Hige wo soru. Soshite Joshikousei wo hirou

chương 08: hiện thực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mở miệng định nói gì đó. Thế nhưng mình biết rõ là trong lòng mình không hề có câu trả lời.

[Em…..]

Chỉ có vậy rồi miệng mình lại ngậm vào. 1 phút, hay có lẽ là hơn. Hoặc có khi là 5 phút, mình đã câm lặng trước Goto-san.

[Không có câu trả lời nhỉ.]

Goto-san mỉm cười hiền dịu, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng. Giọng điệu ấy không có vẻ gì là trách móc, mà chỉ giống như một lời xác nhận.

Goto-san khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra nhìn thơ thẩn trên mặt bàn, như là để lựa chọn câu từ.

[…..Học sinh, là một thứ gì đó rất đặc biệt ấy.]

Goto-san nói thế và nhìn mình bằng một đôi mắt có gì đó nhuộm chút u sầu.

[Dù có cố gắng đến đâu, vươn lên cỡ nào, thì em cũng không thể từ bỏ được việc bản thân là học sinh cấp ba. Em vẫn sẽ không thể trở thành bất kỳ thứ gì khác cả. Dù là cay đắng nhưng nó là sự thật.]

Goto-san không nhìn vào mắt mình, tiếp tục nói như thì thầm.

[Học sinh cấp ba là một “thân phận” mạnh mẽ đến thế ấy.]

Thế rồi Goto-san ngẩng lên, nhìn vào mắt mình.

[Dù có đi đến một nơi khác, dù có từ bỏ việc mặc đồng phục, thì em cũng không thể trở thành thứ gì khác ngoài một học sinh cấp ba.]

Lời nói ấy sắc nhọn, đâm xuyên qua chính sự ngây thơ trong lòng mình.

Là điều mà mình đã và vẫn lờ mờ cảm nhận được. Dù có bỏ chạy khỏi nơi mình từng sinh sống, lao ra thế giới bên ngoài, dù mình có đi đến đâu đi nữa, thì vẫn sẽ bị đối xử như một “nữ sinh cấp ba”. Những người đàn ông mà mình từng gặp, cũng vì mình là “nữ sinh cấp ba” và cái diện mạo dễ thương theo kiểu nữ sinh cấp ba ấy, mà mới ôm mình vào. Và cũng chính cái việc cho một đứa “nữ sinh cấp ba bỏ nhà” ở nhờ trong thời gian dài là một thứ bất lợi đối với những người đàn ông đó. Mà mình đã phải liên tục thay đổi chỗ ở nhờ. Ngược lại cũng thế, Yoshida-san cũng vì mình là “nữ sinh cấp ba” nên mới nhìn mình như nhìn một đứa trẻ con.

[Dù Yoshida-kun có chập nhận, thì xã hội cũng sẽ không chấp nhận cho em đâu.]

Lắng nghe lời nói của Goto-san, lồng ngực mình đau nhói. Thế nhưng, đồng thời cảm giác mơ hồ rằng có gì đó không đúng vẫn sẵn trong lòng mình như vừa được xóa đi.

Yoshida-san hoàn toàn không hề đòi hỏi ở mình cái này cái kia như những người đàn ông khác, chỉ đơn giản là cho mình ở nhờ. Chỉ cần làm xong việc nhà ở mức tối thiếu, sau đó thì dù mình có làm gì anh ấy cũng không chút ý kiến. Một cuộc sống như thế quá là thanh thản, và cũng làm mình vô cùng hoài nghi.

Rằng mình đã chạy trốn khỏi tất cả những thứ chán ghét vây quanh mình.

Để rồi được sống trong một hoàn cảnh yên bình như này. Liệu có được không, điều này liệu có được chấp nhận không.

Câu trả lời, vừa được Goto-san đưa ra cho mình.

Không hề có gì là được chấp nhận cả.

[…..Em cảm ơn chị nhiều ạ.]

Khi nhận ra thì mình đã nói thành lời.

Goto-san như bất ngờ trước câu nói ấy mà vai khẽ giật lên, rồi nhìm chằm chằm vào mình.

[Có lẽ là…..em đã mong có ai đó nói với em những điều này.]

Những suy nghĩ trong lòng cứ lần lượt tuôn ra thành lời.

[Vừa muốn chạy trốn khỏi tất cả để được thoải mái…..nhưng có lẽ đồng thời em cũng vừa muốn có ai đó nói với em là “không được chạy”.]

Goto-san im lặng không nói gì, lắng nghe mình nói.

[Yoshida-san đã thẳng thừng nói với em, rằng sự ỷ lại của em là “kỳ cục”. Từ khi bỏ nhà đi cho đến khi đến được đây, em đã ở lại nhà rất nhiều người đàn ông. Bằng cách…..dùng, cơ thể mình.]

Nghe mình nói, Goto-san một thoáng trợn tròn mắt, rồi sau đó cắn lấy môi dưới, gục đầu xuống.

[Những việc như vậy mà em…..]

[Thật sự là có gì đó điên rồ. Chỉ vì vài ngày ở nhờ mà lại đánh đổi bằng cơ thể mình. Đã thế khi được những người đàn ông ấy đòi hỏi em còn cảm thấy chút gì đó vui mừng. Nhưng mà…..]

Mình ngắt lời ở đây.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Yoshida-san.

Chỉ có con người đó, là đã không chấp nhận với lựa chọn dễ dãi kia của mình.

[Yoshida-san thì lại không động vào người em một lần nào. Không những thế…..còn nói là “gõ cho hẳn hoi lại cái suy nghĩ của em”.]

[Phh!]

Goto-san nãy giờ vẫn nghiêm túc lắng nghe thì đến đây lại phì cười.

[Chị xin lỗi. Chị biết là em đang nói chuyện nghiêm túc nhưng mà…..hừ hừ.]

Goto-san gật đầu không biết bao nhiêu lần, cười rung cả người.

[Cái hình ảnh Yoshida-kun nói câu đấy, ngay lập tức chị có thể tượng tưởng rõ ra luôn ấy. Thật sự…..đúng là Yoshida-kun.]

Nói thế rồi Goto-san nhìn mình bằng một vẻ mặt nhẹ nhàng.

[Tốt quá rồi đúng không. Tìm được một nơi để em có thể bình tâm lại.]

[…..Vâng.]

Hai mắt nhòe dần, mình cố gắng kìm lại những giọt nước mắt như sắp trào ra.

[Yoshida-kun chấp nhận con người em đúng không. Thế và em cũng tin tưởng anh ấy. Vừa xong nhìn hai người nói chuyện là chị có thể dễ dàng nhận ra được.]

Goto-san gõ gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn rồi nói tiếp.

[Thế nên là, em cứ nương tựa vào Yoshida-kun cũng được mà. Không có vấn đề gì cả khi nương tựa vào người đã chấp nhận mình.]

Goto-san vừa nói thế vừa đứng dậy, từ phía đối diện đi đến bên cạnh mình. Thế rồi đặt tay lên bàn tay mình, và nằm chặt lại. Một bàn tay mát và lạnh.

[Nhưng mà, dù Yoshida-kun có chấp nhận em đến đâu, thì cũng chỉ có thể khi xã hội còn chấp nhận sự biến mất của em. Em hiểu điều chị nói chứ?]

[Em hiểu ạ.]

[Thế nên là, từng chút một cũng được, em cần phải suy nghĩ. Rằng từ nay về sau…..em sẽ làm như nào.]

Goto-san ngồi bên cạnh, ngó vào nhìn mình. Đôi mắt ấy như đang giục hỏi một điều gì đó quan trọng, một đôi mắt chân thành. Không có căn cứ gì nhưng đâu đó trong tâm trí mình nghĩ có khi nào đây chính là bản chất của Goto-san.

[…..Em, từng có một hoàn cảnh và quá khư mà dù thế nào đi nữa cũng chỉ muốn chạy trốn. À không phải từng…..nói đúng hơn thì giờ nó vẫn đang tiếp diễn.]

[Ừ.]

[Chỉ cần nhớ lại thôi là lại cảm giác buồn nôn, và em cũng không có chút gì là muốn quay lại nơi đấy.]

[Là vậy à.]

[Nhưng mà…..em cũng biết là không thể cứ như này mãi. Không thể để Yoshida-san nuôi mình cả đời được. Thế nên là.]

Chậm rãi mình thở ra một hơi, lần lượt nói ra từng lời như để xác nhận.

[Em sẽ cố gắng để đối diện với quá khứ.]

Cái quá khứ mà dù thế nào mình cũng không muốn nhớ lại.

Nụ cười của người bạn thân hiện lên trong tâm trí, rồi biến mất. Là những chuyện mình muốn quên, nhưng không thể quên được.

[Rồi…..hạ quyết tâm.]

Trong tâm trí hiện lên hình ảnh người mẹ chắc hẳn là không hề mong chờ mình quay về.

Và người anh trai chắc hẳn là đang rất lo lắng cho mình.

[Nhất định em sẽ rời khỏi nơi đây, để quay về nơi mình từng sinh sống. Vì cả bản thân mình…..vì cả Yoshida-san.]

Nói đến đây, mình quay lại nhìn vào mắt Goto-san, chị ấy nhẹ nhàng đặt tay lên vai mình.

[…..Nói hay lắm.]

Goto-san nhẹ nhàng nói thế, rồi ôm lấy vai mình.

[Chỉ cần có những cảm xúc này, nhất định em sẽ ổn thôi.]

Goto-san khẽ nói bên tai mình.

[Thời học sinh ấy, là một quãng thời gian đặc biệt. Dù cảm giác khoảng thời gian bắt buộc phải làm học sinh cấp ba là một khoảng thời gian rất dài.]

Mình cảm nhận được giọng nói của chị ấy thay đổi thành một giọng nói có gì đó hoài niệm, như đang nói với ai đó không phải là mình.

[Nhưng khoảng thời gian có thể làm học sinh cấp ba, lại rất ngắn trong cuộc đời một con người.]

Goto-san nói đến đây, đưa bàn tay đang đặt trên vai chuyển lên trên đầu mình. Sau đó dịu dàng xoa mái tóc mình.

[Thế nên là, hãy đối diện với điều em cần phải đối diện, hãy nương tựa khi còn có thể nương tựa…..và sống hết mình quãng đời học sinh. Dù cho không đến trường thì em vẫn đàng hoàng là một học sinh cấp ba mà.]

Lời nói của Goto-san cứ lần lượt ngấm vào trong tâm trí, đến khi nhận ra thì khung cảnh trong mắt mình lại nhòe đi. Lần này mình không kìm lại được. Nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Trong lòng mình, chỉ toàn là mâu thuẫn.

Muốn chạy trốn khỏi tất cả, nhưng trong lòng vẫn biết là không được chạy trốn. Vừa muốn đừng ai động đến mình, nhưng lại vừa muốn được ai đó đòi hỏi. Vừa cảm thấy sự gò bó trong thân phận học sinh cấp ba, nhưng lại vừa lo sợ việc có khi nào mình không còn là học sinh cấp ba.

Tất cả đều mâu thuẫn, thế nhưng tất cả cũng đều là cảm xúc thật.

Ôm mình vào lòng, Goto-san tiếp tục dịu dàng xoa đầu mình.

[Những gì mà bây giờ em đang cảm nhận được. Tất cả đều thuộc về em đó. Ngoài em ra không ai khác có thể làm gì, không ai khác có quyền làm gì. Cả đau khổ, cả hạnh phúc, tất cả đều là tài sản của em.]

Lời nói với tông giọng dịu dàng của Goto-san như vang vọng thẳng vào tâm trí mình. Cả vì cơ thể đang tiếp xúc gần gũi, và chắc hẳn chị ấy cũng biết được mình đang muốn nghe những điều gì. Những lời nói vừa xong của chị ấy, tất cả đều ngấm vào bên trong mình mà không gặp chút khắng cự nào.

[Thế nên là…...khi đã chạy trốn đủ rồi…..thì hãy đón nhận tất cả. Đó là nghĩa vụ, và cũng là quyền lợi đối với cuộc đời em.]

[…..ư…..vâng…..]

Mình vừa khóc nghẹn ngào vừa gật đầu, Goto-san lại một lần nữa ôm mình vào lòng. Khi nhận ra thì mình đã khóc lên thành tiếng.

Lồng ngực của Goto-san, cảm giác cực kỳ ấm áp.

*

[Thế? Không phải là em cũng có câu hỏi gì à?]

Sau một hồi nức nở, cuối cùng cùng mình cũng bình tĩnh lại, Goto-san lại quay lại với nụ cười dán trên mặt như trêu ngươi người khác và hỏi mình.

Đúng rồi.

Chỉ có một điều này, kiểu gì mình cũng muốn hỏi.

[…..Goto-san.]

Sụt sịt xong, mình nhìn thẳng vào mắt chị ấy. Kèm theo ý “em không để chị chạy đâu”.

[Chị có thích Yoshida-san không ạ?]

Nghe câu hỏi của mình, Goto-san tròn mắt lên, rồi sau đó phì cười.

[Gì mà nghiêm trọng thế. Là chuyện đấy à?]

[Là chuyện quan trọng đấy ạ.]

[Đối với ai?]

Goto-san đáp trả lại bằng một câu hỏi. Đã thế lại còn là câu hỏi xuyên trúng tâm trí mình. Nhưng mình tuyệt đối không chùn bước.

[Cả đối với em, cả đối với Yoshida-san.]

Câu trả lời không hề giả dối.

Mình nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và trả lời, Goto-san bật cười như vừa thấy điều gì thú vị lắm, rồi nhìn chằm chằm trả lại. Nhưng lại mãi không chịu mở miệng.

[Là, là như nào ạ…..]

Mất bình tĩnh, mình hỏi lại lần nữa, nhưng Goto-san chỉ mỉm cười rồi nghiêng đầu.

Mình bắt đầu cảm thấy cay cú, để rồi lỡ nói ra một điều không cần thiết.

[Yoshida-san…..rất thích thích Goto-san đấy ạ…..]

Thế mà lúc nào chị cũng làm cái thái độ khó hiểu.

Câu nói kèm theo cả ý này.

Thế nhưng Goto-san sau khi khẽ thở ra một hơi thì lại hỏi.

[…..Ghen tị à?]

[Không phải chuyện đấy!]

[Ahaha, đừng nóng mà. Dễ thương thật đấy.]

Goto-san lại bật cười lên, rồi sau đấy cuối cùng cũng gật đầu như đã sẵn sàng trả lời.

[Thích. Trong mắt chị không có ai khác ngoài cậu ấy.]

[…..Thật ạ?]

[Tại sao chị lại phải nói dối chuyện này?]

[…..Thì tại, thật tâm trong lòng Goto-san nghĩ gì quá khó để hiểu được…..]

Mình làu bàu trả lời, Goto-san mỉm cười rồi gật đầu.

[Kiểu người phụ nữ bí ẩn?]

[Em thực sự ghét kiểu đấy.]

[Ahaha, bị nói mất rồi.]

Goto-san cười khúc khích như trẻ con, rồi sau đó khẽ thở ra một hơi.

[Chị thích thật sự đó. Từ khi cậu ấy vào công ty, chị đã dõi theo suốt mà. Cứng đầu và ngay thẳng đến bất ngờ, cứ thế linh hoạt đối ứng với cách sống của người khác. Là “người tốt đúng nghĩa” hiếm hoi gặp được mà em nói còn gì.]

Goto-san nói với vẻ mặt như đang nhớ về điều gì đó thực sự thân thương. Làm mình nghĩ trong đầu “chị ấy cũng có thể làm vẻ mặt này à”.

[Tốt quá rồi…..]

Khi nhận ra thì mình đã nói ra câu này.

Goto-san liếc ngang sang nhìn mình, nghiêng đầu thắc mắc.

[Tốt quá nghĩa là sao?]

Nghe câu hỏi của Goto-san, mình trả lời không chút ngập ngừng.

[Tình cảm của Yoshida-san được đáp lại thì em thấy mình cũng rất vui mừng.]

Nghe mình nói thế, Goto-san một thoáng hiện vẻ mặt mà nãy giờ mình chưa từng thấy, rồi sau đấy lại cười như để che đi.

Vẻ mặt ấy, chắc hẳn là vẻ mặt đang suy nghĩ gì đó.

Một biểu cảm phức tạp, vừa như ấm áp, vừa như lạnh lẽo, có cả nỗi buồn, có cả sợ hãi, có cả tức giận, mình cũng không biết nữa.

[Ừ nhỉ. Cứ thế này rồi có thể bình yên đến với nhau thì tốt thật.]

[Vâng. Được như thế thì tuyệt ạ.]

Mình gật đầu, Goto-san lại nở một nụ cười như để che giấu gì đó, rồi sau đó nghiêng đầu ngó vào mắt mình.

[Sayu-chan…..em sẽ ủng hộ chị chứ?]

Khi mình chuẩn bị trả lời, trong tâm trí bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng.

Yoshida-san và Goto-san hôn nhau.

Thế rồi Yoshida-san cười vẻ mặt ngại ngùng, ôm lấy Goto-san.

[…..Tất, tất nhiên rồi ạ. Em sẽ ủng hộ.]

Nghe mình trả lời thế, Goto-san mỉm cười rồi nói “Chị cảm ơn”.

Không hiểu sao, lồng ngực mình đau nhói.

Thế nhưng, mình làm như không hề cảm nhận thấy cơn đau ấy, tiếp tục nói.

[Nếu có gì em giúp được cứ nói em biết với ạ! Em cũng không biết mình có thể giúp được gì nữa…..nhưng nếu là việc em có thể thì nhất định em sẽ làm! Sau đó…..]

Mình nói liền một mạch, Goto-san nhìn mình bằng một vẻ mặt mà mình cũng không rõ là có đang cười hay không.

Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời mình nói.

Nhìn lên màn hình điện thoại, nhận ra là cửa hàng trưởng đang gọi.

[A, em xin lỗi. Là điện thoại từ cửa hàng trưởng chỗ em làm thêm…..thật là, sao lại gọi vào cái giờ này chứ.]

[Không sao, em đi nghe đi.]

Mình cúi đầu với Goto-san một cái rồi vội vàng cầm điện thoại chạy ra ngoài cửa. Đúng là không thể nghe điện thoại về việc làm thêm trước mặt Goto-san được.

Riêng hôm nay mình cảm giác muốn phàn nàn với ông cửa hàng trưởng này.

*

Sayu-chan bước ra khỏi cửa nhà, mình cũng cảm giác như cơ thể được thả lỏng ra.

[Haa…..]

Một tiếng thở dài tự nhiên tuôn ra.

Có lẽ, mình cũng đã căng thẳng.

Công nhận là nói những điều thật tâm ra, thực sự là căng thẳng.

Khi nghe Yoshida-kun nói là cho một đứa nữ sinh cấp ba ở nhờ, mình đã nghĩ không biết là một đứa trơ trẽn đến mức nào nên mới đến xem thử, nhưng hóa ra lại là một cô bé khiêm nhường và lễ nghĩa khác hẳn những gì mình dự tưởng.

Rồi cả vẻ mặt, và đôi mắt có gì đó u ám, giống như hồi học cấp ba mình cũng đã bao nhiêu lần nhìn thấy trong gương.

[Cứ như bà cô rồi ấy nhỉ…..]

Rõ ràng đấy là thuyết giáo rồi.

Tự nhiên bị một người phụ nữ không hề quen biết đến thuyết giáo, không biết tâm trạng sẽ thế nào nhỉ. Đến cuối cùng thì cảm giác là con bé chịu lắng nghe lời mình nói, nhưng ban đầu thì rõ ràng là giữ thái độ cảnh giác đối với mình, chắc hẳn là lúc đấy không thoải mái rồi.

Tính cách mình như này nên không thể dùng những hành động thẳng thừng như Yoshida-kun để dẫn đường chỉ lối cho người khác được. Thế nhưng, khi nói tất cả ra thành lời, vừa cố hết sức để trò chuyện với Sayu-chan dù chỉ là những lời nông cạn, mình vừa nhìn nhận được bản thân một cách khách quan hơn.

Truyền đạt một điều gì đó, lại là một việc khó đến như này à. Ở tuổi này rồi mình mới phát hiện ra.

Ở công ty vốn cũng không có người để mình cần phải nói chuyện thật tâm. Cảm giác như lâu lắm rồi mình mới cố gắng hết sức để nói chuyện như này.

[Gì mà….. hãy đối diện với điều em cần phải đối diện, hãy nương tựa khi còn có thể nương tựa.]

Nhớ lại những lời khi nãy nói với Sayu-chan, mình tự cười nhạo bản thân.

Thấy bản thân mình thực sự xấu tính.

Đi bảo người khác làm điều mà chính bản thân mình thời cấp ba đã không làm được.

Con bé còn hồn nhiên, nên chắc hẳn đã nhìn nhận mình là một người “thực sự tốt bụng”. Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn không phải vậy.

Thông qua còn bé, mình nhìn thấy chính bản thân mình trong quá khứ.

Bằng cách vực dậy cuộc đời từ nay về sau của Sayu-chan, mình cảm giác có chút gì đó thanh toán được với quá khứ của bản thân.

Chắc hẳn Yoshida-kun cũng cảm thấy thế.

Sayu-chan nói lòng tốt của Yoshida-kun như là một thứ vô điều kiện, nhưng chắc hẳn Yoshida-kun đâu đó trong lòng cũng mong muốn một điều gì đó ở Sayu-chan.

[Người lớn đúng là chỉ toàn làm theo ý mình…..]

Tự thì thầm, mình lại thở dài lần nữa.

Thế nên là, em cũng hãy tự do, hãy tự sống theo ý của mình.

Vì giờ không tự do, nên là hãy học lấy tự do.

Chắc hẳn, đây là điều mình đã thật sự muốn nói với con bé.

Điều thật sự muốn nói, nhưng không hiểu sao, lại không ra thành lời.

Có điều, nếu là Yoshida-kun.

Nếu là Yoshida-kun, chắc hẳn sẽ có thể dẫn lỗi con bé đến một con đường tốt đẹp, đây gần như là một điều chắc chắn.

Thế và, tình cảm dành cho Yoshida-kun đang dần lớn lên trong lòng Sayu-chan, rồi sẽ được thể hiện ra dưới hình dạng nào đây.

Cho đến khi nhìn thấy rõ được điều đó, mình quyết định sẽ không thúc đẩy mối quan hệ với Yoshida-kun.

Cái “trực giác” mách bảo mình rằng không phải bây giờ, quả nhiên là không sai.

Mình không muốn lại một lần nữa bị tuột mất thứ mà mình thực sự muốn.

[Yoshida-kun đi lâu thế nhở.]

Bất giác, mình cảm thấy muốn nhìn mặt cậu ấy.

Truyện Chữ Hay