"AHHHH…”
Tôi sợ hãi bật dậy lao ra khỏi giường.
Các lính canh bên ngoài căn phòng đột nhiên
xuất hiện, bọn họ vừa ngăn cản tôi vừa nói: “Chuyện gì vậy thưa công chúa?”, “Làm ơn hãy chú ý đến sức khỏe của người….”. Chết tiệt, đây không phải là lúc hỏi han.
“Cha ta đâu?”
“Vương tế đang trên đường tới gặp Nữ hoàng….”
Tình huống tệ nhất đây rồi.
“Dừng lại ngay, không được để cha ta lên xe ngựa”
"Mẹ ta – Nữ hoàng, bà ấy không ở ở trong cung. Vì vậy ngay lập tức dừng xe cha ta lại."
Mặc dù là hầu gái trưởng của công chúa nhưng cô ấy không thể biết được lịch trình chi tiết của Nữ hoàng, hơn nữa, cô ấy cũng là người ở bên cạnh tôi khi tôi ngất xỉu.
Tôi nhìn xuống cửa sổ, xa xa là hình dáng quen thuộc của cha. Có vẻ người đang chuẩn bị khởi hành.
Nếu nó xảy ra đung như trong game, cha tôi sẽ lên xe ngựa để thông báo cho mẹ về năng lực của tôi.
"Cha…”
Tôi cố hết sức hét lên, hình như cha đã nghe thấy, ông chợt chững lại và vẫy tay về phía tôi.
Tôi đã sai. Lẽ ra tôi không nên để cha đi. Cha sẽ không lên chiếc xe đó nếu tôi nói với ông. Lúc thế này, tôi thật giống một đứa trẻ chỉ biết nổi giận vô cớ.
Ngay lập tức tôi nhảy lên bục cửa sổ. Nhìn thấy hành động bất ngờ của tôi, cha hoảng sợ quay lại.
Thật không hổ danh phòng của trùm
cuối phản diện, cửa sổ của căn phòng cao hơn bất kì ngôi nhà bình thường nào khác. Nó không thành vấn đề đối với Pride – trưởng thành, nhưng nếu một đứa trẻ 8 tuổi nhảy khỏi đây, kết quả nhận được có lẽ không chỉ là một vết thương đơn giản. Nhưng….
"Công chúa, làm ơn hãy dừng lại…”
"Đừng lại đây! Nếu ngươi dám đến gần, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!!!"
Tôi ích kỷ la hét, cô ấy đã cố ngăn cản tôi khi tôi hiên ngang đứng bên rìa cửa sổ. Nếu tôi sẩy chân, chắc chắn sẽ đi đời.
Dù vậy, tôi không thể dừng lại khi nghĩ đến những việc sắp xảy ra với cha. Một cơn gió mạnh thổi tới, những lọn tóc bồng bềnh bao phủ khắp khuôn mặt khiến tôi khó thở.
Nhưng cuối cùng tôi cũng có thể thấy cha – người đang đứng ở phía dưới.
”Dừng lại ngay, Pride!!!”
Tốt cuối cùng thì cha đã chú ý đến bên này.
Tôi sẽ không thất bại. Bám chặt vào trụ cửa sổ, hít một hơi thật sâu, tôi hét lên:
“Cha, người không được lên cỗ xe đó. Một bên bánh xe đã bị hỏng. Cha sẽ gặp tai nạn nếu đi nó đấy!!!"
Từ khoảng cách xa, tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ bàng hoàng của ông.
Đây là lần thứ ba, tôi chứng kiến vẻ mặt này.
Sau hành động bộc phát của mình, tôi bất cẩn ngã xuống, trong phút chốc, một bàn tay vững chắc đã tiếp được tôi. Có vẻ như đó là đôi bàn tay của một hiệp sĩ – một trong số những người lính canh gần đó, anh ta đã mang tôi về phòng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh nhưng tôi vẫn kịp nghe thấy giọng nói của cha:
“Ngay lập tức kiểm tra xe cho ta!”
Lạy Chúa. Con thật sự biết ơn ngài.
Trong game, sau khi xác nhận Pride vẫn ổn, Vương tế đã lên đường thông báo cho Nữ hoàng về khả năng tiên đoán của Pride. Một bên bánh xe bị hỏng khiến Vương tế gặp tai nạn và bị thương nặng. Ông đã cố cầm cự cho đến khi gặp được Nữ hoàng và báo cáo về khả năng tiên đoán của Pride trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Ngoài ra, Pride trong game cũng không dự đoán được tai nạn của Vương tế. Nhưng với những ký ức từ kiếp trước, tôi đã giúp cha tránh thoát khỏi tai nạn.
Thật mừng vì cha vẫn còn sống.
Vị Hiệp sĩ đỡ tôi đã buông tôi ra khi cảm thấy tôi không chống cự nữa. Khi tôi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có một giọng nói lạ vang lên trong căn phòng. Tôi nhìn
quanh và nhận ra chủ nhân của giọng nói đó chính là cô hầu gái đã cố ngăn cản tôi. Cô ấy đang quỳ trên sàn.
Những người hầu khác ở trong phòng, vẻ mặt của họ đều tái nhợt. Chỉ có người Hiệp sĩ đã đỡ tôi liên tục nói: “Điện hạ người có sao không?”. Trước khi tôi kịp trả lời, một người hầu gái khác vội quỳ xuống, run sợ: “Cầu xin công chúa thứ lỗi, người hầu kia, cô ấy không có nơi nào để đi vậy nên…..”
Cô ấy liên tục quỳ lạy, toàn thân run lên vì sợ hãi, tiếp tục cầu xin sự tha thứ.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, có vẻ mọi thứ đang ngoài tầm kiểm soát.
Bất kể tôi nói đi nói lại bao nhiêu lần thì tôi – Đệ nhất công chúa, trước khi lấy lại ký ức kiếp trước là một công chúa ích kỷ và độc ác. Người hầu gái trẻ kia chỉ mới lúc trước thôi, tôi đã hét vào mặt cô ấy:
["Đừng lại đây! Nếu ngươi dám đến gần, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!!!"]
Thật may là vị hiệp sĩ kia đã cứu tôi kịp thời.
Nhưng đối với tất cả các người hầu, chỉ tưởng tượng đến đủ mọi hình phạt thôi cũng khiến họ run rẩy.
Tôi đã làm cô ấy sợ….
Lại một lần nữa, tính ích kỷ của tôi mang lại đau khổ cho người khác.
Sau cùng thì…
Càng nghĩ về hậu quả có thể xáy ra, những người hầu lại càng sợ hãi. Ngay cả người Hiệp sĩ đã cứu tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý gánh chịu trừng phạt. Bởi vì tôi chính là Đệ nhất công chúa, con gái của Nữ hoàng và Vương tế.
“Tôi xin lỗi..”
Tất cả những cảm xúc chất chứa bên trong tôi dường như đang mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì. Chỉ cần nghĩ đến nó, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi.
Các Hiệp sĩ, người hầu có vẻ bối rối khi thấy tôi như vậy.
Lúc này, cha đã quay lại, ông vội lao đến chỗ tôi – người đang khóc một mình....
Từ tận đáy lòng, tôi gửi lời xin lỗi đến các bạn, những người hầu và hiệp sĩ mà tôi đã làm phiền.
Nhờ có những ký ức 18 năm ở kiếp trước, tôi sâu sắc nhận ra rằng quyền lực có thể mang lại nỗi đau cho người khác lớn đến nhường nào.
Từ giờ cho đến 10 năm nữa, tôi nhất định sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này.
Bởi vì tôi chính là Đệ nhất công chúa của Vương quốc này.