Hige wo soru. Soshite Joshikousei wo hirou

chương 10: lễ hội mùa hè

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hết chuyện Kanda-senpai chuyển đến rồi lại vụ cãi cọ với Mishima, cuối cùng thì một tuần căng thẳng tinh thần cũng kết thúc.

Ngày cuối tuần, tôi ngủ nhiều đến mức tự bản thân cũng thấy sợ. Trong tuần thì ngày nào Sayu cũng gọi tôi dậy, nhưng ngày nghỉ thì tôi có ngủ bao nhiêu em ấy cũng không đánh thức.

Được đà tôi cứ thế ngủ thêm giấc nữa, rồi lại giấc nữa, đến khi cơ thể tự muốn dậy thì đã gần 3 giờ chiều. Hôm qua gần 12 giờ đêm tôi mới lên giường đi ngủ nên cũng có thể dự trước được là đến tầm 3 giờ chiều tôi sẽ dậy. Ngủ đến mức này rồi nên không còn chút gì là buồn ngủ nữa, chỉ là đầu còn hơi mơ màng, nhưng lắc nhẹ một cái là cũng tỉnh táo luôn.

Ngóc đầu lên nhìn sang ngang thì thấy Sayu đang nằm cuộn tròn trên sàn nhà như một con cuốn chiếu.

[…..Sayu, chào buổi sáng.]

[Chào buổi sáng.]

Sayu giữ nguyên tư thế ấy và đáp lại. Giọng nói cảm giác có gì đó uể oải, như thế tâm hồn đang ở tít đâu đó.

[Em dậy từ mấy giờ thế?]

[Hmmm?]

[Em cũng mới dậy thôi à?]

[Hmm…..]

Hỏi vài câu xong tôi nhận ra rõ ràng là con bé có gì đó là lạ. Rõ ràng là tâm trí đang trên mây.

Tôi khẽ lấy hơi rồi lớn tiếng gọi lại lần nữa.

[SAYU!]

[Dạ!]

Sayu giật bắn lên, quay người nhìn về phía tôi.

[…..Chào buổi sáng.]

[À, chào buổi sáng.]

[Em vẫn ngủ à?]

[À không em dậy rồi, em xin lỗi. Vừa xong em hơi đơ chút…..]

Tôi chỉ biết gượng cười với câu trả lời của Sayu. Đâu phải chỉ ở cái mức “hơi đơ”.

[Em đang có gì trăn trở à?]

Vừa dựng người dậy tôi vừa hỏi, Sayu cũng lồm cồm ngồi dậy với một vẻ mặt không biết phải tả sao. Thế rồi nhe răng cười và nói.

[À cũng không có gì.]

[…..Thế à?]

Nhìn điệu bộ ấy có gì đó không bình thường, nhưng con bé đã nói là không có gì rồi thì có cố hỏi cũng không đi đến đâu nên tôi quyết định không bới móc gì thêm.

Thay vào đó thì tôi tính đổi sang chủ đề khác để nói, nhưng trong đầu lại không nghĩ ra được gì nên chỉ biết ngồi khoanh chân trên giường, tựa lưng vào tường. Sayu cũng ngồi nguyên tư thế cũ, có gì đó ngơ ra, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Chắc do lúc ngủ đè vào nên có mấy sợi tóc dính vào một bên má, vô thức tôi nhìn chằm chằm vào những sợi tóc ấy của Sayu, cảm giác chỉ cần dùng ngón tay gạt nhẹ là sẽ gỡ được ra. Tôi muốn đưa tay ra gỡ lấy những sợi tóc ấy nhưng cái cơ thể vừa ngủ dậy này uể oải đến lạ, đến khi ngồi dậy được khỏi giường thì tôi đã không còn sức để làm việc đó nữa.

Bất ngờ Sayu ngẩng mặt nhìn lên, hai ánh mắt chạm nhau. Cứ thế cả 2 nhìn nhau suốt mấy giây. Vẻ mặt của Sayu vẫn đang thẫn thờ ra, dù nhìn vào mắt tôi nhưng tâm trí như đang nghi đến chuyện khác.

[Khi nghĩ đến việc trở về nhà ở Hokkaido ấy.]

Đột nhiên Sayu lên tiếng, tôi bất giác giật mình. Một thoáng tôi băn khoăn không biết có phải em ấy đang nói chuyện với mình không, nhưng ở đây ngoài tôi ra không còn ai khác cả, nên chắc chắn là em ấy đang nói với tôi rồi.

[Em lại thấy quả nhiên là mình không muốn về.]

Sayu nói đến đấy rồi cười thành tiếng, tiếng cười tự chế nhạo bản thân. Sau đó ánh mắt em ấy lại hướng xuống sàn nhà.

[Em không muốn về vì em không muốn về, hay là…]

Vừa nhìn xuống sàn nhà, Sayu vừa lần lượt nói ra từng từ. Thế rồi em ấy lại đưa ánh mắt lên nhìn tôi.

[Hay là, em không muốn về vì không muốn rời xa Yoshida-san…]

Sayu lại một lần nữa cúi đầu nhìn xuống theo giọng nói em ấy nhỏ dần.

[Em không biết như là nào nữa.]

Nói đến đấy rồi em ấy lại tiếp tục im lặng.

Tôi cũng không nói được gì, miệng chỉ biết khẽ há ra.

Mùa mưa vừa rồi, Sayu đã nói với tôi về chuyện “suy nghĩ đến tương lai”. Điều đó chính xác là đồng nghĩa với chuẩn bị cho việc quay về nơi mà em ấy thuộc về, đó là một lời hứa quan trọng giữa tôi và em ấy.

Em ấy đã rất nỗ lực cho mục tiêu đó, vậy mà giờ lại lên tiếng than thở “quả nhiên là không muốn về”, khiến tôi thực sự bất ngờ.

Tôi hoàn toàn không có ý gì trách móc em ấy việc đó, vốn dĩ đó là ngôi nhà em ấy không muốn về nên mới bỏ đi, cho đến thời điểm này vẫn chưa có cảm xúc tích cực với việc trở về cũng là đương nhiên. Chỉ đơn giản là tôi ngạc nhiên với việc em ấy “nói ra” điều đó.

Sayu mà tôi biết là người lúc nào cũng chỉ để tâm đến tâm tư của người khác. Đã hứa với tôi là “sẽ về nhà”, vậy mà giờ lại nói với tôi câu “em không muốn về”, nếu là mọi khi thì giờ chắc hẳn em ấy đang luống cuống lo sợ rằng vừa rồi đã làm tôi nghĩ em ấy “không muốn giữ lời hứa” hay “nhõng nhẽo” gì đó. Em ấy đáng ra là người như thế nhưng giờ lại nói như này, liệu có ý nghĩa gì đó không?

Và cả đoạn “hay là vì không muốn rời xa Yoshida-san” cũng làm tôi thắc mắc.

Đúng là tôi và Sayu đã xây dựng được một mối quan hệ tin tưởng nhau trong một thời gian dài. Nhưng đến mức nói ra thành lời cảm xúc “không muốn rời xa”, đối với em ấy tôi là người quan trọng thế sao?

[Cái đó thì…]

Nghĩ đến đây, tôi liền lắc đầu. Những câu nói của Kanda-senpai và Mishima mà tôi đã phải nghe suốt nửa ngày, giờ bỗng tua lại trong tâm trí tôi.

[Chỉ có em…mới có thể biết được.]

Tôi đã đưa cho em ấy một câu trả lời quá vô thưởng vô phạt, hoàn toàn không chứa đựng điều mà em ấy mong mỏi. Đó là điều duy nhất tôi có thể đáp lại.

Câu nói của tôi làm Sayu như bừng tỉnh, em ấy chớp mắt vài lần và gượng cười.

[Đúng thật. Em xin lỗi, tự nhiên nói mấy câu kì cục.]

Nói thế rồi Sayu thả lỏng và nở nụ cười.

[À không, không sao…em muốn nói ra mà đúng không.]

Nghe tôi nói, Sayu nở một nụ cười kiểu tội lỗi rồi khẽ gật đầu.

[…Ừm. Trong lúc Yoshida-san ngủ em đã suy nghĩ suốt.]

[Thế thì…mệt mỏi nhỉ.]

[…Ừm.]

Một thoáng tôi cảm giác như giọng nói của Sayu chỉ còn là giọng mũi, rồi em ấy lập tức khịt mũi một cái và ngẩng lên. Tiếp theo là đứng dậy và đi về phía bếp.

Tôi bâng quơ nhìn theo bóng dáng đó. Sayu lấy nước vào một chiếc cốc rồi quay lại.

[Nè!]

[Ừ?]

[Uống nước. Vừa ngủ dậy lập tức uống một cốc nước đầy sẽ giúp đánh thức dạ dày, cơ thể cũng sẽ tỉnh táo ra.]

[Đâu ra vậy? Có thật thế không?]

[Em đọc trên mạng.]

[Điêu…Dù sao cũng cảm ơn em.]

Tôi nhận lấy chiếc cốc và uống một ngụm. Vừa ngủ dậy cổ họng cũng khô rát, khiến tôi cảm giác nước như lập tức hòa vào với cơ thể. Theo đà của ngụm đầu tiên, cứ thế tôi uống một hơi đến cạn cốc nước.

[Ồ, anh uống được quá!]

[Im đi!]

Tôi đứng dậy khỏi giường, tự mình cầm cốc để vào bồn rửa.

Cùng thời điểm đặt cốc vào bồn, tôi như nghe thấy âm thanh trầm của một tiếng nổ nào đó, tôi quay đầu nhìn về phía Sayu.

[Vừa có tiếng gì đúng không?]

[Hứ?]

Sayu ngẩn ngơ lắc đầu.

[Em không nghe thấy gì cả.]

Nhìn phản ứng ấy thì có vể đúng là Sayu không nghe thấy gì.

[…Anh nghe nhầm à?]

Vừa lúc tôi nói dứt lời, lại một lần nữa có tiểng nổ vọng đến từ bên ngoài.

[A!]

[Đúng là có tiếng mà.]

Lần này có vẻ Sayu cũng nghe thấy, em ấy gật đầu.

Vài giây sau đó cả 2 im lặng không nói gì thì nghe thấy đều đều tiếng nổ ở bên ngoài phát ra sau từng khoảng thời gian cố định.

Sayu vừa nghiêng đầu vừa nói.

[…Pháo hóa?]

[Giờ này có phải lúc người ta bắn pháo hoa đâu.]

Giờ mới đang khoảng 3 giờ chiều. Đúng là mặt trời đã bắt đầu xuống, nhưng hoàn toàn chưa phải thời điểm đủ tối để thấy được vẻ đẹp của pháo hoa.

[A!]

Nghĩ đến đây, tôi liền quay lại giường và cầm chiếc máy tính bảng lên.

[Sao thế?]

Sayu có vẻ cũng tò mò, ngồi xuống bên cạnh tôi và ngó vào màn hình.

[À, anh đang nghĩ là có khi nào.]

Mở trình duyệt lên, tôi gõ vào thanh tìm kiếm tên ga gần nhà kèm theo từ khóa “lễ hội”.

Thế rồi lập tức tôi biết được dự đoán của mình đã đúng.

Kết quả tìm kiếm hiển thị thông tin về lễ hội mùa hè được tổ chức ở khu phố mua sắm cạnh một ngôi đền lớn cách nhà tôi chưa đến 10 phút đi bộ.

[Là ngày hôm nay. Thời tiết cũng đẹp, vừa xong là tiếng pháo báo hiệu khai hội.]

[A, thì ra là vậy.]

Sayu gật gù vẻ đã hiểu. Rồi lập tức nheo mắt lại với vẻ mặt như nhìn đi đâu đó xa xăm, em ấy thì thầm.

[Lễ hội mùa hè à…]

Giọng nói của em ấy mang một nỗi hoài niệm gì đó, và tông giọng như đang nói về một thế giới mà bản thân không thuộc về.

[Đi không?]

Trước khi kịp nghĩ gì thì tôi đã lên tiếng hỏi.

[Há?]

Sayu ngạc nhiên nhìn về phía tôi.

[Lễ hội mùa hè. Em có muốn đi không?]

Tôi hỏi lại lần nữa, Sayu chớp mắt nhìn tôi mấy lần rồi sau đó nhìn đi chỗ khác.

[Hmm, ừ nhỉ…lễ hội mùa hè…hmm.]

Ánh mắt Sayu nhìn đảo quanh sàn nhà, bộ dạng bẽn lẽn.

[Nói ra chắc anh sẽ thấy ngạc nhiên, nhưng mà…]

[Hmm?]

[Từ khi vào cấp ba em chưa đi lễ hội mùa hè một lần nào.]

[Hê…vậy à…]

Đúng là tôi có chút ngạc nhiên. Nói đến lễ hội mùa hè người ta thường sẽ liên tưởng đến những cô cậu học sinh vui đùa với bạn bè hay người yêu.

[Ừ, bạn bè để đi cùng cũng không có, mà em cũng không có ý định đi bao giờ.]

[…Ra vậy.]

Sayu giải thích vậy với vẻ mặt như chuyện chẳng có gì ghê gớm cả, nhưng tôi lại cảm thấy một cảm giác khó tả.

Tốt bụng, dễ gần, kèm thêm cả diện mạo ưa nhìn. Và hơn hết là luôn biết nghĩ cho người khác, một Sayu như vậy mà lại không có bạn bè khiến tôi thật sự khó có thể tưởng tượng. Nghĩ về lý do cho chuyện đó là tôi lại tưởng tưởng đến những điều khó chịu.

Gần như cùng thời điểm tôi cắt đứt được dòng suy nghĩ vô ích của mình, Sayu cũng ngẩng lên nhìn tôi.

[Thế nên là, ừm…nếu là đi cùng với Yoshida-san thì em cũng muốn đi, lễ hội mùa hè.]

Sayu nói thế rồi nở nụ cười nhẹ nhàng.

Cả ngày đã ngủ nướng suốt như này rồi thì buổi tối ra ngoài chút cũng không tệ.

Khoảnh khắc nghĩ đến việc lấy bừa một bộ quần áo nào đấy để thay, tôi chợt nhận ra một điều.

[Dù sao cũng là lễ hội mùa hè, em có mặc Yukata không?]

[Yukata…?]

Ánh mắt Sayu khi nói câu này rõ ràng là đang sáng lên lấp lánh. Thế là muốn mặc rồi.

[Anh có à…?]

[Không, ở đây thì không. Ở nhà của ông chú sống một mình thì làm sao có Yukata được.]

[Đúng thật nhỉ…Ơ, nhưng mà anh hỏi em có mặc không…?]

[Yukata có thể thuê được mà. Anh nhớ là trước ga có chỗ cho thuê Yukata.]

Vừa nói tôi vừa tra trên mạng, đúng là trong tòa nhà trước ga có một cửa hàng cho thuê Yukata.

[Khoảng 3000 yên là thuê được. Dù sao cũng có việc làm thêm rồi, thỉnh thoảng tiêu như này cũng được mà.]

Nếu giờ đi luôn thì tính cả thời gian mặc với các thứ khác xong có vẻ vẫn kịp đến trước khi lễ hội bắt đầu.

Nghe tôi đề xuất, Sayu dù dáng vẻ có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng mím môi thành đường thẳng vẻ ngại ngùng và khẽ gật đầu.

*

[Không ngờ lại phải xếp hàng đợi lâu đến thế…]

[Dù sao cũng là cửa hàng duy nhất ở ga gần nơi tổ chức lễ hội mà, đông như thế cũng không tránh được.]

Tôi và Sayu đang đi bộ từ trước ga hướng đến ngôi đền nơi tổ chức lễ hội.

Lượng người đến cửa hàng cho thuê đó vượt xa những gì tôi đã tưởng tượng. Sau lúc đó tôi và Sayu lập tức ra khỏi nhà và khoảng 4 giờ kém là đến nơi, nhưng đến khi Sayu mặc xong và ra khỏi cửa hàng là đã hơn 6 giờ tối.

Dù là mùa hè ban ngày có kéo dài hơn nhưng đến tầm 6 giờ thì trời cũng đã bắt đầu tối.

Tiếng lọc cọc phát ra theo từng bước chân của Sayu. Cùng bộ với Yukata, em ấy đi một đôi guốc gỗ.

Suốt nãy giờ tôi vẫn không thể nhìn về phía Sayu.

[Ồ, có vẻ bắt đầu rồi.]

Nhìn về phía trước mặt, mập mờ tôi nhìn thấy con phố phía trước đang sáng ánh đèn đường. Đó chắc chắn là khu phố mua sắm. Tiếng nhạc của lễ hội cũng đang vọng lại.

[Đúng là có lễ hội thật.]

Giọng điệu háo hức của Sayu khi nói câu này làm tôi bật cười.

[Mặc cả Yukata rồi mà còn nói thế.]

[À tại vì, đến giờ em vẫn cảm giác bấp bênh thế nào ấy.]

Sayu cười “hê hê” thành tiếng.

[Anh bảo đi lễ hội mùa hè này, rồi bảo em mặc Yukata này, cả lúc em ở cửa hàng để mặc Yukata nữa. Nói sao nhỉ, em không có cảm giác thực tế lắm với việc giờ mình đang chuẩn bị đi lễ hội.]

[Cái gì vậy? Sắp đến nơi rồi đấy.]

[Ừm. Đúng là ở đó đang có lễ hội thật, và mình đang đi đến đó nhỉ.]

Sayu nói câu đó như để xác nhận rồi khẽ rung vai cười. Không nhìn về phía Sayu nên tôi không biết nhưng chắc hẳn là trên khuôn mặt đó đang nở một nụ cười vui sướng.

Cuối cùng cũng gần đến nơi phát ra ánh sáng và âm thanh của lễ hội, chỉ cần rẽ vào ở ngã rẽ ngay phía trước là đến khu phố mua sắm. Không hiểu sao cả hai đều trở nên im lặng, không nói gì và rẽ vào con phố đó.

Cảm giác như không gian đột nhiên trở nên bừng sáng và náo nhiệt.

[Oa…]

Tôi nghe thấy tiếng cảm thán của Sayu đang đi bên cạnh.

Khu phố mua sắm đông nghịt người khiến tôi ngạc nhiên không biết có phải có nhiều người sống gần khu này đến thế không.

[Haha…]

Sayu thốt lên vẻ háo hức, bước chân dần dần nhanh lên rồi trở thành chạy bước nhỏ, vừa nhìn xung quanh đôi mắt vừa ánh lên lấp lánh. Nhìn dáng vẻ đó có vẻ đúng là từ khi lên cấp ba em ấy chưa từng đi lễ hội lần nào. Vẻ mặt như một đứa trẻ lần đầu được dẫn đến công viên trò chơi.

Sayu đang nhìn ngắm xung quanh rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi. Miệng nở một nụ cười vô tư.

[Đẹp thật đấy!]

Giờ thì cuối cùng tôi cũng đã có thể nhìn trực diện dáng vẻ của Sayu trong bộ Yukata.

Giữa khu phố sáng ánh đèn hiện lên hình ảnh một bộ Yukata mà vàng cam. Mái tóc mọi khi luôn xõa xuống giờ đang được búi lên bằng kẹp tóc. Lớp trang điểm nhẹ dưới ánh đèn đường khẽ ánh lên lấp lánh.

[À, ừ…đẹp thật.]

Tôi vừa trả lời, vừa rời ánh mắt khỏi Sayu.

[Nè, Yoshida-san.]

Đáng ra Sayu đang đi trước tôi vài bước vậy mà khi kịp nhận ra thì em ấy đã đứng ngay sát trước mặt tôi.

[Yukata thế nào?]

Cuối cùng cũng bị hỏi. Từ lúc Sayu ra khỏi cửa hàng thuê quần áo, cho đến tận khi bước đi trên phố như này, tôi đã luôn cố không đề cập đến chủ đề này.

Nếu phải nói thật lòng thì, là đẹp đến bất ngờ.

Vượt xa khỏi hình dung về “nữ sinh cấp ba mặc Yukata” trong tâm trí tôi, có gì đó ra dáng người lớn, nhưng chắc chắn bên trong vẫn là “nét trẻ” của một học sinh. Màu cam tươi sáng càng tôn lên vẻ đẹp vốn có của Sayu, làm tôi cảm thấy thực sự rung động.

[Nè, suốt từ nãy anh cứ không chịu nhìn em.]

Sayu nói vẻ hờn dỗi nên tôi hướng ánh mắt về phía em ấy. Thế rồi Sayu khẽ nâng tay áo lên tạo dáng và hỏi lại lần nữa.

[Thế nào?]

Nhìn chăm chú vào Sayu khiến tôi rơi vào ảo giác như tất cả ánh đèn xung quanh đang chiếu vào em ấy.

[Đẹp quá.]

Bất giác tôi nói thành lời.

Sayu há miệng thẫn thờ. Tôi cũng mất mấy giây để ngẫm lại điều mà bản thân vừa nói.

Và gần như đồng thời, mặt tôi đỏ ửng lên.

Tôi vừa nói gì với một học sinh cấp ba vậy. Nói “dễ thương” cho an toàn có phải hơn không. Sayu có vẻ cũng bị bất ngờ bởi nhận xét của tôi, mặt đỏ ửng lên. Nhưng khi nhận ra tôi vừa lập tức cúi mặt xuống, em ấy lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Dù không nhìn về phía Sayu tôi cũng biết là ánh mắt em ấy đang dán chặt vào má tôi.

[Thế có nghĩa là…]

Sayu lên tiếng. Rồi hỏi tôi với giọng nói như biến mất dần. Giọng nói nhỏ vậy mà không hiểu sao tôi lại nghe rất rõ.

[Có đẹp hơn…Goto-san…?]

[Hế?]

Bất ngờ với câu hỏi ấy tôi quay lại nhìn Sayu, mặt em ấy đang đỏ như gấc.

Tại sao Goto-san lại được nhắc đến ở đây? Đúng lúc trong đầu tôi hiện lên câu hỏi này thì một đứa trẻ chạy qua ngay bên cạnh nói to.

[Mẹ ơi, sắp biểu diễn trống rồi.]

Mẹ của đứa trẻ đi theo sau cũng trả lời.

[Thật à? Thế nhanh lên nào!]

Rồi khẽ chạy theo đứa con.

[…Có vẻ có biểu diễn trống, đi xem không?]

Tôi hỏi Sayu, trong khoảnh khắc đôi mắt em ấy rung lên, thế rồi từ từ nhắm lại.

Đến khi mở mắt ra, trên khuôn mặt em ấy là một nụ cười.

[Ừm, em cũng muốn xem!]

[Thế thì đi nào, chắc là ở quảng trường nhỏ khu trung tâm.]

[Ừ, em theo anh.]

Tôi vượt lên trước Sayu, tiến về phía quảng trường, cảm giác nhịp tim mình vừa tăng lên một chút.

Tôi đã không trả lời câu hỏi của Sayu. So sánh Sayu đang đứng trước mặt, và hình ảnh Goto-san hiện lên trong tâm trí, quá khó để tôi có thể nói bên nào hơn. Hay nói đúng hơn là tôi không muốn so sánh.

Nhưng nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ lập tức trả lời Goto-san đẹp hơn. Nghĩ đến đây, tôi cảm nhận được gì đó luống cuống với chính bản thân mình.

Không lẽ nào tôi đã coi Sayu là “phụ nữ” thay vì là “nữ sinh cấp ba”? Rõ ràng trước giờ tôi vẫn luôn coi nữ sinh cấp ba là nữ sinh cấp ba, một thế hệ trẻ con hơn mình rất nhiều. Nhưng giờ tôi cảm giác mình đã không còn giữ suy nghĩ như thế về Sayu.

[Yoshida-san, đợi em với.]

Nghe tiếng gọi từ phía sau, tôi quay đầu lại, Sayu đã bị bỏ lại một đoạn. Có lẽ trong lúc vừa đi vừa nghĩ, tôi đã vô thức tăng tốc.

[Xin lỗi.]

[Đông người thật đấy.]

Sayu không trách tôi, chỉ nhìn xung quanh và cười vẻ ái ngại. Đúng là càng đến gần quảng trường càng đông, việc đi thẳng về phía trước thôi cũng khó. Sayu lại đang đi guốc nữa, có lẽ tôi nên để ý tốc độ của em ấy.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ vậy thì bất ngờ cảm nhận được hơi ấm ở cổ tay mình. Là do Sayu đang nắm vào.

Bị bất ngờ, tôi nhìn về phía Sayu, em ấy hơi đỏ mặt và nhìn xuống đất.

[Như này để không bị lạc…]

[…À, ừ, đúng rồi.]

Tôi cũng cảm thấy ngại ngùng, đưa tay trái lên gãi gãi mũi.

Bỗng tiếng trống vọng lại từ phía quảng trường. Dù còn cách một đoạn nhưng âm thanh vẫn rất lớn.

[Có vẻ bắt đầu mất rồi nhỉ.]

[Đúng thật.]

[Đi nào.]

Bàn tay Sayu nắm chặt nơi cổ tay, tôi luồn lách qua đám đông.

Đông đến nỗi nếu là mọi khi thì tôi đã bỏ cuộc rồi, nhưng giờ tôi lại đang không bận tâm lắm.

Thay vào đó, mặt tôi đang cực kỳ nóng.*

Sân khấu náo nhiệt với hai người đàn ông đánh trống to và hai người phụ nữ đánh trống nhỏ.

Tiếng trống như làm rung cả lồng ngực, cảm giác phấn khích. Khán giả xung quanh hò reo theo từng tiếng trống liên hồi.

Vừa xem biểu diễn tôi vừa ngẫm nghĩ không ngờ hàng năm vẫn có lễ hội như này ở gần nhà mình. Nghĩ lại mới thấy, hình như đúng là tầm này hàng năm tôi cũng nghe thấy tiếng trống rồi tự nhủ “chắc người ta đang mở hội”.

Nghĩ đến việc hơn 5 năm trời sống ở đây mà chưa từng một lần đặt chân đến lễ hội này, tôi lại thấy thấm thía sự lười hoạt động của mình. Gần như không có lúc nào tự bản thân muốn đi tìm kiếm thứ gì đó phấn khích.

Nhưng đến đây rồi mới thấy đúng là thú vị. Ai nấy đều trong dáng vẻ thích thú, tập trung lại cùng một chỗ, tận hưởng cùng một sự kiện. Cảm giác mà tôi đã không trải nghiệm từ khi kết thúc thời học sinh.

Khẽ liếc sang nhìn Sayu, em ấy cũng như đang hòa vào không khí của màn biểu diễn.

Nếu không có Sayu, chắc hẳn tôi đã không đến đây rồi.

Đúng là từ khi em ấy đến, cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều. Ngày đủ ba bữa cơm, cuối tuần dù vẫn ít nhưng cũng đã hay ra ngoài hơn, và hơn cả là những cuộc nói chuyện đã nhiều hơn. Cảm giác cuộc sống vốn chỉ có công việc của tôi giờ đã có chút “hương vị con người”.

Nếu ngày hôm đó tôi không nhặt Sayu về, có lẽ tôi vẫn sẽ như cũ, sống cuộc đời quanh quẩn giữa nhà và nơi làm việc. Dù tôi vẫn ôm chút hi vọng cuộc sống sẽ khởi sắc nếu có thể tiến tới với Goto-san, nhưng rốt cuộc thì đến giờ vẫn chưa làm được.

Nếu như tôi không gặp Sayu.

Khi nghĩ về điều này, tôi đã nhận ra.

Tiếng trống dần dần mạnh lên. Có vẻ sắp đến đoạn cao trào. Khán giả xung quanh cũng trở nên phấn khích hơn, nhưng tôi lại cảm giác như riêng mình đang lạc lõng giữa đám đông ấy.

Nếu như tôi không gặp Sayu.

Thử tưởng tượng và ngay lập tức tôi nhận ra.

Rằng tôi không thể tưởng tượng nổi. Cuộc sống không có Sayu, tôi không thể hình dung nổi. Em ấy đã xuất hiện ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của tôi.

Miễn cưỡng tưởng tượng đến việc xóa bỏ sự tồn tại của Sayu trong cuộc sống của mình khiến tôi rùng mình.

Chỉ còn tôi, đơn độc một mình ở đó.

[…shida-san…nè!]

[Hả, gì thế?]

Giữa tiếng trông dữ dội, tôi cảm giác nghe được giọng nói của Sayu. Nhìn sang bên cạnh, tim tôi giật bắn lên.

Sayu không còn ở đó.

[Hả?]

Tôi nhìn dáo dác vòng quanh nhưng chỉ có mình tôi đang đứng giữa những con người mà tôi không hề quen biết, không thấy bóng dáng Sayu đâu cả.

[Sayu?]

Tôi cuống cuồng rẽ đám đông chui ra ngoài. Mọi người đang tập trung hết về phía quảng trường nên con đường dọc phố mua sắm giờ đã thưa người, tôi nhìn quanh một lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng Sayu đâu. Bộ Yukata màu cam đó kể cả nhìn từ xa chắc chắn vẫn sẽ lập tức nhận ra.

Một hồi trống lớn vang lên, tiếng khán giả vỗ tay, có vẻ màn biểu diễn đã kết thúc. Đám đông tập trung ở quảng trường bắt đầu tản ra khắp khu phố. Không đúng lúc gì cả.

Tôi vừa luồn lách qua dòng người vừa tìm kiếm Sayu, nhưng vẫn mãi không thấy.

Đột nhiên em ấy đi đâu không biết. Từ lần cuối tôi đưa mắt sang nhìn cho đến khi nhận ra Sayu biến mất không phải là một khoảng thời gian quá dài. Trong một khoảng thời gian ngắn như thế có lẽ em ấy vẫn chưa đi đâu xa… Nếu không phải là bị ai đó bắt đi.

Nghĩ đến đây, tôi lạnh hết sống lưng. Tôi nhớ lại khá lâu về trước cũng đã một lần Sayu bỏ ra ngoài mà không nói gì. Lần đó không phải là bị bắt cóc hay gì cả, và may là cuối cùng tôi cũng tìm được, nhưng lần này cũng không có gì đảm bảo cả.

Tôi hối hả chen vào giữa dòng người. Đôi mắt hoạt động hơn hẳn mọi khi để tìm bóng dáng Sayu. Bỗng nhiên có một bộ Yukata màu cam đập vào mắt tôi. Mái tóc màu đen hơi nâu búi lên bằng kẹp tóc.

[Sayu!]

Như một phản xạ, tôi lên tiếng gọi, đưa tay tóm lấy vai người con gái đó.

[Ơ?]

Nhưng người quay đầu lại tròn mắt nhìn tôi, không phải là Sayu. Nhìn kĩ thì họa tiết trên bộ Yukata cũng khác khá nhiều so với bộ của Sayu.

[A…xin lỗi. Tôi nhầm người.]

Tôi vội vàng bỏ tay khỏi vai người phụ nữ đó. Cô ấy gượng cười đáp lại rồi hòa vào dòng người đông đúc.

Thở dài, tôi lại tiếp tục bước đi. Trước mắt có lẽ là nên ra khỏi chỗ đông người này đã.

Tôi đi về phía vắng người, nhưng đến chỗ vắng người rồi vẫn không thấy Sayu đâu. Bình thường không phải người hay vận động nên hơi thở tôi bắt đầu nhanh dần.

[A, Yoshida-san! Em tìm anh mãi.]

Có tiếng gọi từ ngay phía sau, tôi quay đầu lại, Sayu đang đứng đó. Sau một thoáng đứng hình, tôi lớn tiếng lúc nào không hay.

[Con bé này, em đi đâu đấy hả?!]

[Ơ? Em bảo là em đi vệ sinh mà.]

[…Đi vệ sinh?]

Sayu nhìn tôi với vẻ mặt bối rồi.

[Cơ mà sao anh lại thở dốc thế?]

[…Vậy à, đi vệ sinh à…]

Có vẻ lúc đang xem biểu diễn trống tôi cảm giác nghe thấy giọng Sayu không phải là ảo giác. Có khi em ấy đã nói “Em đi vệ sinh chút nhé” cũng nên. Và sau đó đi về hướng ngược lại so với hướng tôi quay đầu.

Tôi lấy hơi và thở dài mạnh một cái.

[Không lẽ anh vừa đi tìm em…?]

[À…]

[Em xin lỗi. Em lại cứ nghĩ không biết tự nhiên Yoshida-san đi đâu mất. Thành ra cả hai lại chạy quanh đi tìm nhau.]

Sayu bước đến gần, ngó vào khuôn mặt tôi.

[Anh có sao không?]

[Không sao.]

[Nhưng anh vẫn đang thở hổn hển.]

[Đã bảo là không sao rồi mà. Anh có phải người già đâu.]

Tôi quay mặt đi tránh ánh mắt của em ấy. Nhìn bộ dạng đấy của tôi, Sayu cười khúc khích.

[Có vẻ như em mà biến mất là nhất định Yoshida-san sẽ đi tìm.]

Sayu nói thế rồi đến đứng bên cạnh tôi và dí cùi chỏ một cái.

[Giờ em vẫn còn nhớ hình ảnh Yoshida-san hối hả chạy đến công viên lần em nói chuyện với Yuzuha-san.]

[…Im đi.]

Tôi cũng vừa mới nghĩ đến chuyện đấy xong.

Sayu lại ngó vào nhìn mặt tôi lần nữa, rồi nở nụ cười vẻ trêu chọc.

[Em mà biến mất Yoshida-san sẽ cuống cuồng như vậy à?]

Câu nói ấy làm tôi giật mình.

Đúng rồi, không còn từ ngữ nào diễn tả chính xác hơn nữa.

Khi Sayu biến mất trước mắt mình, tôi đã nghĩ có khi nào em ấy bị bắt cóc. Thế nhưng, điều tôi lo sợ có thực sự là việc “Sayu bị bắt cóc và gặp gì đó nguy hiểm”. Hay điều tôi thực sự lo sợ là việc “Sayu biến mất trước mắt mình”.

[…Đúng thật.]

Nghĩ đến đây, tôi trả lời luôn thành tiếng.

[Lúc em biến mất…anh đã rất cuống.]

Tôi nhìn vào mắt Sayu và nói, đôi mắt em ấy như khẽ dao động. Thế rồi em ấy cúi mặt xuống.

[Vậy à…em xin lỗi.]

Sayu lí nhí nói thế rồi rụt rè nắm lấy cổ tay tôi.

[Em…sẽ không đi đâu nữa.]

Cảm giác bàn tay em ấy nắm chặt cổ tay mình, không biết tôi đã nghĩ gì để rồi lên tiếng như một phản xạ.

[Này…em sẽ về thật à?]

[…Hế?]

Nghe câu hỏi của tôi, Sayu tròn mắt nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Và rồi tôi còn bối rối hơn cả em ấy.

[À, không…]

Tại sao mình lại hỏi câu như vậy chứ? Tự bản thân tôi cũng không hiểu nữa.

Sayu sẽ trở về nhà. Tôi đã cho em ấy thời gian trì hoãn để chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Cuối cùng tự bản thân Sayu cũng đã có thể tuyên bố với tôi rằng “sẽ hạ quyết tâm”, vậy mà giờ tôi lại hỏi em ấy một câu hỏi không thể tin được.

[Không có gì...thôi bỏ đi.]

[Ê, ư, ừm…]

Sayu mơ hồ gật đầu rồi im lặng. Tôi cũng bị cuốn theo, không nói thêm được gì.

[A, à…]

Không chịu nổi sự im lặng, tôi đưa mắt nhìn về phía khu phố mua sắm.

[Có vẻ có rất nhiều quầy bán đồ ăn, đến xem thử thế nào đi.]

Nghe tôi nói thế, Sayu như bừng tình, đưa mắt nhìn về phía khu phố và gật đầu liên tục.

[Em thích gì anh sẽ mua.]

[Em cảm ơn.]

Cả hai đi cạnh nhau dạo quanh các gian hàng. Yakisoba, takoyaki, xúc xích, chuối socola. Quả nhiên là lễ hội mùa hè.

[A!]

Giữa một loạt những gian hàng, nơi Sayu dừng lại là hàng kẹo bông.

Một ông chú nhìn có vẻ tốt tính đang bỏ đường nâu vào chiếc máy làm kẹo bông có hình giống một chiếc bánh donut. Tươi cười nhận tiền từ một đứa trẻ con rồi cầm một chiếc que khéo léo cuốn lấy những sợi bông làm từ đường.

[Kẹo bông…]

Sayu khẽ lẩm bẩm.

[Em muốn ăn không?]

[Ừm. Em vẫn luôn muốn thử. Hồi bé đi lễ hội em cũng đã không được mua cho. Đến giờ em vẫn còn nhớ rất rõ.]

Sayu nheo mắt lại như đang nhớ về chuyện ngày xưa.

[Thế thì mua thôi.]

Thấy Sayu háo hức mở túi ra, tôi ngăn lại.

[Anh đã bảo sẽ mua cho em mà.]

[Nhưng cỡ này thì em có thể tự mua được mà.]

Không phải vấn đề đấy, mà là anh muốn mua cho em.

Aa… Nghĩ đến đây tôi cảm giác đã hiểu ra vấn đề.

Điều mà Kanda-senpai và Mishima nói là đây à. Ra là vậy, đây là lý do họ nổi cáu.

[Xong rồi đây.]

Đứa trẻ con vui sướng nhận kẹo bông từ ông chú rồi chạy đi.

[Anh muốn mua cho em.]

Tôi nói ra cảm xúc thật của mình rồi tiến đến trước hàng kẹo bông.

[Cho tôi một cây.]

[Vâng, 100 yên nhé.]

Tôi lấy từ trong ví ra đồng 100 yên và đưa cho ông ấy.

Tôi quay lại vẫy tay gọi Sayu đang đứng cách đó một đoạn đơ ra nhìn tôi.

[Qua đây, em không muốn lại gần xem kẹo bông được làm như nào à?]

[À…em có.]

Sayu bừng tỉnh, rồi khẽ chạy lại gần cái máy làm kẹo bông.

Nhìn ông chú cầm chiếc que quay tròn để những sợi bông đường lần lượt bám vào, cảm giác rất thú vị.

[Nè.]

Nghe tiếng gọi, tôi đưa mắt sang nhìn Sayu, ánh mắt vẫn đang chăm chú vào chiếc máy làm kẹo, em ấy thì thầm.

[Tại sao khi nãy anh lại hỏi như vậy?]

Chủ đề tưởng như đã được cho qua giờ lại bị nhắc lại, tôi cảm giác như dạ dày mình bị bóp chặt.

Tôi không nói được gì chỉ biết im lặng, Sayu vẫn không nhìn về phía tôi, và nói tiếp.

[Yoshida-san không muốn em về à?]

Câu hỏi được nhắc lại lần nữa nhưng tôi vẫn không thể trả lời. Giọng điệu của Sayu không có vẻ gì là trách móc tôi. Mà cảm giác như là đang muốn được nghe tôi nói ra cảm xúc thật của mình, với tôi điều đó có vẻ là cực kì khó khăn. Vì chính bản thân tôi cũng không nắm rõ được cảm xúc của mình.

Tôi đưa ánh mắt trở lại với chiếc máy mà nãy giờ Sayu vẫn nhìn chăm chú.

Chiếc que ban đầu dần dần cuốn đầy những sợi bông xung quanh. Chắc chắn là cây kẹo bông từ từ to lên theo từng lớp bông cuốn quanh, nhưng trong mắt tôi những sợi bông như đang tự mình phồng to lên. Sợi bông đầu tiên cuốn quanh chiếc que giờ đã trở thành một phần của cây kẹo bông, không còn nhìn ra nổi hình dạng nữa.

[À không…nên về.]

Tôi trả lời cộc lốc.

[…Ừ, đúng thật.]

Ngắt lại một quãng nhỏ rồi Sayu gật đầu.

Em ấy đã không nói “Em không hỏi chuyện nên hay không”.

[Xong rồi đây.]

Ông chú cầm cây kẹo bông to bằng quả bóng đá đưa về phía Sayu.

[Oa, to quá…cháu cảm ơn ạ.]

Sayu lên tiếng cảm kích và nhận lấy cây kẹo.

[Xịn quá, kẹo bông thật này.]

Sayu cười vui sướng giơ cây kẹo bông cho tôi xem. Đây mới đúng là điệu bộ hợp với tuổi của em ấy, vô cùng dễ thương.

[Thế thì tốt rồi,]

[Ừm! Yoshida-san, em cảm ơn.]

Sayu nói lời cảm ơn như đang vui từ tận đấy lòng. Tôi cảm thấy chút ngại ngùng, không nói gì, chỉ đưa tay lên gãi gãi mũi.

Sayu lấy tay xé lấy một miếng kẹo bông nhỏ rồi kêu lên “Woa!”

[Sờ vào thì dính cực kì luôn.]

[Thì đúng rồi, đường mà lại.]

Tôi cười và đáp lại. Sayu nói “Cũng phải.” và đưa miếng bông vào miệng, thế rồi tròn mắt lên.

[Tuyệt quá, lập tức tan ra luôn.]

[Haha, thì là đường mà.]

Phản ứng của Sayu làm tôi không nhịn được cười. Bị tôi cười, Sayu cũng bĩu môi đáp lại.

[Có gì mà cười. Lần đầu tiên em ăn mà…]

[Xin lỗi, xin lỗi.]

Sayu “hứ” một tiếng rồi tiếp tục xé thêm một miếng kẹo bông.

[Việc kẹo bông thực ra rất dính, và cả việc cho vào miệng lập tức sẽ tan ra.]

Sau khi ngậm hết miếng kẹo bông, Sayu thì thầm.

[Nếu không gặp Yoshida-san, chắc hẳn em đã không thể biết…]

Anh cũng thế, nếu không có em, anh đã không biết đến lễ hội mùa hè này.

Trước khi tôi kịp nói vậy thì Sayu đã quay về phía tôi và xé một miếng kẹo bông.

[Yoshida-san cũng há miệng ra nào. Aaa…]

[Hả?]

[Aaa…]

Không để tôi kịp nói gì, bàn tay cầm miếng kẹo bông của Sayu đã tiến sát đến miệng tôi. Một thoáng tôi đã định chống cự nhưng cuối cũng lại thôi, tôi há miệng ra. Lúc đưa kẹo bông vào, ngón tay của Sayu hơi chạm vào môi tôi.

Đưa tay về, Sayu cười toe toét.

[Kẹo bông ngọt thật nhỉ.]

Tôi cảm nhận được hương vị kẹo bông tan đều ra trên lưỡi mình.

[Ừ…]

Ngọt đến bất ngờ.

[Ngọt cực kỳ luôn.]

Nghe tôi nói thế, Sayu cười khúc khích, rồi giẫm guốc kêu lọc cọc.

Lễ hội mùa hè đầu tiên của tôi và Sayu, cảm giác như thời gian đã trôi rất chậm, nhưng rồi cũng nhanh chóng kết thúc.

Truyện Chữ Hay