Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

chương 57: 57: viện trưởng la

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Viện trưởng La

Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Diên

Từ hôm mẹ Đường tiễn La Chú về, Đường Ngật không gặp anh nữa.

Mặc dù mỗi lần gửi tin nhắn đều nhận được tin nhắn trả lời, nhưng tin nào cũng đều rất ngắn gọn, Đường Ngật liền cố gắng không quấy rầy hắn.

Đường Ngật ở lì trong nhà ba tuần, nghỉ ngơi dưỡng sức đến mức trên người sắp mọc nấm, mỗi ngày ngoài việc đọc sách ra thì chẳng còn việc gì khác để làm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ những khi nghĩ về La Chú mới cảm thấy thời gian trôi chậm lại.

Công việc ở bệnh viện thú y nhất định rất bận, Đường Ngật lại rảnh rỗi tới mức nhàm chán, nhưng cậu biết không nên tìm La Chú để khỏi làm phiền anh.

Vì thế nên cậu lẳng lặng cùng mèo con ở nhà đợi.

Từ khi về nhà, hình như mèo con không hiếu học như trước nữa.

Ba Đường để một cái máy tính trong phòng Đường Ngật cho cậu dùng nó giết thời gian.

Đường Ngật vẫn như thường ngày, mở tài liệu ra cho Đường Phú Quý xem, nhưng mèo con không thèm liếc nhìn máy tính lấy một cái, nhảy lên trên giường, nằm sấp xuống, chăm chú nhìn thẳng vào cậu.

“Không xem à?” Đường Ngật gập máy tính lại, đứng dậy khỏi ghế, ngồi xuống mép giường.

“Buồn ngủ?”

Mèo con nằm trên giường “meo” một tiếng, gác đầu lên gối.

Đường Ngật gác cái chân bị thương lên đệm, sau đó nằm xuống bên cạnh mèo con, chăm chú nhìn nó một lát, nhịn không được xoa đầu và gãi cằm cho nó, ôm nó vào trong ngực.

So với hồi vừa được nhặt về, Đường Phú Quý đã có thay đổi rất lớn.

Mèo con cẩn thận tránh né người khác lúc trước giờ đây đã có thể không kiêng nể gì mà làm nũng với người ta.

Buổi tối nó không còn chỉ mải chơi nữa mà lúc ngủ cứ phải nằm cạnh Đường Ngật mới chịu.

Bác sĩ La nói dù mèo là loài động vật tính tình sớm nắng chiều mưa, nhưng có một số con mèo được nuôi từ nhỏ sẽ có thời gian chơi đùa và nghỉ ngơi y hệt chủ, người chủ có thể cùng mèo của mình cùng ngủ cùng thức.

Hắn còn nói thêm, nếu gặp được mèo con tri kỷ như vậy thì nên mừng thầm đi thôi, bởi có vài con mèo cứ lúc trời gần sáng sẽ hóa thành “đồng hồ báo thức hình mèo”, không đánh thức được chủ thì không chịu ngừng.

Đường Ngật cảm thấy thật may mắn vì Đường Phú Quý của cậu chính là mèo con tri kỷ.

“Không biết bác sĩ La đã ngủ chưa.” Đường Ngật nói.

La Chú ẩn trong thân thể mèo con nhìn thẳng vào cậu, đây chính là khoảng thời gian hai người ở riêng bên nhau, cũng là lúc hắn cảm thấy thả lỏng nhất trong suốt mấy ngày vừa qua.

Đường Ngật vân vê một nắm lông mèo trên tay: “Mong là anh ấy đã ngủ rồi, công việc của anh ấy quá mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút thì hôm sau mới có sức làm việc tiếp.”

Lông mèo đã bị ngón tay trỏ và ngón tay cái vê thành một dúm, cậu nắm nắm, nói tiếp: “Quá mệt mỏi sẽ làm suy giảm hệ miễn dịch, như thế rất dễ mắc bệnh.

Là như thế này, đúng không nhỉ?”

“Meo.”

Đúng, La Chú đáp.

“Tao thật mong mình nhanh khỏe, như vậy bác sĩ La sẽ không cần đến thăm tao nữa, tao cũng có thể đi tìm anh ấy.” Đường Ngật xoa loạn trên lưng mèo con, sau đó chậm rãi vuốt lông cho nó.

“Ừm, chúng ta cũng nên đi nghủ thôi, nghỉ ngơi tốt thân thể càng nhanh khỏe lại.”

Cậu giơ tay tắt đèn, đắp chăn mỏng lên, nhắm mắt lại.

Ánh sáng mong mảnh chiếu vào qua bức màn chưa bị kéo kín hoàn toàn, mắt mèo ở trong đêm tối tựa như hai cái bóng đèn nhỏ màu xanh lục, nhấp nháy một lát rồi hoàn toàn tắt hẳn.

Người thay thế La Chú đưa Đường Ngật xuống sân rèn luyện chính là Diệp Vũ Vi, cô vừa xong việc liền lái xe tới đây.

Ăn tối xong, mẹ Đường và ba Đường đi dạo, Diệp Vũ Vi đỡ Đường Ngật, vì việc này mà cô đã đặc biệt đổi sang giày đế bằng ngay trên xe.

Công ty nơi Diệp Vũ Vi làm việc có yêu cầu về mặt hình thức, đi làm ít nhất phải trang điểm nhẹ, mặc áo khoác đồng phục và đi giày cao gót.

Bởi thế nên việc có thể đổi sang giày đế bằng sau khi tan làm đối với cô chẳng khác nào nhân dân lao khổ được giải phóng.

Đường Ngật đi chậm, hai người đi được một lúc thì dừng lại phía sau.

Hai người lớn từ trước tới nay luôn là người thấu hiểu, không làm con cháu thấy ngại, cứ tiếp tục đi đằng trước.

“Này, cậu và bác sĩ La không có chuyện gì chứ?” Diệp Vũ Vi nhỏ giọng hỏi.

Đường Ngật ngạc nhiên.

Diệp Vũ Vi nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, do dự bảo: “Hôm trước tớ đưa Trà Chanh tới bệnh viện thú y, nó hơi bị tiêu chảy, bác sĩ Nhan nói không có vấn đề gì lớn.

Chỉ là… hình như đã vài ngày bác sĩ La không đến bệnh viện rồi, anh ta có đến đây không?”

Đường Ngật chớp chớp mắt, lắc đầu, cười đáp: “Không đến, nhưng chắc chắn anh ấy có việc riêng cần làm, đâu phải lúc nào cũng chỉ có mỗi công việc đâu.”

Diệp Vũ Vi nhún nhún vai.

Kệ đi, Đường Ngật nghĩ thế nào thì là thế đó.

Một tuần sau Đường Ngật đến bệnh viện tái khám, dựa theo dự kiến trước đó của bác sĩ, lần tái khám này hẳn có thể tháo bỏ thạch cao.

Tới bệnh viện, gặp được bác sĩ, anh ta bảo Đường Ngật đi chụp X-quang trước, hai tiếng sau nhận được phim chụp thì mang tới cho anh ta xem, nếu không có vấn đề gì là có thể thực hiện bước tiếp theo.

Trong lúc chờ lấy phim chụp, Đường Ngật ngồi trên ghế ngoài hành lang, lúc thì xem điện thoại, lúc thì ngẩng đầu nhìn người bệnh muôn hình muôn vẻ.

Đi từ bệnh viện về nhà mất ít nhất 40 phút, hai tiếng đồng hồ bảo ngắn cũng không quá ngắn mà bảo dài cũng chẳng quá dài, đi đi về về tốn không ít thời gian, về tới nhà uống xong ngụm nước đã phải đi luôn rồi, không nên tốn công làm gì.

Bệnh nhân của bệnh viện cũng chẳng khác gì bệnh nhân của bệnh viện thú y, cũng phải xếp số chờ gọi tên, rồi được người nhà đi cùng dẫn vào phòng khám gặp bác sĩ.

À, con người thì có thể tới khám bệnh một mình, còn động vật nhỏ thì không, chúng không thể tự mình đến khám được.

Đường Ngật cảm thấy, lí do chúng không thể tự mình đến hẳn là vì chúng không thể tự mình trả tiền.

Mới được nửa tiếng, ba Đường đã có vẻ không ngồi yên được.

Chờ suốt hai tiếng thì thật khó chịu, Tiểu Đường chân bó thạch cao không thể đi lung tung trong bệnh viện nhưng ông thì đi được mà!

Dù sao Tiểu Đường cũng lớn rồi, hơn nữa bệnh viện nơi nào cũng có camera theo dõi, không thể đi lạc được.

Ba Đường bảo Đường Ngật ngồi chờ ở đây, mua cho cậu một chai nước, bản thân thì chắp tay sau lưng đi dạo quanh bệnh viện.

Đường Ngật cầm chai nước, nhìn quanh cái chai một lúc, cúi đầu đọc những dòng chữ được in trên nhãn chai.

Không biết qua bao lâu, Đường Ngật ngẩng đầu, thấy cách đó không xa có người đang nhìn về phía cậu.

Người đó mặc áo blouse trắng, có vẻ là bác sĩ của bệnh viện.

Có hơi quen mắt.

Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Đường Ngật cũng nhận ra người này, ông chính là Viện trưởng La đã tới thăm bệnh cho cậu ngày hôm đó!

“Chào Viện trưởng La.” Đường Ngật do dự một lát, vẫn chủ động chào hỏi.

Viện trưởng La có chút ngạc nhiên: “Cậu biết tôi?”

Đường Ngật ngượng ngùng cười cười, âm thầm cảm thấy hối hận vì mình đã tùy tiện chào hỏi.

Cậu vốn không biết cách giao tiếp, đã biết thân phận của người ta mà vẫn chủ động bắt chuyện thì có vẻ không được hay cho lắm.

Cậu nh ỏ giọng trả lời: “Có lẽ chú không nhớ rõ cháu, cháu từng điều trị ở viện này, có lần đã thấy chú cùng bác sĩ khác tới thăm phòng bệnh của cháu.”

Viện trưởng La đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Chú tưởng mới gặp mặt một lần thì cháu sẽ không nhớ rõ chú.”

“Bởi vì cháu… cháu có một người bạn rất tốt, anh ấy cũng là bác sĩ, nhưng là bác sĩ chữa cho động vật nhỏ.

Anh ấy cũng họ La giống chú, đáng lẽ đã là Viện trưởng bệnh viện thú y của họ, nhưng hình như anh ấy không thích được gọi là Viện trưởng La.

Cháu thấy người ta gọi chú là Viện trưởng La nên mới để ý hơn.”

Đường Ngật nói, nhìn sang Viện trưởng La, đột nhiên phát hiện bản thân vừa lỡ lời, trước mặt Viện trưởng La lại nhắc tới việc người khác không thích được gọi là “Viện trưởng La”.

Viện trưởng La không để ý những chi tiết nhỏ ấy, vẻ mặt ôn hòa: “Người bạn kia của cháu rất có cá tính.”

Hiếm khi có dịp được nói về La Chú với người khác, Đường Ngật bỗng chốc cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn một chút: “Bác sĩ La tay nghề rất tốt, chữa khỏi cho rất nhiều động vật nhỏ, tính tình cũng tốt.”

“Hình như cháu rất thích người bạn này nhỉ?” Viện trưởng La đột nhiên hỏi.

Ông làm như không biết những lời này còn có ý nghĩa khác, gương mặt ông thản nhiên như thể vừa hỏi một câu hỏi bình thường, không hề có ẩn ý nào khác.

Ông thản nhiên, Đường Ngật càng bình tĩnh, thoải mái thừa nhận trước mặt một “người xa lạ”: “Đúng vậy, cháu thật sự rất thích anh ấy.”

Trong suy nghĩ của Đường Ngật, đây không phải là bí mật không thể nói ra với bất kỳ ai.

Huống chi Viện trưởng La không thân quen với cậu, cũng chẳng quen biết La Chú, để ông biết thì đã sao?

Nhàn nhạt cười cười, Viện trưởng La thay đổi đề tài, hỏi thăm về cái chân của cậu: “Kết quả tái khám thế nào?”

Đường Ngật lắc đầu: “Vẫn chưa nhận được phim chụp, chắc cũng sắp rồi.” Cậu cúi đầu xem giờ.

“Cháu cảm thấy khôi phục rất khá, hôm nay nhất định có thể tháo thạch cao.”

“Sau khi tháo thạch cao cũng không được cử động chân quá mạnh, không nên chạy nhảy linh tinh.” Viện trưởng La bĩu môi, chỉ chỉ cái nạng bên cạnh cậu.

“Tốt nhất nên chống nạng thêm nửa tháng đến một tháng.

Nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để vết thương mới chồng lên vết thương cũ.”

“Cảm ơn, cháu nhất định sẽ chú ý.” Đường Ngật vội gật đầu liên tục.

“Có vấn đề gì phải báo ngay cho bác sĩ biết, chúc cháu sớm khỏe.”

Viện trưởng La rời đi chưa lâu thì ba Đường đã trở lại.

Đường Ngật kể cho ông nghe chuyện vừa rồi, ba Đường “ồ” một tiếng: “Viện trưởng này quả là có tâm, còn tự mình đến thăm hỏi người bệnh.”

Đường Ngật rất đồng tình: “Đúng vậy, Viện trưởng La đúng là người tốt mà.”

Ba Đường không nói gì nữa, ông đột nhiên cảm thấy lo sợ vì mình đã bỏ Đường Ngật lại để ra ngoài đi dạo, Tiểu Đường như thế này rất có khả năng sẽ bị người ta dỗ đi thật!

Mười phút sau thì có phim chụp, bác sĩ xem xong, xác định hôm nay Đường Ngật có thể tháo thạch cao.

Thạch cao bị tháo xuống, Đường Ngật cảm thấy như vừa gỡ được một gánh nặng trên người, thân thể nhẹ như chim yến.

Nếu không vì nhớ tới lời dặn của Viện trưởng La, thể nào cậu cũng phải nhảy tại chỗ hai cái để chúc mừng một chút, lúc chào tạm biệt bác sĩ cậu vui ra mặt.

Cậu muốn báo cho La Chú biết tin tức tốt này đầu tiên.

Bình thường giờ tan tầm của bệnh viện công lập là 4:30, viện trưởng La phá lệ không ở lại bệnh viện sau khi tan tầm mà quay về nhà.

Ông thở một hơi thật dài, bối rối không biết nên làm gì tiếp theo.

Bởi vì trong nhà còn có một người hiếm khi xuất hiện.

Sau hôm được mẹ Đường tiễn về, La Chú tự hỏi hai ngày, quyết định về nhà ngả bài với cha mẹ.

Đường Ngật có thể thẳng thắn thành khẩn nói cho cha mẹ cậu biết, hắn cũng không thể kiếm cớ mà lảng tránh vấn đề này.

Hoặc là giải quyết tai họa ngầm, hoặc là chia tay với Đường Ngật, nhân lúc Đường Ngật còn chưa hãm quá sâu để kịp thời ngăn chặn tổn thương, tuyệt đối không thể mập mờ lừa gạt – đây chính là điều mẹ Đường muốn nói với hắn ngày hôm đó.

Ý tứ của bà rất rõ: nếu Đường Ngật cùng La Chú tiếp tục phát triển mối quan hệ này, một khi cha mẹ La Chú biết được, họ đồng ý thì tốt, nhưng nếu họ phản đối kịch liệt thì chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn lớn nhất với Đường Ngật.

La Chú hiểu rõ điều đó nên hắn mới không có ý kiến gì với những lời mẹ Đường đã nói.

Ngày đầu tiên về nhà, còn chưa cùng cha mẹ đã lâu không gặp cải thiện mối quan hệ, La Chú đã nói thẳng ngay trong bữa cơm.

Nhưng ba hắn chỉ trầm mặc ăn xong bữa tối, thay giày rồi ra cửa.

Mẹ hắn lúc vừa nghe thấy những lời này thì tỏ ra kinh hoảng thất thố, định nói gì đấy song lại chậm chạp không mở miệng được, như đứng đống lửa như ngồi đống than mà gắng gượng cùng hắn ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó bảo mình phải quay lại phòng thí nghiệm rồi ra khỏi nhà.

Không nhận được câu trả lời chính xác, La Chú sẽ không bỏ cuộc.

Hắn làm việc công tư phân minh, sẽ không đến quấy rầy công việc của ba mẹ nhưng vì không biết khi nào ba mẹ mới về bèn cứ thế chờ ở nhà, ngay cả bệnh viện thú y cũng không đến.

Di động trong túi reo lên, La Chú nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, bắt máy: “Alo.”

Giọng Vương Băng Ngu cao vút: “Ái chà, La Chú, còn sống đấy à?”

“Thế cậu tưởng là cậu đang nói chuyện với ma đấy à?” Ngay lúc này La Chú đã muốn ngắt điện thoại.

Vương Băng Ngu nói: “Ba cậu không làm gì cậu chứ?”

La Chú im lặng vài giây: “Không, ông ấy chẳng nói gì cả.”

“Không thể nào.” Vương Băng Ngu vuốt cằm.

“Trong tưởng tượng của tôi, khi đối diện với thằng con trời đánh như cậu, chú La hẳn phải tức sùi bọt mép, giận không thể kiềm được, rút dây lưng ra đánh bảy roi.

Có điều cậu tương đối lì đòn, đánh bảy roi hẳn là không đủ, phải đánh thêm bảy roi nữa, tổng cộng mười bốn roi…”

La Chú cúp máy, chặn số..

Truyện Chữ Hay