[Ê, thế là Sayu-chan sắp về à?]
[Đúng là gấp quá…]
Giờ nghỉ trưa ở công ty, tôi kể qua sự tình cho hai người vốn cũng đã biết chuyện của Sayu là Hashimoto và Mishima, cả hai thể hiện sự bất ngờ hơn tôi tưởng.
[À không, những chuyện kiểu này thường sẽ gấp như thế mà nhỉ…]
Hashimoto nói thế rồi làm vẻ mặt đăm chiêu.
[Từ giờ mọi chuyện sẽ trở về trạng thái ổn định là đằng khác, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả Sayu-chan lẫn Yoshida.]
Hashimoto nói đến đây rồi khẽ liếc sang nhìn tôi.
[…Cơ mà mặt ông có vẻ lại không thế nhỉ.]
[À…ừ.]
Nhận ra trán mình đang nhăn lại, tôi dùng ngón trỏ và ngón giữa để đẩy nếp nhăn ấy sang hai bên.
Nếu hoàn cảnh gia đình của Sayu bình thường hơn thì tôi đã có thể đồng ý với câu nói của Hashimoto. Nhưng cái hoàn cảnh hiện tại thật sự khó có thể nói là “ổn định” đươc.
Từ những gì mà Sayu kể lại, tôi không thể nào nghĩ rằng đấy là môi trường tốt cho em ấy.
[Thế là Sayu-chan về mất làm ông thấy cô đơn?]
[Không phải thế.]
Hashimoto hỏi với vẻ mặt nghiêm túc chứ không phải cà khịa nên tôi lắc đầu đáp lại.
[Chỉ là…từ lúc biết em ấy bỏ nhà đi suốt một thời gian dài tôi cũng đã đoán được phần nào, vấn đề ở phụ huynh…]
[Ra vậy.]
Hashimoto vốn là người tinh ý, dù tôi chỉ giải thích một cách mơ hồ nhưng cậu ấy cũng hiểu và gật đầu.
[Nhưng mà, đấy liệu có phải việc để Yoshida lo không. Nói thẳng ra thì là chuyện riêng nhà người ta mà.]
[Cái đó thì…cũng đúng thật. Tôi cũng nghĩ thế.]
Tôi gật đầu, Hashimoto nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, với vẻ mặt nghiêm túc khác hoàn toàn mọi khi.
[Tôi nghĩ cũng đến lúc rồi. Dù là tốt bụng giúp đỡ người lạ thì cũng có giới hạn của nó.]
Tôi hoàn toàn câm nín trước câu nói của Hashimoto. Cũng không phải là tôi có gì muốn cãi lại. Chỉ là, tôi không hoàn toàn đồng ý được với điều cậu ấy nói. Trong lồng ngực là cảm giác kì lạ như là một ngọn lửa đang âm ỉ cháy.
[Vậy Yoshida-senpai muốn làm như nào?]
Đột nhiên Mishima lên tiếng hỏi một cách vu vơ.
Cùng câu hỏi mà hôm qua Asami đã hỏi tôi.
[Em cũng hiểu rất rõ điều mà Hashimoto-san nói. Nhưng mà, người gặp gỡ Sayu-chan, người cho Sayu-chan chỗ ở, tất cả đều là Yoshida-senpai mà.]
Mishima vừa nói vừa thoăn thoắt rút xương của miếng cá hồi trên xuất ăn của em ấy.
Rồi khi rút xong một chiếc xương hơi to hơn một chút, Mishima ngẩng lên nhìn tôi.
[Từ góc nhìn của em thì Yoshida-senpai không còn là người ngoài, mà đã là “người trong cuộc” đối với chuyện của Sayu-chan. Anh đã hoàn toàn bị vướng vào rồi.]
Câu này cũng giống với những gì hôm qua Asami nói.
Và Mishima nghiêng đầu hỏi lại lần nữa.
[Thế nên là, Yoshida-senpai muốn làm như nào?]
[Anh…]
Tôi không trả lời được.
Nếu nói đến kết quả cuối cùng thì như những gì hôm qua đã nói với Asami, tôi muốn bảo vệ nụ cười của Sayu.
Thế nhưng, tôi biết điều mà Mishima đang hỏi không phải là một nội dung mơ hồ như thế. Mà là tôi muốn làm gì với Sayu khi chỉ còn một tuần nữa là em ấy buộc phải trở về Hokkaido.
Về khoản đó thì ở thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa nghĩ ra được phương án nào hẳn hoi cả.
Tôi chỉ biết im lặng, Mishima vừa nhìn tôi chằm chằm vừa đưa miếng cá hồi vào miệng, rồi tiếp theo là cơm, nhai hết và nuốt xuống.
[Chỉ còn lại chưa đến một tuần nhỉ.]
[Há?]
[Thời gian mà Sayu-chan còn ở lại đây.]
[À…đúng là thế.]
Tôi đáp lại xong, Mishima tự gật đầu một mình như suy nghĩ gì đó, rồi quay lại nhìn tôi.
[Thế thì tối nay cho em mượn Sayu-chan được không?]
[Hả? Mượn á?]
Đề xuất bất ngờ của Mishima làm tôi ngơ người ra.
[Vâng. Tức là cho em dẫn Sayu-chan ra ngoài. Cho em đi hẹn hò với Sayu-chan.]
[À cái đấy thì…anh không ý kiến gì, nói đúng hơn là không phải chuyện anh có thể quyết định…Nhưng mà sao tự nhiên lại?]
[Con gái với nhau có cả đống chuyện để nói mà.]
Mishima xua xua tay như để dẹp đi câu hỏi của tôi.
Cũng không hẳn là tôi không thấy lạ với chuyện này, nhưng nhớ lại thì trước cũng đã có lần Sayu ra ngoài mua đồ mà rồi không hiểu sao lại đến nhà Mishima, có lẽ giữa hai đứa cũng có sự thân thiết nhất định mà tôi không biết.
[Ừ…nếu Sayu đồng ý thì anh cũng không phản đối gì.]
[Vậy quyết thế nhé. Tan làm xong em sẽ về nhà chút, sau đó đến nhà Yoshida-senpai đón Sayu-chan.]
[Đừng có về muộn quá nhé.]
[Em biết rồi mà.]
Mishima nói với vẻ mặt có gì đó rạng rỡ, rồi tiếc tục ăn nốt xuất cơm cá hồi.
Ngẩn ngơ nhìn theo động tác của Mishima, tôi chợt nghĩ.
Giờ mới để ý là em ấy đã không còn cái thói nói chuyện khi trong mồm vẫn còn đồ ăn.
*
[Tới đây! Quả đầu tiên của ngày hôm nay!]
Yuzuha-san hừng hực khí thế đi vào khu vực đánh bóng, tay cầm chặt gậy bóng chày.
Một quả bóng chày bay đến theo sau âm thanh của máy ném bóng. Mặc dù tốc độ của bóng ở mức mà mắt của một đứa không am hiểu lắm như mình cũng theo kịp được, nhưng chắc chắn là vẫn rất nhanh.
Yuzuha-san vung gậy một cách dứt khoát, nhưng đáng tiếc là chỉ trúng không khí.
[Ây da.]
Yuzuha-san quay về phía mình và lè lưỡi.
Lập tức lại một quả bóng khác bay đến, Yuzuha-san lại vung gậy lên. Lần này có âm thanh phát ra, gậy đã đập trúng bóng. Có điều bóng lại bay đi sai hướng.
[Tại cũng lâu rồi ha.]
Yuzuha-san vừa lẩm bẩm vừa giơ gậy lên và chăm chú nhìn về hướng bóng bay đến.
Hiện tại mình đang ở sân tập đánh bóng chày cùng với Yuzuha-san. Lúc này là 21 giờ.
Mình đã bị bất ngờ khi Yoshida-san vừa về đến nhà đã nói “Mishima muốn gặp riêng em”. Mình có hỏi lại Yoshida-san là có việc gì nhưng anh ấy cũng trả lời là không biết.
Có điều, mình đã nhiều lần được Yuzuha-san giúp nên dù chị ấy có lôi đi không lý do thì mình cũng không cảm thấy khó chịu. Thậm chí còn hơi vui là đằng khác.
Sau đó Yuzuha-san đến tận nhà Yoshida-san để đón mình, và cả hai cùng nhau đến một sân tập đánh bóng chày cũ kĩ cách ga gần nhà không xa lắm.
Mình cũng không biết tại sao chị ấy lại dẫn mình đến đây, chỉ là lúc này chị ấy đang vui vẻ vung gậy mà không nói gì nhiều.
Thỉnh thoảng cũng đánh trúng bóng, nhưng cảm giác đẹp như cái vẫn gọi là “home run”[note39396] thì chưa được lần nào cả.
Chẳng mấy chốc mà bóng đã được bắn ra hết, Yuzuha-san cười méo mó đi ra khỏi ô đánh bóng.
[Ơ lạ thật, trượt nhiều đến mức này cơ à. Trước đây chị đánh tốt hơn nhiều ấy.]
[Là tại lâu rồi mới động đến đúng không ạ?]
[Đúng thật.]
Yuzuha-san đáp lại rồi bĩu môi. Dáng vẻ đáng yêu ấy khiến mình có cảm giác như đang đi chơi với bạn cùng trang lứa hơn là với một chị gái hơn tuổi.
[Tiếp theo là Sayu-chan nhé.]
[Dạ?]
Bất ngờ Yuzuha-san đưa gậy về phía mình làm mình bối rối.
[Em cũng đánh ạ?]
[Em không muốn đánh à?]
[À, cũng không phải là không muốn…]
[Thế thì chiến đi.]
Yuzuha-san dí gậy vào tay mình. Cầm vào mới thấy nó nặng hơn mình vẫn tưởng.
[Em thử vung một cái đi.]
[…Như này ạ?]
Mình bắt chước theo những gì vừa nãy Yuzuha-san làm, nhưng đúng là gậy nặng hơn mình tưởng nhiều làm cơ thể mình như muốn quay tròn.
[Vung bằng cánh tay thì sẽ bị đau vai mất. Xoay hông để đánh nhé. Như này.]
Yuzuha-san vòng tay ôm mình từ phía sau và bắt đầu chỉ mình cách cử động. Làm theo như vậy xong mình mới ngộ ra đúng là trọng tâm không bị lảo đảo như vừa xong.
Sau khi tập vài lần như thế, Yuzuha-san bảo mình vào trong ô đánh bóng, rồi chị ấy cho tiền vào cái máy ở bên ngoài và ấn ấn một lúc.
Sau đó là âm thanh từ máy ném bóng ở phía bên kia bắt đầu phát ra. Có vẻ như bóng đang chuẩn bị bay đến.
[Bắt đầu rồi đấy.]
[Vâng…!]
Không hiểu sao mình cảm thấy cực kì căng thẳng.
Quả đầu tiên bay đến. Nhìn có vẻ bóng bay chậm hơn so với lúc Yuzuha-san đánh, nhưng mình không biết làm sao để canh đúng thời gian nên chỉ biết nhìn bóng bay qua mà không kịp đánh.
[Đánh đi, đánh đi. Không có strike[note39397] gì đâu.]
[Vâng…]
Trong lúc Yuzuha-san đang nhiệt tình cổ vũ thì bóng lại tiếp tục bay đến.
Lần này mình đã thử dứt khoát vung gậy lên, nhưng vẫn không trúng.
[Tiếc quá!]
Quả tiếp theo, rồi lại quả tiếp theo.
Bóng cứ liên tục bay đến, nhưng mình không thể nào đánh trúng.
Cảm giác uất ức dần.
Tại sao lúc nào mình cũng không làm được.
Lần lượt từng quả bóng bay qua, không hề trúng vào gậy.
[Quả cuối cùng!]
Giọng nói của Yuzuha-san làm mình sực tỉnh.
Quả cuối cùng…mình muốn đánh trúng, một quả cuối cùng thôi cũng được.
Tập trung tinh thần, nhìn kĩ chuyển động của bóng.
Tiếng bóng được ném ra, không hiểu sao mình cảm giác bóng bay chậm hơn hẳn khi nãy.
Lần này sẽ trúng! Nghĩ thế trong đầu, mình vung mạnh gậy lên.
Âm thanh tiếp theo mình nghe thấy là tiếng bóng đi vào máy hút bóng phía sau mình.
[…Haa]
Mình thở dài.
Rốt cuộc vẫn không trúng.
Chỉ là không chơi được thứ mình vốn không thạo, mà không hiểu sao lại cảm giác hụt hẫng đến thế. Mình thả lỏng toàn thân rồi ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
Và chợt nhận ra mọi thứ xung quanh nhòe đi, nước mắt mình ứa ra.
Yuzuha-san không biết từ khi nào đã đến bên cạnh, đặt tay lên vai mình.
[…Em sắp phải về à?]
[…Vâng.]
[Em không muốn về?]
[…Vâng.]
Giọng nói của Yuzuha-san rất đỗi dịu dàng, mình để chị ấy ôm vào lòng, cảm giác như lúc này có đòi hỏi gì cũng sẽ được chấp nhận.
[Vai em có bị đau không? Chị xin lỗi, tự nhiên lại dẫn em đến đây. Cứ nghĩ sẽ giúp em thoải mái hơn…nhưng kết quả lại phản tác dụng.]
[Không phải đâu ạ…]
[Thôi lau nước mắt nào.]
Yuzuha-san đưa mình khăn tay. Mình lắc đầu và lau nước mắt bằng tay áo.
Yuzuha-san cười vẻ bó tay và dịu dàng nói.
[Ra ghế ngồi nhé. Đợi chị đi mua nước.]
Yuzuha-san đưa mình ra khỏi ô đánh bóng, chỉ tay vào cái ghế dài gần đó.
Và mỉm cười hiền hòa.
[Vừa uống gì đó ấm ấm vừa nói chuyện nhé.]
Câu nói ấy ấm áp một cách kì lạ, không hề có cảm giác cưỡng ép, nhưng lại rất có sức thuyết phục giống như “không có lý do gì để từ chối đúng không”.
Điều đó khiến mình cảm thấy thoải mái, không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức gật đầu đáp “Vâng”.
Cảm giác bất lực không làm được gì lúc vung gậy khi nãy, giờ đã nguôi ngoai đi nhiều.