Thế giới này có vẻ đang bất công đối với tôi.
Khoảng mười lăm năm trước, tôi được sinh ra trong một gia đình quý tộc, gia tộc Gandesblood ở Đế Quốc Mulnite. Chắc bạn đã thấy rằng tên của chúng tôi có chữ "blood" trong đó. Một từ liên quan tới ma cà rồng, chắc thế? Đó là cái tên kiểu quái gì vậy chứ. Nó thật tệ. Mà thực sự thì cái gia tộc này cũng tệ, vì thế tôi cũng không hẳn là sai.
Gia đình Gandesblood đã làm chỉ huy phục vụ trong Quân đội Hoàng gia hơn một ngàn năm.
Chỉ cần ngó qua gia phả của nhà tôi một chút, bạn sẽ thấy rằng rất nhiều cái tên của Gandesblood đã được lưu lại trong sách lịch sử. Trên thực tế, mẹ của tôi đã làm Xích Thiên cũng như làm chỉ huy đơn vị của chính bà cho đến hồi năm năm trước.
Đó cũng là lúc thảm hoạ bắt đầu.
Cái này không đáng nói, nhưng mà tôi thực sự là một ma cà rồng yêu hòa bình, chuộng công lý. Khác xa với tên khát máu trong tổ tiên của mình. Nhưng người nhà cứ đặt áp lực lên tôi. “Một ngày nào đó Komari sẽ trở thành một chỉ huy vĩ đại,” tất cả họ đều nói như thế, “Và cô ấy sẽ xử những tên ngoại quốc ngu ngốc đó trong một trận chiến không tưởng! Cô ấy sẽ đưa tên tuổi của mình vào trong sử sách của ma cà rồng!” Trời ơi, cho tôi nghỉ ngơi đi mà.
Lúc đầu, tôi cố gắng hết sức để đáp ứng những cái sự kỳ vọng đó, và rồi tôi đã phải bỏ cuộc sau đó. Tôi không có những tài năng hay thiên phú để làm được chúng.
Thứ nhất, tôi không thể sử dụng ma thuật.
Thứ hai, tôi thể chất dưới ngưỡng trung bình.
Thứ ba, đó là cơ thể tôi nhỏ bé.
Có một lí do khiến tôi trở nên như thế. Chính là tôi không uống được máu. Bàn ăn của nhà Gandesblood luôn có rất nhiều bình máu (chẳng biết từ đâu ra), nhưng tôi không thể nào hiểu những người uống được nó. Tôi thấy nó hôi phát khiếp, nhìn thì thấy ghê, và…ugh, mọi đặc điểm của nó đều không tốt trong mắt tôi. Tại sao tôi phải ép mình uống hay là giả vờ uống nó cơ chứ? Và làm sao mà những người khác có thể uống được? Em gái yêu quý của tôi, Lolocco, đã nói rằng: “Không uống được máu là đã mất một điều tuyệt vời nhất trong đời, ehehe.”
C..âm đi, để cho tôi yên. Tôi thà uống nước ép cà chua còn hơn.
Tuy nhiên trong ánh mắt của mọi người thì tôi là một đứa kì lạ. Cái chuyện này đã bẻ cong con đường tương lai của tôi. Cứ không uống máu thì tôi sẽ không phát triển. Trong máu chứa các chất dinh dưỡng cần thiết cho ma cà rồng, thiếu máu sẽ làm suy nhược cơ thể. Tôi không có một chút ma lực, hơn nữa còn vụng về, và thực tế là em gái tôi cũng cao hơn cả tôi… cũng vì chế độ ăn uống của tôi không có máu.
Cuộc đời tôi chẳng còn gì ngoài một mớ đau khổ. Ở trường bị bắt nạt ngày qua ngày, có khi tôi còn bị đánh vô cớ. Có cả bạn cùng lớp tôi tham gia nữa. Nhưng tôi phải tự mình chịu đựng, vì những người họ hàng ngu ngốc đều mong đợi những điều tuyệt vời cao cả từ tôi. Tuy nhiên, tôi không đủ mạnh để trụ vững trong môi trường thế này. Cho nên tôi quyết định trở thành một hikikomari hướng nội.
Đã ba năm kể từ đó. Trong xã hội ma cà rồng, quyền lực là tất cả. Nhưng tôi không thể uống máu, không thể xài ma thuật, không có thể chất và còn là hikikomari. Tôi thấy mình không thuộc về nơi này. Tôi thích hợp hơn nhiều với việc vùi mình trong phòng và viết tiểu thuyết. Đúng vậy, làm thế sẽ có ích hơn nhiều…Buổi sáng đã đến. Đồng hồ trong người tôi bảo thế. Nhưng tôi không đứng dậy nổi. Tôi không muốn làm điều đó. Nằm gọn trong chăn, tôi nhắm chặt mắt, siết chặt chiếc gối ôm hình cá heo mà cha tôi đã mua cho, và quyết định rằng mình sẽ thư giãn trong một buổi sáng, dành thời gian lăn lộn trên giường. Di chuyển như thế này rất là thoải mái. Sau cùng thì tôi là một thành viên của một gia đình giàu có; nhưng là một người hoàn toàn bị ngắt kết nối với thế giới thực đầy khắc nghiệt. Ngay khi tôi sắp trở lại giấc ngủ, tôi nhận thấy có điều gì đó lạ lạ.
Bụng tôi thấy ngứa. Tôi đã gãi rất nhiều, nhưng vẫn không hết. Ngứa đến nỗi làm tôi bật dậy ngay. Có lẽ con bọ nào đó đã cắn tôi trong khi tôi say giấc, hoặc một cái gì đó. Chỉnh lại bộ pajama, tôi nhìn xuống trong cơn ngái ngủ.
“…Huh?”
Tôi đơ cả người. Một hình xăm kì lạ hiện hữu ngay phía trên rốn của tôi. Nó rất kỳ lạ, trông như đôi cánh của một con dơi đang nhỏ máu. Tôi có cảm giác mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó, và một lúc sau tôi chợt nhận ra. Đó là quốc huy của Đế Quốc Mulnite. Là biểu tượng đã làm nổi bật các lá cờ tại Cung điện Hoàng gia. Tôi chà xát vào, nhưng nó không hề bong ra. Chắc tôi đang mơ rồi.
“Terakomari-sama, buổi sáng tốt lành.”
Tim tôi gần như bay ra khi nghe được giọng nói ấy. Quay người lại thì thấy một cô gái lạ đứng ở góc phòng. Mặc bộ đồng phục hầu gái, cô ấy có ánh mắt lạnh lùng và mang theo bầu không khí lạnh như băng. Nhưng chờ đã, nhà tôi có cô hầu gái như này á?
Tôi lườm cô ta, cảnh giác cao độ.
“N-ngươi là ai? Ngươi đang làm gì trong phòng của ta thế hả?”
Nàng hầu gái nhướng mày.
“Em xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân sớm hơn. Tên em là Villhaze. Em ở trong Quân đội Hoàng gia Mulnite, và thứ hạng của em là trung úy, Sư Đoàn Ba. Em đã được gửi đến đây để phục vụ như hầu riêng của ngài từ hôm nay trở đi, Terakomari-sama.”
Tôi nghe không hiểu gì cả. Villhaze tò mò nhìn quanh phòng.
“Thứ lỗi cho lời nhận xét của em, nhưng mà căn phòng này bừa bộn ha?”
Đồ vô duyên.
“Cô đang muốn cái gì? Có phải tiền không?”
“Xin đừng giật mình như thế. Em ở đây để giúp ngài mà, Terakomari-sama.”
Không đời nào tôi tin được cô gái này. Đó có thể là một tên trộm, hoặc một tên bạo dâm nào đó được gửi tới để bắt cóc tôi. Tôi cần liên lạc với cha càng sớm càng tốt. Hơn nữa, tôi cần phải đi tiểu. Nhưng không có cách nào mà tôi có thể sơ hở và bỏ mặc cô gái này trong phòng mình. Thật tuyệt, rồi giờ thì sao? Không lẽ thủ ở trong phòng rồi ướt quần?
“…Nghe này, Villhaze hay là cái tên gì gì đó. Chờ ở đây một chút nha?”
“Chúng ta không có đủ thời gian đâu. Ngài sẽ cùng em đến Cung điện Hoàng gia ngay lập tức.”
Hoàng cung ư? Nơi đó không có gì tốt lành hết. Được trời phú cho khả năng nhận biết nguy hiểm bẩm sinh, tôi cố lặng lẽ đi như một con mèo. Nhưng ngay sau đó, cô hầu gái đã vòng tay qua cổ tôi và ép tôi vào đường cùng.“Thả ta ra! Ta phải đi xả nước!”
“Không còn thời gian để đi xả nước đâu. Làm ơn hãy lắng nghe những gì em đang nói.”
“Ta sắp ra quần luôn rồi nè! Cô muốn để điều đó xảy ra à?”
“Vậy ngài vẫn có thể lắng nghe em mặc dù ngài đang sắp bị ướt. Em thấy không có vấn đề gì hết.”
“Cô… đồ biến thái bệnh hoạn!”
“Sẽ không có ai nhìn thấy đâu. Cứ thoải mái để nó trào ra đi.”
“Nhưng mà cô đang nhìn!”
Cái quái gì đã xảy ra với cô ấy vậy? Có lẽ nào cô ấy thực sự là một tên bệnh hoạn đang cố bắt tôi. Cũng có lí nhỉ. Bởi vì tôi là một mỹ nhân hoàn hảo cơ mà(điều cha luôn nói với tôi hàng ngày, nên chắc chắn là sự thật).
“Không còn thời gian đâu. Xin ngài hãy yên một chỗ đi, làm ơn.”
“Không đời nào! Cô đang ở đây để bắt cóc ta có phải không? Bởi vì ta quá là xinh đẹp không gì so sánh được ý?”
“Xin lỗi nhưng mà ngài đã bao giờ nghe khiêm tốn là gì chưa?”
Khi cô gái đó và tôi tiếp tục trò kéo co, một người khác lên tiếng.
“Bỏ tay cô ấy ra ngay đi, Vill-kun.”
Một giọng trầm vang lên từ hành lang. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có người đến cứu, tôi quay lại và thấy một ma cà rồng cao lớn đang đứng đó, mặc một chiếc áo khoác đen. Ông ấy bước một bước vào phòng tôi. Đúng rồi! Cha! Kêu cô ta dừng lại đi! Cô ta là một con hầu gái biến thái bệnh hoạn đang cố bắt cóc con! Khi tôi cố gắng truyền đạt tất cả những điều này cho ông ấy bằng ánh mắt, cô gái ngay lập tức thả tôi ra.
“Waah!”
Tôi ngã sấp mặt trên sàn nhà. Rầm. Tiếng va chạm vang lên. Mắt tôi rưng rưng, không nhìn thấy gì hết.
Cô hầu gái bệnh hoạn hoàn toàn phớt lờ tôi và cúi thấp đầu trước mặt cha tôi.
“Tại hạ thật lòng xin lỗi, Gandesblood-sama. Tiểu thư Terakomari khá miễn cưỡng nên e rằng phải dùng đến vũ lực để mang cô ấy theo.”
Vậy là cô ấy đang cố bắt cóc tôi!
“Cố gắng nhẹ nhàng hơn với con gái tôi đi. Ai cũng biết đó là một hikikomari chân chính.”
“À, thật vậy. Dù cô ấy là một thành viên của ngôi nhà này.”
Các người có thể ngừng gọi tôi là hikikomari ngay trước mặt tôi được không? Vô duyên quá đó. Với lại tôi là kiểu người sống ẩn dật nhưng có thể ra ngoài nếu tôi thực sự thích. Tôi ở trong nhà chỉ vì tôi không có lý do gì để ra ngoài. Tại sao ư, tôi có thể đi nhờ xe vòng quanh thế giới một mình nếu tôi muốn.
“Nào, Komari. Con có bị thương không?”
Khi tôi cố gắng đứng dậy một cách khó khăn, cha tiến lại gần với hai cánh tay dang rộng một cách đầy tình thương. Ông ấy thậm chí còn phủi bụi cho tôi và xoa đầu tôi, tuy không ảnh hưởng đến tôi lắm nhưng không nên.
Nếu ông ấy không phải là cha tôi, có lẽ ông ấy đã bị tống vào tù vì đã làm như thế.
“Hmm. Ngài có vẻ không sao nhỉ, nhưng chúng ta có nên đưa ngài đến bác sĩ để kiểm tra không? Nói ra thì là sẽ thật tồi tệ nếu bất cứ điều gì xảy ra với một người đẹp tuyệt vời như ngài vậy.”
“Ể, không đâu, cảm ơn. Ta không sao.”
“Ngài thực sự không sao chứ, Terakomari-sama? Ngài có cảm thấy cái gì đó lạ lạ ở xung quanh vùng dạ dày không?”
Tôi quắc mắt nhìn cô gái. Tôi chả thèm cái sự cảm thông của cô ta đâu. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhớ ra.
À vâng. Đó là hình xăm kỳ lạ trên bụng của tôi. Nó vẫn siêu ngứa.
Nhanh như chớp, cô hầu gái bệnh hoạn vươn tay lột áo tôi ra.
“Trời ơi. Ngài không được cào mạnh như thế! Làn da mềm mịn đó sẽ tan nát mất!”
“Đừng tự ý kéo áo ta lên mà không thèm hỏi, đồ hầu gái biến thái!”
Tôi gạt tay cô ấy sang một bên và nhanh chóng lùi lại ba bước. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm về tôi với đôi mắt lạnh như băng. Thật đáng sợ. Cô ta toả ra một khí chất cực kì ghê rợn.
“Cha ơi! Sao cô ta lại ở đây?!”
“Đây là Villhaze, và cô ấy sẽ là hầu gái riêng của con kể từ hôm nay. Cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì con nói đó Komari, thế nên hãy sử dụng cô ấy thật tốt nhé.”
Bất cứ điều gì tôi nói? Nhưng khi tôi nói muốn được giải thoát khỏi cái khoá đó thì hoàn toàn phớt lờ tôi.
“Con không cần một hầu gái nào cả. Đặc biệt là người đáng sợ như cô ta!”
“Điều đó không quan trọng đâu, Komari. Những mệnh lệnh này đến trực tiếp từ Nữ Hoàng. Con sẽ phải chịu đựng nó.”
“Nữ…Hoàng? Cha đang nói cái gì vậy?”
“Cho phép em giải thích.”
Cô hầu gái lập dị bước lên.
“Terakomari-sama, liệu ngài có biết về Thất Xích Thiên?”
“Ừm, có biết, nhưng mà nó liên quan gì chứ?”
Thất Xích Thiên. Bảy ma cà rồng mạnh nhất trên khắp vùng đất này, những bù nhìn hùng mạnh và cao quý nhất của Quân đội Hoàng gia. Nhưng họ phải làm gì tôi đâu cần biết?
“Bây giờ ngài đã là một trong số họ, thưa Komari-sama.”
“Cô vừa mới nói gì?”
“Chúc mừng ngài! Thực sự rất ấn tượng khi được bổ nhiệm làm Xích Thiên khi chỉ mới tuổi mười lăm!”
“Chờ chút đã… Sao chuyện này lại xảy ra?”
“Vâng, là cha của ngài đã đứng sau giật dây một chút…”
Cùng lúc đó cha tôi bắt đầu nhếch mép cười kiểu thấy mà gớm.
“Komari, trước đây con có đề cập đến việc muốn tìm việc làm phải không?”
Tim tôi đập thình thịch.
“Ừm, con có nói thế hả?”
“Ồ đúng rồi, ta nhớ rõ. Đó là trong bữa tiệc Giáng sinh năm ngoái. Lolo hỏi con rằng đã đến lúc con phải đi làm chưa, và con đã nói là…”
“Việc làm hửm…? Tất nhiên là chị hiểu tầm quan trọng của lao động. Nhưng chị có một trí tuệ uyên bác hiếm có. Ở đây không có quá nhiều công việc phù hợp với chị. Mặc dù nếu có, chị nghĩ đó phải là Nữ Hoàng của Mulnite, phải không? Đúng rồi, chị sẽ không ngại làm việc nếu chị có thể trở thành Nữ Hoàng. Đó sẽ là một nơi thích hợp.”
Tôi cảm thấy hai bên má của mình nóng bừng lên.
Bây giờ cha nhắc tới chuyện đó, tôi vừa nhớ ra mình đã nói cái gì đó kiểu như thế.
“Ah, nghe con nói vậy, cha rất xúc động, con gái yêu ạ! Komari hướng nội của cha! Hikikomari nhỏ bé của cha! Con gái của cha, người đã nhốt mình trong phòng suốt ba năm dài, cuối cùng cũng có thể thể hiện một chút tư duy trong công việc!”
Giờ tôi nên phản ứng ra sao đây? Thật sự mà nói thì tôi chưa bao giờ có một chút ý định nào về chuyện thực sự làm việc. Chắc chắn rồi, tôi có thể đã lỡ lời trong bữa tiệc Giáng sinh và nói điều gì đó kiểu như, “Chị không ngại làm việc nếu chị có thể trở thành Nữ Hoàng, heh-heh,” nhưng đó chỉ là do tôi say. Vâng, say rượu. À không, say nước ép táo.
“V-vâng. Cha nói đúng. Con đã nói thế. Rồi sao nữa?”
“À, cách đây không lâu, cha đã đến gặp Nữ Hoàng và hỏi liệu cô ấy có phiền không khi thoái vị để con có thể kế vị ngai vàng.”
Ông ta mất trí rồi à?!
“Nhưng con e rằng nói vậy sẽ thực sự khiến tâm trạng cô ấy trở nên tồi tệ.”
Rõ ràng là thế mà.
“Nhưng cha đã kiên trì ở đó, Komari! Làm mọi thứ cho con gái nhỏ của cha.”
Làm ơn đi, Cha của con! Đừng mạo hiểm kiểu khùng điên tự nguyện như thế chỉ vì con nữa!
“Dù sao thì cha đã giải thích cho Nữ Hoàng biết rằng con là một thiên tài. Về 'trí tuệ học thuật hiếm có' mà con luôn khoe với mọi người. Về việc con suốt ngày nhốt mình trong phòng để thiền định và trầm tư, hoàn toàn không biết gì về xã hội. Và tất nhiên, về cái cách mà con trở thành một quả bom trong mọi thời đại. Khi cha trình bày tất cả những thứ đó với cô ấy, Nữ Hoàng đã rất ấn tượng. Trên thực tế, từ chính xác mà cô ấy sử dụng là “hấp dẫn”.
Hấp dẫn chỗ nào chứ?! Tôi cảm thấy mình như bị xúc phạm vậy!
“Nói cách khác, bây giờ Nữ Hoàng đã ở trên cùng thuyền với Komari. Nhưng mà việc trao lại ngai vàng cho một cô gái trẻ thậm chí còn chưa được đánh giá đầy đủ là không đúng thủ tục. Cho nên, đây là nhiệm kỳ Xích Thiên đầu tiên của con.”
Cô hầu gái bệnh hoạn gật đầu đồng ý.
“Đúng như những gì Gandesblood-sama đã nói. Truyền thống của Đế Quốc Mulnite quy định rằng chỉ những người có thành tích quân sự xuất sắc mới có thể đăng quang. Hơn nữa, từng làm một Xích Thiên là điều kiện tiên quyết cho vị trí này. Do đó, ngài đã được chỉ định là thành viên của Thất Xích Thiên để Nữ Vương có thể đánh giá khả năng của ngài. Trùng hợp thay, em cũng đã được chỉ định để hỗ trợ ngài như là hầu gái riêng của ngài. Rất vui được làm quen.”
Đầu tôi quay cuồng.
Tôi có biết về các Xích Thiên. Họ là những con quỷ xuất sắc trong chiến tranh, là những kẻ đã tiêu diệt các tộc khác trong Khu Vực Lõi Bóng Tối trên khắp thế giới. Nhưng tôi là một ma cà rồng yêu chuộng hòa-bình-và-công-lý. Không đời nào tôi có thể hòa nhập với nhóm người man rợ đó.
Tôi hoàn toàn không phù hợp với loại công việc này. Tất nhiên rồi.
Cuộc trò chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Ngoài ra, tôi thực sự cần phải đi xả nước. Cho nên tôi đã quyết định phớt lờ cả hai người họ và đi đến phòng tôi cần đi. Tuy nhiên, trên đường đi ra ngoài…
“Chờ đã!”
Thật khủng khiếp, cô hầu gái bệnh hoạn quỳ xuống và túm lấy đùi tôi.
“Terakomari-sama, em là hầu gái riêng của ngài, được cử đến để hỗ trợ ngài trong thời kỳ ngài cai quản quân sự! Làm ơn, hãy nói rằng ngài sẽ gia nhập Thất Xích Thiên! Nếu không, em sẽ không còn lý do gì để sống nữa!
“B-Buông tôi ra! Đừng rung lắc tôi nữa! Cô muốn tôi xả nước vào người cô hả?!”
“Terakomari-sama, em là hầu gái của ngài! Em rất vinh dự được đón nhận nước thánh của ngài!”
“Cái gì đấy?! Cha ơi! Cứu con!”
“Nhưng Vill-kun đây là một hầu gái gương mẫu, hoàn toàn phù hợp với người có trí thông minh vượt trội như con. Cô ấy sẽ giúp con thăng tiến trong cuộc sống, Komari.”
“Nơi duy nhất con muốn đến ngay bây giờ là phòng tắm!”
“Làm ơn đi Terakomari-sama, em cầu xin ngài gia nhập Thất Xích Thiên và trở thành một vị Xích Thiên!”
“Không bao giờ! Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ!”
Tôi lườm cô hầu gái bệnh hoạn theo kiểu “đừng có gây sự với tôi”.
“Để tôi nói cho các người nghe! Tôi sẽ trở thành một tiểu thuyết gia! Tôi viết tiểu thuyết mỗi ngày! Tôi sẽ ở ngay đây trong phòng của mình và viết cả đống truyện, không ra ngoài và không tiếp xúc với ai cả! Tôi mà muốn tìm kiếm việc làm à? Chỉ là giỡn thôi! Các người tin vào nó luôn á? Sao lại đần vậy chứ?!”
Cho đến khi tôi lỡ nói xong thì tôi mới nhận ra… cô hầu gái biến thái và cha đều đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt sửng sốt.
Tôi thấy hối hận trong lòng một ít. Chắc là sống khép kín quá lâu đã làm con tim tôi lạnh giá hơn.
Trước đây tôi cư xử khác, nếu như là vài năm trước đây…thì tôi sẽ không bao giờ la mắng cha. Còn bây giờ thì...
“V-vậy cho nên… mấu chốt là, tôi sẽ không bao giờ trở thành một
Xích Thiên.”
“Nhưng mà…”
“Đừng… bám vào tôi nữa!”
“Nhưng thưa Terakomari-sama, nếu ngài không chịu làm một Xích Thiên, ngài sẽ chết vì bị nổ bum…”
“…Cái gì đấy?”
Cô ấy vừa mới nói cái gì vậy? Nổ bum? Tôi ư?
“Vill nói đúng đó Komari.”
Cha đang nhìn tôi chằm chằm, lo lắng đến mức đôi lông mày nhíu lại.
“Có một điều bắt buộc phải làm để gia nhập Xích Thiên đó là lập Khế ước với Nữ Hoàng… Khế ước này quy định rằng, để đổi lấy việc tham gia vào các đặc quyền của địa vị Xích Thiên, con phải thề trung thành hoàn toàn với Đế Quốc. Và nếu vô phá vỡ khế ước đó vì bất cứ lý do gì, con sẽ bị nổ bum…”
“Ể, nhưng con không nhớ đã ký cái gì giống như thế…”
“Đêm qua cô ấy đã lẻn vào phòng để làm nó.”
“…Ai?”
“Nữ Hoàng. Cô ấy đã niêm phong khế ước bằng một nụ hôn khi cô đang ngủ, thưa Komari-sama.”
“Cáiiii gì cơ???!!”
Hôn là sao? Các người đang đùa tôi à? Như là hôn trên môi à?! Được rồi, một nụ hôn là một cách mở phong ấn khế ước, tất cả chúng ta ai cũng biết, nhưng mà lẻn vào phòng và làm thế khi người ta đang ngủ?!
“…Chờ chút đã! Khế ước phép thuật cần cả hai bên đồng ý mà! Tôi không nhớ đã đồng ý bao giờ cả!”
“Cha của con đã cho phép, ta chính là người giám hộ cho con mà.”
“Cha! Sao cha lại làm thế?!”
Tôi quay người lại và bắt đầu đấm vào mặt ông ta, nhưng ông ta chỉ cười. Ông còn cười ha hả như vậy được à, khốn kiếp! Giờ thì mọi chuyện đã có liên kết với nhau. Biểu tượng kỳ lạ xuất hiện trên bụng tôi là bằng chứng của khế ước. Thật không thể tin được. Là phạm pháp đấy! Tôi có thể kiện họ!
“Điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Toi đời tôi rồi!”
“Terakomari-sama, xin vui lòng nhận lá thư đến từ Nữ Hoàng.”
Cô hầu bệnh hoạn đưa tôi một tờ giấy được thiết kế cầu kỳ, phô trương. Tôi nhanh chóng đọc nó.
Komari, ta đã quyết định cho em gia nhập Xích Thiên. Khế uớc máu đã được thiết lập. Tại thời điểm này, em không còn cách nào để chống lại đâu. Nếu không muốn bị thổi bay thành từng mảnh thì hãy yên vị làm trong Thất Xích Thiên, cố gắng hết sức để gây ấn tượng với ta để có thể kế vị thành Nữ Hoàng nhé. Mà dẹp tiềm năng chỉ huy với cái chức Thất Xích Thiên sang một bên đi, ta phải thừa nhận rằng ta đánh giá cao ngoại hình của em đấy. Em thực sự là cô gái xinh đẹp nhất trong đế quốc này. Chỉ cần nhìn em ngủ thôi cũng khiến toàn thân ta như bị kích thích.
Tiện đây ta đã nghe tin đồn rằng em không thích hút máu. Rất hiếm gặp đối với một ma cà rồng. Tuy nhiên, ta đã tính đến trường hợp kỳ lạ này. Thay vì trao đổi máu như truyền thống, thì thay vào đó, ta đã chia sẻ nước bọt của mình với em, bằng một nụ hôn cực kỳ ngon ngọt. Đây thực sự là đặc cách đó, vì thế em nên tận hưởng hương vị kéo dài từ nước bọt cao quý của ta trên môi đi. Mong là em hiểu được niềm vinh dự đó.
EWWWWWWWWWWWWWWWWW!!!
“Thật tuyệt phải không, Terakomari-sama?”
“Không ổn chút nào cả! Chỉ thấy tởm thôi! Tôi còn chưa có nụ hôn đầu nữa mà…”
“Nào nào, đây là chuyện tốt mà, giờ con có thể gia nhập Thất Xích Thiên. Con sẽ trở thành một thành viên cao quý trên đỉnh xã hội! Cha đã có thể ưỡn ngực tự hào và khoe khoang về con gái mình rồi!”
Cha tôi đang cười, nhưng tiếng cười đó, rất xa vời và chẳng lọt nổi tai tôi.
Chỉ huy tối cao trong Thất Xích Thiên, sao tôi phải nhận một công việc bạo lực như vậy, còn nhiều việc khác mà? Nếu tôi chỉ là phải có một công việc, thì sao nó không thể là một công việc yên bình hơn chứ? Như là làm việc trong một cửa hàng bánh ngọt hay gì gì đó…
“Xin chúc mừng, Terakomari-sama. Bây giờ, hãy đi thẳng vào lịch trình sắp tới của ngài đi. Đầu tiên là có buổi yết kiến với Nữ Hoàng sau hai giờ nữa. Sau đó gặp cấp dưới lần đầu tiên. Ngày mai thì có trận chiến đầu tiên với Vương quốc láng giềng Lapelico. Và rồi sau đó…”
Cô hầu bệnh hoạn đang cười toe toét khi cô ấy quay cuồng với lịch trình đã được chuẩn bị cho tôi. Mọi lời cô ta đang nói với tôi đều như nước đổ lá khoai.
Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ? Tôi không bao giờ nói những thứ như là muốn trở thành Nữ Hoàng tiếp theo. Và cha đã làm cái quái gì để thuyết phục Nữ Hoàng hiện tại vậy? Những mối quan hệ của ông ta cũng không có nhiều đến thế. Có lẽ nào là tống tiền? Cha ơi, đừng!
Nhưng có suy ngẫm về nó cũng sẽ không thay đổi được gì. Đấy là thực tại của tôi. Sự thật phũ phàng.
Những năm mà tôi đã dành hết sức để cố gắng trốn tránh thực tại cuối cùng đã đuổi kịp tôi. Và có cả hận thù trong đó.
“Khônggg!!!”
Một chút khả năng tự chủ cuối cùng của tôi cũng đã rời đi, khi mà tôi khuỵu xuống và rên rỉ trong tuyệt vọng. Nhưng chỉ trong chốc lát, kết quả thì tôi vẫn phải đi tiểu. Tôi nhanh chóng đứng dậy và lao vào phòng tắm. Lần này thì không còn ai cố gắng ngăn cản tôi nữa.
✩
Một giờ sau đó.
"Này hầu gái. Tên đầy đủ của cô là gì thế? Villhaze?”
“Ngài có thể gọi em là Vill.”
“Ồ, được rồi… Thế thì, cô cũng có thể gọi ta là Komari. Mọi người trong nhà đều gọi ta như thế.”
“Chắc chắn rồi, thưa Komari-sama.”
“Ừm… Mà nè, Vill… ta có bao nhiêu thuộc hạ thế? Khoảng năm đúng không?”
“Năm trăm.”
Tôi gần như ngã bịch xuống đất. Không chỉ là con số lớn thế khiến tôi khó xử mà ánh nắng chói chang khiến tôi thấy chóng mặt. Tôi đã không ở dưới ánh nắng mặt trời trong một thời gian dài.
“Ugh, bên ngoài sáng quá.”
“Ah, Komari-sama! Chờ em một chút! Để em hộ tống ngài đến phòng tắm.”
“Tại sao lại là phòng tắm?!”
“Bởi vì ngài có vẻ như rất muốn đi.”
“Ta đã đi xong từ nãy rồi!!!”
Một giờ đã trôi qua kể từ lúc cô hầu bệnh hoạn này đột ngột bước vào cuộc đời tôi.
Ôi, là thế giới thực nhưng mà nó vẫn khiến tôi thấy khó tin.
Tôi liên tục nhéo má mình, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng làm thế chỉ thấy đau. Không phải ảo giác, đây là thực tại, số phận ngu ngốc của tôi… gia nhập Xích Thiên theo lệnh của Nữ Hoàng, vì sợ bị nổ bum. Được rồi, có nghĩa tôi có thể xứng đáng với nó ở một mức độ nào đó, nhưng không phải chuyện này hơi quá tàn nhẫn sao?! Tôi tuyệt vọng nắm chặt tóc hai bên thái dương.
“Aaagh! Mình không muốn làm chỉ huy trong quân đội!”
“Thế ngài có muốn chết không?”
“Không nhưng mà…”
Đương nhiên là tôi không muốn chết rồi. Đó là lý do tại sao tôi đã cố thoát ra khỏi chuyện này ngay từ đầu.
Hãy tua lại một tiếng trước nào.Vì nhận ra rằng không còn cách nào để có thể trốn tránh nghĩa vụ quân sự sắp tới, tôi đã tuyên bố chính thức kết thúc khoảng thời gian hikikomari của mình trước mặt tất cả những người hầu, họ đã vỗ tay vang dội. Đến cả cha tôi cũng đang la hét. Chị gái và anh trai tôi không biết từ đâu xuất hiện và bắt đầu chúc mừng tôi. Bỏ qua sự tuyệt vọng của mình, tôi thực sự bắt đầu cảm thấy một chút hài lòng, thậm chí có thể cảm động. Mặc dù tôi nghe thấy em gái tôi—người cũng đến để chúc tôi mọi điều tốt lành và bám vào tôi một lúc—lẩm bẩm “Koma-nee sắp chết à?” Đừng có mà trù ẻo tôi như thế.
Cha đã giải thích về những gì mà tôi cần làm, chỉ có một điều thôi.
“Ba tháng một lần, con phải chiến đấu với một trong những quốc gia kẻ thù của chúng ta và giành chiến thắng.”
Đó là nhiệm vụ tối thiểu mà một Xích Thiên phải làm, nếu mà tôi không làm nổi nữa thì, tôi sẽ tự động nổ bum và trở thành ngôi sao trên trời. Mọi thứ đều tàn nhẫn đến mức tôi không thể không khóc. Nhưng mà nó cũng có vế sau đó.
“Nếu con có thể thắng trăm trận, thì con sẽ có quyền đứng ra làm người thừa kế của ngôi vị Nữ Hoàng.”
Vào lúc này thì phần đó với tôi có như không.
“Làm ơn, nhanh lên đi. Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến buổi yết kiến Nữ Hoàng của ngài đó.”
Tôi nhanh chóng đưa mình lên những bậc thang của chiếc xe ngựa mà Vill đã gọi. Tôi đã không ngồi trên xe ngựa khoảng ba năm rồi. Thực tế thì tôi còn không ra khỏi nhà trong suốt quãng thời gian đó cơ. Không quen nổi với vận động nhiều, tôi không thể kìm nén được mà thả ra tiếng thở dài nặng nề trong khi loạng choạng ngã người xuống ghế.
Sau đó, chúng tôi ngồi xe ngựa một lúc trước khi đến nơi. Lần đầu tiên tôi nhìn lên Cung điện Hoàng gia. Nhìn nó thật là rùng rợn và tôi biết trước được trông nó lộng lẫy như thế nào. Nhà của tôi cũng lớn đấy, nhưng cũng nhỏ xíu thôi khi mà so sánh với tòa lâu đài đồ sộ này.
Sau khi thông báo với lính canh, họ nhẹ nhàng hộ tống chúng tôi đến phòng yết kiến. Ôi chao, giờ thì tôi thực sự thấy lo sợ.
“Aha! Chào mừng, Komari! Em vẫn đáng yêu như ngày nào!”
Nữ Hoàng nhẹ nhàng nhảy khỏi ngai vàng và tiến về phía tôi, một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt. Cô ấy trông như một cô gái trạc tuổi tôi, với mái tóc vàng sáng đặc trưng. Nhưng tôi biết tốt hơn là không nên để bị vẻ ngoài thiên thần của cô ta đánh lừa. Nữ Hoàng là một con quỷ thực sự đã giết vô số chỉ huy của kẻ thù ở thế hệ trước của các Xích Thiên. Tệ hơn nữa cô ta còn là một tay si tình khét tiếng, hễ cứ thấy một cô gái dễ thương là sẽ bất chấp mọi phép tắc lễ phép và lập tức sờ mó lung tung. Đúng vậy, cô ta là một mụ phù thủy! Một phù thủy bách hợp! Và… Whoa! Cô ta chính là toàn bộ lí do hại tôi dính vào chuyện này!―Nè gần quá rồi đó! Quay lại đi! Trời ơi, cô ta thực sự là một tên biến thái!“Komari yêu dấu! Ta rất vui vì cuối cùng cũng được gặp lại em!”
Mũi của cô ấy chỉ cách tôi chưa đầy hai centimet. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của cô ấy trên má. Cổ có mùi ngọt ngọt. Đôi mắt mang màu của ánh trăng. Tôi cảm thấy có gì đó thúc giục tôi nên hét lên, nhưng mà nó có thể sẽ bị hiểu nhầm thành bất kính với Nữ Hoàng, và có thể khiến tôi bị đưa lên máy chém.
“Uh, xin thứ lỗi, thưa Bệ hạ, nhưng ngài có nghĩ rằng mình hơi quá gần không?”
“Có gì sai trái sao, khi mà một Nữ Hoàng và chỉ huy của cô ấy thân thiết với nhau?”
“Uh, ý của em không phải vậy, mà là khoảng cách vật lí…”
“Tiện đây thì ta rất muốn được vuốt ve bộ ngực của em. Có được không?”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay về phía ngực tôi một cách trắng trợn. Ồ vâng, tôi biết ngay mà. Cô ta là một tên biến thái không sai vào đâu được. Tôi sẽ phải hết sức thận trọng bất cứ khi nào cô ta ở gần.
“Bệ hạ, xin hãy tiết chế trong cả câu nói đùa của mình. Komari-sama sắp khóc đến nơi rồi.”
Ngay khi tôi sắp bắt đầu hét lên một lần nữa vì sợ hãi, cô hầu bệnh hoạn thay mặt tôi xen vào. Không ngờ cô ấy lại giúp tôi… thật bất ngờ. Thế có nghĩa là, có vẻ như ngay cả cô hầu gái lập dị này cũng có những suy nghĩ bình thường. Ngay khi điều đó thoáng qua tâm trí tôi, Nữ Hoàng quay đầu lại và cười. “Chỉ là giỡn thôi!” cô rung chân lên, chạy lon ton trở lại ngai vàng của mình và ngồi xuống. Giỡn ư. Nghe hay thật đấy.
“Ta thích nhận được sự đồng ý bằng lời nói; đó là cách mà ta giao tiếp. Vì vậy, tasẽ không vuốt ve chúng cho đến khi em nói đồng ý.”
“Cô đã hôn tôi mà không có sự cho phép…”
“Hừmm!” Hoàng hậu có vẻ sửng sốt trong vài giây.
“…Wa-ha-ha! Hấp dẫn, đúng thật là hấp dẫn! Em thậm chí còn không gọi ta là ‘Bệ hạ’! Tại sao, gần như chúng ta đã là bạn thân của nhau trong hơn một thập kỷ rồi mà! Ta thấy thích rồi đó!”
Bạn bè ư? Tôi còn chưa bao giờ có một người bạn trong đời.
Bỏ qua vẻ mặt vô cảm của tôi, Nữ Hoàng bắt chéo chân một cách duyên dáng trước khi nói tiếp.
“Em biết đó, em thực sự trông rất giống mẹ của em. Ý ta là, không khí xung quanh em hơi khác, nhưng trò chuyện với em khiến ta như được quay ngược thời gian!”
“Cái gì… thực sự luôn à?”
“Ừm. Em có khuôn mặt xinh đẹp giống như cô ấy. Yulinne Gandesblood là một mỹ nhân thực sự, một vẻ đẹp thực sự vào thời đó và em cũng có các đặc điểm giống thế trên mặt. Thật kỳ lạ, thực sự khiến ta thấy rùng mình! Ah, Yulinne, ta đã hy vọng một ngày nào đó sẽ biến cô ấy thành của ta, nhưng tên Armand lừa đảo đó đã đánh cắp cô ấy bằng sự quyến rũ của đàn ông… Ôi trời! Mặt dây chuyền quanh chiếc cổ xinh xắn của em—là của Yulinne, phải không?”
“Ơ…”
Tôi co rúm người lại khi đôi mắt của Nữ Hoàng nhìn vào cổ tôi. Tôi hoàn toàn câm lặng và đơ cả người. Cô ta cười sảng khoái. “Xin lỗi, là lỗi của ta!” cô nói, vẫy tay. “Thật sự đó không phải chuyện của ta, phải không? Dù sao đi nữa, Terakomari Gandesblood. Em sắp gia nhập Xích Thiên rồi đó. Đã có chuẩn bị gì chưa?
“Chắc chắn rồi.” Không hề có dù chỉ một chút.
“Bởi vì nếu mà em đang cảm thấy sợ hãi, ta nghĩ một nụ hôn ngọt ngào có lẽ sẽ giúp ích đấy…”
“Cô thì biết gì chứ? Tôi nghĩ mình cảm thấy khá là tự tin đó…”
“Nào, hôn nhau nào! Nó sẽ cung cấp cho em một động lực thực sự!
“K-không, cảm ơn! Tôi cảm thấy tự tin rồi! Siêu tự tin! Vậy nên từ bỏ nó đi!”
“A-ha-ha! Em thực sự là một sinh vật nhỏ bé hấp dẫn!”
Hấp dẫn hả?! Chỗ nào vậy?!
Nhưng mà Nữ Hoàng đang hứng lên kia không nghe thấy tiếng gào thét bên trong tôi.
“Chà, đùa thế đủ rồi. Hãy quay trở lại chủ đề hiện tại. Với việc em đã sẵn sàng gia nhập
Xích Thiên, có một số điều ta cần cảnh báo cho em.”
“…Cảnh báo tôi?”
“Đúng rồi. Em thực sự cực kì yếu, đúng chứ?”
Tôi co giật cả người. Dù không có lý do gì để tôi che giấu nó cả. Việc tôi hoàn toàn không có bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào sẽ ngay lập tức hiện rõ đối với bất kỳ ai đào sâu vào hồ sơ của tôi ấy mà.
“Vậy nếu tôi yếu thì sao? Ồ, thế là cô đang nói rằng tôi quá yếu để gia nhập Thất Xích Thiên sao? Tôi hiểu mà. Thế thì tốt nhất việc tôi nên làm là trở về nhà ngay lập tức, và…”
“Đừng sợ. Nụ hôn của ta là con dấu chấp thuận duy nhất và cần thiết cho việc bổ nhiệm em trở thành một Xích Thiên.”
Chết tiệt.
“Vấn đề là em có làm được việc đó hay không. Có thể em đã biết điều này rồi, nhưng trở thành một Xích Thiên và chỉ huy tối cao là một vai trò rất quan trọng. Nếu em không thể giết được chỉ huy của kẻ thù, tiền lương của em sẽ tiếp tục giảm và giảm.”
“Vậy ý cô là… nếu tôi làm việc kém, tôi sẽ bị… sa thải?”
“Đúng thế. Sa thải thẳng lên trời. BÙM!”
Thật tuyệt vời. Ngay khi tôi đang tưởng rằng tôi đã thực sự tìm thấy một chút hy vọng nhỏ nhoi.
“Dù sao thì, đó là những gì ta mong đợi ở em. Giờ em đã sẵn sàng để tiêu diệt các chỉ huy của kẻ thù chưa?”
Ánh mắt của Nữ Hoàng trở nên nghiêm nghị. Nhưng lần này tôi không rung động nữa.
“Chỉ là cô biết rồi đó, thật ra tôi mang theo một trí tuệ uyên bác hiếm có.”
Nữ Hoàng khoanh tay, nhướng lông mày. “Aha,” cô nói.
“Ta đã nghe tất cả về điều đó từ Armand rồi… Ý ta là, cha của em. Dù rằng em thiếu thốn về sức mạnh thể chất, nhưng bù lại là có một đầu óc nhanh nhạy.”
“Đúng vậy. Lượng kiến thức mà tôi đã tích lũy được trong vỏn vẹn mười lăm năm cuộc đời đủ để khiến một người trưởng thành bình thường cũng thấy hổ thẹn. Vì thế, ngay cả khi tôi thiếu năng lực trên chiến trường, tôi có đủ kiến thức về chiến tranh và chiến thuật để chỉ đạo một đội quân giành chiến thắng. Tại sao ư, tôi đã đọc mọi tập của Biên niên sử Andronos, tôi sẽ cho cô biết. Có lẽ cô đã biết rồi, nhưng bộ truyện đó có mười bốn tập, và mỗi tập hơn bốn trăm trang. Tôi đã ghi nhớ mọi kế hoạch chiến đấu xuất hiện trong tất cả mười bốn tập đó. Tất cả đều ở trong đây này. Tôi sẽ làm một chỉ huy tối cao tuyệt vời. Tôi không cần khả năng chiến đấu thực tế, dù chỉ một chút.”
Phải rồi. Lý do cuối cùng tôi đồng ý gia nhập quân đội với tư cách là một Thất Xích Thiên là vì tôi tự tin rằng mình sẽ không cần phải thực hiện bất kỳ cuộc chiến thực sự nào. Thay vào đó, nếu tôi được lệnh trở thành một người lính bình thường, chắc chắn tôi đã ném nhân phẩm của mình ra ngoài cửa sổ và quỳ xuống để cầu xin sự khoan hồng. Đó sẽ là lựa chọn duy nhất của tôi. Chuẩn rồi. Ý tôi là, không còn cách nào khác.
“Komari-sama, điều ngài nói đó nghe có vẻ hơi quá…”
Vì lý do nào đó, cô hầu biến thái đang nhìn tôi theo kiểu thương hại.
Tuy nhiên, Nữ Hoàng lại cười thích thú. Tôi đã kể cái gì đó buồn cười à?
“…Rất tốt. Giả sử rằng em là một chỉ huy tài năng như em nói. Tuy nhiên, em có tự tin rằng đám thuộc hạ của mình sẽ chấp nhận mệnh lệnh của kẻ yếu không? Cuối cùng thì sức mạnh vẫn là tất cả trong xã hội ma cà rồng mà.”
“Cái gì, cô nghĩ thuộc hạ của tôi bắt tôi hít đất hay gì sao?”
“Không, ta nghĩ họ sẽ nổi dậy chống lại và lật đổ em đấy.”
Tôi cảm thấy như có một cục nghẹn lớn trong cổ họng khi Nữ Hoàng tiếp tục.
“Người lãnh đạo trước đây của đơn vị mà em sắp nhận, người tiền nhiệm của Xích Thiên, đã bị giết một cách đáng tiếc. Tất cả chỉ bởi vì anh ta tình cờ yếu hơn những người mà anh ta phải chỉ huy.”
“Chờ một chút đã! Cô để yên cho họ làm điều đó sao?”
“Không hẳn là thế. Nhưng nó xảy ra rất nhiều, em biết đó; nổi loạn trong quân ngũ. Những ma cà rồng đã ra tay trong chuyện giết người chỉ huy nhiệm kì trước vẫn là thành viên của quân đội trong tình trạng tốt. Tại sao phải đuổi họ chứ? Ta không có dự định trừng phạt họ vào lúc này.”
“Vậy ý của cô là…?”
“À, là nó đó. Nếu thuộc hạ của em phát hiện ra em thực sự yếu như thế nào, họ chắc chắn sẽ đánh em đến chết. Em biết bản tính của chúng ta -
đều là cố gắng thống trị mà đúng không?”
“Thống trị…” Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống lưng tôi. Tôi có thể nghe thấy mạch máu của mình đập thình thịch trong tai.
“…Cô không thể để điều đó xảy ra với tôi! Chết như thế thật sự rất đau đớn! Còn tệ hơn cả mắc kẹt ngón tay trong ngăn bàn!”
“Ồ, em ghét điều đó đến thế sao?”
“Hẳn là thế rồi!!!”
“Nhưng nếu em chết, em có thể quay trở lại trạng thái hikikomari một lần nữa.”
“Agh…”
Nhờ sức mạnh của Lõi Bóng Tối, ma cà rồng chúng tôi có thể tái sinh nhiều lần sau khi chết. Đó là kiến thức cơ bản ở thế giới này, điều mà mọi người đều biết. Cũng có nghĩa là, về mặt lý thuyết, nếu quân đoàn của tôi hạ sát tôi, và tôi buộc phải từ chức trong quân đội, điều đó sẽ giải quyết mọi vấn đề hiện tại của tôi, đúng chứ? Nhưng mà…tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào.
“Tôi không muốn thăng thiên. Với lại cha đã cố gắng để cho tôi có được cơ hội này. Tôi phải đón nhận nó. Thất bại không phải là một lựa chọn.”
Nữ Hoàng lườm tôi trong một lúc, trước khi hai bên má cô ta nhăn lại thành một nụ cười.
“Vậy thì em chỉ cần che giấu bản chất thật của mình thôi, phải không? Bất kể chuyện gì xảy ra, cô cần phải giả vờ dũng cảm và mạnh mẽ mỗi khi cấp dưới của cô đang để mắt đếncô. Nàng hầu gái đứng bên cạnh cô sẽ hỗ trợ cô trên mọi con đường.
“Ngài có thể tin tưởng vào em, Terakomari-sama. Chúng ta sẽ cùng nhau qua mặt từng người trong quân đoàn của ngài!”
“Sao mà tôi nghe thấy không ổn hơn chút nào hết luôn á?”
Tôi không có nhiệm kỳ cố định nào trong Thất Xích Thiên với tư cách là chỉ huy đơn vị. Các lựa chọn của tôi là tiếp tục chiến đấu trong các cuộc chiến vô thời hạn, bị lật đổ hoặc đạt được thành tựu Người kế vị Nữ Hoàng. Tôi không còn hướng đi nào khác. Chuyến công tác gần như vô tận của tôi sắp bắt đầu.
“Vill…cô sẽ không nổi loạn chống lại tôi chứ?”
“Không bao giờ. Em là người yêu ngài nhiều nhất trong vũ trụ”
Đồ dối trá, cô chỉ vừa mới gặp tôi vài tiếng trước thôi mà.
-------------------