và sắp xếp tang lễ. Nhờ vậy, tôi mới có thể tiễn anh trai mình đi một cách trọn vẹn.
Nhưng mà—.
“Thật không thể tin được nhỉ…”
Đó là những lời vô thức thốt ra khỏi miệng tôi.
“Sao anh ấy có thể ngủ thiếp đi một cách thanh thản như vậy, trông như anh ấy sẽ thức dậy bất cứ lúc nào, nhưng lại không bao giờ mở mắt ra một lần nữa? Sao em không thể nghe thấy giọng nói của anh trai mình nữa…”
Lý trí tôi đã hiểu nhưng trái tim tôi vẫn chưa thể chấp nhận và cảm thấy mọi thứ không chân thật chút nào.
Mặc dù biết khuôn mặt này là nhờ trang điểm cho người chết, nhưng tôi vẫn không kìm được hi vọng rằng anh ấy sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào và nở nụ cười hồn nhiên như mọi khi.
Khuôn mặt anh ấy đẹp đến mức như vậy, nhưng trông lại vô cùng lạnh lẽo.
“Em không thể nào tin nổi…”
Có lẽ bản thân tôi đang chối bỏ sự thật.
Ba ngày trôi qua kể từ khi anh trai tôi qua đời, nhưng tôi vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào.
Mọi người thường nói rằng, khi bị thương nặng thì cơ thể sẽ tiết ra một lượng lớn Adrenaline để khiến ta không cảm thấy đau đớn. Liệu khi đối mặt với nỗi buồn quá lớn, trái tim sẽ tê liệt như vậy phải không? [note57708]
Trái tim tôi đờ đẫn như mất hết cảm xúc, không một gợn sóng. Nỗi buồn khiến tâm trí tôi nguội lạnh đến mức tưởng như bản thân tôi đã chết thay cho anh trai. Cả người tôi như tê liệt, như thể máu trong huyết quản đã bị thay thế bằng nước lạnh.
Nhắm mắt lại, tôi cảm giác như sẽ chìm vào bóng tối vĩnh cửu, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Vì thế, kể từ khi anh trai tôi qua đời, tôi không tài nào ngủ ngon giấc.
“Khoảnh khắc chấp nhận cái chết của anh ấy, em đã cảm thấy rất cô đơn—”
Đó là lần đầu tôi thốt ra từ “cái chết” sau khi anh trai tôi qua đời.
Nỗi đau thắt lại trái tim tôi khi những cảm xúc dâng trào bất chợt, khiến giọng tôi trở nên khàn khàn.
Lẽ ra trái tim không thể cảm nhận được nỗi đau, nhưng trái tim tôi lại đang đau nhói đến mức không thể chịu đựng được. [note57709]
Nỗi thống khổ như hòa quyện tất cả những cảm xúc tiêu cực mà ngôn từ có thể miêu tả, khiến tôi muốn nhắm chặt mắt để kìm nén trái tim đang vỡ tan thành từng mảnh của mình.
“Em không sao—”
Ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng và ấm áp vang lên bên tai tôi.
“Chị sẽ không bao giờ để em một mình đâu.”
Như được bao bọc bởi những tia nắng mùa xuân dịu dàng len lỏi qua những tán cây.
Cảm giác thế giới vốn đã mất đi sắc màu bỗng chốc lại rực rỡ trở lại.
Khi tôi từ từ mở mắt ra, Shiho-san đã ôm lấy tôi từ phía sau.[note57713]
Cảm giác như trái tim tôi cũng đang được ôm ấp.
“Từ giờ chị sẽ ở bên cạnh em thay cho Ken.”
“Shiho-san…”
Bất giác tôi bám chặt lấy bàn tay của Shiho-san như muốn níu giữ thứ gì đó.
“Chúng ta sẽ ổn thôi. Chị sẽ thay thế Ken nên xin em hãy an tâm.”
“Ổn thôi”---- những lời nói lặp đi lặp lại đó đã làm tan chảy trái tim đang đóng băng của tôi.
Sợi dây của sự căng đã căng đến mức muốn đứt, những cảm xúc dâng trào trong lòng tôi không thể kìm nén được nữa.
Nước mắt trào ra và lăn dài trên má trước cả khi tôi ý thức được. Khi nhận ra mình đang khóc, tôi đã không thể kìm nén được nữa. Giống như một con đập vỡ, những cảm xúc tuôn trào thành tiếng vang vọng khắp căn phòng.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi khóc trước mặt ai đó.