Hikikomori datta Otoko no Isekai Asashin Seikatsu

chương 07

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì các bạn có vẻ hưởng ứng với chương cũng ngắn nên bonus thêm chương nữa, mà mấy chương đầu ngắn vầy hi vọng mấy chương sau dài hơn, tay mình giờ đơ cứng rồi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. (main tên đầy đủ là Satou Yuuma, nếu mấy chương trước có thiếu chữ ‘u’ trong ‘Yuuma’ thì mình xin lỗi nhé)

Trans: Kurisu4869

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng thì nguy hiểm đã qua, thật tốt làm sao.

“Buhaaaaaa”

Tôi đã ngừng thở khi sử dụng ‘Dấu hiệu cô lập’

Hít thở bầu không khí sau khi trải qua trận chiến vừa rồi thật tuyệt, tôi cứ nghĩ rằng mình sắp chết nữa chứ.

May mà tôi kịp sử dụng nó, tôi không nghĩ nó hiệu quả đến vậy.

Nhờ nó mà tôi đã được cứu.

“Ở khoảng cách đó mà nó không nhận ra tôi. Hơn nữa, nó là con vật, khứu giác nó cũng hơn hẳn loài người nhiều. Tôi đoán đến cả mùi cũng bị cắt, nếu vậy …

Quả thật kỹ năng này quá mạnh, nếu sử dụng đúng cách tôi sẽ trở nên bất bại.

Điểm yếu duy nhất của kỹ năng này là level của nó, tôi có thể loại bỏ điểm yếu này bằng cách tăng level lên thật cao.

Mà nó là kỹ năng nhỉ, vậy thì …

“chuẩn rồi, nó sử dụng MP!”

Xem lại bảng trạng nào.

“Status”

Satou Yuuma

Level 1

HP: 40

MP: 15

Sức mạnh: 5

Sức bền: 5

Nhanh nhẹn: 2

May mắn: 20

“Hmm, nó giảm đi 20, ‘Dấu hiệu cô lập’ được dùng trong khoảng 20s, nếu mình không nhầm thì kỹ năng tiêu tốn 1MP/s.”

Có lẽ mức tiêu thụ này không là vấn đề gì với tôi trong tương lai.

Hiện tại MP tối đa tôi có là 35.

Vậy nên tôi có thể dùng ‘Dấu hiệu cô lập’ trong 35s.

Có lẽ nó không ổn cho lắm, tôi nên đi cày kinh nghiệm dần là vừa.

Tôi có kỹ năng “kinh nghiệm x20” nên có lẽ sẽ nhanh thôi.

Với 15MP còn lại tôi có thể dùng ‘Dấu hiệu cô lập’ trong 15s, nhưng vấn đề là …

“Mình không có vũ khí.”

Ngay cả khi ẩn thân với kỹ năng ‘Dấu hiệu cô lập’, tôi cũng không thể giết nó nếu không có vũ khí.

Nếu trong 15s đấy tôi không giết được nó thì lần này có lẽ tôi sẽ không gặp được chúa nữa đâu. (trans: ý main là sẽ đi về chầu ông bà ấy)

Có quá nhiều thứ để suy nghĩ.

“Rời khỏi đây cái đã, nó có thể sẽ tấn công mình bất cứ lúc nào”

Tôi cần tìm chỗ trú nữa, trời sắp tối và tôi thì còn lởn vởn trong rừng.

Tôi vừa đi bộ vừa quan sát xung quanh.

Buổi đêm trong rừng hẳn rất nguy hiểm.

Sau một lúc đi bộ, tôi cảm thấy đói.

“Vừa đánh nhau xong lại còn không được nghỉ ngơi thật tốn sức quá mà”

Trước mắt tôi có những trái giống như táo, nhưng nó có màu khác.

“Màu tím à?”

Nó trông có vẻ ngon, nhưng chắc gì đã ăn được cơ chứ, có kahr năng nó có độc.

À đúng rồi

“Thẩm định”

Papugo

‘Loại trái cây mọc ở gần lối và rừng Faris’

‘Rất ngon, được nhiều người ăn’

‘Không có độc’

Toẹt vời, xực thôi.

Tôi cắn vào papugo ngay khi biết nó có thể ăn được.

“Ngonnnnnn vãiiiiii, vị của nó giống như nho vậy, vị ngọt này không thể chịu được mà, lucky lucky”

Quả papugo trên tay đã tôi biến mất.

“Không biết lúc nào mình sẽ được ăn nó lần nữa, tốt nhất là ăn thật nhiều vào.”

Tôi ăn thật nhiều và không để ý gì xung quanh cả.

“No quá, mình cảm thấy thật tràn đầy năng lượng.”

“Status”

Satou Yuuma

Level 1

HP: 40

MP: 25

Sức mạnh: 5

Sức bền: 5

Nhanh nhẹn: 2

May mắn: 20

“Oh, MP phục hồi rồi này, vậy nó phục hồi bằng cách dùng bữa ăn.”

Vậy tôi sẽ lấy một ít vậy, nó cũng không nặng lắm.

Tôi tiếp tục tìm kiếm nơi ẩn náu cùng trái tim hưng phấn nhờ phát hiện bất ngờ này.

Truyện Chữ Hay