Himegi-san, a Bride from the Future, Begs Me to Confess My Love to Her Again

chương 01: cô dâu tới từ tương lai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa về tới trước cửa, tôi hơi ngạc nhiên trước sự hiện diện của chiếc xe gắn máy quen thuộc đang đỗ trước mặt. Nếu không nhầm thì biển số này là của…

“Ồ, Hakuba, về rồi đấy à?”

…Là của ông bác trung niên vận trạng phục đầu bếp, hiện đang đứng trước cửa nhà tôi. Chính xác hơn, người này là bếp trưởng của nhà hàng Sushimaru chuyên làm sushi tại khu phố mua sắm.

“... Bác bảo dưỡng xe ở nhà cháu đấy à?”

Vốn tôi tính nói chú ấy câu khác cơ, nhưng cuối cùng tôi lại mở miệng đáp đơn giản như thế.

“Không, ta tới giao hàng đấy. Mà Hakuba này, nhà cháu mới hưởng được lộc trời ban à? Ai mà ngờ nhà Ouji nay lại đột nhiên đặt suất sushi cao cấp nhất cơ chứ…”

Bác già này thô lỗ thật, tôi nghĩ, nhưng bác ta bất ngờ cũng phải thôi. Nhà tôi vốn dĩ chẳng bao giờ mua món gì vượt ngưỡng bình dân cả, nói chi đến mức cao cấp bậc nhất…

“Hình như đây là lần đầu nhà cháu đặt hàng như thế thì phải? Mà thôi, ai mà ngờ có ngày ta lại nhận được ba tờ “Yukichi” từ nhà Ouji chứ? Chẳng lẽ trời sắp sập rồi ư?”

Câu nói vừa rồi có mùi móc mỉa thấy rõ, nhưng tôi cũng phải công nhận đại ý của bác già kia. So việc ấy với trời sập chẳng phải phép nói quá đâu, mua đồ cao cấp như vậy quả thực là chuyện không tưởng mà.

“Ôi chà, hết giờ tán nhảm với cháu rồi. Ta còn đơn hàng nữa phải giao, tạm biệt cháu nhé, Hakuba!”

Bác bếp trưởng khẽ vẫy tay tạm biệt tôi, sau đó phóng xe hướng tới địa điểm cần giao hàng kế cận.

“Lẽ nào lời tiên đoán của bà lão kia đang dần trở thành hiện thực ư…?”

Quả đúng là tôi chuẩn bị được thưởng loại sushi cao cấp. Nếu là tôi của ngày thường, chắc chắn tôi sẽ gọi cho Kanako để ba hoa, nhưng giờ lòng tôi chẳng thấy vui tẹo nào.

Thôi thì, cứ vào trong nhà cái đã, nghĩ thế, tôi mở cửa ra rồi bước vào nhà.

“Hử? Nhà mình có khách à?”

Sao tôi lại đoán được vậy ư? Đơn giản ấy mà—

“A~~ diễm phúc biết bao khi mẹ được một cô gái dễ thương thế này rót rượu cho uống! Thật hạnh phúc quá đi thôi…”

“Nào nào, đừng ngại vậy chứ, cứ ăn thoả thích đi con.”

—Giọng nói vui vẻ của bố mẹ tôi vọng ra từ phòng khách tới tận đây đấy. Có vẻ như ai đó (hình như là khách nhà tôi) đang đến chơi? Và tôi càng tin chắc hơn vào giả thuyết của mình khi thấy đôi giày mà tôi chẳng hề quen thuộc được xếp ngay ngắn ở lối ra vào.

Vả lại, đôi giày này lại chẳng phù hợp với khung cảnh nhà tôi chút nào. Vậy nên dẫu biết bản thân đang hành xử vô lễ, tôi vẫn chẳng kìm được tò mò mà chú ý tới đôi giày kia, tới mức nhấc chúng lên ngang tầm mắt ngắm nghía.

“...Giày ai mà lại phô trương thế này nhỉ?”

Mà nói phô trương cũng không đúng, phải là ‘thời thượng’ sẽ chuẩn hơn. Như thể đây là chiếc giày cao gót trắng của nàng công chúa từ truyện cổ tích bước ra vậy.

Rốt cuộc tôi đã từng gặp chủ nhân của đôi giày này ở đâu chưa nhỉ? Vắt óc một hồi, tôi chẳng thể nhớ được người nào phù hợp. Rốt cuộc, tôi càng tò mò muốn biết chủ nhân của chiếc giày này là ai hơn.

Nghĩ thế, tôi cởi nhanh chiếc giày lười mình đang mang và hướng thẳng tới gian phòng khách. Tôi vặn nắm tay cửa ra, nhanh chóng tiến bước vào trong không gian đang rộn ràng tiếng nói chuyện vui vẻ.

—Bất ngờ thay, trước mặt tôi lại là cô gái tôi hằng biết rất rõ.

Cô gái đó mỉm cười chào tôi, sau đó cất tiếng ‘Mừng anh đã về’.

Ban đầu, tôi tưởng như cặp mắt này đang nhìn thấy ảo ảnh, rồi kế tới tôi nghĩ rằng bản thân đang trở nên hoang tưởng. Vậy nên, tôi dụi dụi cặp mắt mình vài lần, tiện thể đập đầu mình vài phát để kiểm tra độ tỉnh táo.

Cũng bởi, khung cảnh trước mặt tôi thật siêu thực: Một con người có-chết-tôi-cũng-không-thể-ngờ hiện đang ngồi ngay trong phòng khách nhà tôi.

Tôi thử kiểm tra lại khung cảnh trước mặt thêm một lần nữa, nhưng—

“Mừng anh đã về.”

Cô gái đó vẫy tay đầy dễ thương chào tôi, trên khoé miệng lại nở thêm một nụ cười nữa. Thật dễ thương… Mà khoan, rốt cuộc chuyện này là sao?

Có vẻ mắt và đầu tôi vẫn còn hoạt động bình thường. Mà nếu nó đang thực sự hoạt động bình thường, tức có nghĩa rằng khung cảnh này, không nhầm lẫn gì nữa, chính là thực tại… một thực tại hệt như mơ vậy.

Bên trong phòng, ngoài cô gái đó ra còn một người đàn ông trung niên vẻ ngoài lôi thôi và một người phụ nữ khuôn mặt trẻ con đang thưởng thức món sushi hảo hạng được để giữa bàn nữa.

Ừ, hai người đằng kia chính là bố mẹ tôi đấy, chính những người đã đặt món sushi hảo hạng kia đấy. Nhưng hiện giờ, đó không phải chuyện làm tôi bận tâm.

Vấn đề ở đây là cô gái đang ngồi đối diện họ kìa.

Sao cô ấy lại có thể ở nhà tôi được? Mới vài tiếng trước cô ấy mới từ chối lời tỏ tình của tôi kia mà!

Cô gái đang nhìn tôi chằm chằm đằng kia, lại còn đang nở nụ cười hạnh phúc nữa, chính là Touka Himegi mà!? Sao cô ấy lại ở nhà tôi vậy?

Chưa kể, nội chuyện cô ấy hiện diện ở nhà tôi cũng đủ có vấn đề rồi, nhưng coi trang phục cô ấy kìa. Sao cô ấy lại mặc trang phục váy cưới cơ chứ?

Một chiếc váy màu trắng thuần khiết, một chiếc váy màu tuyết lộng lẫy— chẳng thể nhầm lẫn gì được, ngoại hình Himegi lúc này trông chẳng khác gì một nàng dâu cả.

Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như váy cưới đâu phải loại thường phục để mặc ở nhà đâu nhỉ? Không không, rõ ràng váy cưới là để mặc cho đám cưới mà?

Cơ mà, vậy là chủ nhân của đôi giày cao gót kia chắc là của Himegi-san rồi nhỉ…?

Trước diễn biến đầy tính siêu thực này, tôi chỉ biết cách chớp mắt và đứng đực ra đó mà thôi.

Tôi cố trấn tĩnh lại bản thân, nhưng chẳng thể thành công được – Khung cảnh trước mặt tôi, hiện diện hệt như một giấc mộng vậy.

“A, ớ?”

Như chú rối nhỏ bị cắt đứt dây, tôi rớt phịch xuống sàn nhà. Nói cách khác, chân tôi chẳng còn có thể đứng vững được nữa.

“—Hả? H-Ha-kun, a-anh không sao chứ?”

Himegi Touka trong bộ váy cưới trở nên ngạc nhiên trước cảnh tôi đột nhiên ngã khuỵu xuống. Cô mau mắn bật dậy khỏi ghế, lao thẳng tới chỗ của tôi.

Tôi run rẩy tay mình, cố gắng giơ lên để chỉ hướng mặt cô ấy. Sau đó—

“Hawawawa—” –Một âm thanh ngớ ngẩn vô thức bật ra khỏi miệng tôi.

Bíp– bíp– bíp–

Đúng lúc đó, phần hẹn giờ mà tôi đã đặt một giờ năm phút trước vang lên. Tiếng kêu của nó nghe như tóm trọn tình cảnh của tôi lúc này vậy.

Bỏ chuyện đó qua một bên, có vẻ lời tiên tri của bà lão kia đã trở nên chính xác tuyệt đối. Một sự chính xác đến lạ, khi đúng một giờ tám phút sau, tôi đã nhất thời thực sự câm nín và buột ra thanh âm ngớ ngẩn khỏi miệng.

Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Đáng ra tôi phải hỏi bà lão kia về chuyện tương lai kĩ hơn mới phải.

Chứ ai lại để người mình thích thấy cảnh bản thân ngã khuỵu xuống thế này… Tôi đúng là một tên thảm hại mà.

…A, giá mà tôi có thể ngược dòng thời gian, để tôi được trở về khoảnh khắc năm phút trước—

*

“Ha-kun, anh đã bình tĩnh lại chưa?”

“…”

“Nàyy Ha-kun ơi, anh nghe thấy gì không đấy?”

Rốt cuộc, tôi cuối cùng cũng xoay xở ngồi được xuống ghế sau vài phút định thần. Mà được cô ấy quan tâm thế này tôi cũng khá vui, nhưng xui xẻo thay, chẳng đời nào tôi lại có thể hoàn toàn bình tâm lại được.

Trí óc tôi cố gắng vặn ra một lời giải thích cho tình huống đang diễn ra trước mắt, nhưng càng nghĩ tôi lại càng thấy khó hiểu thêm.

Bên cạnh, Touka Himegi chăm chăm nhìn tôi, nét mặt ánh lên đầy vẻ lo lắng.

“Em hiểu tại sao anh lại cảm thấy mọi chuyện thật siêu thực, nhưng chắc là anh sẽ hiểu được đôi phần nếu anh chịu lắng nghe em mọi chuyện.”

“...Hiểu được mọi chuyện ư?”

Trí não tôi hiện tại có cả tá thứ tôi tò mò. Liệu cô ấy sẽ giải thích hết mọi chuyện từ A đến Z cho tôi à?

Tiện thể, tôi liên tục liếc nhìn để kiểm tra ngoại hình từ chân đến đầu của cô ấy. Mắt tôi rõ không mù dở, chắc chắn thứ tôi đang nhìn thấy trước mặt chính là một bộ váy cưới.

Mà mặc váy cưới, tức là phần lưng và gáy cô ấy sẽ lộ ra. Từ đây, tôi có thể thấy rõ phần xương quai xương đầy xinh đẹp lẫn phần gáy duyên dáng phía trên.

Với cả… ngực của cô ấy cũng lớn quá đỗi, quả đúng như tôi từng nghĩ. Bởi Himegi trong bộ đồng phục cũng đâu thể che toàn bộ “nó” đi được. Rồi khi tôi thấy phần khe ngực của Himegi, tôi có thể khẳng định chắc nịch rằng cô nàng thuộc phân loại “những cô nàng ngực bự.”

Mà này, tôi không hề nhìn Himegi với ý định thiếu trong sáng nào đâu nhé. Có lý do rõ ràng nên tôi mới không rời mắt khỏi ngực cô ấy được đấy!

Cũng bởi trên ngực phải Himegi được khắc một con số:

『60』. Cái đó là hình xăm à? Mà cứ cho nó là hình xăm đi, thì con số 60 mang nghĩa gì mới được?

Kích cỡ vòng ngực cô ấy à?

『60』 trên ngực cổ chẳng lẽ mang nghĩa như vậy? Nhưng nhìn kiểu gì, tôi ước chừng cỡ ngực của Himegi bét nhất cũng phải trên 90 cm.

Hay đơn vị được dùng không phải cm, mà là inch nhỉ?

Tôi ép bản thân không nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy nữa (một cách đầy khó khăn), và trọng tâm ánh nhìn của tôi chuyển từ phần ngực lên mặt, nhìn chăm chăm vào dáng vẻ xinh đẹp như được tạc của Himegi.

“Hửm? Có gì trên mặt em à?”

Himegi Touka nở nụ cười vô tư hỏi tôi như vậy.

A…biểu cảm ấy, chính là vẻ mặt của Himegi mà tôi yêu nhất. Dẫu thường cô ấy mang vẻ mặt đầy chất lạnh lùng, nụ cười thuần khiết mà lâu lâu cô để lộ đã đốn đổ con tim bé nhỏ của tôi

Nếu được, tôi thực sự muốn độc chiếm nụ cười này làm của mình.

Cơ mà, khi tôi nhìn lên mặt cô, một cảm giác mơ hồ bất an ập đến tôi.

Lẽ nào, tôi đang cả nghĩ quá nhỉ…?

Khuôn mặt Himegi trông gợi cảm đến lạ, đến mức quyến rũ luôn cũng không sai… Hay bởi Himegi đang bận váy cưới trên người nhỉ? Hay do kiểu tóc cùng trang điểm có khác so với ngày thường rất nhiều?

Cảm giác của tôi về Himegi lúc này là cô trông trưởng thành hơn rất nhiều.

Vốn cô trông đã trưởng thành hơn đám bạn cùng trang lứa rồi, nhưng giờ đây trông cô như một người phụ nữ trưởng thành vậy.

“Để tớ xác nhận lại một việc nhé.”

“Cậu cứ hỏi đi?”

“...Đây không phải là trò đùa được dàn dựng đâu nhỉ?”

Sau khi cân nhắc vô số khả năng, tôi chọn hỏi câu này vì nghe nó phù hợp nhất với tình huống hiện tại.

Rất có thể bố mẹ tôi (vẫn đang tận hưởng sushi trên bàn kia), cả Kanako, cả bà thầy bói hồi chiều nữa và cả Himegi-san đang thông đồng với nhau để dựng lên trò chơi khăm đầy công phu này.

Nếu đó thực sự là mục đích của họ thì xin chúc mừng, họ đã hoàn toàn lừa được tôi rồi. Nhưng, tại sao họ lại làm vậy cơ chứ?

Tôi dần trở nên nóng lòng chỉ để được nghe câu ‘tất cả chỉ là đùa thôi’ thốt ra từ họ.

“Ừm, em cũng đoán trước việc anh sẽ ngạc nhiên rồi, nhưng để em khẳng định việc này nhé: Đây không phải trò chơi khăm đâu.”

“Thế giải thích tại sao cậu lại ở trong nhà tớ đi! Rồi còn cả bộ váy cưới đó nữa, sao cậu lại mặc nó chứ? Với cả hai người đằng kia, đừng có dửng dưng ăn sushi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy chứ! Đây là tình huống khẩn cấp, một tình huống khẩn cấp thực sự đấy nhé? Có một cô gái mặc váy cưới đang ngồi trong nhà chúng ta đấy, đang uống trà một cách đầy thanh bình như thế đó! Chẳng phải hai người nên hành xử ra dáng người lớn hơn chút sao? Với cả, phần trứng cá hồi, nhím biển và cá ngừ kia là của con đó nha!”

Sao bố mẹ tôi có thể nhàn nhã ăn như vậy được chứ? Đúng là không thể tin được mà.

“Bình tĩnh nào, Ha-kun. Em sẽ giải thích từng chút một.”

“Từng chút một?”

“Trước hết thì, em là— một nhà du hành thời gian.”

“—Hả?”

“Em không phải Himegi Touka mà anh hằng biết, mà em là Himegi Touka tới từ sáu năm sau. Em là người đến từ tương lai.”

Con người này đang nói cái quái gì vậy? Himegi Touka của sáu năm sau là sao? Tôi không hiểu…Tôi chẳng thể hiểu một chút những gì con người này đang thốt ra cả. Phần nào đó trong tôi hi vọng tôi chỉ đang nghe nhầm mà thôi.

“Tớ công nhận trông cậu trưởng thành hơn so với Himegi tớ biết, nhưng tự gọi mình là người của tương lai thì….”

Tuy nhiên, tôi có thể chắc chắn một việc, rằng cô ấy chính là Himegi Touka. Tôi không thể diễn giải ra lời cảm nhận bản thân lúc này, nhưng đại khái tôi đã quan sát Himegi-san được một khoảng thời gian dài rồi nên mới có thể khẳng định chắc nịch thế này.

Người phụ nữ trước mặt tôi không chỉ đơn thuần trông giống Himegi Touka. Cô ấy chính là Himegi Touka hàng thiệt giá thiệt.

“Hừm, biết ngay là anh sẽ không tin em ngay mà! …Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này em cũng dự liệu được từ trước rồi.”

Nói xong, cô bắt đầu bới tay vào trong chiếc túi hiệu như muốn lấy ra vật gì đó.

“Đừng nói là cậu tính dùng chiếc túi ấy để làm bằng chứng cho việc cậu tới từ tương lai đấy nhé?”

“Đừng lo, em sẽ cho anh thấy thứ còn đáng tin hơn nhiều.”

Nói xong, Himegi-san tự tin rút ra một chiếc điện thoại màu đỏ khỏi túi của mình.

“Đây là bằng chứng cho việc em tới từ tương lai. Chiếc điện thoại em đang cầm trên tay đây chính là một mẫu điện thoại mới toanh mà thời hiện đại vẫn chưa sản xuất.”

“Yên tâm. Em sẽ cho anh thấy thứ còn thuyết phục hơn nữa.”

Nói rồi Himegi lấy cho tôi xem một chiếc điện thoại có màu đỏ từ trong túi.

“Nếu anh nhìn vào đây, em nghĩ anh sẽ tin rằng em đến từ tương lai. Thật ra thì chiếc điện thoại này cũng là bằng chứng cho việc em đến từ tương lai. Đây là mẫu điện thoại mới không có trên thị trường hiện nay đâu.”

Himegi đưa tôi chiếc điện tôi, và tôi đưa tay đón lấy. Đây thực sự là mẫu điện thoại đến từ tương lai sao? Trông có khác gì một chiếc điện thoại thường đâu…

“Ra vậy… Ra đây là mẫu điện thoại sẽ được bày bán ở tương lai à…”

“A, cái biểu cảm đó, rõ ràng anh vẫn chưa tin em hoàn toàn phải không! Được thôi, em sẽ cho anh thêm cái video này. Để xem kẻ cứng đầu như anh sau khi coi xong còn nghi ngờ được nữa không!”

Cô giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi, sau đó thao tác đầy nhanh chóng lên màn hình.

“Đây, chắc chắn anh sẽ tin em một khi coi hết video này.”

Đoạn, cô dí điện thoại ngang trước mặt tôi. Tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, tôi nhận ra đây là cảnh được quay ở một khách sạn xa hoa nào đó.

“Hử? Bố, mẹ, và cả Himegi-san nữa ư?”

Trên màn hình lúc này có sự xuất hiện của bố mẹ tôi, có cả một cặp nhóc nam nữ ước chừng năm tuổi và Himegi-san trong bộ váy cưới với thiết kế giống hệt cái cô đang mặc; và tất cả hiện đang ở trong một khách sạn trông đầy xa hoa.

Tôi chuyển ánh nhìn từ điện thoại qua bố mẹ tôi của hiện tại, những con người hiện đang vô tư ăn sushi và thịt hầm khoai tây trước mặt.

“Sao bố mẹ trong video này lại mặc áo đuôi tôm với kimono đen thời thượng đến lạ vậy nhỉ…”

Và trông cả hai người trên màn ảnh lúc này có vẻ già dặn hơn.

Chú ý kĩ, hình như mẹ đã lên chút cân rồi, còn trán bộ thì

“Cảnh bố với mẹ mặc áo đuôi tôm thời thượng với kimono đen trông lạ quá đi mất…”

Hai người trong video trông có vẻ già dặn hơn. Đúng rồi, hình như mẹ tăng cân một chút còn trán bố thì rộng hơn thì phải.

“Khoan khoan, thế còn đám nhóc đang vẫy tay và hét lên ‘Onii-chan, cố lên, cố lên!’ là ai đây? Chẳng lẽ là con cháu họ hàng?”

“—Hai đứa nhóc đó là cặp em sinh đôi của anh đấy.”

“Hả? Cặp em sinh đôi?”

Con người này vừa mới nói cái gì vậy? Tôi vốn là con một mà, thậm chí còn chẳng có anh chị em ruột thịt gì hết.

Chẳng thể hiểu được mô tê chút gì từ lời giải thích vừa rồi, tôi liếc mắt tới hai vị phụ huynh với hi vọng nhận được một lời giải thích. Đáp lại, cha tôi đặt chiếc đũa đang ăn xuống và cất tiếng nói đầu tiên tính từ nãy đến giờ.

“Ừm, Hakuba à… Chúc mừng nhé, con sắp được lên chức anh rồi.”

“Hử?”

“Ha-chan à, trong bụng mẹ đang mang thai hai em bé đấy.”

Nói xong, mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình cùng biểu cảm đầy nét dịu dàng. Nói mới để ý, đúng là bụng của mẹ tôi trông có to hơn lúc nãy thật. Vậy chuyện tôi sắp trở thành Onii-chan là thật à…

“Ra vậy… Vậy thì, ừm, chúc mừng bố mẹ rất nhiều.”

““Cảm ơn con!””

Nói xong, tôi bật thẳng người dậy.

“““---Ahahaha!!!”””

Ai nấy đều bật cười vui vẻ thành tiếng. Ôi trời, đây quả thực là dịp đáng mừng mà. Ai mà nghĩ tôi sẽ được lên chức Onii-chan ở tuổi mười sáu chứ…

Mà, chắc nãy mẹ tôi chỉ nói dối thôi. Kiểu gì bà chẳng đặt thứ gì đó trong bụng để trông có vẻ phồng lên…

“Hà… Nếu tương lai của mình trông thực sự giống với trên video đấy, hẳn mình lúc đó sẽ hạnh phúc vô cùng.”

Tôi quăng mình xuống ghế, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại bằng một biểu cảm phức tạp. Nếu lượm lặt thông tin từ video mà nói, có vẻ gia đình tôi đã được Himegi mời tới dự tiệc cưới này.

Dẫu biết đây có là dàn dựng, nhưng trong lòng tôi không khỏi ấm áp khi biết tôi và Himegi của sáu năm sau vẫn còn có thể giữ liên lạc.

Thành thật mà nói thì, tôi thực chất đã tính buông bỏ mọi chuyện ngay sau khoảnh khắc Himegi từ chối mình. Thậm chí, tôi đã tưởng tượng tới viễn cảnh đáng buồn rằng sau khi tốt nghiệp, hai đứa chúng tôi sẽ bước đi trên hai con đường khác nhau, vĩnh viễn không thể giao lại thêm lần nào nữa.

Vậy mà tôi và gia đình vẫn được Himegi-san mời tới dự tiệc cưới này. Dẫu biết video này chỉ là giả, tôi vẫn chẳng thể giấu nổi hạnh phúc.

Chỉ cần được ở vị trí có thể chúc mừng Himegi-san trở thành cô dâu thôi cũng làm tôi thấy vinh dự rồi.

Bởi vậy, tôi thực sự mong cầu một tương lai như thế có thể xuất hiện.

***

“... Trong tương lai tụi mình vẫn giữ được mối quan hệ bạn bè à? Ít nhất sau khi coi xong video này tớ có thể thấy mỗi vậy…”

Dẫu ngoài mặt ra vẻ mừng cho cô ấy, nhưng trong tim tôi thì lại đau nhói cõi lòng. Đúng vậy, hiện tại trong tôi cảm xúc đang hỗn loạn như thế đó.

Cô gái với nụ cười ngây thơ trước mặt tôi đây, sáu năm sau này sẽ trở thành con gái của người khác…

Kể cả có biết video đó chỉ là dàn dựng, nội tâm tôi vẫn đang phức tạp vô cùng. Phần nào đó trong tôi hiểu được bản thân cần phải từ bỏ sau khi bị từ chối thế rồi… nhưng phần còn lại thì chỉ muốn phủi bỏ thực tại mà thôi.

Dẫu chỉ là mơ mộng ích kỉ từ cái tôi của tôi, thú thực tôi không muốn phải dối trá cảm xúc với chính mình.

“... ‘Bạn bè’ ư… ‘Coi xong video này thấy mỗi vậy’ à… Anh vẫn chưa tin em hoàn toàn thì phải?”

“Mà bỏ qua chuyện tin hay không tin đi, lấy cả bố mẹ tớ vào vở kịch này, mục đích của cậu sau vở kịch siêu khủng này là gì thế?”

Tôi cảm giác nếu chỉ chơi xỏ tôi thôi thì họ làm hơi quá trớn luôn rồi. Là tên quái nào đã nghĩ ra cái trò chơi khăm quái đản cỡ này không biết?”

“Hà… biết anh sẽ nói vậy rồi, nhưng em vẫn khó chịu khi thấy anh thực sự không tin em đấy.”

“Mà cho tớ hỏi với, ai là người quay lại video này thế?”

“Là em gái em. Nhưng quan trọng hơn này, anh hiểu rõ chuyện đây là đám cưới của em mà, phải không?”

“Ừ, tớ biết. Tại khách sạn vô cùng sang trọng nào đó nhỉ?”

“Đúng như vậy đấy. Ngày 14 tháng Tư của sáu năm sau, chúng ta sẽ thuê chỗ tại một khách sạn có tiếng và tổ chức một đám cưới đầy hoành tráng đấy.”

“…Chúc mừng cậu nhé…”

“Ha-kun à, anh không phải là người nên nói lời chúc mừng đâu…”

“Hả, tớ không nên chúc mừng cậu sao?”

Thế nghĩa là sao?

“Thôi bỏ đi, tiếp tục chuyện đang dở nào. Chính xác ngày này sáu năm sau, em sẽ kết hôn đấy. Mà đã kết hôn thì lẽ dĩ nhiên em phải có chú rể. Đến khúc này anh vẫn còn rõ nhỉ?”

“Tức là cậu muốn nhắc đến chú rể tương lai của cậu à?”

“Chuẩn. Anh nghĩ bạn đời em chọn sẽ là người như thế nào?”

“Tớ chịu. Chắc kiểu một người thừa kế siêu giàu hay một diễn viên siêu đẹp trai chăng?”

“Chồng em sau này chẳng thừa kế gia sản gì, cũng chẳng có mã miếc gì đâu. Nếu phải đánh giá, em sẽ phân loại chàng trai dễ thương đó vào dạng ‘đáng thương’ sẽ hợp lý hơn.

“Hả? ‘Đáng thương’ ấy hả?”

“Kệ đi, nói chung là giờ em sẽ tua lại video một chút. Và em muốn anh chú ý nhìn tới người chồng mà em sẽ cưới.”

Bằng vẻ mặt đầy nét nghiêm túc, Himegi-san thao tác trên chiếc điện thoại đỏ.

“Anh coi lại từ lúc này đi… Ha-kun ơi, cố gắng giữ bình tĩnh nhé.”

“Hoá ra cậu thích áp đặt người khác thế này à. Mà, tớ cũng chẳng ngạc nhiên nổi nữa đâu. Còn chuyện gì mà tớ có thể bị ngạc nhiên nữa nào?”

Ảo thuật gia kiếm chác bằng cách gây bất ngờ tới quý khán giả. Vậy mà ảo thuật gia tương lai tôi đây lại bị làm bất ngờ liên tục thế này… Dẫu sao, với tư cách ảo thuật gia tương lai, tôi sẽ cố gắng giữ nguyên biểu cảm của mình, cố gắng không bị bất ngờ trước mọi chuyện nữa!

“Anh thích cắm flag thật đấy nhỉ? Mà thôi, kệ đi, cứ bình tĩnh coi hết khúc này nhé.”

Himegi-san đưa lại tôi chiếc điện thoại. Nhận lý nó, tôi nhìn chăm chăm vào màn hình. Lúc này, khung cảnh trong video đã thay đổi đến một khung cảnh như từ nhà thờ bước ra vậy.

Một con đường trải thảm trắng ở giữa, và một cây thánh giá lớn bên trên. Tại phía bên đó, tôi thấy một người đàn ông nước ngoài đeo kính bận trang phục mục sư, hiện đang cầm trên tay một cuốn sách dày đầy vẻ nghiêm túc.

Từ đó, âm thanh êm dịu của đàn organ vang lên, theo sau là bản

“Hành khúc đám cưới” đầy quen thuộc mà ai ai hẳn cũng từng nghe qua một lần của Wagner.

Rồi cánh cửa gỗ lớn mở ra, và từ đó bước ra một người đàn ông trung niên lạ hoắc dáng vẻ đẹp trai cùng Himegi-san trong bộ váy cưới lộng lẫy.

Chính là lúc này, nhỉ? Khoảnh khắc mà cô dâu cùng bố mình bước tới bên mục sư ấy.

Tôi cảm thấy hơi sốc trước khung cảnh này. Ai mà ngờ họ lại đầu tư nhiều đến vậy cho một đoạn video chơi xỏ thôi chứ…

“Cứ như đây là đám cưới thật vậy…”

“Thì bởi nó là thật mà…”

Vừa xoa xoa thái dương mình, Himegi vừa trưng ra vẻ mặt trông đầy khó chịu. Thấy thế, tôi chuyển sự tập trung của mình vào lại video. Ở trên màn hình, một Himegi trong bộ váy trắng tinh khôi đang đứng cạnh một người đàn ông diện bộ tuxedo sắc trắng tương tự.

Tiếc thay, từ góc máy này tôi chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng chú rể mà thôi, nên không thể thấy rõ mặt chú rể lắm. Nhưng có vẻ người này không có cao mấy.

Mà, khung cảnh tiếp theo thế nào chắc tôi có thể dễ dàng đoán ra.

Có lẽ tiếp tới đây thôi, cô dâu và chú rể sẽ cùng trao nhau lời hẹn ước về một tình yêu vĩnh cửu. Và đúng như tôi nghĩ thật, họ đã trao nhau những lời như thế trước mặt vị mục sư.

“Thế này thì chẳng biết được chú rể là ai mất.”

Không hiểu sao bóng lưng đó lại trông rất quen. Giọng nói ấy cũng khá quen tai nữa… Tôi từng nghe thấy giọng này ở đâu rồi ấy nhỉ?

Tiếp tới, lời thề nguyện của cả hai người kết thúc.

Dẫu chưa từng tới đám cưới nào, tôi dễ dàng biết khung cảnh tiếp theo nào sẽ diễn ra.

Aa, chuẩn bị tới lúc trao nhẫn và nụ hôn thề rồi.

Và chú rể và cô dâu sẽ hôn nhau trước mặt tất cả mọi người, và tràng pháo tay sẽ nổ ra để chúc mừng cho đôi uyên ương đó. Tôi đoán vậy.

Trên màn hình, vị mục sư bắt đầu cất lên những lời cuối cùng, và bắt đầu khích lên giai đoạn trao đổi nhẫn của Himegi cùng người đó.

“—Hửm?”

Gượm đã nào, vẻ ngoài của chú rể… Hình như tôi đã từng thấy người này ở đâu rồi. Khoan, mình từng thấy người này ở đâu mới được?

Tôi cố gắng lục lọi ký ức, để nhớ ra người tôi quen mà có vóc dáng mảnh khảnh, mái tóc màu nâu hạt dẻ, mắt xanh, và trên hết là khuôn mặt trẻ trung lưỡng tính, nhìn chẳng đáng tin cậy chút nào…

“Khoan khoan, kia là tớ à? … Thật luôn, kia… là tớ đó ư?”

“Trời ạ, giờ anh mới nhận ra à?”

Ngạc nhiên thay, chú rể đang hiển thị trên màn hình kia… lại chính là tôi!

Trong video, tôi hồi hộp đeo chiếc nhẫn vào ngon tay áp út nhỏ bé nhưng xinh xắn của cô ấy.

Tôi chẳng hề nhớ bản thân đã từng làm việc này. Ừ thì tôi có hay quên, nhưng chắc chắn nếu tôi từng làm qua chuyện này thì đầu tôi có mụ mị cách mấy tôi cũng chẳng thể quên được.

Nói cách khác, đây là sự việc không tồn tại trong kí ức tôi. Có vẻ như câu chuyện tưởng như hoang đường mà cô ấy vừa kể không phải bịa đặt suông, mà là một câu chuyện thật trăm-phần-trăm.

Tôi liếc nhìn người cô gái trước mặt, và cô đáp lại tôi bằng một vẻ mặt đắc thắng.

A, một biểu cảm đầy lạ lẫm của cô ấy, đang được phô ra trước tôi… Có vẻ như đây là vẻ mặt ngày thường mà cô ấy chỉ thể hiện cho người nào mà cô thực sự coi là đặc biệt.

—Trở lại với video, lúc này ‘tôi’ và cô ấy đang trao nhau nụ hôn thề. Tự mình nói điều này có hơi lạ, nhưng khung cảnh tôi đang chứng kiến tựa như từ một bức tranh sống ra vậy.

Lạ lùng thật đấy… Tôi của hiện tại còn chưa chạm tay người khác giới bao giờ, nói chi đến chuyện hôn họ. Vậy mà tôi ở trên màn hình kia lại khác biệt hoàn toàn, một tay nâng trên khuôn mặt cô ấy và đưa xuống nụ hôn như thể đã hằng quen.

Một khung cảnh tưởng như được cắt ra từ phim vậy.

Aaa, tôi giờ đây chẳng thể miêu tả cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình được.

Chẳng lẽ đây là mơ? Là mơ ư? Nếu là mơ thật, ước gì tôi có thể sớm thức dậy… Bởi khung cảnh trước mặt tôi trông thật đáng ngại làm sao.

Nghĩ vậy, tôi bấm tay ấn nút dừng video lại.

“—Chờ chút nào! Cảnh hay nhất đang diễn ra mà!”

“Ư ư, quá đủ rồi. Đầu tớ mà coi nữa thì kiểu gì cũng đau cho xem…”

Bằng đôi tay run rẩy, tôi cố trả lại chiếc điện đỏ cho chủ nhân của nó, nhưng chẳng hiểu sao, đôi mắt tôi lại đóng băng lại tại mặt— Không, tại đôi môi của cô ấy.

Không, giờ cảnh hôn đó không thể thoát ra khỏi đầu tôi rồi…

“Giờ thì, anh đã biết chồng em là ai chưa?”

Tôi chẳng thể cất ra thành lời. Miệng tôi cố gắng nói, nhưng họng tôi lại run rẩy khiến cho chẳng có chữ nào có thể vang ra thành nghĩa. Hai tay tôi giơ tạo dáng đầu hàng, như thể đã chấp nhận thua cuộc hoàn toàn.

Đáp lại, cô nhìn tôi với ánh nhìn đầy nét thoả mãn, trước khi trả tôi một nụ cười ngây thơ tôi hằng quen.

Ra vậy, nếu cô ấy thực sự là cô dâu của tôi, thì chuyện cô ấy ở đây cũng chẳng còn lạ nữa.

Rồi cô xoè chiếc váy cưới ra, khẽ làm một cú xoay mình rồi cho tôi thấy chiếc nhẫn sáng loáng được đeo ở ngón áp út.

“Em chính là cô dâu định mệnh của anh đó.”

Cô tuyên bố với một nụ cười đáng yêu như vậy.

---Có vẻ như, người được độc chiếm nụ cười này trong tương lai… lại chính là tôi.

Truyện Chữ Hay