Hisshou Dungeon Unei Houhou (WN)

mở đầu – tôi vẫn từ chối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Daga Kotowaru[note20002]

Trong một căn phòng của một căn hộ thông thường tại Nhật Bản, ánh sáng bắt đầu tuôn trào.

Lượng ánh sáng đó vượt ra ngoài cửa sổ tòa nhà, lấn át cả ánh mặt trời và làm lu mờ mọi thứ xung quanh. Thế nhưng, không hề có một ai nhận ra được điều đó…

「Được rồi, mình cũng nên theo sau cậu ta thôi nhỉ」

Cô nàng mỹ nhân, người vừa phóng ra thứ ánh sáng đó, nói thế rồi biến mất khỏi căn phòng.

Và trong căn phòng đáng ra chỉ còn sót lại thứ âm thanh từ game của người thanh niên đang chơi, hiện diện…

「Chà, chiến tiếp thôi nào」

Chính tôi, người thanh niên ấy, đang nhặt cái controller lên để chơi tiếp.

Gì, sao lại không giống như trong phim ảnh gì hết trơn ấy hả? Đang nói mớ gì vậy?

Có người nào bị chỉa lòng bàn tay về phía mình rồi định làm thứ gì đó mà vẫn đứng yên chịu trận không hả, làm ơn chỉ cho tôi biết với?

Diễn biến ra sao thì cũng đơn giản thôi, khi tôi chơi game thì cái bàn nó đã nằm ở giữa rồi. Nói chứ điều khiển không dây ngày nay tiện thật đấy, nếu là hồi đó thì chắc đã vướng phải chuyện dây nhợ mà không thể đem ra xa được rồi.

À, để tôi nói tiếp nhỉ, về vị trí lúc mà cô người đẹp (kẻ xâm nhập trái phép) vào đây ấy mà. Từ đầu là cái bàn đã kẹp ở giữa, đối phương đứng ở phía cái tivi, còn tôi thì ngồi ở ghế sofa.

Rồi khi tôi gọi báo cho số 110, người đẹp liền nhào về phía này để ngăn lại, còn tôi thì cố mà giữ khoảng cách.

Đó cũng chính là lúc vị trí ban đầu bị hoán đổi.

Tiếp đến, tôi lẩn vào trong thứ ánh sáng phát ra từ tay cô nàng để chui xuống gầm bàn mà né. Đó cũng là khoảnh khắc mà thuyết vạn năng về cái gầm bàn được hình thành.

Độ hữu dụng của nó ngoại trừ những lúc động đất đã được minh chứng ngay tại đây.

Sau đó, tôi chờ cho mọi thứ lắng xuống rồi cứ thế mà tận hưởng nốt ngày nghỉ của mình.

Thể nào cũng sẽ có người thắc mắc tại sao tôi lại không chạy ra khỏi chỗ đó cho mà xem. Nghĩ cho kỹ lại đi. Cửa nhà thì đã khóa, vậy mà đối phương cũng xuất hiện cho bằng được. Cứ cho là tôi chạy thoát và đối phương cũng không đuổi theo ngay được đi, nếu đối phương còn đeo bám dai dẳng thì tôi cũng có mà chạy đằng trời.

Tóm lại là, lần tới cô ta mà đến nữa thì tôi bắt buộc phải tiếp chuyện thôi. Còn nếu đối phương bỏ cuộc tại đây thì tôi cứ thế mà quay trở lại cuộc sống thường ngày thôi.

Sao không báo lại cho cảnh sát ấy hả? Nè nè, cứ thử nói “Tự dưng có một cô nàng nào đó xuất hiện trong phòng của tôi!!” xem, không bị tống vào viện thì cũng bị cho là cuộc gọi phá rối đấy ạ.

Tôi chơi game thêm được một lúc nữa thì bắt đầu phát ra tiếng nhạc báo hiệu đồng hồ treo tường điểm 12 giờ. Đồng hồ gì mà kêu dai thật đấy.

「Bữa trưa… Nên nấu… Hay nên ra ngoài ăn đây…」

Một vấn đề rất chi là nan giải. Lúc mà đi làm thì tôi chỉ có thể ăn ngoài được thôi (bao gồm đồ mua ở cửa hàng tiện lợi).

Nhưng mà tôi hiện giờ đang ở nhà vào ngày nghỉ, và ở Nhật hiện tại chắc cũng hiếm có người đàn ông trưởng thành nào mà không thể tự nấu nướng được. Ý tôi là, ngay từ thời học sinh tôi cũng đã làm được đó thôi.

Tuyệt nhiên không phải dạng “nước sôi 3 phút là có liền ngay” đâu à, tôi không có nói đến cái nấu ăn đó.

Những người sống đơn thân ấy mà, họ thường cân bằng giữa việc tự nấu nướng và ăn ngoài để có thể tiết kiệm chi phí.

Nói đến đây thì tôi chợt nhớ ra một chuyện hệ trọng.

「Con trai à, con ăn cái này giúp ta nhé」

Là món dưa muối (loại dưa tsukemono) tôi nhận được từ bà cụ sống ở căn hộ kế bên.

Món dưa bà làm phải nói là rất hạp với khẩu vị của tôi. Dưa này được muối rất vừa phải, để không ăn cũng được, hoặc có thể dùng làm đồ ăn với cơm, ăn kèm với ochazuke[note20003], hay làm món nhắm rượu đều tuyệt vời cả!!

Nhưng mà chỉ có mình món dưa muối thôi thì không đủ, nói đúng hơn là ăn món dưa muối thì hẳn nhiên các món đồ ăn khác cũng đã được lên quyết định ngay rồi.

「Súp miso, cá hồi nướng muối, trứng cuộn, rong biển」

Phải, chính là bữa ăn truyền thống của người Nhật. Tôi cũng có thói quen ăn natto[note20004] vào bữa sáng hay bữa tối.

Cơm thì chỉ cần cắm điện, còn lại thì súp miso, trứng và rong biển đều đủ cả.

「Cá thì chắc phải đi mua rồi」

Đồ ăn dạo này đã được làm sẵn và bán theo những phần vừa ăn, thật là đỡ quá đi mất.

Thế là tôi cầm theo ví, điện thoại, chìa khóa và rời khỏi nhà.

「Hừ, hai miếng sao lúc nào cũng rẻ hơn là một miếng như thế chứ, làm mình sơ ý mà mua mất tiêu rồi」

Tôi đang đứng trước cửa căn hộ nhà mình bực dọc nhìn chằm chằm vào cái túi chứa đầy hành tiêu tỏi ớt mà tôi đã mua.

Đúng là vậy đấy, cá hồi mua hai miếng lúc nào cũng được lợi hơn là chỉ mua một.

Bình thường thì đã được giảm 10% rồi, hôm nay còn được khuyến mãi tới tận 80% lận.

Ăn cả hai miếng luôn sao ta, hay là gọi thêm bà cụ ở cạnh sang ăn cùng? Trong lúc tôi còn đang mải bận tâm và bước vào trong nhà thì…

「Không ngờ là cậu né được luôn đấy... 」

Cô nàng người đẹp hồi đầu, hay nói cách khác là kẻ xâm nhập trái phép đã đứng chống hông chờ sẵn rồi.

Tóm tại là, tôi cuối cùng cũng không thoát được khỏi cô nàng.

Cũng như lần trước, cô nàng đưa tay hướng về phía này.

「Lần này thì không trượt được nữa đâu」

Ừ thì đúng là lần này tôi không có cách nào né khỏi thứ ánh sáng phát ra từ lòng bàn tay cô nàng được nữa.

Đã thế thì...

「Tôi đang tính ăn trưa nên làm ơn né đường giùm cái. Còn cô, đã ăn uống gì chưa?」

「Hả? À chưa, ta chưa có ăn gì hết á」

「Cũng đúng lúc tôi lỡ thấy rẻ mà mua nhiều lắm này. Chuyện thì tôi sẽ nghe, nên cứ ăn trước đi rồi tính」

Tôi nói thế rồi hướng vào trong bếp.

「Coi nào, lại chỗ sofa đằng kia mà ngồi đi chứ」

「A, vâng」

Cô nàng ngoan ngoãn tiến về chỗ cái ghế sofa.

Con người ấy mà, khi gặp phải những hành vi ngoài dự tính thì phản xạ sẽ bị trì trệ dẫn đến việc không thể đưa ra những quyết định như bình thường được.

Còn việc cô nàng có phải là con người không thì tạm thời cứ gác qua một bên.

Và rồi, sau bữa ăn…

「Cảm ơn vì bữa ăn. Món dưa muối đó là do cậu làm đấy hả?」

「À không, là bà cụ ở nhà bên cạnh chia cho đấy. Ngon mà phải không?」

「Đúng ngon luôn á, nhưng mà phải công nhận nha. Hương vị đó là do kinh nghiệm tích lũy trong nhiều năm mà ra ha」

「Đúng là vậy đấy, uống trà đi này」

「A, cảm ơn」

Cả hai cùng nhau hớp từng ngụm trà (trà nóng mà)… Giờ thì, vào vấn đề chính thôi nhỉ.

「Rồi, tôi có hứa là sẽ nghe chuyện của cô mà ha」

Xin lỗi chứ đối với kẻ xâm nhập trái phép thì dù là mỹ nhân, là thần hay là quỷ đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào nói chuyện một cách khiêm nhường được.

「A đúng rồi, là chuyện đó!! Tự dưng lại quên mất tiêu hà!!」

Má này đúng là hết thuốc chữa.

「Không cần phải cất công di chuyển đến nơi khác để mà nói chuyện làm gì đâu, ở đây là được rồi」

Tôi báo trước để tránh khỏi bị dính vào thứ “ánh sáng dịch chuyển”? như lần vừa rồi.

「Hừm, cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc rồi sao. Được thôi, dỏng tai mà nghe ta nói nè」

Cái thái độ trịch thượng gì đây, quả nhiên là với thể loại mỹ nhân này thì tôi không thể nào mà nói chuyện tử tế được mà.

Chẳng thèm biết đến tôi đang có những suy nghĩ như thế, cô nàng đứng phắt dậy, lấy tay chống hông và chỉ về hướng này.

「Cậu sẽ đi đến một thế giới khác, và đảm nhận vai trò gìn giữ sự cân bằng tại nơi đó thông qua việc quản lý một hầm ngục!!」

Dù có nghe phải những từ ngữ được thốt ra đó tôi cũng không hề tỏ ra nao núng, do đã đoán ra được đại khái từ trước rồi. Cái thứ không phải người nói ra những điều không thể nào nguy hiểm hơn được nữa chính là như thế này đây.

Và rồi cô nàng tiếp tục.

「Cậu sẽ không thể nào quay trở lại thế giới này được nữa đâu, nhưng chỉ bằng tấm thân đó cậu sẽ mang lại trật tự cho một thế giới khác!!」

Vâng, tôi không thể nào chịu được nữa rồi.

「Tôi vẫn từ chối!!」

Có ai mà lại có thể từ bỏ lối sống hiện giờ của mình được cơ chứ.

「Ểểểểểể––––!?」

Một tiếng kêu chứa đầy sự kinh ngạc vang lên. Nhưng mà làm gì có yếu tố nào đáng ngạc nhiên đâu cơ chứ.

Truyện Chữ Hay