Ghi chú trans eng: tác giả ko có khả năng viết nổi một câu văn bình thường, mọi thứ sẽ được giải thích chi tiết bởi
Shakespeare trên LCD sặc mùi Cocaine.
Khi một con cá lười biếng bơi lội trong đáy biển sâu thì đột nhiên gặp phải một con quái vật biển. Tôi tự hỏi con cá vào lúc đó sẽ nghĩ gì đây .
Khi một con sóc bị mê hoặc bởi mùi hương trái cây rồi leo xuống và trong khi đang nhồi trái cây trong má mình thì nhìn thấy đôi mắt sáng rực của con thú săn mồi đang trốn trong bụi cây đen tối. Tôi tự hỏi con sóc sẽ nghĩ gì đây.
Tôi, được biết đến với cái tên Granite Range, dõng dạc tuyên bố rằng tôi đây có thể hoàn toàn hình dung suy nghĩ của những sinh vật dễ thương, yếu đuối đấy
Trong số hàng ngàn những câu chuyện giở khóc giở cười giữa Shar và tôi, sau tai nạn thần ấy mà nó đến từ lời khiển trách một vô tội vạ, cái căn hộ nơi Shar và tôi đã từng sống đã được biến đổi từ một ngôi nhà đơn sơ trở thành một căn biệt thự…Thế quái nào nó xảy ra được chứ?
Buổi trưa tại một căn biệt thự nào đó đã được tân trang lại gần đây
Bắt đầu từ một chiếc Futon đã mòn mà tôi trải lên trên một chiếc phảng gỗ, Tôi bây giờ đánh một giấc trong sự thoải mái tột cùng trên chiếc giường đắt tiền làm từ lông của một loài chim thiên đường
Hơn nữa, khi tôi đang đánh một giấc thoải mái quá trưa tôi cảm thấy sự hiện diện của một thứ gì đó và cơ thể tôi bắt đầu rùng mình
Khi tôi nhanh chóng lấy lại được ý thức tôi cố gắng tìm kiếm khắp căn phòng với cái giác quan nghiệp dư của bản thân mình
…………….
Có ai đó đang ở đây. Cho dù là với một cái tên nghiệp dư như tôi cũng có thể cảm thấy cái ánh nhìn chằm chằm đó
Mặc dù tôi biết là nếu tôi mở mắt ra thì cái con người đó chắc chắc sẽ ở đó, cái người đã xóa bỏ bất kì sư hiện diện và đang ngắm nhìn tôi một cách hoàn toàn im lặng
Một nụ cười trống rỗng tuôn trào trong lòng tôi
Cái người này chắc đã lại một lần nữa nâng cao kĩ thuật của chính mình…Hmph quả đúng như mong đợ…….
………Cái éo gì cơ!!!
Tôi đã nói là hãy để tôi yên khi tôi ngủ mà, nhưng mà tôi ko có ý đó!
Điều này quả thật là đáng sợ! Đ*t mẹ quỷ thần ơi!
Vướng phải vấn đề với trẻ con làm tôi nhớ đến cảm biểu cảm tuyệt vời của con bé là cái thứ đầu tiên xuất hiện ngay buổi sáng, tôi thận trọng mở mắt mình ra một cách chậm rãi
Sau đó, đúng như là tôi đã nghĩ, tôi liên lạc bằng mắt với Shar người đang thơ thẩn kế bên gối của tôi và đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt xanh của cô bé
[……]
[!……]
Khi tôi mở mắt mình ra, con bé nở một nụ cười thật tươi tắn trên khuôn mặt mình
Nhưng mà, con bé đang lẩm bẩm gì đó như con gà mới sinh chờ đợi tôi chào đón con bé (trans: chắc nó đang lẩm bẩm là tí xíu nữa thôi rape được thầy rồi J)
……Yeah. Tôi biết mà. Tôi hiểu mà.
Tôi biết rằng Shar ko có đang cố gắng dọa tôi hay làm bất thứ gì tương tự khác
Con bé chỉ đang chờ đợi “Sư phụ vĩ đại mà con bé yêu rất rất nhiều” để nói lời chào buổi sáng của con bé mà, đúng ko ta?
Dĩ nhiên, tôi biết cô bé đang nghĩ cái gì. (tran: ko, ko chú chẳng biết gì cả đâu)
Nhưng mà, con bé ko thể thôi cái trò đứng ngay sát tôi rồi cứ như thế à! Nó là khiến tôi sợ thật đấy
Khi tôi nghĩ về điều này, quyển sách ưu thích của tôi ( Duy trì nhân phẩm: rất đơn giản đến cả một con goblin còn có thể làm được điều này! {Ấn phẩm đầu tiên}), (Cho dù bạn ăn phải một mũi tên ngay đầu gối, bạn ko được để bất kì cảm giác ngạc nhiên nào thể hiện trên khuôn mặt của mình! Trong cuộc đời của một con goblin nó sẽ hướng bạn tới một tốt đẹp hơn vào mai sau.) (tran: tui tự hỏi cái sách có phải dành cho người ko nữa)
Đó chính là lý do tôi phải trả lời như thường lệ
[….Chào buổi sáng. Hôm nay Shar thật là ….. giống như Shar của thường lệ.]
[Chào buổi sáng! Sư phụ!]
Shar tràn đầy sức sống khi nói chào buổi sáng, dường như trong ánh mắt nhỏ bé của
đứa trẻ này đã tràn đầy tình cảm dành cho tôi
Trong căn phòng đầy ánh sáng mờ nhạt này, chỗ mà cô gái đang đứng như cô đang được tắm mình trong ánh sáng rực rỡ
Khi còn là một cô bé non nớt với mái tóc màu cam óng ánh dường như đã nói lên rằng cô bé sẽ trở thành một mỹ nhân khi cô lớn lên, đang thể hiện sự hạnh phúc của cô bé khi có thể nói những lời đầu tiên của cô với người sư phụ “Vĩ đại” vào buổi sáng này ( thật ra là chiều bà nó nó rồi) như thế
Cái cô gái ấy, cái người nếu được giới thiệu với cả 100 người khác nhau sẽ đều nói cô thật yêu kiều, đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đây ngay lập tức trở nên cảm thấy thật là mệt mỏi khi tôi cố gắng kìm hẵm toàn bộ cơ mặt của mình. Tôi đang làm cái vẻ mặt của cái vị “Sư phụ như là mong đợi” mà tôi vẫn làm từ trước đến giờ
§
Sau khi mặc vào bộ trang phục đơn giản, tôi đi xuống cái phòng ăn rộng lớn, bữa trưa mà tôi sẽ ăn với Shar đã được chuẩn bị sẵn
Khi tôi ngồi vào chiếc ghế với ko một suy nghĩ gì đặc biệt trong đầu mình, shar bảo 2 người phục vụ đang đứng ngay góc phòng rời đi (Vì một lý do nào đó mà chúng tôi chỉ có đàn ông làm việc ở đây?). Con bé bắt đầu hơn hở khi con bé chuẩn bị trà và đồ ăn vặt, tôi tự hỏi tại sao con bé có thể hạnh phúc như thế về đầu này? (tran: trong bánh và trà có gì à?)
Khi Shar lại một nữa tới ngồi sát bên tôi, tôi nhìn chẳm chằm vào cô bé một cách thờ ơ, sau con bé nhìn tôi trong khi đang nghiêng cái đầu của mình
[Sư phụ à, có bất kì tiến triển nào về điều thầy đang nghiên cứu vào tối qua ko? Chúng ta sẽ làm điều gì vào hôm nay ạ? …..Ah, phải rồi. nó có thể hơn sớm một chút xíu, nhưng mà thầy muốn cái gì vào bưởi tối ạ? Thật ra thì, hôm nay có một đoàn lữ hành thương gia lớn đến. Khi em đi đến lâu đài vào sáng nay, quảng trường trước lâu đài rất là sống động, dường như là đoàn lữ hành này có rất nhiều sản phẩm đặc biệt trong kho
(…..??)
Bên cạnh đó việc phải liên tục duy trì vẻ bề ngoài của bản thân mình, nên sau khi ăn uống no đủ tôi đã lơ tơ mơ luôn rồi. Vì vậy, tôi chẳng buồn theo dõi đống câu hỏi hay thông tin được quẳng vào mặt mình
Uh?
Một lữ đoàn thương nhân với các sản phẩm đặc biệt và đã làm rất nhiều hoạt động làm lâu đài bay lên…?....Cái quái gì cơ?Chắc tôi đã nghe nhầm
Bây giờ tôi nên thành thật và nói thì hơn,
(Xin lỗi, Ta ko biết em đang nói cái quái gì cả…Từ lúc bắt đầu thì não ta ko tốt lắm, vì sau khi ăn nó trở nên kém hiệu quả nên là….)
Nếu tôi nói một thứ gì như vậy, dĩ nhiên là nhân phẩm của bản thân tôi như là Sư phụ con bé sẽ rớt thê thảm như một túi gạch mất
Khi tôi nghĩ về điều này thì, não tôi bắt đầu suy nghĩ và cuối cùng cũng hiểu ra
[Shalltear à, bình tĩnh lại nào. Có người nói rằng dòng chảy thời gian luôn bình đẳng với tất cả mọi thứ, nhưng trong
thực tế này đây, nó ko hề đúng. Bất kể đó là một con bọ hay một con rồng thì chúng luôn có thời gian của riêng bọn chúng, kẻ cả con người cũng có thời gian của riêng họ. Ngay cả giữa những cá thể giống như nhau cũng có thể nói như vậy. Chúng ta đều thời gian của riêng chúng ta mà chúng ta sống trong nó. Đó là lý do tại sao Shalltear à…. …Điều cần nói ở đây là…sư phụ của em… đúng rồi, ta sẽ phải cần thêm một tí thời gian và thông tin nữa để có thể trả lời câu hỏi của em. (Dịch ra là: làm ơn hãy nhắc lại một làn nữa chậm dùm một cái)
Ugh, tôi chắc chắc ko suy nghĩ thẳng thắn…
“Ngắn gọn thì?” Cho dù tôi là người đã nói thì, tôi chẳng biết mình đã xổ ra cái quái gì nữa
……. Đúng rồi, sau cùng thì (cái lý do ở đây là Shalltear đấy) nếu tôi nói (đừng có nóng vội quá) ko biết liệu rằng những điều tui muốn nói có thể vượt qua chuyện này ko?
Khi tôi đang lo lắng về việc cô bé sẽ đáp trả những điều tôi nói ra sao, tôi ngồi đó với trái tim đang đập cưc nhanh của mình nhưng mà mắt tôi ko thể ra bất kì trong khuôn mặt mình. Shar trưng ra một biểu hiện như khi con bé đã ngộ ra vài kiểu hiểu biết gì đó, và sau đó bắt đầu bắt đầu vài cuộc đối thoại ko thể hiểu nổi
[…Thời gian của mỗi thứ à …Em hiểu rồi. Nó chỉ giống như kĩ thuật của giả kim thuật
(Phương pháp quan sát biến đổi!)! Là một học viên phải biết tự mình quan sát nhưng thay đổi ko ổn định của những thuốc thử mà mình bỏ vào trong nồi giả kim, để cải thiện khả năng điều chỉnh chất lượng của các thuốc thử bị nuôi chảy. Nó là một kĩ năng thiết yếu…Như những cá thể riêng biệt(thời gian thí nghiệm khác nhau)…, chúng ta, như là một giả kim sư, phải tràn đầy mục đích quan sát ( vô hạn số lượng kĩ thuật giả thuật) {(infinite number of alchemic techniques)}… Vâng ạ, chúng thật sự rất quen thuộc!]
….Ôi đệt. Con bé vừa nói cái giống gì thế?
Con bé sau cùng dường như là đệ tử của tôi, Shalltear.
Tôi, người chỉ là từng giả kim sư quèn, chẳng có xíu kiến thức gì về kĩ thuật như thế này
Khi tôi nghĩ về điều này, tôi cứ tiếp tục duy trì khuôn mặt của một người thầy khắc khổ trong khi đó khéo môi của tôi hơi nhẻo lên thành một nụ cười
[P, phải. Em đúng rồi đó. Đó chính là điều mà ta muốn nói. Shalltear à, dường như là em đã trở nên thông minh lên một chút rồi. Em đã khiến người thầy này của em tự hào rồi.]
Từ bây giờ hãy nên khen ngợi Shalltear thôi
…..Hm? Tuy nhiên, nụ cười bây giờ dường như rất đáng đồng tiền. Tôi sẽ thực tập nó ở trước gường sau vậy, để tôi có thế tạo dựng lại nó thêm lần nữa.
[Hehe, Cám ơn sư phự rất nhiều! ….Th, Thế. U, thế chú ta nên làm gì…?Thế người muốn ăn gì vào buổi tối?]
Shar hỏi với cặp mắt hơi hếch lên ới khuôn mặt ửng đỏ ngây thơ
Oh, hóa ra cô đang nói về bữa tối à. Đó là lý do con bé đang đề cập đoàn thương buôn. Cám ơn trời, ra là lầu đài ko bị thổi bay lên. (trans: chú nghe sao hay thế)
Khi tôi nghĩ lại thì con bé chắc đã nói thứ gì đó cùng với những lời này. Tôi có vẻ đã hiểu tường tận về cuộ trò chuyện rồi, tốt quá.
Kể từ khi tôi đã hiểu rõ, tôi đã xoa đầu Shar thứ mà tôi hiếm khi làm. Khi tôi đang xoa đầu con bé, tôi trả lời câu hỏi của con bé
[Phải rồi…Mới hồi nãy, ta muốn ăn nó, “Bồ câu viễn khách hầm nguyên con”(bồ câu hoang dã)”. Kể từ khi nó chẳng là 1 món đặc biệt hay hiếm có gì, cho dù đoàn thương có đến thì, nó cũng chằng có gì mà chúng ta cần. Ta luôn cảm thấy bình tĩnh bởi hương vị đó]
Đúng vậy, miếng thịt chim khô rẻ tiền. Đôi khi, bạn chỉ muốn em thứ gì đó rẻ tiền
Tôi, vồn là một người quê mùa trong thông tâm, có thể ăn bất thứ nhưng những miếng thịt đắt tiền thì dường ko thể thoải mái nổi, bạn hiểu ko
Trong quá khứ, tôi thường nấu nó trong mấy cái đồ thủy tinh của giả kim thuật đang nằm xung quanh mình và ăn nó
Tôi hình như đã nghĩ về nó và cảm xúc mạnh bắt đầu trỗ dậy, đầu của Shar, thứ vẫn dưới bàn tay tôi, bắt đầu rung lên. Khi tôi bắt đầu tự hỏi có cài gì sai sao, tôi thấy nước mắt đang trào lên từ khóe mắt con bé
Huh? Cái gì vậy? Con bé đã khóc lóc rất nhiều sau đó. Ko lẽ một bữa ăn mà ko cần bất kì thứ gì của đoàn thương buôn là một lựa chọn tồi tệ sao
Khi tôi nghĩ về nó và bắt đầu lo lắng, dường như phán đoán của
đã sai rồi
[Nó thật là quá…hoài niệm, hehe. Nó làm em nhớ đến cái ngày sư phụ đón em em từ…Nó là thứ đầu tiên sư phụ tặng cho em…em vẫn nhớ nó cho đến tận bây giờ. Nó thật sự, thật sự…ngon lành. Tehee.]
…..
Oh. Thật vậy à? Tôi đã cho Shalltear ăn bồ câu viễn khách hầm nguyên con 5 năm về trước khi tôi đón con bé về à, huh.
Tôi, bản thân tôi, ko thể nào nhớ nổi một thứ như thế cả, nhưng nhìn thấy Shar đang chảy nước mắt bởi vì thế thì. Cái gì đây. Cái cảm giác tội lỗi này
Điều này thật tệ hại. Nếu tôi ko làm gì với cảm xúc này nhanh chóng. Tôi, người có trái tim như một con bồ câu nhỏ, sẽ bị cuốn vào cái cảm giác hối hận này mất
Khi tôi nghĩa về điều này, tôi nên đề nghị thứ gì đó với Shar
[Phải rồi đấy. Đây là một ý kiến hay. Ko nhất thiết phải vội vàng và mua thịt bồ câu viễn khách về chi cả kể từ khi nó lúc nào cũng có chợ cả. Shar, hồi tưởng cùng ta về quá khứ thế nào. Có cái gì, thứ gì đó quan trọng khi nhìn lại vào quá khứ ko. Ta chắc nó sẽ chẳng lãng phí thời gian chút nào đâu.]
Vậy, làm ơn giúp tôi nhớ lại chuyện gì đã xảy ra để tôi đây có thể tìm thấy sự thanh thản trong tâm trí mình
[Sư phụ…Hic. Người nói…phải. Em hiểu rồi. Em thật hạnh phúc khi có thời gian để trò chuyện chậm rãi về quá khứ cùng sư phụ …*sniff*]
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt Shar khi con bé cọ đầu mình vào tay tôi, điều này vẫn cứ tiếp tục như thể là con bé đang ngã vào lòng tôi tôi vậy
(trans: dạo này trễ vì bận thi và cái chương này hơi khó dịch. Thật sự thì dịch xong tui mới hiểu cái chương này sạc mùi Cocaine như thế nào)