Trong lòng tôi là một cảm xúc kì lạ đang cuộn trào.
Định hất nước vào mặt mẹ Sayu như một phản xạ, nhưng bằng cách nào đó mà tôi đã kiềm chế được… Từ sau lúc đó, trong lòng tôi như đồng thời tồn tại song song hai thứ cảm xúc.
Sự phẫn nộ đang như sôi sùng sục trong lòng. Và một sự bình tĩnh như phủ lên toàn bộ cảm xúc khác, trấn áp cơn phẫn nỗ.
Tôi chính xác là đang tức giận. Nhưng cũng đang bình tĩnh.
Với cảm xúc đó trong lòng, tôi chậm rãi nói.
[Nếu cha mẹ không thể lựa chọn con cái, thì con cái cũng vậy, không thể lựa chọn cha mẹ.]
Không rõ là vì cơn giận, hay vì lý tính đang trấn áp cơn giận, mà giọng nói của tôi trầm và hơi run.
Việc lựa chọn bản thân có được sinh ra hay không vốn là điều không thể.
Khi người cha và người mẹ đến với nhau, đứa trẻ sẽ được sinh ra bất kể nó có muốn hay không.
Liệu đứa trẻ đó có cần tự chịu trách nhiệm với sinh mệnh của chính mình không?
Tôi nghĩ là không.
Trách nhiệm với sinh mệnh của bản thân. Ai cũng vậy, con người ta chỉ thực sự nhận thức được điều đó khi đã trưởng thành.
Đó tuyệt đối không phải thứ mà một đứa trẻ tâm lý chưa trưởng thành có thể một mình gánh vác.
Dù có thiếu tình yêu thương đến đâu, dù có sống trong hoàn cảnh bất hạnh thế nào…đứa trẻ đó vẫn phải sống.
Ấy vậy mà, trẻ con lại không biết cách để sinh tồn một mình.
Mặc dù không biết cách để sống một mình, Sayu vẫn vùng vẫy, vùng vẫy…để rồi không ngừng chịu tổn thương.
[Dù thế nào đi nữa, cũng chỉ có mình chị…là cha mẹ của Sayu.]
Cảm xúc trong lòng không rõ là phẫn nộ hay là đau thương, vừa kiềm chế tôi vừa vắt ra từng lời.
[Trẻ con…không biết cách sống một mình khi không có cha mẹ bảo hộ.]
Tôi cũng không đủ tự tin liệu mình có thể truyền đạt đúng những gì muốn nói.
Cơn giận, và cả nỗi đau, đang chiếm lấy tâm trí tôi.
Thế nhưng, lời nói vẫn như trào ra khỏi miệng.
Và lúc này, mẹ của Sayu cũng đang tròn mắt lắng nghe tôi nói.
[Nhìn chị khinh miệt Sayu như vậy…khiến tôi, khiến tôi muốn nhận Sayu về. Tôi muốn…tôi muốn thay chị nuôi nấng Sayu.]
Nghe tôi nói vậy, mẹ của Sayu nhíu mày, còn Sayu há miệng bất ngờ.
Đây cũng là lời nói thật tâm của tôi.
Lúc này tôi không nghĩ ra được gì ngoài những lời thật lòng.
[Thế nhưng…]
Cổ họng nóng ran.
Tôi tự lắc đầu một mình.
[Thế nhưng, đó là điều không thể… Như vậy là không đúng đạo lý.]
Tôi dõng dạc nói.
Tôi không thể trở thành cha của Sayu.
[Tôi không có trách nhiệm đó. Không có trách nhiệm…nên cũng không có tư cách.]
Cứu giúp Sayu, hay chịu trách nhiệm cho Sayu…khi em ấy gặp chuyện gì đó, tất cả, đều là vai trò của người có cùng huyết thống.
Chính vì có trách nhiệm, nên sẽ phát sinh nghĩa vụ…
Trong tay tôi, không có bất kì thứ gì trong số đó.
Vào những thời khắc quan trọng, chỉ bằng tình thương…sẽ không đủ để bảo vệ Sayu một cách đúng nghĩa.
Tôi nhẹ nhàng kéo ghế ra.
Di chuyển đến vị trí mà mẹ của Sayu có thể nhìn rõ, tôi quỳ xuống sàn.
[Nhất định phải là chị. Ngoài chị ra, không ai khác…có tư cách…để nuôi dưỡng Sayu. Nên là…]
Và dập đầu.
Cho đến khi chán chạm sát sàn nhà.
Vì đây là…lời thỉnh cầu, tự tận thâm tâm tôi.
[Làm ơn…]
Cơ thể tôi run lên, hơi thở chảy qua cổ họng nóng rát như lửa.
[Làm ơn, xin hãy nuôi nấng Sayu…cho đến khi con bé có thể tự lập.]
Tôi vừa quỳ vừa nói vậy, dù không ngẩng đầu lên nhưng tôi vẫn nhận ra sự hoảng loạn của 3 người.
[Yoshida-san…]
[Tại sao, một người xa lạ lại…]
Tôi nghe thấy giọng nói bối rối của Sayu, và cả tiếng của mẹ Sayu.
[Làm ơn, xin chị hãy.]
Vẫn giữ đầu cúi nguyên, tôi nói thêm lần nữa.
Sau đó tôi liền nghe thấy tiếng có người đứng dậy khỏi ghế.
[Cả con cũng cầu xin mẹ, mẹ à!]
[Lại cả Issa nữa…!]
Issa cũng đến quỳ trước mặt mẹ mình.
Sayu thì hoàn toàn hoảng loạn.
Khi tôi ngẩng mặt lên, khuôn mặt mẹ Sayu tái nhợt.
[Cái, cái gì vậy…cái gì vậy…]
Mẹ Sayu lẩm bẩm như nói mê.
Hơi thở trở nên nông dần, sau đó là đứng bật dậy.
[Ra ngoài…ra ngoài đi.]
Mẹ Sayu hét lên với dấu hiệu giống như lên cơn hysteria vì hoảng loạn.
Issa như cảm thấy sự nghiêm trọng, lập tức đứng dậy.
Vừa xoa vào lưng vừa nói “Không sao, không sao”, rồi đưa mẹ mình ngồi xuống.
[Cái gì vậy…cái gì vậy…]
Mẹ Sayu liên tục lẩm bẩm.
Issa liền đi về phía tôi.
[Xin lỗi nhưng tạm thời anh có thể ra ngoài chút được không?]
Issa nói nhỏ.
[Sayu cũng tạm thời ra ngoài nhé.]
[Ư, ừm…]
Liếc nhìn mẹ mình rồi Sayu rời khỏi phòng khách.
Tôi cũng theo sau, Issa đóng cánh cửa phòng khách lại rồi lần lượt nhìn tôi và Sayu.
[Còn lại cứ để tôi lo. Yoshida-san và Sayu tạm thời cứ ra ngoài hít thở không khí chút nhé.]
Issa nói ngắn gọn, mỉm cười như để trấn an tôi và Sayu, sau đó lập tức trở vào trong.
Vài giây sau, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Issa nói chuyện với mẹ.
Nếu cứ đứng đây thì sẽ lỡ nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện mất, chắc đó không phải là điều mà Issa muốn.
[…Cứ làm theo như anh trai em nói nhỉ.]
[À, ừ,]
Tôi nói thế rồi lập tức đi giầy vào và bước ra ngoài.
Một chút sau, Sayu cũng ra theo.
Cái lạnh của không khí bên ngoài khiến tôi liền hít thở sâu một hơi trước khi kịp suy nghĩ bất kì điều gì.
Không khí lạnh đi qua cổ họng, tôi cảm thấy an tâm hơn chút.
Cơ thể cũng như dần dần được làm nguội.
[…]
Đến khi bắt đầu thả lỏng cơ thể thì toàn thân tôi run lên.
Không phải là vì cơn giận.
Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, mắt tôi mờ đi.
Không trụ nổi, tôi khuỵu xuống.
[Yoshida-san…?]
Sayu liền chạy đến.
Ngồi xuống bên cạnh, Sayu nhìn tôi. Lập tức tôi tránh mặt đi…nhưng chắc chắn em ấy đã nhìn thấy.
Sayu kinh ngạc.
[Sao thế, Yoshida-san…]
Sayu đặt tay lên lưng tôi, bối rối hỏi.
[Tại sao anh lại khóc…?]
[…]
Tôi không nói gì, vội vàng lấy tay áo lau khóe mắt.
Trước giờ tôi vẫn luôn cố gắng để không khóc trước mặt Sayu.
Nhưng lần này, tôi đã không thể kiềm chế được.
Nước mắt cứ kéo nhau trào ra.
Thứ đang cuồn cuộn trong lòng tôi, chính là “nỗi đau”.
[Từ khi, nghe câu chuyện em kể…]
Tôi nghẹn ngào nói với cảm giác nóng rực lại tiếp tục như muốn trào ra khỏi lồng ngực.
[Anh đã nghĩ…mình có thể lường trước được, em bị mẹ đối xử như nào…]
Sayu vẫn đang nhìn tôi.
Nước mắt tôi vẫn đang tuôn ra không ngừng.
[Nhưng mà…đến khi trực tiếp nghe câu “không sinh ra thì hơn”…anh mới biết nó đau đớn hơn anh nghĩ rất nhiều.]
Lời nói mà mẹ của Sayu đã buông ra.
Không phải là nói với tôi.
Mặc dù biết rõ là thế, nhưng trong đầu tôi vẫn cứ tưởng tượng đến cảnh chính mình bị nói như vậy.
Nếu như hồi bé…mình cũng bị cha mẹ nói “Đáng ra tao đừng sinh ra mày thì hơn”.
Chỉ tưởng tượng vậy thôi, tôi đã cảm thấy tim gan mình như lạnh ngắt đi, một nỗi đau vô cùng.
[Anh không chịu đựng nổi…lời nói như vậy…]
[Không sao đâu, Yoshida-san.]
[Có sao đấy!]
Tôi bất ngờ lớn tiếng khiến Sayu giật bắn người.
Tôi nhìn Sayu với khuôn mặt hẳn là đang lem nhem nước mắt.
[Nổi giận đi…phản kháng đi…nhất định em phải thế…]
Nghe tôi nói, Sayu tròn mắt nhìn tôi. Rồi lập tức khóe mắt em ấy cũng ngân ngấn.
Nhưng em ấy không khóc.
[Yoshida-san.]
Sayu mỉm cười.
Trong khi tôi đang bối rối không hiểu tại sao lúc này Sayu lại cười, Sayu liền nói tiếp.
[Chính em, cũng đã định nổi giận…nhưng, Yoshida-san đã nổi giận trước em mà…]
Đến đây, Sayu dịu dàng nói tiếp.
[Yoshida-san, em cảm ơn…]
[…]
Không còn nói được gì, tôi chỉ biết liên tục, không biết bao nhiều lần, đưa tay áo lên lau những giọt nước mắt đang trào ra.
Trước cửa nhà Sayu, tôi khóc không ngừng một cách đáng xấu hổ. Trong lúc đó, Sayu dịu dàng xoa lưng tôi.
Ban đầu, tôi cũng cảm thấy mất thể diện vì khóc lóc thảm hại trước mặt Sayu, nhưng sau đó, tôi dần cảm thấy sao cũng được.
Vì vốn dĩ, tôi vẫn luôn thảm hại mà.
Khi đã nghĩ vậy rồi, thì giờ có cố giữ thể diện cũng chỉ thành ngớ ngẩn. Sau nhiều năm trời không khóc, lần này tôi đã khóc cho đến khi cạn nước mắt.