Hige wo soru. Soshite Joshikousei wo hirou

chương 04: bữa tối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Vậy à…..Không phải ý là không được, nhưng mà tôi không nghĩ là lần này cậu lại từ chối tiếp.]

Trưởng phòng Odagiri nói, không thèm giấu sự chán nản trên mặt.

Câu nói ấy làm tôi thực sự cảm thấy áy náy, nhưng kể cả thế thì tôi cũng không thể gật đầu đồng ý đươc.

Là chuyện đi công tác.

Nếu là lúc trước thì tôi vẫn vui vẻ nhận lời, nhưng mà hiện tại ở nhà đang có Sayu, tôi không thể nào vắng nhà trong thời gian dài một cách dễ dàng như thế. Hôm trước tôi từ chối một lần cũng đã gây bất ngờ rồi, mà giờ đến tận lần thứ hai thì sắc mặt của trưởng phòng cũng không tốt cho lắm.

[Gần đây bị sao thế? Hay là hết động lực làm việc rồi.]

[Không ạ, không có chuyện đó!]

[Cũng phải. Nhìn tác phong làm việc là biết không phải thế rồi. Nếu thế thì không phải là có lý do gì à? Cứ thoải mái nói ra đi cho tôi đây cũng đỡ thấy khó hiểu.]

Đương nhiên là sẽ bị hỏi như này rồi, mà tôi lại thấy thốn một cách bất thường.

Từ trước tôi cũng đã nghĩ là nên chuẩn bị sẵn lý do cho những trường hợp như này rồi, nhưng mà không ngờ là trong một thời gian ngắn như vậy mà lại bị yêu cầu đi công tác thêm lần nữa, tôi đã hoàn toàn mất cảnh giác.

[Có người yêu hay gì rồi? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra cũng được mà. Thì…..cũng đã phải là kết hôn đâu, với cả từ chối bằng lý do đấy cũng không phải là không thể.]

[Không phải là em có người yêu hay gì cả.]

[Thế thì là lý do gì?]

Dù lần này trưởng phòng Odagiri không dùng giọng điệu mạnh mẽ lắm nhưng tôi cảm nhận được sự kiên quyết của ông ấy sẽ không dừng lại cho đến khi nghe được lý do.

Tôi hoàn toàn vào thế bí.

Chắc chắn là không thể nói mấy câu kiểu “Ở nhà đang có một đứa nữ sinh cấp ba ở nhờ”. Nhưng mà tôi cũng không có đủ sự khéo léo để có thể ngay lập tức bịa ra một lời nói dối.

Vài giây im lặng làm tôi thấy đau dạ dày, đang hoang mang không biết làm gì thì từ sau lưng trưởng phòng Odagiri xuất hiện một gương mặt thân quen.

[Ơ kìa, trưởng phòng Odagiri ạ. Anh vất vả ạ.]

[Aa, Mishima-kun…..]

Đứa bất thình lình thò mặt ra từ phía sau trường phòng Odagiri là Mishima.

[Em đến có chút việc với Yoshida-senpai, cơ mà anh đang dở chuyện ạ?]

[À ừ. Chuyện đi công tác ấy.]

Vừa nghe dứt lời Mishima há to miệng “Hế” một tiếng vẻ nghiêm trọng.

[Công tác? Yoshida-senpai ấy ạ?]

[Ờ, cơ mà cậu ấy đang từ chối.]

[Đúng rồi, giờ Yoshida-senpai không đi được đâu ạ!]

Mishima cố tình nói to một cách bất thường. Lời nói và hành động khiến tôi bất ngờ.

[Yoshida-senpai nói là tháng này phải về quê mà. Bác gái sức khỏe đang không tốt…..]

Nói đến đấy, Mishima vẻ hốt hoảng lấy tay che miệng.

[…..A, chuyện này không được nói ra ạ?]

Thế rồi quay sang nhìn tôi, nghiêng đầu vẻ ái ngại. Biểu cảm “nhìn có vẻ là ái ngại”, nhưng ánh mắt nhìn tôi rõ ràng là có một ý đồ khác.

Rằng là “Cứ gậu đầu đi!”.

[A, aa…..thì…..nói ra rồi thì cũng đành chịu.]

Tôi làm vẻ nhìn xuống đất rồi gật đầu, Mishima cũng cúi đầu lí nhí “Em xin lỗi”.

Nhìn điệu bộ của tôi và Mishima, trưởng phòng Odagiri vội xua xua tay.

[Vậy, vậy à, nếu là chuyện như vậy thì cứ nói từ đầu luôn là được mà.]

[Không phải…..]

[Yoshida-senpai là người coi trọng gia đình mà, nên những lúc như này không muốn lấy gia đình ra như là cái cớ để từ chối nhỉ?]

[À, ừ thì…..]

[Nếu thế thì tôi sẽ tìm người khác mà. Mấy chuyện như vậy, ừ thì cũng khó nói…..nhưng mà cứ nói chung chung “bận việc gia đình” là được rồi mà.]

Trưởng phòng Odagiri nhìn chằm chằm vào mắt tôi bằng một dáng vẻ nhiệt tình khác với vừa nãy.

[Bình thường cậu vẫn làm việc nghiêm túc mà, nên là nếu có từ chối bằng lý do đấy thì tôi cũng không thắc mắc thêm gì đâu. Lần sau cứ nói thẳng ra nhé.]

[…..Vâng, em xin lỗi.]

Mặc dù đây hoàn toàn là lời nói dối do Mishima dựng lên, mà trưởng phòng lại tin một cách dễ dàng thế này làm tôi thấy tội lỗi vô cùng, nhưng cũng chỉ đành gật đầu theo.

[Nhưng mà khó nhể. Nếu thế thì giờ nhờ ai mới được.]

Trưởng phòng Odagiri nói thế rồi đưa mắt nhìn quanh các bàn.

[Những lúc như này có cậu Endo dễ gọi mà giờ cũng đang đi công tác chỗ khác rồi.]

Đồng nghiệp cùng nhóm với tôi, Endo, cậu ta đã từng thay tôi đi công tác một lần. Vị trí mọi khi cậu ta vẫn ngồi giờ đang trống không. Tầm một tuần trước cậu ta đã đi công tác ở Hokkaido rồi. Cậu đồng nghiệp tên Koike thân thiết với cậu ta lần này cũng đang đi cùng.

[Hashimoto-kun thì cũng có vợ rồi, những người mới khác thì có đi công tác cũng chưa chắc đã làm được gì.]

Thế rồi trưởng phòng nhìn sang ghế bên cạnh tôi. Gã đồng nghiệp Hashimoto cho đến vừa nãy vẫn còn im lặng ngồi làm việc, nhận ra bóng dáng trưởng phòng Odagiri đi tới hay sao mà giờ nhìn lại đã không thấy đâu rồi. Đối với tôi thì Hashimoto là một người công sự có thể nhờ cậy, nhưng riêng những lúc như này thì chả nhờ cậy được gì. Không phải là tốt hay xấu, cậu ta chỉ đơn giản là người quản lý tốt những rủi ro đối với bản thân.

Thế rồi chen vào giữa sự tĩnh lặng kỳ diệu giữa trường phòng Odagiri đang im lặng vì khó xử không biết nhờ ai khác và tôi giờ không biết nên nói gì sau khi đã từ chối, là một nhân vật không ngờ tới.

[Odagiri-san, tôi nhờ chút.]

Từ phía xa một giọng nói nghiêm nghị gọi tới.

Nhìn về phía giọng nói phát ra, Goto-san đang giơ một tay lên mỉm cười với trường phòng Odagiri.

Những lúc như này, hiếm khi Goto-san lại lên tiếng, khiến cả tôi lẫn trưởng phòng đều hoàn toàn đứng hình.

Thế nhưng trưởng phòng ngay lập tức như nhớ ra cơ thể mình là thứ có thể cử động, cúi đầu liên tục rồi khẽ nói “Tôi ra đây chút”, và đi về phía bàn của Goto-san.

Goto-san là cấp trên của tôi. Người dẫn tôi đến với công ty này cũng là cô ấy, đồng thời cũng là mối tình đơn phương của tôi, nói thêm nữa thì tôi đã bị từ chối.

Giữa một người chạy dự án như tôi, và một người lo việc hành chính nhân sự là Goto-san thì ít khi phát sinh việc gì cần nói chuyện, thế nhưng vì làm việc trong cùng một văn phòng nên hàng ngày tôi vẫn thường xuyên nhìn thấy bóng dáng cô ấy.

Tôi vu vơ nhìn theo trưởng phòng Odagiri đang dùng cả ngôn ngữ cơ thể để truyền đạt gì đó với Goto-san, bỗng nhiên tôi bị chọc vào sườn một cái.

Mishima không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh tôi. Mishima không nhìn về phía tôi và nói nhỏ.

[Yoshida-senpai, em nghĩ là anh nên chuẩn bị sẵn lý do thì hơn đấy ạ.]

Dù là quá bất ngờ nhưng hành động vừa xong của Mishima đúng là đã cứu tôi.

[Vừa xong anh cảm ơn nhé.]

Tôi nói nhỏ trả lời lại, Mishima khịt mũi như có chút ngại ngùng, rồi sau đó lắc đầu.

[Trong tức khắc em lỡ nói người nhà của anh sức khỏe không tốt em xin lỗi. Có chút khiếm nhã ạ.]

[À không, không sao…..Có lẽ cũng không còn lý do nào khác hợp lý hơn được.]

[Nhưng mà dù sao cũng không phải là việc mà người ngoài có thể tùy tiện đem ra để nói dối được nhỉ.]

Tôi liếc sang nhìn Mishima.

Bình thường nhìn con bé làm việc một cách thiếu nghiêm túc tôi chỉ thấy một đứa kohai hết thuốc chữa, nhưng mà những lúc như này lại cảm nhận được sự lễ nghi và đạo lý kiên định của con bé.

[Là chuyện Sayu-chan ạ.]

[…..À, ừ.]

Thỉnh thoảng tôi cũng quên mất, rằng Mishima đã gặp Sayu rồi.

Ở công ty chỉ có Hashimoto và Mishima là biết đến sự tồn tại của Sayu. Chính vì thế mà lần này thấy tôi gặp khó khăn Mishima mới đến ứng cứu.

[Tóm lại là em cứu anh một phen rồi.]

Nghe tôi nói, Mishima quay sang nhìn tôi chằm chằm rồi nói.

[Không biết là có gì ngoài…..cảm ơn suông không ta.]

[Tự nhiên trơ trẽn ghê ha.]

[Nhưng mà sự thật đúng là nhờ em mà Yoshida-senpai được cứu mà, có chút gì đó không phải cũng tốt sao.]

[Để anh mời em một bữa.]

[Hứa rồi đấy. Chỉ hai người thôi nhé!]

[Anh mời mà dẫn thêm người thì chết à.]

Nghe tôi nói xong, Mishima giơ tay lên nắm chặt lại rồi gật đầu một cách phô trương.

[Những lúc như này phải kiếm điểm của Yoshida-senpai mới được.]

[Cái điểm nghe đầy vẻ đáng ngờ đấy là…..]

Đúng lúc tôi đang cười nửa miệng nói câu này thì trưởng phòng Odagiri và Goto-san đồng thời nhìn về phía tôi làm tôi giật mình. Goto-san nghiêng đầu mỉm cười, trưởng phòng Odagiri thì gật đầu mấy lần rồi bắt đầu đi về phía tôi. Có vẻ đã nói chuyện xong.

[Lần này có vẻ Goto-san đã điều chỉnh việc công tác sang cho chi nhánh khác. May quá.]

[A, thật ạ…..Thật sự là may quá!]

Tôi thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Ưu tiên hàng đầu là không để mặc Sayu ở nhà, nhưng gây rắc rối cho cấp trên đã giúp đỡ mình nhiều cũng không phải là điều tôi muốn. Tình huống mà tôi buộc phải từ chối, mà đồng thời cũng không có người nào khác thay thế, thực sự khá là khó xử về mặt tinh thần.

Thấy tình cảnh khó khăn Goto-san cũng ra tay giúp đỡ, làm tôi cũng cảm thấy phải cảm ơn Goto-san với tư cách cá nhân.

Đang suy nghĩ mấy chuyện vu vơ như thế, tôi nhìn về phía Goto-san thì đụng ngay ánh mắt Goto-san cũng đang nhìn tôi. Bất chợt tôi định tránh mắt đi, nhưng không hiểu có một cách giác chống đối bí ẩn nào đó trào lên “Nếu tránh đi là thua”, làm tôi cứ thế duy trì ánh nhìn của mình, thế là Goto-san mỉm cười và khẽ vẫy tay gọi.

Cử chí đó bất ngờ quá làm tôi không nhận ra được ngay rằng là đang gọi tôi. Tôi cứ đơ người ra nhìn, khiến Goto-san hơi cau mày lại ánh mắt nghi nghờ, vẫy tay gọi tôi lần nữa. Đến tận đây rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra là mình đang bị gọi.

[Senpai!]

[Đau!]

Tôi lại bị chọc vào sườn bằng cùi chỏ lần nữa, nhìn sang Mishima thì con bé hất cằm về phía Goto-san.

[Anh đang bị gọi kìa.]

[A, đúng thật là đang gọi anh à.]

[Còn ai vào đây nữa ạ thật là…..Anh mau đi đi kìa.]

[À, ừ…..]

Làm gì mà em phải thái độ khó ở đến thế hả.

Mishima rõ ràng là đang mắt hình viên đạn lườm tôi, tôi gật đầu mấy lần rồi đi về phía bàn của Goto-san.

[Thật là…..sao lại không chịu đến luôn thế hả.]

[À không, tại một thoáng em không nghĩ là chị đang gọi em.]

Tôi trả lời lại câu nói đùa giỡn của Goto-san đang mỉm cười vẻ trêu trọc, Goto-san liền khúc khích cười rồi sửa lại tư thế ngồi.

Goto-san dáng đẹp. Kể cả lúc chỉnh lại tư thế ngồi, cơ thể hơi nghiêng đi rồi đầu gối vắt lại, lưng thì vẫn ưỡn thẳng trong khi xoay người trên ghế. Mắt tôi lỡ bị hút theo một chuỗi những động tác ấy.

Sẵn đang mùa mưa, bên trong văn phòng dù chạy điều hòa nhưng vẫn có chút oi bức. Công ty tôi từ sớm đã áp dụng phong trào coolbiz[note31697] nên không ít nhân viên đi làm chỉ mặc một áo sơ-mi. Trong số những nhân viên đó, có tôi, và có cả Goto-san.

Trong lúc Goto-san chỉnh lại tư thế ngồi, nhờ chiếc cúc trên cùng không cài mà tôi ngó vào chút là nhìn thấy xương quai xanh của cô ấy, vội vàng tôi nhìn đi chỗ khác.

[Thế, thế có việc gì…..mà lại gọi em vậy ạ.]

Tự mình làm mình căng thẳng xong tôi lên tiếng trước, thì Goto-san khẽ liếc nhìn ra phía sau lưng tôi rồi lại quay lại chỉ tay lên màn hình máy tính.

Cảm nhận được gì đó trong cử chỉ ấy của Goto-san, tôi quay đầu lại phía sau thì bắt gặp ánh mắt Mishima đang nhìn chằm chằm. Không phải là vô tình, mà rõ ràng là đang không làm việc và cứ nhìn chằm chằm về đây.

“Làm việc đi”

Tôi nhăn mặt, làm động tác gõ bàn phím, Mishima không chịu thua cũng ngay lập tức nhăn mặt lại rồi lè lưỡi ra với tôi xong mới chịu quay lại với màn hình máy tính của mình.

[Hừ hừ, đúng là thân nhau thật nhỉ.]

[À không, không hẳn…..]

Có vẻ như Goto-san vừa theo dõi hết, bị Goto-san cười làm tôi có chút xấu hổ.

Tôi quay đầu lại nhìn Goto-san thì cô ấy một lần nữa chỉ tay lên màn hình máy tính.

Tôi tiến lại gần một chút, nhìn lên màn hình, thì thấy trên Word có ghi “Hôm nay tan làm xong có bận gì không”. Xác nhận là tôi đã đọc được, Goto-san lại gõ thêm “Đi ăn tối có được không”.

Gần đây, việc đi ăn cơm cùng Goto-san với tư cách cá nhân tăng lên so với lúc trước. Cái này thì cũng có vui nhưng mà cách mời đường đột này giống với lần trước đi ăn thịt nướng cùng Goto-san. Tôi vẫn nhớ là lần đó đã khá là khổ sở với việc bị chất vấn một chiều về vấn đề có người yêu hay chưa. Bản thân cái việc Goto-san dành thời gian cá nhân cho tôi là một việc rất vui đối với tôi rồi, nhưng mà những kí ức đấy lại được khắc trong tâm trí tôi như là một điều gì đó khốn khổ.

Nhưng mà được Goto-san mời đi ăn tối là một sự kiện may mắn không thể bỏ qua. Với cả vốn dĩ tính cách tôi không phải kiểu có thể từ chối lời mời của cấp trên mà không có lý do gì.

[Được ạ!]

Dù là vừa nhớ lại những ký ức khốn khổ, tôi vẫn vừa gật đầu.

[Vậy à? Tốt quá. Thế thì nội dung cụ thể giờ nghỉ trưa chị sẽ gửi bằng mail.]

Goto-san nói ngắn gọn thế rồi mỉm cười.

[Vâng em rõ rồi.]

Tôi cũng cố gắng hết sức trả lời ngắn gọn như thể đang nói về công việc, rồi khẽ cúi chào “Em xin phép” và rời khỏi bàn của Goto-san.

Vừa quay lưng lại thì đồng thời tôi thấy rõ ràng đầu của Mishima vừa cử động một cách không tự nhiên, nhưng mà tôi quyết định mặc kệ.

Tôi quay lại chỗ của mình thì ở ghế bên cạnh, Hashimoto đã quay lại với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.

[Đi vệ sinh lâu phết nhể.]

[Tự nhiên tôi bị đau bụng.]

[Thế à thế à…..]

Hashimoto trả lời không chút gì tỏ ra là sợ sệt, tôi lườm thì hắn cười vẻ ẩn ý.

[Nói thế mà Yoshida cũng lên lịch hẹn hò với Goto-san trong giờ làm việc còn gì?]

[Không có phải là hẹn hò…..]

[Không phủ định việc nói chuyện riêng tư nhỉ.]

[Im đê!]

Đã hiểu đại khái tình hình rồi mà còn xỏ xiên như này, bực mình thật sự.

Mặc kệ tên Hashimoto vừa trở về làm việc sau khi tránh được việc đụng độ với trưởng phòng Odagiri, nếu nay ăn tối ở ngoài thì đầu tiên tôi phải báo cho Sayu biết.

Rút điện thoại ra tôi soạn một tin nhắn ngắn gọn.

“Xin lỗi. Hôm nay Goto-san mời nên anh ăn tối ở ngoài xong mới về.”

Thật sự không phải là tôi không muốn nhắn một cách chu đáo hơn, nhưng mà đang trong giờ làm việc nên tôi chỉ soạn nội dung đơn giản rồi gửi ngay lập tức.

Hashimoto liếc ngang sang nhìn tôi, rồi nói với giọng điệu rõ ràng là chọc ngoáy.

[Ồ, nhắn tin báo vợ à?]

[Ông thôi đi hộ cái.]

*

Đặt miếng thịt lên vỉ nướng, ngay lập tức tiếng “xèo xèo” phát ra.

Bọt khí li ti nổi lên trên bề mặt, những miếng thịt dần dần teo lại, tôi vừa quan sát vừa dùng kẹp lật từng miếng một.

[Hm, nhìn ngon quá.]

Goto-san ngồi phía đối diện nói với ánh mắt cảm giác có gì đó long lanh hơn mọi khi.

Tôi và Goto-san lại một lần nữa đến quán thịt nướng lần trước đã từng đến.

Nhìn những miếng thịt ban đầu màu hồng giờ đã chuyển màu cánh gián cả hai mặt, tôi dùng kẹp ấn thử. Tay tôi cảm nhận được độ dai của miếng thịt thông qua chiếc kẹp. Có vẻ bên trong cũng đã chín tới rồi.

[Ăn được rồi đấy ạ.]

Nói thế rồi tôi gắp lên một miếng thịt, Goto-san hai tay cầm đĩa của mình lên. Tôi đặt miếng thịt lên đấy, cô ấy nhận và nở một nụ cười như trẻ con.

[Hừ hừ, chị cảm ơn. Đúng chất “chuyên viên nướng thịt” nhỉ.]

[Không có nghe ghê gớm đến thế đâu ạ.]

Trước mặt tôi và Goto-san, mỗi người một cốc bia giờ đã vơi bớt vài hớp. Khi nãy cũng đã cụng ly rồi.

Vừa nướng thịt vừa nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt, dần dần bụng cũng đã no, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

[Thế tóm lại, hôm nay là tại sao ạ?]

Lần nào cũng như này nên tôi cũng quen rồi, Goto-san không bao giờ tự mình nói ra chủ đề chính. Lần này tôi cũng thử chờ đợi đến cùng xem sao, nhưng quả thật là cô ấy mãi không chịu nói nên tôi đã bỏ cuộc.

Goto-san nghiêng đầu thắc mắc.

[Tại sao nghĩa là sao?]

[À thì không phải là có chuyện gì hay sao ạ? Mất công gọi em như thế giữa giờ làm việc.]

Nghe tôi nói thế, Goto-san làm vẻ mặt khó xử rồi bĩu môi.

[Gì vậy, lộ rồi à.]

Trong lòng tôi chửi thầm “Biết thừa rồi còn ra vẻ”. Dù có chút điên tiết nhưng nhìn biểu cảm với đôi mắt tinh nghịch của cô ấy tim tôi vẫn đập thình thịch, vẫn yếu thế trước người mình yêu.

[Lộ hay gì đi nữa…..]

[Hừ hừ, cũng phải ha.]

Goto-san gắp thêm một miếng thịt từ đĩa cho vào miệng, nhai một cách chậm rãi. Nuốt ực một cái rồi nghiêng đầu ngó vào mắt tôi.

[Tại sao em lại từ chối công tác?]

Quả nhiên là vụ này à. Tôi tự mình cảm nhận được khuôn mặt mình đang cứng lại. Và cùng thời điểm đấy, tôi hiểu ra rằng việc bỏ chạy mà không cần trả lời câu hỏi này là bất khả thi. Goto-san nhìn tôi chằm chằm và ném ra một câu hỏi. Không có lý gì lại không nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi.

[Lần trước chị cũng đã nói rồi, không phải là ý trách móc gì đâu. Phương châm của công ty cũng là không ép buộc việc đi công tác, đồng ý hay từ chối đều là tự do.]

Đúng là thế. Công ty này vốn là một công ty khởi nghiệp, gây dựng thành tựu từ những kế hoạch ngắn hạn và chỉ vừa mới lên sàn chứng khoán, khuynh hướng là không áp dụng những quy chế mà giới trẻ ngày nay coi là “cổ hủ”. Chẳng hạn như là nghỉ trưa thì từ 11 giờ đến 15 giờ, mỗi người có thể tự do chọn thời gian mình thích để nghỉ, thời gian đi làm cũng có thể thay đổi linh hoạt, hay cái “Không bị cưỡng chế việc thi hành mệnh lệnh từ cấp trên” mà Goto-san nói cũng là một trong số đó.

Tôi cũng nghĩ chính vì công ty đã kì công trong việc cố gắng để mỗi nhân viên không phải chịu áp lực về mặt quy chế nên mới đạt được nhiều thành tựu như vậy.

[Thế nên là việc chị hỏi như này hoàn toàn là sự tò mò cá nhân thôi nhé.]

[À đúng là vậy ạ…..]

Tôi gật gù một cách mơ hồ trước câu nói của Goto-san.

[Lần trước đi ăn thịt nướng chị cũng…..đã hỏi…..những câu như này nhưng mà.]

Bỗng nhiên Goto-san trở nên ấp úng, tôi vừa tránh mắt khỏi cô ấy giờ quay lại nhìn thì thấy cô ấy biểu cảm e thẹn một cách kỳ lạ, ánh mắt nãy giờ hướng về tôi giờ lại nhìn xuống mặt bàn.

[Lần trước nói chuyện là không có gì với Mishima-san còn gì…..]

[Lại là chuyện đấy ạ. Em đã bảo là không có gì với con bé ấy mà…..]

[Nhưng mà tần suất đi ăn trưa cùng nhau tăng lên còn gì.]

[Đơn giản là thân thiết với nhau hơn trước…..thân thiết? À không, là con bé cứ quấn lấy em, mà không phải…..em cũng không biết nói sao nữa, chỉ là có nhiều cơ hội đi cùng nhau hơn thôi.]

[Thôi thì cứ tạm cho là như thế, tạm thôi nhé, thì kể cả như thế ấy?]

Giọng điệu của Goto-san cứng lại. Dùng thêm cả ngôn ngữ cử chỉ, một cách nói chuyện đầy tâm huyết không hề giống cô ấy mọi khi.

[Gần đây rõ ràng là hay về giờ hành chính hơn trước nữa.]

[Em đã, đã bảo là vì muốn ngủ đủ giấc mà.]

[Cái này nhé, riêng cái này chắc chắn là nói dối. Đừng có mà cắt ngang lời người khác khi mà mắt đang bơi như thế chứ.]

[Không, là thật mà…..]

Đây là nói dối.

Sau một thoáng nhìn tôi chằm chằm, Goto-san khẽ thở dài rồi bắt đầu chậm rãi nói.

[Chuyện này có lẽ tự em không để ý nhưng mà.]

Cô ấy mở đầu như thế.

[Yoshida-kun trước giờ không có chuyện đụng vào điện thoại trong giờ làm việc đúng không.]

Câu từ tiếp theo đấy làm tôi hơi nhói trong dạ dày. Không ngờ là tôi bị để ý đến tận mức đấy. Không biết có phải là do để ý thấy biểu cảm của tôi không mà Goto-san vội xua tay.

[Aa, chị xin lỗi. Cái này cũng không phải là khiển trách gì đâu. Chị biết là không phải dùng điện thoại để chơi hay gì mà.]

[À cái đấy thì…..]

Tôi gật đầu một cách mơ hồ, Goto-san gượng cười rồi nói tiếp.

[Chỉ là, cấp dưới có người trước nay không bao giờ đụng đến điện thoại trong giờ làm việc, giờ bỗng nhiên lại bắt đầu làm việc đấy…..nên chị thắc mắc hay là có đối tượng nào đấy để liên lạc rồi.]

[Cái đấy thì…..có lẽ là thế ạ.]

Tôi không muốn thẳng thắn thừa nhận, nhưng việc cô ấy suy luận như thế là hết sức bình thường, không có gì sai cả. Có phủ nhận cũng không được, nên tôi đành gật đầu.

[Thế nên là chị mới tò mò…..A, có uống thêm bia không?]

[Aa…..vâng nhờ chị ạ.]

Nghe tôi trả lời rồi Goto-san mỉm cười ấn nút gọi nhân viên. Thế rồi nói “Cho chị thêm 2 bia” với cậu nhân viên vừa chạy đến, và cầm luôn cả cốc bia đã cạn trước mặt tôi để đưa cho cậu nhân viên ấy.

[Xin lỗi đây là việc đáng ra em phải để ý…..Em cảm ơn ạ.]

[Không sao, đây là bữa cá nhân chứ không phải công việc, nên là không cần để ý đâu.]

Tôi định tiếp tục xin lỗi nhưng rồi lại thôi.

Vì tôi nhận ra là câu nói vừa xong cô ấy ngụ ý rằng giờ hãy bỏ qua vai vế trong công việc để nói chuyện.

[Thế rốt cuộc…..]

Goto-san nói lí nhí cúi đầu có chút xấu hổ, rồi lại ngước mắt lên nhìn tôi.

[Là như nào?]

Cái “như nào” ở đây ám chỉ điều gì không cần mất công hỏi lại tôi cũng hiểu. Câu hỏi đó tóm gọn cả hai ý tại sao lại từ chối đi công tác, và người hay liên lạc là ai.

[Cái đó thì…..]

Tôi mở mồm, xong rồi lại ngậm lại.

Thực sự là ngoài Hashimoto tôi không có ý định nói chuyện của Sayu cho bất kỳ ai khác. Thế mà không hiểu trái đất tròn kiểu gì để rồi Mishima cũng biết chuyện Sayu đang ở nhờ chỗ tôi.

Đã đến mức này rồi thì cố chấp che giấu với Goto-san có khi nào cũng không còn ý nghĩa gì cả.

[Cho em gửi 2 bia ạ!]

[À, cảm ơn…..]

Cậu nhân viên nhanh chân nhanh tay mang bia đến, đặt lên bàn, để lại câu “Mời anh chị ạ” rồi nhanh chóng rời đi.

Vừa nhìn Goto-san cầm 2 cốc bia, một cốc để trước mặt, một cốc đặt về phía tôi, tôi cảm giác như mình vừa có thể sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Đúng rồi. Có nói ra chuyện về Sayu hay không? Thì trước hết có một cảm giác kỳ lạ tôi muốn giải quyết trước.

Từ nãy tôi đã lờ mờ cảm nhận được nhưng mà đến giờ cuối cùng mới có thể cụ thể thành câu từ.

[Trước hết thì, cho em hỏi chút được không ạ.]

Nghe tôi nói, sau một thoáng ngẩn ngơ thì Goto-san nghiêng đầu thắc mắc.

[Chuyện gì?]

[À thì…..]

Tôi hiểu ý nghĩa câu hỏi của Goto-san, tôi cũng hiểu lý do dẫn đến câu hỏi đó. Nhưng có một điều tôi không thể nào hiểu nổi.

[Tại sao Goto-san lại để ý đến hành động của em đến thế?]

Tôi nhìn thẳng vào mắt Goto-san và hỏi, Goto-san điệu bộ giật mình thấy rõ.

Từ những lần trước, lời nói của Goto-san đã hàm chứa nhiều nội dung cho thấy là cô ấy thường xuyên để ý đến những việc tôi làm. Đến giờ tôi vẫn suy nghĩ đơn giản là chỉ là hành động “Để ý đến nhân viên”, nhưng riêng những gì cô ấy nói hôm nay, nếu “Để ý đến tất cả nhân viên” thì rõ ràng là để ý kỹ quá mức.

À không, việc cô ấy để ý quan sát đến toàn bộ nhân viên chắc chắn là sự thật. Tôi vẫn thường thấy Goto-san chậm rãi quan sát khắp văn phòng, hay tự mình đi xung quanh, cố gắng để ai có việc gì cần cũng có thể dễ dàng gọi.

Thế nhưng, những nội dung mà hôm nay Goto-san chỉ ra, nếu thực ra là cô ấy quan sát từng người từng người một với cùng một mức độ như thế, thì không biết cô ấy phải có trí nhớ cỡ nào cho đủ.

Thế nên là, dù không muốn thành tự mình tưởng bở, nhưng tôi vẫn chỉ có thể đưa ra kết luận là cô ấy đã để ý tôi một cách đặc biệt.

Tôi cũng đã tương tư cô ấy suốt 5 năm trời, và rồi đã vỡ mộng. Ấy thế mà giờ lại nhận ra là cô ấy để ý quan sát tôi nhiều hơn những nhân viên khác.

Cái cảm giác kỳ cục này, tôi không tài nào gạt đi được.

Chẳng lẽ đối với Goto-san, tôi là “một người trong số nhiều những nhân viên”. Nếu như là có ý đồ đặc biệt gì đó với tôi, thì rốt cuộc nó là cái gì.

Trước khi giải đáp được thắc mắc ấy mà lại phải nói ra bí mật của mình, tôi cảm thấy thật sự quá là không công bằng.

[Nếu là chuyện chị không muốn trả lời thì cũng không cần phải miễng cưỡng.]

Và trong lòng tôi cái suy nghĩ ấy lớn hơn nhiều so với những gì tôi vẫn tưởng.

[Có điều, nếu Goto-san không muốn trả lời thì em cũng sẽ không trả lời câu hỏi của Goto-san.]

Tôi vừa đưa ra một phát ngôn mạnh mồm mà nếu là mọi khi thì không thể nào tôi có thể nghĩ ra.

Goto-san tròn mắt trước phát ngôn của tôi, rồi chớp chớp mắt liên tục. Khóe miệng khẽ nhấc lên, cô ấy thở ra một hơi.

[Chị vừa bị bất ngờ…..]

Goto-san nói thế rồi cầm cốc bia lên uống một ngụm như thế đánh trống lảng. Thấy thế tôi cũng nhớ ra là mình chưa hề động đến cốc bia mới mang ra. Bọt đã vơi bớt cỡ 1 phân. Tôi cũng vội uống một hơi. Cảm giác tê tê sảng khoái trôi qua cổ họng. Đồng thời trong đầu tôi không hiểu sao lại tua lại phát ngôn mạnh mồm vừa xong của mình.

[Yoshida-kun cũng quyết tâm đến thế nhỉ.]

Goto-san nói thể rồi mặt hơi đỏ lên. Sao lại đỏ mặt vào cái lúc này.

[Ừn, công nhận là chị để ý Yoshida-kun nhiều hơn những người khác thật.]

Goto-san lần lượt nói ra từng từ. Thế nhưng cái điệu bộ này có gì đó là lạ. Không có vẻ bình thản mọi khi. Ánh mắt không nhìn thẳng vào tôi mà cứ bơi quanh mặt bàn, mặt thì đỏ lên.

Tôi không nói gì, chờ đợi Goto-san nói tiếp.

[Ừm.]

Goto-san tự gật đầu một cái, rồi ánh mắt nãy giờ tránh đi cuối cùng cũng đã hướng thẳng về phía tôi.

[Nghe xong đừng ngạc nhiên nhé…..À không, chắc chắn là em sẽ ngạc nhiên rồi.]

[…..Vâng?]

[Việc tại sao chị lại để ý Yoshida-kun kỹ đến thế ấy.]

[…..Vâng.]

Nhìn điệu bộ này của cô ấy là tôi hiểu. Bây giờ cô ấy sẽ trở lời một cách nghiêm túc. Một điệu bộ rõ ràng là khác hẳn điệu bộ bình thản không ai hiểu được đang nghĩ gì như mọi khi.

Goto-san chậm rãi hít vào, rồi thở ra. Nhìn thẳng vào mắt tôi như là đã hạ quyết tâm, biểu cảm trên mặt như máu nóng dồn lên.

[Tại vì chị thích Yoshida-kun.]

Tâm trí tôi đóng băng.

Cô ấy vừa nói gì?

Nói là thích tôi á?

Tâm trí sau khi tan băng ngay lập tức trở nên hỗn loạn.

Không không. Chính chị, vừa mới vài tháng trước từ chối tôi còn gì? Nói là đã có bạn trai rồi còn gì. Không lẽ là chia tay rồi?

Không đời nào, không đời nào.

Giả sử là chia tay đi, thì ngay sau đấy lại chuyển ngay sang tôi thì cũng thế nào ấy.

Tâm trí tôi xoắn tít lại như là trong đầu đang xảy ra tắc đường.

Cuối cùng, thứ tôi phát ra được từ mồm là.

[Hế?]

Chỉ có một từ này.

Truyện Chữ Hay