Một luồng gió mạnh và bất thường ập vào toàn thân tôi, nghĩ rằng mình đã trốn thoát được, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng có vẻ như hắn ta không hề biết đến sự hiện diện của tôi vì chúng tôi đã bị gió nuốt chửng.
“Này, Wallace.”
Tôi gọi người đàn ông đó.
Đánh giá từ việc anh ta mặc một bộ đồ màu xám đậm vừa được thiết kế gần đây ở Old Maid, hắn ta có vẻ đang ở trong trạng thái tốt nhất.
Tuy nhiên, nó lại đối lập một cách khủng khiếp với mái tóc ngắn màu vàng được cắt hai bên của hắn ta, làm lộ ra bản chất trẻ trâu của hắn. Từ lịch sự chắc hẳn không có trong từ điển của hắn ta.
Màu xanh dương sáng của đôi mắt hắn ta khiến tôi nhớ đến những tham vọng rẻ tiền mà những kẻ phản diện tầm thường hay có, nó khiến tôi muốn ói.
Tôi đã đưa ra cho anh ta một lời cảnh báo khác.
"Đầu hàng đi. Trừ khi ngươi muốn ta dùng biện pháp mạnh."
"Chết tiệt! Tên khốn nhà ngươi dai thật đấy!"
—Tôi đang ở vùng nông thôn của bang Polostick. Ở Polostick, trồng trọt và chăn nuôi là trụ cột của cuộc sống, vì vậy chuyến tàu chở hàng này chứa một lượng lớn cây trồng và hiện đang trên đường đến Spada, thủ đô.
Xung quanh chúng tôi là những đồng cỏ rộng lớn không một bóng người. Phía trước có một dãy núi trong tầm mắt, và một khi chúng tôi vượt qua nó, chúng tôi sẽ băng qua Spada.
Tôi và Wallace mặt đối mặt đối mặt trên nóc một toa tàu chở hàng. Wallace đang đứng trên một trong những toa phía sau toa tôi đang ngồi.
Người này tên là Kai Wallace, một nhà môi giới lừa đảo, chuyên buôn bán hàng hóa, tống tiền ăn trộm và thậm chí cả ma túy.
Vì tôi được báo trước rằng Wallace sẽ thực hiện một thỏa thuận ở một địa điểm nhất định nên tôi định bắt hắn ta, nhưng hắn đã trốn thoát, chuyện này dẫn đến chuyện khác và tình cờ là chúng tôi lại kết thúc ở đây.
“Thằng nhãi này…”
Wallace đút tay vào trong túi.
“Hãy cẩn thận lời nói của mình đấy tân bần tiện.”
Trong giây lát, tôi mất bình tĩnh và hành động trẻ con bằng cách cắn câu hắn ta ta, rồi nhanh chóng suy ngẫm về điều đó.
"Một đứa nhóc nên chấp nhận bị gọi là nhóc! Ta sẽ cho cậu thấy người lớn làm việc như thế nào! Cậu sẽ phải bỏ chạy về nhà mà khóc!"
-Đến với ta.
Wallace kẹp một lá giữa các ngón tay của mình.
Đó là lá 6 Bích.
Ở mặt sau của lá bài có dấu hiệu được tạo thành bằng cách kết hợp bốn bộ bài đặt ở giữa nền đen, trên đó có các hoa văn màu vàng và họa tiết đan xen nhau.
Cầm tấm thẻ trong tay, Wallace bắt chéo hai tay về phía trước.
"'Play!'"
Theo khẩu hiệu của hắn ta, trong khi phát ra những tia sáng như thể nó sắp phát nổ, lá bài tan rã ngay lập tức.
Viền bộ đồ của Wallace rung lên dữ dội do một lực khác không phải là gió từ con tàu đang di chuyển. Xung quanh chúng tôi, năng lượng tăng đột ngột..
“—‘Juggling Gun’!”
Ở mu bàn tay của Wallace xuất hiện một hình dáng rõ ràng như một vết bầm tím, giống hình dạng của chất bích trên lá bài của hắn ta.
Năng lượng trôi nổi trong không gian trống rỗng biến thành những vệt sáng xanh bao quanh Wallace trước khi tập trung vào tay anh. Sau đó, năng lượng được tạo ra bao bọc tay hắn ta đi từ cổ tay đến tận đầu ngón tay.
—Trong chớp mắt, tay của Wallace được bao bọc trong một đôi găng tay da.
Chúng được trang trí bằng các vòng tròn lớn và nhỏ với nhiều sắc thái khác nhau với tông màu trầm. Mỗi vòng tròn được đóng dấu một biểu tượng hình khẩu súng - tổng cộng là sáu. Ở cổ tay hắn ta có một thứ gì đó trông giống như những đường diềm mỏng được khâu, tạo cho chúng vẻ ngoài nổi bật như chiếc găng tay của một chú hề.
Chỉ cần nhìn vào chúng, tôi có thể thấy một quyết tâm mới tràn đầy sức sống và tham vọng—một tinh thần quyết tâm hình thành trong tay Wallace.
Môi nhếch lên thành một nụ cười toe toét, Wallace giơ bàn tay đeo găng lên hai bên mặt và làm một cử chỉ chế giễu.
"Nhóc con. Bây giờ là thời điểm tốt để trở về với mẹ đấy. Ta không muốn giết nếu không cần thiết, nhưng ta không ngại việc ra tay với con nít đâu."
Có lẽ vì quá tự tin nên vẻ mặt Wallace rất thoải mái. Sau đó, sáu quả cầu ánh sáng đầy màu sắc hiện ra từ găng tay của hắn.
“Bwaha!”
Khi hắn ta giơ tay lên và cười khúc khích, sáu quả cầu ánh sáng cũng bay lên. Chúng đi vòng quanh nửa trên của Wallace.
Trong chốc lát, ánh sáng đã biến thành sáu khẩu súng. Tôi nhìn những khẩu súng lơ lửng trong không trung. Cho dù có nhìn thế nào đi nữa, chúng trông rất chân thật đến từng chi tiết.
Hơn nữa, khi Wallace dang rộng lòng bàn tay và nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, súng sẽ bay lượn tứ phía, giống như một trò lừa bóng trong rạp xiếc. Chuyển động này đã thách thức mọi định luật vật lý trên thế giới như sự tồn tại của trọng lực hay áp suất không khí.
…..Trò tung hứng súng à. Thật là vớ vẩn.
"Đến giờ diễn rồi!"
Wallace chĩa súng vào tôi. Một trong sáu khẩu súng đã khai nòng.
Tôi ngả người về phía sau, rồi dùng tay làm điểm tựa, để lăn ra ngoài. Cơn gió làm tôi mất thăng bằng trong giây lát.
“Bwahaha!”
Khi Wallace dùng tay không vung tay qua lại như thể anh ta đang bắn một loạt phát súng, những khẩu súng còn lại cũng thuận theo chuyển động của hắn ta.
Sau đó, cứ như đang đuổi theo tôi, chúng bắt đầu bắn hết lần này đến lần khác. Tôi lập tức rút lui, và cùng với âm thanh kim loại va chạm, số vết lõm trên toa tàu tăng lên sau mỗi viên đạn được bắn ra.
Tôi tặc lưỡi.
Thật là rắc rối. Việc né sáu viên đạn cùng một lúc trên một đoàn tàu chở hàng đang di chuyển là một việc rất khó khăn.
Nói như vậy, cho dù anh ta có thể điều khiển được bao nhiêu vũ khí rẻ tiền đó——.
“Ngươi không có cửa với ta đâu.”
“Cảm ơn vì đã đợi!”
Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên.
Một chiếc ô tô đang lao tới từ phía sau lọt vào tầm nhìn của chúng tôi. Một chiếc xe cổ điển có thân màu xanh lam, “RAIKA”.
Đó là một chiếc xe mui trần hai chỗ ngồi. Phần mui cứng chạy bằng điện, đồng thời đóng vai trò là nóc xe, đã được đóng lại. Từ cửa sổ ghế lái, một người đàn ông với làn da trắng cùng mái tóc bồng bềnh có phần đỉnh hơi bạc đang nghểnh cổ với khuỷu tay thõng ra. Người
có bộ đồ màu đỏ thẫm và tính cách phù phiếm rất ăn ý với nhau là—
“Một quý ông phải xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi.”
Cấp dưới của tôi, Chris Redgrave.
"Giám đốc! Chúng ta có sẵn sàng để đi không?!”
"Cậu đến muộn. Tôi sẽ thuyết giáo cho cậu sau. Giờ thì cứ im lặng và làm việc của mình đi.”
“Oái. Cậu vẫn khó ở như mọi khi nhỉ!”
Chris chưa kịp nói xong, tôi đã lại nhảy ra ngoài để né một viên đạn. Wallace để ý đến RAIKA và bị khiêu khích.
"Tiếp viện sao?! Qua đây nếu ngươi dám! Ta sẽ biến ngươi thành một cái tổ ong!
RAIKA trở thành mục tiêu mới của Juggling Gun.
“Ối!”
Chris bẻ lái để tránh đạn khiến cho RAIKA đánh võng từ bên này sang bên kia.
"Nguy hiểm đấy! Ê, tên khốn kia! Ngươi không thấy rằn chiếc xe yêu quý của ta gần như đã bị ngươi làm thủng rồi sao!
Chris nhoài người ra ngoài cửa sổ và chửi rủa.
“Chris, nhanh lên đi! Đồ rùa bò.
“Ừ ừ. Wendy, nghe thấy sếp nói gì chưa!
Khi Chris lùi lại vào xe, mui cứng của RAIKA mở ra và để lộ một người phụ nữ đang ngồi ở ghế hành khách.
Cô ấy mặc một bộ vest và quần dài màu xám nhạt, có cài cúc màu hồng và đeo cà vạt. Khi cô ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mái tóc đen được buộc bằng một chiếc dây buộc tóc của cô ấy tung bay trong gió.
Đó là Wendy Satou.
Trên tay cô là một chiếc va li.
"Ê này! Wendy, cởi giày ra!”
Đôi mắt của Chris, được trang trí bằng hàng mi dài, mở to. Ánh nhìn sắc bén trong đôi mắt đen của Wendy đã tự nói lên điều đó.
“Đây không phải là lúc cho việc đó đâu, đồ ngốc! Lái xe nhanh hơn đi!"
Chris tăng tốc sau khi cay đắng tặc lưỡi, rồi giật mạnh tay lái để đưa ô tô của mình đến gần đoàn tàu chở hàng hơn.
Wendy thực hiện một cú ném xa bằng đà của toàn bộ cơ thể.
"Giám đốc! Nhận lấy này!"
“Cái quái gì vậy?! Đừng can thiệp nữa!”
Wallace nhắm và bắn một loạt đạn vào RAIKA.
“Ối!”
Lần này, để tránh bị bắn, anh ta nhanh chóng đạp phanh. Sự giảm tốc tức thì khiến RAIKA biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi ngay lập tức.
Tuy nhiên, chiếc va li mà Wendy ném về phía trước vẫn lơ lửng trong không trung.
“Chậc!”
Chuỗi sự kiện tiếp theo xảy ra trong nháy mắt.
Juggling Gun của Wallace chĩa họng súng vào chiếc cặp và bắn một loạt đạn. Một số phát bắn trúng mục tiêu và nảy ra, làm nổ ổ khóa.
Giữa lúc đó, tôi thò tay vào túi rồi rút lá bài ra.
"Play-"
Cái va li bị bung ra giữa không trung. Từ bên trong, những tờ giấy có kích thước bằng lòng bàn tay tôi bung ra.
“Ti-tiền ư?!”
Wallace hét lên một cách chói tai như một kẻ ngốc.Chính xác thì đó là tiền giấy của nước ta. Một vài trong số chúng dường như đã bị xé nát bởi súng đạn, nhưng hầu hết chúng vẫn còn nguyên vẹn.
“‘Never No Dollars’!”
Ngay khi tôi hô lên, giống như Wallace đã làm trước đây, lá bài của tôi biến mất trong một tia sáng rực rỡ tương tự như pháo hoa. Sau đó, năng lượng xung quanh chúng tôi biến thành những vệt sáng xoay tròn quanh tôi.
"Tại sao ngươi lại ngạc nhiên thế? Đây không thể là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy tiền được.”
Tôi cười toe toét với vẻ mỉa mai.
Tôi đẩy cả hai tay về phía trước, xòe các ngón tay ra. Lòng bàn tay tôi dần dần ấm lên.
Như thể rỉ ra từ cơ thể của chính tôi, biểu tượng Rô của một bộ bài Tây xuất hiện ở đó.
Cùng lúc đó, một dạng năng lượng nào đó quấn quanh bàn tay tôi bắt đầu từ cổ tay đến đầu ngón tay. Nó ấm áp, nhưng đồng thời lạnh lẽo. Nó giống như sức mạnh của chính cuộc sống vậy.
Cuối cùng có thứ gì đó xuất hiện ở mặt sau của một số ngón tay tôi. Chúng là những chiếc nhẫn tượng trưng cho phẩm giá chỉ phù hợp với tôi.
Tôi liếc nhìn chúng một lúc rồi ngẩng đầu lên.
Nắm lấy viền chiếc găng tay tôi đang đeo,
Tôi thọc sâu đầu ngón tay vào lớp da rồi cố gắng tập trung.
Những tờ tiền bay lơ lửng trong không khí tụ lại quanh tôi, rung rinh.
“Này, Wallace. Ngươi đang làm bộ mặt ngu ngốc đấy.”
Tôi nói với Wallace.
“Ngươi đang làm cái quái gì mà vứt bỏ nhiều tiền thế này?! Thật là lãng phí!”
“Pfft—hahaha.”
Lo lắng về tiền bạc khi phải đối mặt với sức mạnh của mình, thật là một gã ngu ngốc và đáng thương.
“Đừng có bất ngờ thế, chúng chỉ là tiền lẻ thôi.”
Lá 7 Rô "Never No Dollars".
Nó có khả năng biến tiền mặt trong tầm tay thành bất cứ thứ gì có giá trị tương đương. Số tiền mà Wendy ném vào tôi đều đến từ tiền của chính tôi. Có lẽ bị xúc phạm bởi những lời chế nhạo không kiềm chế được, Wallace lặng lẽ chĩa súng vào tôi trong khi cau mày giận dữ.
“……Ồ, ngươi có gan đấy. Thôi được rồi. Ta sẽ chấp hết mấy trò rẻ tiền của ngươi. Hãy so sánh và tận mắt chứng kiến rồi than thở về địa vị thấp kém của ngươi đi.”
Không bỏ sót một tờ nào, những tờ tiền bay phấp phới xung quanh tôi tụ lại trong lòng bàn tay. Khi vòng xoáy tiền giấy tắt đi, một tia sáng lóe lên.
Bước lùi lại, tôi thủ thế.
Thứ được hiện thực hóa tiếp theo là thép mật độ cao. Sức nặng của khẩu súng đè lên tay và toàn bộ cơ thể tôi. Trên tay tôi xuất hiện một khẩu súng máy nhiều nòng xoay, thường được gọi là súng gatling.
“C-c-c-cá-……cái quái gì vậy?!”
Wallace rõ ràng rất hoang mang.
“Hãy nhớ lấy điều này, đồ ăn mày…”
Tay trái của tôi cầm tay cầm đỡ trọng lượng của toàn bộ khẩu súng, trong khi tay phải của tôi hướng nó lên trời. Thứ tôi triệu hồi là một khẩu súng hạng nặng được thiết kế riêng cho tôi. Mặc dù kích thước cơ thể và quy mô vũ khí có vẻ không phù hợp nhưng nó vẫn vừa vặn với tay cầm của tôi một cách hoàn hảo.
Một bức phù điêu hình sư tử được chạm khắc ở đầu sáu nòng của khẩu súng gatling tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Tôi bóp cò và nòng súng bắt đầu quay, tốc độ của nó tăng lên nhanh chóng.
“…….Mọi thứ đều phải cúi đầu trước tiền của ta.”
Có lẽ vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên Wallace không kịp phản ứng. Hắn ta trở nên sợ hãi trước khẩu súng máy của tôi, hay nói đúng hơn là sự thờ ơ lãng phí tiền bạc của tôi.
Tôi nã súng vào hắn ta bất chấp. Tiếng thuốc súng nổ vang lên. Đạn bay ra từ nòng súng xuyên qua với tốc độ khủng khiếp, và những viên đạn có số lượng bằng nhau lần lượt được phóng ra.
“Uh……Uwaaaaaaah!”
Wallace lăn đi trong khi đang run sợ. Ngay tại nơi hắn vừa đứng, một cái lỗ mở ra sau vụ nổ. Nếu nó đánh thẳng vào hắn ta thì toàn bộ cơ thể hắn sẽ bị xé toạc ngay lập tức và các mảnh sẽ bị gió thổi bay cùng với một vệt máu. Tôi bật cười.
“Fuhahahahahaha! Ngươi có thấy sự khác biệt giữa cái này và món đồ chơi nhỏ bé của ngươi không?
“Cái tên ……thằng nhãi khốn kiếp này!”
Wallace treo người bên mép container trong khi chĩa súng vào tôi.
“Ồ.”
Chiếc găng tay của tôi phát sáng và tờ tiền trên tay trái của tôi tan biến.
Đạn của Juggling Gun bị đẩy lùi ngay lập tức. Trong tay tôi có một tấm chắn polycarbonate chống đạn. Juggling Gun có thể phát huy hiệu quả trong những cuộc tấn công bất ngờ hoặc với số lượng lớn đối thủ, nhưng hỏa lực không đáng là bao. Với thứ gì đó chắn được nó, tôi có thể ngăn chặn quỹ đạo của nó một cách dễ dàng chỉ bằng sức mạnh thuần túy.
“Này, này, Wallace. Cứ như thế này thì ngươi sẽ thua đấy. Hãy suy nghĩ hợp lý và bỏ cuộc đi.”
"Câm miệng!"
Wallace tiếp tục tấn công một cách mù quáng.
Vậy là ngươi không quan taam đến lời cảnh báo của ta, hử. Vậy thì cố gắng đừng chết nhé.”
Thấy có sơ hở, tôi đổi một ít tiền mặt và lắp đạn mới, ném tấm chắn chống đạn sang một bên, rồi lại bắt đầu khai hỏa khẩu gatling.
Wallace nhảy ra khỏi nơi ẩn náu, duy trì khoảng cách khi bỏ chạy và trốn sau phía đối diện của container.
X-Playing Cards không chỉ ban cho người chơi tương thích một khả năng nhất định mà còn tăng cường khả năng thể chất của họ, cho phép họ có thể làm được những động tác như vậy. Bây giờ tôi đang đuổi theo hắn ta bằng súng của tôi.
"Quản lý! Đây không phải lúc để đùa giỡn đâu!”
“Chúng ta sẽ vào thành phố trong vài phút nữa! Nhanh lên!"
Từ chiếc RAIKA, bằng cách nào đó đã đuổi kịp và chạy cạnh chúng tôi, Chris và Wendy hét lên với tôi.
Không sao nếu nó đến từ Wendy, nhưng bị Chris, người coi nhẹ công việc của mình và luôn làm phiền, chỉ trích tôi, đã khiến tôi cảm thấy sai lầm.
Hãy giải quyết vấn đề này.
“Vijay!”
Ngay khi tôi hét lên, với tốc độ khủng khiếp, một thứ gì đó khổng lồ di chuyển từ phía trước ra phía sau của một toa tàu được cho là không người lái. Wallace chắc hẳn cũng đã nhận ra điều đó, vì mắt hắn ta dán chặt vào nó một lúc.
Trước khi kịp làm bất cứ điều gì, dây leo đã mọc ra từ phía sau Wallace để tóm lấy hắn ta. Với những chuyển động nhanh như rắn, chúng quấn quanh chân Wallace.
“Oái! Cái quái gì vậy? C-Cây sao?”
Những bông hoa bìm bìm nhỏ xíu màu tím bắt đầu nở rộ.
“Convolvulus althaeoides…”
Một giọng nói phát ra từ đâu đó.
“Một trong nhiều giống Convolvulus. Ta đã sử dụng 'Green Green' để khiến nó phát triển và sau đó nó sẽ nghe lệnh của ta ”.
Từ đằng sau chiếc container cạnh Wallace, một người đàn ông với khuôn mặt điềm tĩnh bước ra.
Mặc dù anh ta đang bị gió mạnh của một đoàn tàu đang di chuyển đánh trúng, nhưng những cơn gió dường như thổi nhẹ nhàng hơn xung quanh anh ấy, và mái tóc hơi dài đối với một người đàn ông của anh ta chỉ đơn giản đanh nhẹ nhàng tung bay.
“Này, dùng hoa quyến rũ người khác và nói năng tự mãn như thế là việc của tôi mà!”
Chris, người vẫn đang đuổi kịp tốc độ của chúng tôi, lớn tiếng phản đối.
“Tự mãn, ……anh đang nói về cái gì vậy?”
Trong khi hỏi như vậy, anh ta liếc nhìn Chris với đôi mắt trông giống như mặt hồ tĩnh lặng. Câu hỏi không có ý mỉa mai hay ẩn ý gì cả. Con người anh ấy chính là như vậy.
Ngoài bộ vest ba mảnh màu xanh nhạt mà Vijay mặc, anh còn đeo găng tay da màu hoa oải hương đậm. Có hình một chiếc cỏ ba lá trên cổ tay anh ấy.
Có nghĩa là người này cũng là một Player khác.
Chris lặp lại những gì anh ấy nói.
“Tôi đã nói rồi, cậu đã sử dụng hoa quá mức cần thiết đấy! Lẽ ra cậu nên hiểu điều đó mà không cần tôi phải giải thích chứ!
Vijay nghiêng đầu với vẻ mặt vô cảm.
“Nói dùng hoa là tự mãn thì thật không công bằng với những người chỉ yêu thích cây hạt kín. Đúng là Cryptocarps đẹp thật đấy. Tuy nhiên, từ góc độ khoa học, gọi chúng là hoa là sai lầm—”
“Chris! Tôi đã nói đi nói lại với cậu rồi! Đừng đào quá sâu vào những gì Vijay nói!
Lần này tôi là người hét vào mặt anh ta.
“Ta không muốn bị thực vật bắt được như thế này đâu!!”
Một số khẩu súng xuất hiện và xoay quanh Wallace, chuyển mục tiêu sang đám dây leo. Khi chúng nổ súng liên tục, dây leo bị xé toạc và bay màu ngay lập tức. Không còn sự trói buộc nào nữa, sẽ thật tốt nếu chúng giữ hắn lâu hơn một chút.
Hắn ta dẫm mạnh lên thùng container để nhảy về phía trước.
Ngay cả khi có sự trợ giúp của quán tính, nếu bạn nhảy giữa những cơn gió mạnh này, cơ thể bạn sẽ bay hết về phía sau tàu. Cuối cùng thì Wallace đã ở ngay trước mặt tôi.
“Tch—!!”
Đến khi hắn ta nhận ra thì đã quá muộn rồi
Tôi đá vào ngực Wallace, đồng thời sử dụng những tờ tiền kẹp trong túi tạo ra một khẩu súng nhỏ. Để giữ hắn ta ở đúng vị trí, tôi nắm lấy cà vạt của hắn và kéo nó lên. Sau đó tôi dí súng vào đầu hắn.
Tôi cảm thấy Juggling Gun đang dí sát sau lưng, nhưng tôi vẫn tiếp tục mà không hề nhúc nhích một chút nào.
“Chúng ta thử nhé? Hoặc là ta chết, hoặc là ngươi chết.”
Khi tôi nghiêng người về phía Wallace, tôi nhìn thẳng vào mắt hắn ta và nói. Không chần chừ nhiều, tôi hỏi chất vấn hắnbằng giọng điệu nghiêm túc.
Tôi đã từng ở trong tình huống này trước đây. Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là làm cho chúng hiểu rằng không có chỗ cho sự thỏa hiệp và thương lượng. Tôi phải thật nghiêm túc và kiên quyết.
Sau đó, tôi quan sát ánh sáng tràn đầy năng lượng trong đôi mắt xanh của Wallace mờ dần. Bản thân hắn có thể không nhận thức được điều đó, nhưng đó là màu sắc của sự thất bại.
Hắn ta đã đạt đến giới hạn rồi.
“Kết thúc buổi diễn.”
Không thèm trả lời, Wallace đưa tay về phía trước. Cùng lúc găng tay của hắn biến mất, lá 6 bích xuất hiện trên tay hắn. Khi tôi kiểm tra sau lưng, những khẩu súng cũng đã biến mất mặc dù trước đó chúng chỉ lơ lửng ở đó một lúc.
“Uhuhu……….ngươi định làm gì với ta đây. Giao cho cảnh sát à? Hãy để ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không nói gì cả, cũng không có gì để nói ”.
Nhìn thấy Wallace đang cố gắng gồng mình thể hiện, tôi không thể không mỉm cười. Tôi dùng ngón tay giật lấy lá bài của Wallace từ tay hắn.
"Chết tiệt…..! Lá bài của ta…..!"
Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Wallace, khiến hắn bắt đầu chà nó trong cơn quẫn trí. Một lần nữa khuôn mặt đó hài đến mức khiến tôi phải cố gắng để nhịn cười.
“Bọn ta không quan tâm đến tiền sử phạm tội của ngươi. Thật không may, vì vai trò của ngươi, bọn ta phải giao nộp ngươi cho cảnh sát."
"…..Tức là sao."
“Để thuận tiện cho chúng ta, ta vẫn còn vài câu hỏi muốn hỏi ngươi. Ngươi thấy đấy, Wallace. Những người trên phố nói rằng dù khách hàng là ai, chỉ cần có tiền, thì ngươi sẽ sẵn sàng làm người môi giới trong bất kỳ hình thức giao dịch nào ”.
Trong khi quan sát lá 6 bích trên đầu ngón tay, tôi xoay nó một vòng.
“N…Ngươi đang nói về cái gì vậy? Các ngươi đang theo đuổi 'X-Playing Cards' phải không. Đúng, lá bài đó là của ta…..nhưng không, ngoài lá 6 bích ra thì ta không biết gì nữa.”
“Kuhaha,”
Buồn cười đến mức lần này không nhịn được, tôi bật cười khanh khách.
“Ngươi có thể là một tên môi giới vô đạo đức, nhưng vẫn có niềm kiêu hãnh của một doanh nhân. Việc bảo vệ khách hàng của ngươi có lợi gì sao?”
Tôi nhấc chân lên và giẫm lên vai Wallace, vặn chặt đế giày da của mình hết sức có thể.
Một tiếng kêu lặng lẽ phát ra từ hắn ta.
“Đừng có giả ngu nữa. Rốt cuộc ngươi nghĩ ta là ai?”
Tôi tiếp tục mỉm cười. Wallace nhăn mặt vì đau đớn.
Thôi sao cũng được. Từ đây trở đi bọn ta sẽ giải ngươi về nơi mà ngươi thuộc về. Những gì xảy ra sau đó nằm ngoài thẩm quyền của ta. Tốt hơn hết là ngươi nên ước rằng mình sẽ được còn toàn mạng trở về.”
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Vijay đã đứng sau lưng, tay đặt lên vai tôi. Có lẽ anh ấy muốn bảo tôi dừng lại, nhưng tôi biết điều đó rồi. Tôi không kém đến mức bị cấp dưới mắng mỏ. Tôi chỉ đang vui vẻ một chút thôi.
Tôi đứng dậy, chỉnh lại cổ áo. Hai chiếc nhẫn vàng được ngậm trong miệng hai con sư tử, họa tiết trang trí trên ngực tôi, vang lên khe khẽ.
“Vijay, đi đưa Wallace về trụ sở. Vì anh là người mới và có thể chưa quen với các bước nên trước tiên hãy liên hệ với Bernard để xác nhận quy trình.”
"Hiểu rồi."
Vijay chỉ mới trở thành cấp dưới của tôi gần đây. Tôi bận rộn ngay sau khi được giao quản lý một cửa hàng chi nhánh nên chúng tôi không có ai để chỉ dạy cho anh ấy. Nói thẳng ra thì, anh ấy vốn đã đàng hoàng rồi nên được đánh giá cao hơn Chris. Anh ấy dường như cũng đã nhanh chóng hòa hợp với Wendy.
“Chris và Wendy sẽ dọn dẹp hiện trường. Tôi sẽ liên hệ với trụ sở chính và cảnh sát để giữ bí mật chuyện này.”
"Đã hiểu."
Với một cái gật đầu nhỏ, Vijay kích hoạt Green Green và để dây leo trói tay Wallace ra sau lưng.
Vijay cúi chào nhẹ.
“Vậy thì hẹn gặp lại ở văn phòng chi nhánh nhé, quản lý.”
“…..Chỉ cần Leo là được. Chúng ta đâu phải người lạ hay gì. Cậu không cần phải quá trang trọng đâu.”
“Được rồi, Leo.”
Vijay dường như nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, nhưng có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi.
Từ trên nóc container nhìn xuống, tôi thấy Chris và Wendy vẫn đang ở trên chiếc RAIKA đuổi kịp chúng tôi. Họ dừng lại khi sắp đâm vào tàu.
Chris chỉ vào chân tôi và ra hiệu như muốn nói: “Hãy phủi bụi đi”.
Tôi khịt mũi, phớt lờ cậu ta và nhảy vào RAIKA. Chris hét lên.
"Thôi nào! Tha cho tôi đi mà!”
Vì RAIKA không có ghế sau nên tôi đáp xuống cốp xe.
Chris liếc nhìn tôi qua vai cậu ấy và thở dài.
“Đây là lý do tại sao tôi ghét trẻ con, mới mười ba tuổi đầu đã không nghe lời người lớn rồi.”
“Im đi, cậu cũng vẫn còn là trẻ vị thành niên phải không.”
“Ừm, nhân tiện, đây là xe hai chỗ, vậy Leo sẽ ngồi ở đâu?”
Wendy nói sau khi đột nhiên nhớ ra rằng tôi là cấp trên của họ. Tôi định bảo cô ấy tránh sang một bên, nhưng mà.
“Ở đây ổn rồi.”
Tôi nhét chân vào giữa các ghế và tựa khuỷu tay lên đầu gối. Khi tôi nhắc nhở mình kết thúc vở kịch, chiếc găng tay biến mất không dấu vết và biến trở lại thành một lá bài. Cứ như thế, tôi lại cất nó đi.
“Ngồi đó không phải hơi bị nguy hiểm sao? Điều đó thực sự ổn chứ?”
“Đừng lo lắng về điều đó. Nếu tôi mất thăng bằng, tôi sẽ túm lấy lông mi của Chris.”
Nếu cậu làm vậy, chẳng phải mí mắt của tôi sẽ bị rách mất sao? Thay vào đó tôi muốn cậu nắm lấy tóc tôi hơn.”
Cứ thế, RAIKA tiếp tục lên đường đến bang Spada.
Tên tôi là Leo Constantine Pinochle. Tôi là con trai của chủ tịch “Pinochle”, một công ty sản xuất ô tô có lịch sử lâu đời, đồng thời là người thừa kế của gia đình Pinochle danh giá.
Tôi cũng là giám đốc văn phòng chi nhánh Pinochle's Old Maid—và là thủ lĩnh của "High Card".
♠️♥️♦️♣️