Tôi xoay chìa khóa, mở cánh cửa nhà.
[Anh về rồi.]
Tôi nói và bước vào phòng, một cảm giác mọi thứ thật quá lạ lẫm.
Trong phòng tối om, tất cả đèn điện đều đã tắt hết.
Và cũng không có ai đáp lại lời nói của tôi.
[À…đúng rồi.]
Tôi cởi giầy ra, đi vào bên trong phòng ngủ và bật điện lên.
Ngồi xuống giường, tôi hít sâu một hơi.
[Sayu đã không còn ở đây.]
Nghĩ đến việc chỉ có một mình mà vẫn nói ra thành lời như vậy, tôi bật cười.
Tôi cười và đứng bật dậy.
[Ừ…vẫn luôn là như này mà.]
Vừa lẩm bẩm tôi vừa bứt rứt đi vòng quanh chiếc bàn nhỏ đặt giữa phòng.
Căn phòng mà tôi đã sống suốt nhiều năm, giờ đây lại có cảm giác như không phải phòng của mình.
Tôi đi vòng vòng trong phòng.
[Haha…]
Tôi ngồi bệt xuống.
[Căn phòng này rộng ghê nhỉ…]
Tôi lớn tiếng một mình, lời nói ấy như bị nuốt chửng vào bầu không khí lặng thinh.
Căn phòng mà trước đây tôi vẫn thấy hẹp, giờ cảm giác như đã rộng hơn.
Tôi kinh ngạc khi nhận ra sự vắng bóng của Sayu đã tác động đến tâm lý của tôi nhiều đến nhường nào.
Vốn dĩ đã là như này mà.
Tôi lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Tôi đã không biết rằng việc đưa những tiêu chuẩn trở về như cũ sau khi đã một lần thay đổi, lại khó đến mức này.
Tôi ngồi ngẩn ngơ trên sàn nhà…suốt một lúc lâu.
Cho đến khi tự bắt bản thân phải đi tắm rửa hoặc ít nhất là thay đồ…tôi mới bắt đầu nặng nhọc nhấc người đứng dậy, mở tủ quần áo ra.
Và lại một lần nữa, tôi cảm thấy lạ lẫm.
Một góc mà mọi khi vẫn có quần áo của Sayu gấp ngay ngắn để ở đấy, giờ đây chỉ còn lại cảm giác hiu quạnh.
Trong thời gian dài sống cùng nhau, đồ đạc ít ỏi ban đầu của Sayu đã dần tăng lên từng chút, rồi cuối cùng lại biến mất, để lại sự trống trải.
Nhưng lập tức tôi nhận ra rằng không phải tất cả đều biến mất đến sạch sẽ.
[…?]
Ở vị trí từng là chỗ để quần áo của Sayu đã được dọn dẹp gần như hoàn toàn, có một chiếc áo cộc tay được gấp ngay ngắn.
Có lẽ đó là chiếc áo mà Sayu vẫn luôn mặc lúc đi ngủ.
Chiếc áo trong bộ đồ đầu tiên mà tôi mua cho Sayu.
[Bỏ quên cái này à…?]
Dù nói vậy nhưng tôi cũng cảm thấy việc mang theo tất cả những cái khác mà lại để quên duy nhất cái này, cũng có gì đó kì cục.
Tôi cầm chiếc áo lên, bỗng có gì đó rơi ra.
Là một tờ giấy nhỏ.
Không suy nghĩ gì, tôi lập tức nhặt tờ giấy ấy lên.
Trên đó có dòng chữ giống chữ của Sayu.
“Đây là mùi của em. Anh đừng quên nhé.”
Đọc dòng chữ đó, nếu là mọi khi thì tôi đã suy nghĩ lung tung đủ thứ, nhưng lần này lập tức tôi đưa chiếc áo lên mũi.
[Ha…]
Tôi bật cười.
[Mùi này…là mùi nước giặt mọi khi mà.]
Cảm thấy thật ngớ ngẩn.
Tôi lắc lắc bàn tay đang cầm chiếc áo.
Mùi tỏa ra từ chiếc áo hoàn toàn giống hệt mùi trên áo tôi đang mặc.
Ấy vậy mà, trong tâm trí tôi lại lần lượt hiện lên những nụ cười của Sayu.
[Tại sao chứ…]
Tôi lẩm bẩm như rên rỉ, rồi liền đi về phía bếp. Lấy nồi ra đong nước, rồi bật bếp ga lên.
Trong lúc đợi nước sôi, trong đầu tôi lại tiếp tục hiện lên những cuộc trò chuyện vu vơ cùng Sayu, hay những biểu cảm thường ngày của em.
Đến khi nước bắt đầu nóng, tôi lấy miso từ trong tủ lạnh ra và bỏ vào nồi.
Sau khi hoàn thành nồi miso không có thêm bất kì thứ nhân gì, tôi dùng muôi múc lên và đưa vào miệng.
“Canh miso ngon không?”
Câu nói của Sayu trong ngày đầu tiên, vang lên trong đầu tôi.
[Haha…]
Trong khoảnh khắc, tôi thấy mắt mình nhòe đi.
[…Chẳng ngon gì cả…]
Tôi ngồi khuỵu xuống, hai vai rung lên.
Canh miso mà tôi vừa nấu, vô cùng mặn, và cay đắng hơn rất nhiều, so với canh miso mà trước đây tôi đã từng được ăn không biết bao nhiêu lần.
[Canh miso của em…thực sự rất ngon…]
Khi nói ra câu này, nước mắt tôi cũng bắt đầu trào ra.
Sayu, đã không còn ở đây. Em ấy đã bước đi trên con đường của riêng mình.
Chính vì vậy, tôi cũng phải, tiếp tục một mình bước đi.
[Chính anh, mới là người không ổn…]
Đau buồn, cô đơn, cay đắng…
Cơ thể nóng như lửa, tôi chỉ biết run lên.
[Anh không làm được rồi, hoàn toàn không thể…]
Hình bóng của Sayu, không hề có dấu hiệu sẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Căn phòng không còn Sayu, trở nên quá rộng để sống một mình, và cảm giác về sự tồn tại của Sayu, còn mạnh mẽ hơn cả khi em ấy còn ở đây.
Sự tồn tại của Sayu đã chiếm một phần lớn như nào trong cuộc sống của tôi, đến khi em ấy không còn ở đây, cuối cùng tôi cũng đã thực sự hiểu được.
[Đáng ra không phải như này mà…]
Lời nói bỗng tự ý trào ra từ cổ họng.
Gặp gỡ Sayu, biết chuyện của em ấy, để rồi muốn đưa em ấy về với cuộc sống cũ.
Vì mục tiêu duy nhất ấy, tôi và Sayu đều đã cố gắng, thế và đã có được kết quả như mong đợi.
Nếu kết quả là sai lầm, là thất bại, thì có phải đau khổ tôi cũng chấp nhận. Vì đó là cái giá phải trả.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Chắc chắn tôi và Sayu đã có được kết quả tốt nhất.
Đã dùng hết khả năng để đi đến vạch đích như mong đợi… Ấy vậy mà vẫn đau khổ như này, rốt cuộc tôi phải làm sao mới được.
Có lẽ nào khi tiễn tôi ở sân bay, Sayu cũng đã ôm trong lòng nỗi buồn như muốn gào thét đến mức này.
Vậy mà em ấy vẫn tươi cười vẫy tay tiễn tôi.
Nếu vậy thì.
[Chính anh…mới là trẻ con à…]
Trước mặt Sayu thì ra vẻ người lớn, nhưng ngay khi chỉ còn lại một mình, đã lập tức khóc lóc một cách thảm hại. Thật đáng xấu hổ.
Căn nhà không có Sayu, hiu quạnh và điên rồ đến dữ dội…”như vốn dĩ đã vậy”.
Khóc rên rỉ không ngừng, cơ thể dần kiệt sức, tôi lảo đảo đi về giường, rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
*
[Nè, Yoshida-san.]
[Gì vậy?]
[Anh phải chịu khó tự nấu cơm đấy nhé.]
[…Cái đó thì…anh cũng không chắc. Anh cũng định là thế…nhưng lại cảm giác là mình không làm được.]
[Hừ hừ, vậy à. Đừng có ngủ quên, phải dậy đúng giờ để đi làm đấy nhé.]
[Cài này cũng…không chắc nữa. Tại mọi ngày vẫn được em gọi dậy mà.]
[Không được. Chỉ có một mình anh cũng phải sống tốt. Vì một mình em cũng sẽ cố gắng.]
[Em vẫn có cả mẹ và anh trai mà. Không phải một mình.]
[Cũng phải. Nhưng nếu vậy thì, Yoshida-san cũng không một mình.]
[Hử?]
[…Anh có em mà. Dù không bên cạnh…nhưng em vẫn ở đó cùng anh.]
[…Vậy à.]
[Ừm.]
[Vậy thì…nhất định anh sẽ ổn.]
[Đúng rồi. Em cũng thế, nhất định sẽ ổn.]
[Vậy à…thế thôi nhé.]
[Ừm…hẹn gặp lại.]
[Ừ…hẹn gặp lại.]
*
Chuông báo thức kêu, tôi tỉnh giấc.
Ngồi dậy, nhìn quanh phòng, không có chiếc chăn mọi khi vẫn trải dưới sàn, những âm thanh thường ngày cũng không.
[…Vậy à. Đúng rồi.]
Lẩm bẩm rồi tôi đứng dậy khỏi giường.
Cảm giác như mình đã mơ thấy gì đó.
Ngạc nhiên là lâu rồi mới tỉnh giấc nhờ chuông báo thức, vậy mà tôi vẫn có thể lập tức thức dậy một cách dễ dàng.
Tôi đã đặt chuông báo thức sớm hơn 1 tiếng so với thời gian muốn thức dậy, và báo lại mỗi 5 phút một lần.
Vậy mà lại tỉnh từ ngay tiếng chuông đầu tiên, tôi đứng thẫn thờ giữa phòng, sau đó cầm lấy bao thuốc lá và ra ngoài ban công.
Tiếng “ting” của zippo[note40842] vang vọng khắp khu phố buổi sáng.
Hút một hơi, rồi nhả ra.
Vẫn là hành động như mọi khi, vậy mà trong lòng lại là một cảm giác cô độc kì lạ.
Một mình.
Giờ tôi chỉ còn một mình.
Từng hơi thuốc nhả ra, tôi cảm giác như mình bắt đầu dần đón nhận hiện thực.
Hôm nay thức dậy ở nhà, không biết em ấy…không biết Sayu đang suy nghĩ gì.
Liệu có giống tôi…cũng cảm thấy sự cô đơn.
Nghĩ đến đây, tôi tự cười nhạo bản thân.
[…Ngớ ngẩn.]
Dập tắt điếu thuốc, tôi trở vào bên trong.
[…Làm bữa sáng nào.]
Tôi lẩm bẩm rồi mở cuốn sổ ghi công thức mà Sayu để lại giờ vẫn đang nằm nguyên trên bàn.
Sẽ ổn thôi.
Nhất định, cả tôi, cả Sayu, đều sẽ ổn.
Vuốt tay lên cuốn sổ mà Sayu để lại, tôi thấy cảm giác cô độc dữ dội đêm qua như đã vơi đi ít nhiều.
Nhất định Sayu cũng vậy, từ hôm nay em ấy cũng sẽ bắt đầu tiến bước về phía tương lai của riêng mình.
Nên là, tôi cũng phải.
[Thử xem nào.]
Tôi đứng dậy, tiến đến chỗ tủ lạnh.
Mở cánh cửa tủ lạnh ra, tôi bật cười.
[…Hôm nay ăn chỗ này nhỉ.]
Ở đó có một lượng lớn thức ăn đã nấu sẵn được cất từng trong hộp.
Ngay ngày đầu tiên mà đã như này, tôi không chắc liệu mình có định tự lập hay không đây.
Vừa nghĩ vậy tôi vừa đi tới bồn rửa mặt, nhìn vào gương.
Đưa tay lên cằm, cảm giác thô ráp lởm chởm.
Hằng ngày cạo râu.
Hằng ngày đi làm, kiếm tiền, về nhà.
Ăn, rồi ngủ.
Trước khi gặp Sayu, đó là vòng tuần hoàn gọi là “cuộc sống” của tôi.
[…Haha.]
Cười một mình, tôi cầm máy cạo râu lên.
Mỗi một động tác, lại khiến tôi lần lượt nhớ đến những chuyện với ai đó đã không còn ở cạnh.
Và cảm nhận cuộc sống một mình của tôi, đến là đau đớn.
[…Cố lên nào.]
Tôi lẩm bẩm, rồi ấn công tắc máy cạo râu.
Và như thế, đến hôm sau là kết thúc ba ngày nghỉ phép ngắn ngủi, tôi trở lại với cuộc sống vốn có.
Chỉ cần tiến bước, cuộc sống không có Sayu rồi cũng sẽ trở nên quen thuộc. Vì thực ra cũng chỉ là “trở về như cũ”.
Tôi không phải người bảo hộ của ai đó, mà chỉ là nhân viên bình thường trong một công ty công nghệ.
Dẫu vậy, đôi khi tôi cũng bỗng…cảm thấy sự “trống trải” trong ngôi nhà của mình.
Khi ngồi trong bồn tắm.
Khi giặt quần áo.
Khi thỉnh thoảng tự nấu cơm.
Đôi khi thoáng nhìn thấy…một nụ cười tương tự, tôi lại nhớ về…cô bé nữ sinh ấy.