[Hế, Yoshida-san cũng đi sao!]
Khi Issa đến đón Sayu, tôi nói là đã xin nghỉ phép nên muốn hỗ trợ Sayu đến khi về tới tận nhà, Issa làm vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Tự tôi cũng thấy đó là một phản ứng hết sức bình thường.
Hành động này vừa là xía mũi vào chuyện nhà người khác, và một người không có gì khác liên quan ngoài việc “đã cho Sayu ở nhờ” mà lại đến tận nhà để gặp mẹ em ấy cũng vừa là một việc quá đỗi điên rồ.
Thế nhưng, chính vì là người “đã cho Sayu ở nhờ” nên cũng có những điều mà tôi cần làm.
[Một phần cũng là tôi muốn giúp Sayu có thêm dũng khí…]
Tôi quyết định là trước hết cứ thử nói với Issa tất cả suy nghĩ của mình.
[Hơn nữa, trong suốt thời gian bỏ nhà đi thì Sayu đã ở lại nhà tôi lâu nhất. Thế nên là tôi nghĩ mình cũng có trách nhiệm phải giải thích với mẹ Sayu.]
Tôi nghĩ việc truyền đạt rõ ràng rằng Sayu đã sống nghiêm túc như nào từ khi chuyển đến đây, có thể sẽ phần nào khiến mẹ Sayu yên tâm hơn.
Issa im lặng lắng nghe tôi nói, rồi sau một hồi do dự, cậu ấy khẽ liếc nhìn Sayu và nói.
[Thành thật mà nói thì để Yoshida-san làm đến mức đấy tôi đây cũng khó xử, và việc mẹ tôi liệu có tin lời Yoshida-san hay không cũng thực sự rất khó nói…]
Issa ngắt lại ở đây và quay sang nhìn tôi, thả lỏng rồi nở một nụ cười.
[Nhưng nếu nghĩ đến cảm xúc của Sayu thì thực sự là một sự giúp đỡ lớn.]
Issa nói thế rồi mở cửa sau xe ô tô.
[Tôi xin chân thành cảm ơn.]
Tôi cúi đầu cảm ơn, Issa chậm rãi lắc đầu.
[Tôi mới là người phải nói câu đấy.]
[Nếu thế thì giờ có thể chỉ tôi biết số hiệu chuyến bay được không? Trước mắt chỉ cần có vé là tốt rồi, tôi sẽ chọn đại một ghế thôi.]
Gần đây mọi loại phương tiện hầu như đều có thể đặt vé trên mạng, nên tôi vừa rút điện thoại ra và vừa nói như vậy với Issa.
Quả thực là mua vé ngay trong ngày thì nếu không sớm là có thể sẽ hết chỗ mất.
Issa vừa cài dây an toàn, vừa quay đầu lại mỉm cười và lắc đầu.
[Chuyện đó anh không cần lo đâu ạ.]
Issa nói thế rồi lấy điện thoại ra, ấn ấn vài lần lên màn hình và đưa lên tai.
[À, a lô. Là chuyện chuyến bay hôm nay ấy, có thể đặt giúp tôi thêm một vé nữa được không. Ừ, một vé giống thế. Chỗ càng gần càng tốt. Ừ, giúp tôi nhé, cảm ơn nhiều.]
Issa nói yêu cầu một cách ngắn gọn và kết thúc cuộc gọi.
[Tôi sẽ đặt vé cho.]
[À…không biết anh vừa gọi ai vậy?]
Mặc dù cũng đã phần nào đoán được nhưng tôi vẫn gượng cười hỏi.
[Tất nhiên là thư kí rồi.]
[Tất nhiên luôn cơ à…]
[Vâng. Cái này gọi là lạm dụng chức quyền. Tôi là giám đốc mà.]
Issa nói như thể không có chuyện gì, sau đó bắt đầu khởi động xe.
Nhìn hình ảnh đó, chợt trong đầu tôi nổi lên một thắc mắc, và rồi cứ thế nói luôn ra thành lời.
[Giám đốc vậy mà…lại tự mình lái xe sao?]
Một câu hỏi khiễm nhã. Issa bật cười và quay lại nhìn tôi.
[Bình thường tôi vẫn có tài xế. Nhưng đây không phải xe công ty, với lại lần này cũng là “việc gia đình”.]
[À, cũng đúng thật…]
Công nhận dù có là giám đốc của doanh nghiệp lớn đến đâu thì lúc này vẫn đang là “đưa người thân trở về nhà”, hoàn toàn không liên quan gì đến công việc.
Nhận ra bản thân vừa hỏi một câu quá xấu hổ, mặt tôi nóng lên.
Việc giám đốc của doanh nghiệp lớn có tài xế và thư kí đi theo chắc chắn là không sai, nhưng “lúc nào cũng đi theo” thì có vẻ là tôi xem manga với anime nhiều quá rồi.
[Tôi xin lỗi, cảm ơn vì đã chuẩn bị cả vé máy bay cho tôi.]
[Không có gì đâu. Coi như đó là lời cảm ơn của tôi.]
Issa trả lời với vẻ không có gì là bận tâm, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Sayu rồi nói.
[Giờ chúng ta sẽ đến thẳng sân bay. Vé may bay có lẽ là sẽ ổn thôi, nên sau đó sẽ lên máy bay đi Hokkaido…sau khi đến Hokkaido sẽ lại tiếp tục di chuển bằng ô tô.]
Issa nói liền một mạch, sau đó thở phù một cái.
[Một quãng đường khá dài. Thế nên xin hãy chuẩn bị tinh thần.]
Issa nói và mỉm cười, sau đó bắt đầu nhấn chân ga.
Tiếng động cơ khởi động cùng với rung động mạnh khiến lồng ngực tôi thoáng rung lên, nhưng sau đó lập tức trở nên im re, cả âm thanh lẫn dao động.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh cuộc đời mình lại có lúc ngồi trên một chiếc xe cao cấp do giám đốc của một doanh nghiệp lớn lái để đi đến nhà riêng của người giám đốc đó.
[Yoshida-san.]
Thời điểm chiếc xe bắt đầu chầm chậm chuyển bánh, Sayu ngồi bên cạnh quay sang nhìn tôi.
[Anh thực sự…sẽ đi cùng em?]
Sayu nghiêng đầu với vẻ mặt như vẫn chưa tin đây là hiện thực.
Câu hỏi và ánh mắt như là sự trộn lẫn của hy vọng và bất an, không hiểu sao tôi lại không thể trả lời một cách trực tiếp.
[Dù sao xe cũng bắt đầu chạy mất rồi mà.]
Tôi trả lời như vậy xong thì nghe thấy tiếng Issa phì cười.
[Có cần tôi dừng lại?]
[À không sao! Cứ đi tiếp đi ạ.]
Tôi đã bị trêu.
Vừa cảm nhận mặt mình đang nóng lên, tôi vừa quay sang nhìn Sayu.
[Anh đã nói là sẽ trông nom em đến cùng mà.]
Nghe tôi nói vậy, Sayu mỉm cười vẻ an tâm.
[Vậy à…anh sẽ đi cùng thật.]
Sayu thì thầm như để tua lại sự thật ấy trong lồng ngực, rồi cứ tự gật đầu liên tục.
[Ừ, em cảm thấy can đảm hơn rồi.]
Tôi liếc nhìn Sayu rồi khẽ thở dài.
Đúng rồi.
Giờ tôi đang trên đường đến nhà Sayu.
Cũng giống Sayu, cho đến tận lúc này tôi vẫn mông lung nhận thức sự thật ấy như là một chuyện không liên quan đến mình.
Nhận được sự đồng ý của Issa, tôi lên xe cùng Sayu, đến khi chiếc xe lăn bánh, cuối cùng tôi cũng đã có được cảm giác thực tế với chuyện này.
[…Cố lên nào.]
Tôi tự lẩm bẩm với âm lượng đủ nhỏ để không ai nghe thấy.
Tôi sẽ hỗ trợ Sayu cho đến khi em ấy có thể bình an trở về nhà. Để làm được điều đó, tôi đã đi theo cùng.
Cố gắng để mục tiêu và quyết tâm đó tuyệt đối không bị lung lay, tôi nắm chặt bàn tay lại, hít một hơi sâu…
Khác với mọi khi, tôi tự lên tinh thần cho bản thân.