Hige wo soru. Soshite Joshikousei wo hirou

chương 03: cà phê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Giờ thì…có thêm thời gian cũng tốt, nhưng mà làm gì trong lúc đợi đây.]

Đứng trước sân bay, tôi lẩm bẩm.

Issa cũng đã nói là sẽ quay lại sau khoảng 2 đến 3 giờ, có lẽ giờ không nên tùy tiện di chuyển quá xa không đến lúc tập trung lại khó.

[Gần đây có chỗ nào em muốn đi không? Anh thì không biết gì ở Hokkaido mà…]

[Đúng thật, Yoshida-san chưa từng đến đây bao giờ nhỉ. Mà có vẻ anh cũng hiếm khi đi du lịch…]

[Công nhận, từ khi đi làm, ngoài những lần du lịch cùng công ty thì anh không đi đâu cả.]

[Ahaha, em cũng cảm giác là thế.]

Sayu cười khúc khích rồi liếc nhìn tôi.

[Kể cả vậy thì anh cũng phải biết vài chỗ chứ?]

Nghe Sayu nói vậy tôi cũng ậm ừ và bắt đầu suy nghĩ thử.

Hokkaido…Hakkaido…

Nhắc đến Hokkaido thì có miso-ramen[note40392], cua…toàn là ấn tượng về đồ ăn.

[A.]

Tôi khẽ kêu lên và quay sang nhìn Sayu.

[Tượng Clark…chẳng hạn?][note40393]

Nghe tôi nói thế, Sayu một thoáng ngơ người ra, sau đó phì cười.

[Đúng là nổi tiếng thật, nhưng quá xa chỗ này! Không thể đi bộ từ đây đến đấy được.]

Bị Sayu cười, tôi bĩu môi.

[Anh nghe nói là ở Sapporo mà…]

[Đúng là ở Sapporo thật. Nhưng anh nghĩ Sapporo rộng cỡ nào.]

[Công nhận nhỉ…Hokkaido đúng là rộng thật.]

Sayu cười mất một lúc nữa rồi mới nói.

[Thế thì cứ đi bộ vòng quanh xem sao. Thử hít thở không khí ở Hokkaido đi…kiểu kiểu vậy.]

[…Cũng được, cứ thế đi. Gặp chỗ nào em muốn vào thì nói luôn nhé. Nếu thấy chỗ nào hay anh cũng sẽ nói.]

[Ừ, quyết thế đi.]

Cả hai cùng nhau gật đầu rồi ra khỏi sân bay, dạo bước trên đường phố Hokkaido.

Sayu luôn mồm nói Hokkaido là nông thôn nông thôn, nhưng khu vực xung quanh sân bay nhìn thực sự không khác mấy so với Tokyo.

Xẹ cộ qua lại cũng nhiều, người đi bộ cũng đông dữ dội.

[Cũng giống thành thị còn gì.]

Tôi nói ra cảm tưởng của mình, Sayu liền đáp lại.

[Vì đây là thành thị của nông thôn.]

[À…ra là vậy.]

Thành thị của nông thôn, là một hình tượng khá dễ hiểu.

Như vậy thì nơi tôi đang sống sẽ là ngược lại, nông thôn của thành thị.

Đó là nơi mà chỉ cần một chuyến tàu là có thể đến được trung tâm thành phố, ngay trước ga cũng tương đối nhộn nhịp…nói đúng hơn là tập trung đầy đủ các loại cửa hàng thiết yếu, nhưng chỉ cách ga tầm 5 đến 10 phút đi bộ là sẽ toàn cây cối với các khu nhà bình dân.

Từ cách nói của Sayu thì có thể thấy so với việc nằm giữa vùng nông thôn, nơi đây lại là một khu phố tương đối tiện nghi.

Dù sao thì việc khu vực xung quanh sân bay có kinh tế phát triển có lẽ cũng là điều hiển nhiên.

[Thế còn chỗ nhà em thì sao?]

[Nông thôn. Nông thôn của nông thôn.]

Sayu nói với vẻ gì đó thích thú.

[Tất nhiên là gần ga Asahikawa thì cũng có trung tâm thương mại các kiểu, cũng khá giống phố, nhưng chỉ cần đi xa một chút là sẽ thấy thiên nhiên hùng vĩ. Hokkaido toàn những nơi như vậy thôi.]

[Ra là vậy.]

Sau đó tạm thời cả hai không nói gì nữa.

Tôi vừa bước đi vừa hít thở bầu không khí trong lành và mát lạnh hơn hẳn so với Tokyo.

Cả hai ung dung bước đi trên vỉa hè rộng rãi, một cảm giác quá đỗi thong thả.

Một lần nữa tôi ngẫm lại…rằng từ một nơi xa xôi như này, từ một vùng đất xa lạ đối với tôi, Sayu đã phiêu bạt đến tận Tokyo.

Lúc này có tôi ở bên cạnh Sayu.

Nhưng khi em ấy đặt chân đến Tokyo…à không, chính xác là từ trước đó rất lâu…từ thời điểm rời khỏi vùng đất này, em ấy đã không có ai bên cạnh.

Một mình ở nơi xa lạ, không biết đi đâu về đâu.

Tôi không thể tưởng tượng nổi em ấy đã tủi thân và bất an đến nhường nào.

[A.]

Sayu đang đi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, tôi liền quay sang theo phản xạ.

[Hhh?]

[À, không…]

Ở phía ánh mắt Sayu đang nhìn về, có một quán cà phê.

[Tự nhiên em thấy…có quán cà phê.]

[Cà phê à…em muốn vào không?]

Quán cà phê mà em ấy đang nhìn, có vẻ như tôi cũng đã từng thấy ở Tokyo, một chuỗi cửa hàng mà ở đâu cũng có.

[Sao nhỉ…ừ, cũng được, em muốn vào.]

[Vào quán cà phê đó?]

Tôi hỏi lại thì Sayu lắc đầu một cách không rõ ràng và đáp.

[Không hẳn là quán đó…mà chính xác là em muốn thử vào quàn cà phê.]

[Hê…tại sao?]

Thực ra em ấy đã nói là muốn vào rồi thì không cần hỏi lý do mà cứ thế vào là được, nhưng tôi đơn giản là vì tò mò nên đã hỏi vậy.

Nghe tôi hỏi, Sayu ậm ừ vẻ khó nói.

[À…nếu khó nói thì không cần trả lời cũng được mà.]

Nghĩ rằng bản thân vừa hỏi phải một điều khó nói, tôi vội sửa lại, Sayu thấy vậy cũng vội lắc đầu.

[Không! Cũng không phải chuyện gì khó nói đâu.]

Sayu lắc đầu dứt khoát, sau đó ngưng lại một nhịp trước khi trả lời.

[Tại vì…em vốn hiếm khi vào cà phê.]

[Ý em là…lúc ở Hokkaido?]

[Ừ…cái đó cũng đúng, mà sau khi rời Hokkaido cũng thế. Thì cà phê vẫn là chỗ mà nữ sinh cấp ba hay đến đúng không?]

Sayu lại nói như thể bản thân không phải nữ sinh cấp ba, tôi bất giác bật cười.

[Haha, anh cũng không rõ lắm nhưng mà…đúng là có ấn tượng như vậy nhỉ.]

Trả lời xong, trong tôi xuất hiện một cảm xúc khó diễn đạt.

Mặc dù cũng là học sinh cấp ba vậy mà em ấy lại không có những lần dạo chơi cà phê sau giờ học nhưng những học sinh bình thường khác.

[Vậy à…thế thì đi thôi. Cà phê.]

Tôi nói vậy xong, Sayu liền gật đầu với đôi mắt lấp lánh.

[Ừ. Đi luôn.]

Một bóng nắng thoáng lướt qua trên khuôn mặt Sayu, nhìn nét mặt trẻ con ấy, tôi cảm thấy có chút an tâm trong lòng.

Tôi bắt đầu rút điện thoại ra và thử tìm kiếm.

[Sân bay Sapporo…cà phê…sang chảnh…xem nào.]

[Ớ, không phải quán kìa à?]

Sayu chỉ tay vào quán cà phê trước mặt nhưng tôi lắc đầu.

[Hiếm khi có dịp đi cà phê mà. Quán như này thì ở đâu chả có, phải kiếm chỗ nào xịn xịn chút chứ.]

Nghe tôi nói vậy, Sayu chớp mắt vài lần sau đó mỉm cười vẻ hạnh phúc.

[…Ừ, đúng thật! Kiếm một quán cà phê sang chảnh để nghỉ ngơi một cách sang chảnh nào!]

[Ừ, đúng rồi. …Chỗ này thế nào? Cách đây tầm 15 phút đi bộ.]

Tôi đưa Sayu xem quán cà phê mà tôi tìm được.

[Không gian phong cách Bắc Âu, cà phê đích thực từ những hạt cà phê được tuyển chọn nghiêm ngặt…xịn ghê! Có vẻ được đấy.]

Sayu mỉm cười gật đầu đầy vẻ thích thú.

Sau khi chọn được địa điểm, tôi và Sayu bắt đầu đi theo dẫn đường trên bản và tiếp tục thong thả bước đi.

Chút nữa là sẽ đến ngôi nhà có mẹ của Sayu, vậy mà lúc này tinh thần tôi lại có gì đó bình thản đến lạ.

Liếc nhìn sang Sayu đang đi bên cạnh, em ấy có vẻ như cũng đang bình thản giống tôi.

Tôi cứ nghĩ về đến Hokkaido em ấy sẽ căng thẳng hơn.

[A! Là chỗ kia đúng không?]

Nhìn theo hướng Sayu đang chỉ, tôi thấy một ngôi nhà gỗ màu nâu sẫm.

[Aa…có vẻ đúng rồi.]

Đi bộ rời xa sân bay một chút, sau đó từ đường lớn rẽ vào một con phố nhỏ, chúng tôi đã đến được quán cà phê đó.

[Xịn quá, đúng cảm giác quán cà phê.]

Nhìn dáng vẻ có chút phấn khích của Sayu, tôi cũng thấy yên lòng.

[Thì tất nhiên, đây là quán cà phê mà…]

Nói xong một câu mà chính tôi cũng thấy nhạt nhẽo, tôi mở cánh cửa quán và bước vào.

Nhìn diện mạo sang trọng bên ngoài tôi cũng đã phần nào tưởng tượng được, và đúng là nội thất bên trong cũng vô cùng sang trọng.

Tường và trần nhà được ghép lại từ vật liệu gỗ vẫn giữ nguyên hình dạng thân cây, kiểu nhà gỗ Bắc Âu, tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng mà ấm áp.

Mặc dù hầu hết chỗ ngồi đều đã kín khách, nhưng may thay tôi và Sayu vẫn được nhân viên dẫn vào luôn mà không cần phải đợi.

Không biết có phải do phong cách tĩnh lặng của quán không mà mặc dù rất đông khách nhưng mọi người lại không hề ồn ào, một không gian rất phù hợp để thư giãn.

[Xịn quá…thì ra quán cà phê là sẽ sang chảnh như này.]

[Không phải cứ là cà phê thì sẽ sang chảnh như này đâu. Đây cũng là lần đầu tiên anh đến một chỗ xịn như này.]

[Vậy á?]

Sayu có vẻ bất ngờ với câu nói của tôi.

Phản ứng ấy khiến tôi cau mày lại.

[Nhìn anh giống người hay vào mấy quán cà phê sang chảnh à?]

[Không, anh hỏi thế thì em cũng công nhận là không hề có cái ấn tượng đó…]

Sayu vừa nói vừa làm một nét mặt khó hiểu.

[Nhưng mà em cứ nghĩ mọi người đều ngồi cà phê như một điều hiển nhiên ấy.]

Nhìn Sayu nói với vẻ gì đó hơi buồn, tôi chỉ im lặng không nói gì.

[Kính chào quý khách.]

Nhân viên quán mang khăn ướt và menu đến.

Sayu tủm tỉm cười nhận lấy.

[Nè, anh gọi gì?]

Vẻ mặt hơi buồn vừa xong đã biến đi đâu mất, Sayu lúc này đang thích thú nhìn vào menu.

[Anh gọi blend coffee.][note40394]

[Nóng hay đá?]

[Nóng đi.]

Bình thường khi uống cà phê lon tôi thường chọn lạnh, nhưng không hiểu sao giờ vào quán tôi lại nghĩ “được dịp thì gọi nóng đi”.

Nghĩ đến đây tôi lại thấy không kiểu cái “được dịp” mà lúc nào tôi cũng nói cụ thể nghĩa là gì.

Dường có lý do gì đó khiến tôi nghĩ uống nóng thì hương vị sẽ đậm hơn.

Trong lúc tôi mải suy nghĩ như vậy, Sayu cũng như đã chọn xong, mạnh tay chỉ vào menu.

[Em gọi cái này!]

[Matcha latte à.]

[Ừ. Mấy khi được dịp như này thì cứ thử uống đồ ngọt xem sao.]

Câu nói của Sayu khiến tôi bật cười, Sayu liền nghiêng đầu thắc mắc.

[À không có gì.]

Cảm thấy thú vị vì cái “được dịp” của tôi và Sayu hoàn toàn khác nhau, và em ấy cũng dùng cụm từ mà tôi vừa nghĩ đến, tôi vừa cười vừa lên tiếng gọi nhân viên.

[Cho tôi gọi đồ!]

*

Khi đồ uống đến, cả hai bắt đầu nhâm nhi trong im lặng.

Sau ngụm đầu tiên, mắt Sayu sáng lên và nói “ngon quá!”, nhưng chỉ một chút sau là em ấy lại hoàn toàn tĩnh lặng, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nhâm nhi matcha latte với một vẻ mặt ôn hòa.

Không gian với nền nhạc truyền thống nhẹ nhàng, hòa thêm tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của những người khách khác, cảm giác thật dễ chịu.

[Chuyện lúc nãy ấy.]

Sayu từ tốn lên tiếng chấm dứt sự im lặng.

[Em chỉ đến cà phê vào những lần được anh trai dẫn đi.]

Sayu nói trong khi ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt em ấy lúc này, lại toát lên một cảm giác cô đơn.

Sayu tiếp tục kể như đang nhớ lại chuyện ngày xưa.

[Tan học mà không về nhà ngay là mẹ nổi giận, ngày nghỉ cũng hiếm khi được cho phép ra ngoài…thế nên hồi đi học, em thậm chí còn chưa từng tự nghĩ đến việc đi cà phê.]

Sayu nói thế rồi cầm ống hút khuấy cốc matcha latte một cách không mục đích.

Ranh giới của phần matcha màu xanh nhạt bên dưới và với lớp kem màu trắng bên trên dần trở nên mờ nhạt.

[Khi lang thang trên đường phố Tokyo, em nhìn những nhóm nữ sinh cấp ba bước vào cà phê…như một điều gì đó rất hiển nhiên.]

Sayu nheo mắt lại như đang nhớ về cảnh tượng lúc ấy.

[Em đã nghĩ “à, ra vậy…học sinh là sẽ vào cà phê nhỉ”.]

Cách nói đó, khiến tôi cảm thấy có chút nhói lòng.

Sayu cũng là học sinh mà. Dù vậy, em ấy lại cảm nhận được sự xa rời về mặt tinh thần của bản thân với những “học sinh bình thường”.

Hồi mới đến nhà tôi, Sayu cũng thường xuyên “giữ ý” quá mức.

Thế nhưng cũng hợp lý khi nói tất cả những điều này đều là kết quả của thời đi học đã từng phải chịu rất nhiều áp lực cùng những giày vò trong bế tắc.

Tôi chỉ biết im lặng nên cuối cùng Sayu cũng rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ và quay lại nhìn tôi.

Và nở một nụ cười bẽn lẽn.

[Thế nên là, giờ không có việc gì đặc biệt mà cũng có thể ngồi cà phê cùng Yoshida-san...em cảm thấy vui.]

[…Vậy à.]

Tôi cố gắng vắt ra một câu để đáp lại.

[Vậy thì tốt.]

[Ừ.]Tôi cũng tin câu nói này của Sayu là thật lòng.

Vì gần đây Sayu đã không còn dùng những nụ cười lảng trảnh nữa.

Thế nhưng, ở tương lai phía trước khi không có tôi bên cạnh, tôi mong em ấy sẽ không còn chìm trong những cảm xúc như này mà có thể bình thường bước vào quán cà phê một cách tự nhiên.

Còn lúc này đây, Sayu đang vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian yên bình trong quán cà phê này, thỉnh thoảng buồn tay thì cầm ống hút khuấy khuấy cốc matcha latte.

Ban đầu tôi đã nghĩ mình sẽ im lặng cho đến khi Sayu muốn nói.

Thế nhưng Sayu thực sự quá say sưa tận hưởng sự yên bình, nên tôi lỡ lên tiếng trước.

[Em không sợ việc phải về nhà à?]

Nghe tôi hỏi, Sayu quay lại nhìn tôi, chớp mắt vài lần.

Sau đó là mỉm cười vẻ khó xử.

[Cái đó thì sợ chứ.]

Sayu nói câu đó một cách bình thản khiến tôi ngơ người ra.

Chắc do thấy vẻ mặt đó của tôi và Sayu bật cười.

[Tất nhiên là sợ rồi. Thế nên mới được Yoshida-san đi theo cùng còn gì.]

[Ừ thì là thế…nhưng mà tại anh thấy em có vẻ bình tĩnh hơn anh nghĩ.]

Nghe tôi nói xong, Sayu mỉm cười một cách mờ hồ, sau đó đưa mắt nhìn xuống mặt bàn.

Rồi chậm rãi gật đầu.

[Công nhận đúng là thế. Đến khi tới đây rồi em mới thấy bản thân bình tĩnh hơn mình vẫn tưởng.]

Sayu nói thế rồi lại cầm ống hút và khuấy.

[Tại vì em đã luôn nghĩ, rồi sẽ đến lúc nào đó mình buộc phải về…]

Vừa cầm ống hút khuấy vòng tròn vừa chăm chú vào cốc matcha, Sayu bỗng ngẩng lên nhìn tôi.

[Cái “lúc nào đó” ấy, giờ đã ngay trước mắt rồi nhỉ.]

Câu nói ấy của Sayu khiến tôi hơi nổi da gà.

Tôi lo lắng cho Sayu, nhưng dường như cũng đang có gì đó quá xem thường em ấy.

Vì em ấy vốn đã sẵn sàng rồi.

Đối mặt với quá khứ từng bỏ chạy, tất nhiên là đáng sợ. Thế nhưng, giờ em ấy đã không còn có thể bỏ chạy nữa, và cũng không buồn bỏ chạy.

Với tâm thế như vậy thì công nhận, có “bình thản” cũng là điều dễ hiểu.

[Vậy à…đúng thật.]

Tôi vừa hối hận vì sự nông cạn của mình, vừa trầm ngâm nói.

Sayu nhìn tôi như vậy mà khúc khích cười.

[Cơ mà…ngồi cà phê đúng là thích thật nhỉ.]

[Hử?]

[Nhâm nhi đồ uống ngon, thong thả nhìn thời gian trôi…]

Sayu hút một ngụm matcha latte rồi mỉm cười.

[Cảm giác được nạp năng lượng. Cảm ơn anh.]

[…À.]

Tôi ngẩn ngơ gật đầu rồi nhấp một ngụm cà phê.

Nhận ra cốc cà phê khi mới mang ra còn nóng, giờ đã nguội đi nhiều.

Và cũng vì để lâu mà hương vị cà phê đã trở nên mất cân bằng.

Tôi nghiêng ấm sữa nhỏ trên bàn để thêm một chút sữa vào ly cà phê của mình.

Khoảng khắc chất lỏng màu trắng ấy chạm vào bề mặt đen tuyền của cà phê, đám mây sữa dần lan rộng ra, trên bề mặt cà phê cuộn lên những làn khói màu hổ phách.

Chỉ cần nhìn hình ảnh đó tôi cũng cảm nhận được tinh thần mình dần bình tĩnh lại.

[…Công nhận thích thật. Cà phê.]

Tôi lẩm bẩm như vậy, không hiểu sao Sayu nghe xong lại cười rất tươi và gật đầu.

[Đó!]

Cảm giác như vừa được nhìn nụ cười hồn nhiên nhất ngày hôm nay, tôi cũng mỉm cười theo.

Sayu vừa cười vừa tiếp tục khuấy cốc matcha latte.

[…Rồi đến một lúc nào đó.]

Sayu nói một cách hiền hòa.

[Liệu em cũng có thể ngồi cà phê một cách thản nhiên như này không nhỉ.]

Câu nói ấy khiến trong lòng tôi trào lên một cảm xúc khó tả, vừa như cảm giác ấm áp trong lồng ngực, vừa như một cơn đau không dứt.

Tôi khẽ nhấp một ngụm cà phê đã nguội, như để có thêm thời gian để lựa chọn từ ngữ.

[Khi nào quen với cuộc sống ở đây, có thêm những người bạn mới, đến lúc đó đi cùng bạn bè là được mà.]

Điều đó không hẳn là tưởng tượng về tương lai, mà có lẽ giống nguyện ước của tôi hơn.

Dẫu vậy, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Sayu ngồi cà phê buôn chuyện với ai đó, tôi cũng đã cảm thấy ấm lòng.

Tôi mong em ấy sẽ như vậy.

[…Ừ, cũng phải. Em muốn như vậy.]

Sayu cũng vừa nhắm mắt lại vừa hiền hòa đáp.

Sau đó Sayu lại tiếp tục khuấy ống hút như đang suy nghĩ gì đó.

Ánh mắt em ấy nhìn xuống mặt bàn.

Chắc hẳn em ấy sẽ có thêm những “tưởng tượng về tương lai”, tương lai mà em ấy ngồi cà phê chơi đùa với ai đó mà tôi không quen biết.

Lần này ngồi với tôi sẽ là diễn tập.

Diễn tập để Sayu trở lại với cuốc sống hết sức bình thường…như là kể cả không có việc gì đặc biệt cũng có thể vào quán cà phê ngồi, chỉ đơn giản là giết thời gian.

[Chắc anh cũng sẽ…trở thành một ông chú sang chảnh có thể một mình vào ngồi cà phê nhỉ.]

Câu nói vu vơ của tôi khiến Sayu tròn to mắt nhìn tôi.

Nhìn phản ứng ấy của Sayu mà tôi cũng thấy buồn cười.

[…Đúng là không tưởng tượng nổi nhỉ.]

[Ahaha! Đúng là không tưởng tượng nổi.]

Vẻ mặt ấy của Sayu khiến tôi như được giải phóng khỏi cảm giác căng thẳng.

Giờ chính là lúc để vừa nhâm nhi đồ uống vừa thong thả nói chuyện.

Vì phía trước có thể sắp có một sự thay đổi mang tính quyết định chờ đợi chúng tôi.

Lúc này đây, tôi và Sayu đang cùng nhau tận hưởng quãng thời gian thư thả cuối cùng.

Truyện Chữ Hay