Hige wo soru. Soshite Joshikousei wo hirou

chương 13: công tác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Con bé này, em lại cố tình à? Vừa vừa phai phải thôi chứ.]

[Ấy không…..không phải thế đâu ạ. Lần này là em lỗi một cách bình thường mà…..]

[Xấu tính quá mức cần thiết rồi đấy.]

[Ơ không…..không phải đâu mà, tại tối hôm kia em có lỡ thuê nhiều DVD quá, xong phải xem đến sáng luôn, sau đó em cứ thế mà đi làm nên là…..]

Tôi đập bàn cái rầm, Mishima giật nảy mình. Hashimoto ngồi bên cạnh thì lên tiếng kiểu cà khịa “Ô ô”.

[Miễn lý do đi, trong ngày hôm nay có sửa được không hả?]

[Em sẽ sửa, em sẽ sửa ạ.]

[Thế thì nhanh cái tay cái chân lên…..]

Đúng lúc tôi định đưa mắt lườm theo Mishima thì đồng thời tôi nhận ra sự xuất hiện của một ông sếp từ sau lưng Mishima đang đi lại gần.

Trưởng phòng Odagiri.

Ngay lập tức tôi có một dự cảm chẳng lành.

Mỗi lần trưởng phòng Odagiri mò đến bộ phận của tôi là đều sẽ mang theo chuyện rắc rối gì đó. Đã thế lần này không hiểu sao lại còn hướng thẳng về phía tôi.

[Tôi nhờ chút được không.]

Đúng như dự cảm, trưởng phòng Odagiri đi đến bàn tôi ngồi và bắt chuyện

[Vâng, có việc gì ạ.]

Tôi quay người hướng về trưởng phòng Odagiri.

[Xin lỗi hơi đột xuất nhưng mà.]

Trưởng phòng Odagiri đưa tay lên vuốt cằm rồi nói.

[Tôi đang muốn cậu đi công tác cùng với tôi, trong khoảng 2 tuần.]

[Hế? Công tác ạ? Địa điểm ở đâu?]

[Một chi nhánh công ty ở Gifu.][note31409]

[Gi, Gifu ấy ạ…..]

Thành thật là bây giờ tôi không muốn đi xa khỏi nhà. Tại vì có Sayu.

2 tuần vắng người bảo hộ, nghĩ kiểu gì cũng thấy không ổn.

Tôi dùng hết sức mình làm vẻ mặt “Em thành thật xin lỗi”.

[Chắc là em…..không tiện cho lắm ạ…..]

Nghe câu trả lời của tôi mà trưởng phòng Odagiri tròn mắt.

[Ê, lạ à nha. Yoshida-kun mà lại từ chối đi công tác á. Mọi khi là toàn đồng ý cái rụp mà.]

[À, thì…..haha…..]

Không thể nào nói là “Vì đang chứa chấp một đứa nữ sinh cấp ba ở nhà nên em không thế đi được”. Tôi chỉ biết nở một nụ cười khô khốc.

Đúng rồi, vụ này nếu nhờ Hashimato đi thay thì….. Tôi nghĩ vậy rồi nhìn sang ghế bên cạnh thì, bóng dáng Hashimoto vừa xong còn ngồi ở đây giờ đã biến mất một cách bất ngờ.

Tên này…..đã trốn đi vệ sinh rồi…..

Chạy trốn nhanh số 1 công ty.

Mà dù sao thì Hashimoto cũng có vợ ở nhà, cũng không muốn vắng nhà hàng tuần liền rồi.

[A, Mishiha. Mishima thì sao ạ?]

[Hô…ế?]

Bất ngờ bị tôi chỉ nên Mishima phát ra một âm thanh ngớ ngẩn. Con bé cũng là người làm được việc, tôi cũng có nghe là chưa có bạn trai, không phải là quá hợp lý à.

Quay sang nhìn trưởng phòng Odagiri thì thấy ông ta lắc đầu.

[Chi nhánh lần này đi công tác không có nhà ở dành cho nhân viên. Nên là buộc phải thuê trọ. Những lúc như đi công tác thì không thể thuê 2 phòng được đúng không. Mà ở chung một phòng với phụ nữ cũng không được.]

[Ê, chung một phòng không được ạ? Trưởng phòng Odagiri cũng có vợ rồi mà, nên là sẽ không có chuyện gì đúng không.]

Nghe tôi nói, vẻ mặt trưởng phòng Odagiri hiện một biểu cảm phức tạp, rồi lầm bầm “Ừ thì là thế…”.

[Đó, em cũng ok đúng không?]

Tôi ngó sang nhìn Mishima mà giật mình.

[Hế, em không thích ạ…..]

Con bé đang làm một vẻ mặt cực kỳ kinh khủng.

À thì cũng không phải là anh không hiểu, nhưng mà có hơi…..Vẻ mặt đáng sợ quá đấy.

Trưởng phòng Odagiri cũng liếc nhìn vẻ mặt ấy rồi lắc đầu không biết bao nhiêu lần.

[Quả thật là Mishima-kun[note31410] thì không được rồi. Phải là đàn ông. Giúp tôi đi mà Yoshida-kun. Ngoài cậu ra tôi không biết phải nhờ ai nữa. Cậu cũng vẫn độc thân mà.]

Một câu nói không cần thiết đâm thẳng vào ngực tôi. Ừ thì đúng là việc bảo một người có vợ con rồi phải đi công tác cũng dễ gây bức xúc, việc này thì tôi cũng hiểu.

[Cậu có lý do gì mà không thể đi được à. Tùy vào lý do mà tôi sẽ bỏ cuộc.]

Câu hỏi hóc nhất đã đến.

Tôi dùng hết sức bình sinh để nghĩ câu trả lời. Gì chứ lần này thì thật sự là tôi không thể giải thích thành thật sự tình ra được.

Trong lúc tôi đang vắt óc lựa chọn câu từ thì vị cứu tinh xuất hiện.

[Odagiri-saan…..không phải là cậu ấy đang khó xử rồi ạ…..]

Từ phía sau có một người đàn ông giọng điệu như đùa cợt loi choi bước đến đứng bên bên cạnh trưởng phòng Odagiri. Là Endo, người làm việc ở bàn phía xa một chút.

[Công tác thì để em đi cũng được mà. Em cũng độc thân này, siêu rảnh này. Nha. Thế là được đúng không.]

[Đừng có nói chuyện kiểu cợt nhả với cấp trên.]

[Anh không thích đi cùng em ạ? Trưởng phòng mà lại để chuyện tư lẫn vào chuyện công thì không biết là sao…..]

Endo giọng điệu lấn lướt dai dẳng. Trưởng phòng Odagiri lộ rõ vẻ mặt khó chịu rồi liếc nhìn Endo một cái.

[2 tuần công tác cậu có làm việc hẳn hoi được không.]

[Công việc em sẽ làm hẳn hoi ạ. Có điều ngoài giờ làm việc thì em sẽ làm những gì em thích.]

Endo nhướn mày trả lời, trường phòng Odagiri thở dài một cái rồi gật đầu.

[Được rồi, thế thì nhờ cậu vậy Endo.]

[Vâng, thế là xong.]

Endo cười nhe nhởn nhìn theo dáng lưng trưởng phòng Odagiri. Sau đó thì quay lại nhìn tôi cười nhe nhởn tiếp.

[Yoshidaa, không phải ông một lòng một dạ với chuyên vụ Goto à?][note31411]

[Ông đang nói chuyện gì vậy?]

Endo cố tình khoác vay tôi rồi nói nhỏ.

[Gái đúng không?]

[Hả?]

[Có đứa con gái nào rồi nên là không muốn đi công tác đúng không. Không phải à?]

Tôi đứng hình trước câu nói của Endo. Chuyện lại được suy diễn ra như vậy à?

Thế nhưng tôi lại không thể nói dứt khoát là hoàn toàn “không phải” được. Không phải tôi có người yêu, mà là vì ở nhà đang có một đứa con gái cần có “người bảo hộ”, nên nói lý do tôi không muốn đi là do “con gái” thì có lẽ cũng không sai.

[Yoshida-senpai…..]

Mishima đứng ngay cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, giờ đang nhìn tôi chằm chằm.

[Anh có bạn gái rồi ạ…..]

[Không, đã bảo là không có mà.]

[Đừng có mà điêu, một thằng trước giờ lúc nào cũng xông pha đi công tác mà tự nhiên lại nhăn nhó từ chối, ngoài gái ra thì còn gì nữa.]

[Lấy đâu ra. Không thể đi công tác thì cũng còn đầy lý do khác như là…..]

Tôi đang định nói thì lại kẹt ở đây.

Lý do từ chối đi công tác, tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra được gì.

Nhìn vẻ mặt của tôi như vậy Endo nhe răng cười rồi đặt tay lên vai tôi.

[Thôi ở đây cũng không nói hết được. Đi ra nhà ăn đi.]

Endo nói thế rồi chỉ tay lên cái đồng hồ trên tường. Nhìn lên thì đã 13 giờ rồi. Vừa lúc vào giờ nghỉ trưa.

[…..Tôi nghỉ trưa đây ạ.]

Thở dài một cái rồi tôi hơi lớn tiếng một chút để chào mọi người, mấy người ngồi quanh đấy cũng đáp lại một cách vô hồn.

Liếc sang nhìn chỗ Hashimoto thì hắn ta vẫn chưa quay lại.

Hình phạt cho việc bỏ trốn một mình. Trưa nay ăn cơm một mình đi.

*

[Cái mỳ này, người ta không thể làm hẳn hoi hơn chút à. Nhai sợi konnyaku[note31412] còn ngon hơn.]

Endo ăn món mỳ Trung hoa của nhà ăn với một vẻ mặt chán nản.

[Càng ngày càng có cảm giác như là mình đang ăn thức gia cho gia súc rồi đấy. Đến mức muốn đổi tên trên menu luôn. “Set thức ăn gia súc” chẳng hạn. Làm thế có khi người ta nhìn cái tên thấy thú vị mà gọi nhiều ấy.]

[Mà nói thế, ông lúc nào cũng ăn món này nhỉ.]

Đang ngồi ăn cơm rang bên cạnh Endo là một đồng nghiệp khác tên Koike, lúc nãy vừa bị Endo lôi đi cùng một cách miễn cưỡng. Endo và Koike khá là thân nhau. Nhìn một cách khách quan thì tính cách 2 người hoàn toàn đối lập nhau, nhưng cũng chính sự đối lập đó giúp bảo toàn trạng thái cân bằng của mối quan hệ.

[Thế?]

Vừa to nhỏ với Koike xong bỗng nhiên Endo quay sang phía tôi.

[Đang hẹn hò rồi à? Chẳng có lẽ lại tiến triển tốt với chuyên vụ Goto rồi.]

[Đã bảo là không phải mà.]

Tôi giơ hai tay ra xua nhưng Endo vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Cảm nhận được có người đang nhìn, tôi quanh sang thì thấy Mishima đang lườm mình chằm chằm.

[Mỳ lạnh trương lên giờ.]

[Mỳ lạnh không quan trọng, bây giờ chuyện của Yoshida-senpai quan trọng hơn ạ.]

Mishima gần như chưa động chút gì đến bát mỳ trước mắt mà chỉ nhìn về phía tôi.

Tôi thở dài một cái rồi nói ra lý do mà tôi đã vắt óc để nghĩ ra trong lúc đợi gọi món.

[Tôi có bưu kiện gửi về. Trong thời gian 2 tuần tới.]

[Bưu kiện à?]

Endo nhíu mày lại.

[Bưu kiện gì vậy. Cứ để về nhận sau cũng được mà.]

[Không, kiểu gì thì tôi cũng muốn nhận luôn và ngay.]

[Thế nên là tôi mới đang hỏi đấy là bưu kiện gì.]

Im lặng một lúc lâu rồi tôi làm vẻ “Tôi không muốn nói”, Endo nhe răng cười rồi gật đầu.

[Ra là vậy. Cũng phải ha, Yoshida cũng có nhiều vấn đề ha, thế cũng phải.]

Endo cười nhe nhởn như thể đã hiểu ra vấn đề, rồi huých nhẹ vào vai Koike.

[Gì vậy?]

[Năm ngoái ông cũng mua rồi đúng không, DVD ấy.]

Koike thoáng nhíu mày một cái rồi xong cũng gật đầu liên tục.

[Cũng có lần như thế. Lúc đấy công nhận là tôi nghiện thật. Naruse Kokoa ấy.]

[Hụ!]

Tôi bị phọt chỗ mỳ đang ăn trong mồm ra.

Mishima ngồi cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

[Gì vậy ạ, cái Naruse….. gì gì đấy là gì vậy?]

[Aa, là gì nhỉ, một nhân vật anime nào đó, chắc là vậy.]

Thật ra là diễn viên phim người lớn.

Nghe tôi cố bưng bít mà Endo cười phá lên, Koike thì thở hắt ra một tiếng vẻ thất vọng rồi quay lại với suất cơm rang. Mishima thì giờ vẫn đang nổi một dấu hỏi lớn ở trên đầu.

[Thôi nếu ông đã muốn giấu đến vậy rồi thì tôi sẽ tha cho ông không hỏi nữa.]

Endo cười một cách kỳ cục rồi húp mỳ tiếp. Tôi nhìn dáng vẻ đó mà cảm thấy có chút tội lỗi rồi lên tiếng.

[Nhưng mà cảm giác gì đó có lỗi thật. Endo, để ông phải đi công tác thay cho tôi.]

[Tôi không vấn đề gì đâu. Tôi độc thân mà lại rảnh nữa. Với lại, đi Gifu có khi lại kiếm được món gì đó ngon ha.]

[Dù nói thế nhưng mà ông cũng tương đối ghét trưởng phòng Odagiri đúng không.]

[Aa, cực kỳ ghét luôn ấy.]

Endo rung vai như kiểu làm trò rồi nhe nhởn cười.

[Ghét quá nên là quay cho ông ấy một vòng lại càng vui. Thế nên là không cần để tâm đâu.]

[…..Xin lỗi. May quá có ông giúp.]

[Yoshida cứ làm lớn vấn đề quá. Thế nên là không có hút được gái đâu.]

[Cái đấy thì liên quan gì.]

Tôi định cãi lại Endo nhưng có vẻ những gì cậu ta nói hợp lý hơn tôi tưởng nhiều.

[Mà lý do gì đi nữa cũng không liên quan, tóm lại là vì đã để ông đi công tác thay tôi.]

Endo húp mỳ một hơi dài rồi quay lên nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

[Tận hưởng trọn vẹn cái lý do không đi công tác nhé. Dù là DVD khiêu dâm hay là gái đi nữa.]

Endo nói đến đấy rồi bắt đầu tập trung vào bữa ăn. Nghe tiếng cậu ta húp mỳ sùn sụt tôi thở nhẹ một tiếng.

Câu nói ấy của Endo rõ ràng là có ý “Tôi vẫn chưa có tin câu trả lời của ông đâu nhưng thôi giờ tôi tha cho nhé”. Cậu ta về cơ bản là một người thô lỗ, tính cách tùy tiện, nhưng cũng có một phần tính cách rộng rãi với người khác. Trong công việc tôi cũng đã nhiều lần được cậu ta cứu giúp.

E rằng tôi sẽ không thế che đậy mãi được. Cho đến lần tới tôi bị gọi đi công tác, chắc là Sayu đã trở về Hokkaido rồi nhỉ…..tôi đã nghĩ như thế.

[Yo, Shi, Da, Senpai!]

[Hụ!]

Đúng lúc đang ngậm mỳ trong miệng, Mishima chọc mạnh vào sườn tôi một cái làm tôi suýt phọt hết mỳ ra. Tôi vội nuốt mỳ vào rồi vỗ lại Mishima một cái.

[Con bé này, anh đang ăn mà làm cái gì thế.]

[Thì tại…..]

Mishima cứ nhìn vào mắt tôi, rồi lại tránh đi, rồi lại nhìn vào mắt tôi, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiều lần, rồi mới nói tiếp.

[Thật sự là anh không có bạn gái gì đâu đúng không nhỉ.]

[Đã bảo là không có rồi mà, đừng bắt anh phải nói bao nhiêu lần thế chứ.]

Câu hỏi thực sự vô nghĩa nên là bỏ đi giùm anh cái.

Mishima như định nói gì đó nhưng lại ngay lập tức dừng lại, gật đầu.

[Nếu thế thì tốt ạ…..]

[Ơ hay, việc anh kiếm người yêu thì đâu có cần phải xin phép em từng tí một đúng không cơ mà đau!! Làm cái gì thế, nãy giờ huých anh không thương tiếc, trúng xương sườn rồi đấy!]

[À không, tại vì quả thực là em thấy bực mình.]

Không hiểu sao lại xưng xỉa lên, cuối cùng Mishima cũng chịu quay lại ăn tiếp bát mỳ lạnh. Nãy giờ chứng kiến hết câu chuyện bằng con mắt nghi ngờ, Endo bỗng nhiên cười phá lên.

[Cái gì vậy?]

Tôi lườm tên Endo đang vừa đập tay xuống bàn vừa cười thì hắn lắc đầu.

[À thì với cái tình hình này thì.]

Endo cười nhiều quá mà nước mắt rỉ ra từ khóe mắt, hắn vừa lau vừa nói.

[Đúng là tôi đã sai khi nói ông có đứa con gái nào đấy.]

[Thế nghĩa là sao?]

[Nghĩa đen như thế luôn. Đúng thế nhờ, Mishima?]

Endo quay câu chuyện sang với Mishima xong con bé lườn lại Endo rồi há to miệng nhét đầy mỳ vào mồm.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy, tôi chả hiểu gì luôn. Tôi ngơ ngác nhìn sang Koike thì Koike cũng chỉ cười trừ rồi nhún vai một cái.

*

Sau giờ nghỉ trưa, Mishima nhanh chóng hoàn thành việc sửa lỗi, công việc của tôi cũng không còn gì nhiều nên hôm nay vừa hết giờ hành chính là tôi sửa soạn đi về.

Cất hết đồ vào cặp, đúng lúc tôi đang định về thì Mishima gọi.

[Yoshida-senpai!]

[A?]

Đúng lúc định đi về thì bị gọi lại nên tôi lỡ phát ra một âm thanh kỳ cục. Nhưng Mishima không có vẻ gì là để ý, cầm theo đồ đạc đã thu xếp gọn gàng đi đến trước mặt tôi.

[Giờ anh có rảnh chút không ạ?]

[À…..nếu có thể thì anh muốn về luôn.]

[Anh có việc bận gì ạ?]

[Cũng không hẳn là bận gì.]

[Thế thì đi với em chút đi.]

Con bé không cho tôi ý kiến gì làm tôi có chút khó chịu nhưng mà đang sẵn sự việc lúc trưa, giờ mà cứ cố chấp về nhà thì sợ là lại gây thêm hiểu nhầm.

[Nếu em đã nói đến thế thì anh cũng không vấn đề, nhưng mà làm gì vậy?]

[Xem phim, đi xem với em đi.]

[Hả? Xem phim?]

[Ở ga gần nhà Yoshida-senpai có rạp chiếu phim đúng không ạ.]

[À ừ thì có.]

[Thế thì đi thôi. Một tiếng nữa là chiếu mất rồi.]

[Ô, này.]

Mishima không thèm nghe tôi trả lời mà cứ hùng hục bước đi, tôi đành vội đuổi theo. Vu vơ cảm nhận được ánh nhìn, tôi ngấng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Goto-san đang ngồi ở bàn phía xa. Giật mình, nhưng trong tình huống này thì không thể nói gì được. Tôi chỉ biết gật đầu cúi chào rồi vội vàng rời khỏi văn phòng

Truyện Chữ Hay