Hige Wo Soru. Soshite Joshikosei Wo Hirou

chương 11: nụ cười

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Một cái ốp có thiết kế dễ thương vẫn tốt hơn nhỉ?”

“Hỏi tôi cũng chả có tác dụng gì đâu.”

Hôm nay là một ngày nghỉ.

Tôi kéo Hashimoto đi mua một chiếc điện thoại di động cho Sayu.

Dùng ID của mình, tôi mua một chiếc điện thoại thông minh và đăng kí một gói cước có lưu lượng dữ liệu cao.

Giờ thì, tôi đang vắt óc suy nghĩ, cố để chọn một cái ốp lưng cho em ấy.

“Nhỡ may em ấy thích một cái ốp có màu sắc lấp lánh hơn thì sao?”

“À thì, tôi không nghĩ là như vậy đâu… Ý tôi là, ngoài bộ đồng phục ra thì em ấy chả có bộ đồ nào để mặc khi ra ngoài cả. Tôi cũng chả biết gì về sở thích của em ấy nữa.”

Nghe câu trả lời của tôi, Hashimoto gượng cười.

“Dù đang sống chung với em ấy nhưng ông lại chả biết gì nhiều về ẻm nhỉ.”

“Chứ bây giờ đột nhiên gặng hỏi về gu ăn mặc của em ấy thì lại chả đáng ngờ quá đi ấy chứ.”

“Vậy à?”

Khi ở nhà thì em ấy cũng chỉ mặc có mỗi một bộ len xám mà thôi.

Cái điện thoại cũ của em ấy thì chắc giờ cũng nằm đâu đó ở vùng biển Chiba rồi, nên tôi cũng không lấy nó làm mẫu được luôn.

“Nói thật này, nếu chuyện này khiến ông cảm thấy phiền phức đến thế thì sao không hỏi trực tiếp em ấy luôn đi?”

“Nếu tôi mà hỏi em ấy chuyện đó, thì thay vì cho tôi một câu trả lời em ấy sẽ chỉ cố hết sức để thuyết phục tôi đừng mua thôi.”

Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là cứ mua mà không để em ấy biết rồi tính sau. Dù sao thì tôi cũng đã mua rồi nên em ấy cũng sẽ miễn cưỡng nhận mà thôi. Hơn nữa tôi cũng đã thanh toán xong xuôi cả rồi, nên cứ dùng nó vẫn sẽ tốt hơn.

Liếc sang nhìn tôi, Hashimoto nở một nụ cười khinh miệt.

“Gì nữa đây?”

“Không có gì đâu. Tôi chỉ vừa nghĩ là 'ông có vẻ khá thích Sayu-chan rồi nhỉ' thôi, Yoshida.”

“Hah…?”

Tôi cau mày lên, Hashimoto thì tiếp tục xem xét vô số những chiếc ốp điện thoại treo trên những cái giá trưng bày đóng đầy trên tường.

“Ý tôi là, nếu hai chúng ta đến đây chỉ để mua một chiếc điện thoại, thì thiết kế của cái ốp lưng có như thế nào cũng chẳng có gì quan trọng, đúng không?”

“Nhưng là mua cho một nữ sinh trung học dùng đấy. Tất nhiên là em ấy sẽ quan tâm đến thiết kế của chiếc ốp lưng rồi..”

“Đấy chính xác là điều mà tôi đang nói đến đấy. Bình thường thì-“

Hashimoto cười khúc khích, rồi cậu ta thở dài, sau đó tiếp tục với một thái độ thư thả, bình tĩnh.

“Ông muốn làm cho em ấy vui, phải không?”

Tôi không biết phải nói gì tiếp.

Không, việc đó khác hoàn toàn so với việc tôi định làm. Không phải như vậy, nhưng không hiểu sao tôi không biết phải đáp lại Hashimoto như thế nào.

Có lẽ là phần nào đó ở sâu trong tôi thật sự muốn như vậy chăng?

“Mà sao cũng được, nếu ông muốn an toàn thì chỉ việc chọn màu đen hoặc trắng thôi.”

“Như vậy có hơi đơn giản quá không?”

“Tôi thì lại nghĩ đơn giản lại tốt hơn ấy.”

Nghe cậu ta nói vậy, tôi nhìn vào cái ốp lưng màu trắng.

Tưởng tượng ra cảnh Sayu sử dụng một chiếc điện thoại có vỏ màu trắng, tôi không cảm thấy có gì không hợp cả.

“Vậy thì lấy cái màu trắng đi.”

Tôi chọn lấy một cái ốp lưng có màu trắng và mang nó đến quầy thu ngân.

Sau khi thanh toán xong và bước vài bước ra khỏi quầy thu ngân, tôi chạm mắt với Hashimoto.

“Này Yoshida.”

Khi tôi nhìn lại cậu ta, Hashimoto tiếp tục.

“Tôi nghĩ từ giờ ông nên cân nhắc một chút về mối quan hệ của ông với Sayu đi.”

Lời nói của cậu ta chứa đựng ột sự quan tâm trân thành ấm áp, nhưng đi kèm theo đó là một lời cảnh báo nghiêm nghị cũng lạnh lẽo không kém.

“Sẽ rất rắc rối nếu em ấy nảy sinh tình cảm với ông, hay, tệ hơn nữa là yêu ông luôn.”

“…Ừ thì, cậu nói cũng có lí.”

Tôi gật đầu đồng ý, rồi chúng tôi bước ra khỏi cửa tiệm.

“Quên chưa nói, cũng có khả năng ông đổ em ấy trước nhỉ?”

“Tất nhiên là không rồi. Không phải kiểu onee-san ngực bự thì còn lâu.”

“Nhưng đấy cũng chỉ là cái ảo mộng tình dục của ông thôi mà.”

Hashimoto nói trong khi cười khúc khích.

“Dù tôi có yêu vợ mình như thế nào đi nữa, tôi không nghĩ là mình có thể dùng hình ảnh của cô ấy để thẩm du được đâu.”

“Ông đang nói cái quái gì vậy hả?”

Tôi nói, gắng gượng cười. Nhưng Hashimoto chỉ hờ hững tiếp tục.

“Điều tôi đang muốn nói là tình yêu và thiên hướng tình dục là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Ông tốt nhất là nên cẩn thận đi.”

“Không, tôi nói thật đấy, tôi không cảm thấy hứng thú với kiểu người nào khác ngoài mấy cô gái quyến rũ lớn tuổi hơn đâu.”

“Nếu mà như vậy thì, tôi nghĩ là cậu sẽ ổn thôi.”

Hashimoto cười khúc khích rồi bắt đầu bước nhanh hơn.

Tôi cũng tăng tốc lên để bắt kịp.

“Xin lỗi vì kéo cậu theo vì mấy việc này. Đi kiếm cái gì ăn không, hôm nay tôi đãi.”

“Được rồi, đi ăn ramen đi. Bây giờ có về nhà cũng chả có gì ngoài mấy món ăn cân bẳng dinh dưỡng và lành mạnh cả.”

“Đúng là một tên khiêm tốn thích khoe khoang. Mà kệ đi, đi ăn ramen thôi nhỉ.”

Khi tôi gật đầu và cười gượng gạo, Hashimoto có chèn thêm vào câu ‘Đấy là lời than phiền đấy’ với một nụ cười trên khuôn mặt.

*

“Này, bắt lấy.”

Vì tôi bất ngờ ném chiếc túi giấy mà không thông báo trước, nên Sayu hoảng hốt cố gắng bắt lấy nó.

“Woah… C-, Cái này là gì vậy anh?”

“Mở nó ra đi.”

Sayu bồn chồn lục lọi bên trong chiếc túi giấy. Hai mắt em ấy mở to ra khi ẻm tìm thấy một chiếc hộp nhỏ bên trong.

“Eh, cái này là-“

“Một cái điện thoại đấy.”

“Anh lấy nó ở đâu ra vậy!?”

“Tôi mua nó.”

Sayu hết nhìn chiếc điện thoại rồi lại quay sang nhìn tôi, rồi nghiêng đầu khó hiểu.

“Anh không định dùng nó à?”

“Em không cần phải giả ngu đâu. Tất nhiên là để cho em dùng rồi.”

“Tại sao chứ!?”

“Vì sẽ rất rắc rối nếu tôi không có cách nào để liên lạc với em!”

Sayu nhìn vào túi giấy với một nét mặt khó có thể diễn tả được bằng lời.

“…Nó có đắt không?”

“Đừng có lo. Lương tôi cũng cao mà.”

“…Nhưng mà để cho em dùng nó liệu có ổn không?”

“Thì tôi mua để cho em dùng mà.”

Nghe tôi nói vậy, Sayu gật đầu vài cái và mỉm cười.

“Thật lòng mà nói thì trước đó em có hơi ngạc nghiên một chút. Vì hiếm khi anh đi mua đồ vào ngày nghỉ, nên em nghĩ là có chuyện gì kì lạ đang xảy ra.”

Sayu gãi đầu khó xử rồi đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

“Nhưng giờ thì em hiểu rồi. Thì ra là vì em à…”

Nói vậy, em ấy lại trưng ra cái nụ cười ‘vui vẻ’ như mọi khi của ẻm.

“Yoshida-san này, hay là anh đổ em rồi à?”

“Đừng tùy tiện kết luận như vậy. Cái này chỉ là để tôi có cách liên lạc với em mà thôi.”

“Mà, chắc là như vậy nhỉ.”

Sayu gật gù, rồi ẻm xé dấu niêm phong của chiếc hộp một cách ồn ào.

“Wow, còn là mẫu mới nhất cơ chứ.”

“Thật á? Trông nó khá bắt mắt nên tôi mua thôi.”

“Thế ạ, anh đúng là buồn cười thật đấy.” Sayu cười khúc khích.

Rồi em ấy nhìn chắm chằm vào tôi.

“Cảm ơn anh nhiều lắm, Yoshida-san.”

“Rồi rồi.”

Vì cảm thấy có đôi chút xấu hổ nên tôi đánh mắt đi chỗ khác. Nói thẳng ra là tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy em ấy đón nhận thứ mà tôi mua cho ẻm.

“Oh, còn có cả một cái ốp lưng nữa này.”

Nhận ra còn một chiếc hộp nữa bên trong túi, Sayu nhanh chóng lấy nó ra.

“Nó có màu trắng này!”

“Em thấy thế nào?”

Sayu gật đầu đáp lại.

“Em thích màu trắng lắm luôn ấy.”

“Thế à, vậy thì tốt rồi.”

“Gu thẩm mỹ của anh cũng được đấy, Yoshida-san.”

Trong khi nói với một chất giọng thấp pha chút trịch thượng và có đôi chút khó hiểu, Sayu lấy chiếc ốp lưng ra và gắn nó vào chiếc điện thoại.

“Ta da!”

“Trông hợp với em lắm đấy.”

“Cảm ơn anh lại lần nữa nha.”

Sayu vừa mỉm cười một cách ngây thơ vừa bấm nút nguồn của chiếc điện thoại.

Mọi thứ nên diễn ra như thế này. Trẻ con thì không cần phải kìm nén vì người lớn làm gì cả. Em ấy không cần phải cố gắng từ chối những thứ mình nhận được nữa. Chỉ cần nói một lời cảm ơn đơn giản thôi cũng đủ làm tôi vừa lòng rồi.

Cứ như thể tôi là người giám hộ của em ấy vậy, thật đấy. Không, đúng hơn thì, tôi lúc này không khác gì người giám hộ thực sự của em ấy cả. Thành thật mà nói thì, tôi không rõ cái cảm giác của mình đối với em ấy lúc này là như thế nào nữa.

Tuy nhiên-

Những lời Hashimoto nói hồi chiều thoáng qua tâm trí tôi.

‘Chưa kể, cũng có khả năng ông đổ em ấy trước đấy nhỉ?”

Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy nó thật ngớ ngẩn.

Chắc chắn cái thứ cảm xúc đó sẽ chẳng bao giờ có thể nảy nở được. Hơn nữa, đối với tôi em ấy không phải là một người phụ nữ mà chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

“Ah, Yoshida-san.”

“Sao vậy?”

“Anh trao đổi thông tin liên lạc với em đi.”

Em ấy đến ngồi ngay bên cạnh tôi và cho tôi xem màn hình điện thoại của ẻm.

Tôi nhìn thấy menu chính của một app nhắn tin vốn đã quá thịnh hành và quen thuộc gần đây. Có lẽ em ấy đã tải nó về ngay sau khi khởi động máy lên.

“Tôi khá bất ngờ khi thấy em tìm ra cách tải nó nhanh như vậy đấy.”

“Hehe, dù sao đi nữa thì em vẫn là một nữ sinh trung học mà."

Khả năng thích ứng của những người trẻ thời nay tốt thật đấy. Mỗi lần tôi đổi sang một chiếc điện thoại mới, tôi phải trải qua đủ thứ cực hình vì không thể tìm ra cách sử dụng một số tính năng của nó lúc cần kíp.

Tôi cũng mở một app nhắn tin tương tự rồi cho em ấy xem ID của mình.

Gần đây tôi bắt đầu sử dụng mấy app nhắn tin kiểu này để liên lạc với cấp trên tại chỗ làm. Tuy nhiên, với những tin nhắn quan trọng thì tôi lại không tin tưởng mấy cái app kiểu này cho lắm, nên tôi đã mạnh dạn đề nghị họ sử dụng mail công ty cho những tin nhắn quan trọng như vậy.

“Được rồi, em thêm anh vào rồi đó!”

Sayu thông báo, cùng với một nụ cười hân hoan.

Nhìn vào màn hình, tôi thấy một tài khoản có tên ‘sayu_đây ạ’ hiện lên trong mục ‘bạn bè’.

“Mà này, ít nhất thì em cũng nên đặt cho tài khoản của mình một cái tên hay hơn đi chứ?”

“Xem cái người đặt tên cho tài khoản của mình là ‘yoshida-man’ đang nói kìa. Mà cái phần ‘man’ nó mang nghĩa quái quỷ gì vậy?”[note26587]

“Shush, tôi chỉ tùy hứng đặt tên tài khoản của mình như vậy thôi.”

Hashimoto từng nói rằng ‘liên lạc với ông qua mail phiền vl nên tải cái này về mà sài đi’ rồi bắt tôi lập một cái tài khoản, nên tôi chọn một cái tên hợp ý mình mà chẳng suy nghĩ nhiều về nó.

Sayu phá lên cười đáp lại rồi ôm chặt lấy chiếc điện thoại.

“Hehe,”

Sayu vừa nhìn tôi vừa cười một cách lôi thôi.

“Có gì đáng cười à? Trông có hơi ghê đấy.”

“Anh nhìn đi này.”

Sayu dí cái màn hình điện thoại vào mặt tôi.

‘yoshida-man’ là cái tên duy nhất nằm trong mục ‘bạn bè’.

“Vì anh là người bạn duy nhất của em đấy, Yoshida-san.”

“Ý em là trên cái app này thôi ý gì?”

Em ấy vừa tiếp tục cười, vừa nheo mắt lại và nói.

“Chỉ dành riêng cho anh thôi đấy.”

Giọng nói của em ấy khiến hai bên tai tôi cảm thấy nhột nhột.

Nụ cười của em ấy quyến rũ đến kì lạ. Vì bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng và nổi hết cả da gà lên, tôi bối rối quay mặt đi.

“D-, Dù sao thì đến lúc em bắt đầu đi làm thêm thì em cũng sẽ phải add thêm một vài người nữa thôi…”

“Oh vâng, đúng vậy nhỉ.”

Sayu trở lại vẻ hờ hững như mọi khi, nhưng ngay sau đó liền nở một nụ cười toe toét.

“Mà, em đoán là từ giờ trở đi chúng ta có thể liên lạc với nhau một cách tự do rồi nhỉ.”

“Có lẽ vậy.”

“Anh nhớ là phải nói với em nếu về trễ nhé?”

“Tôi hiểu rồi mà.”

Sayu vui vẻ ngân nga trong khi hướng về phía phòng khách. Em ấy nằm bộp xuống giường, rồi bắt đầu táy máy với chiếc điện thoại mới.

Với một tiếng thở dài ngắn, tôi đi về phía bồn rửa trong phòng tắm. Sau khi rửa tay bằng xà phòng, tôi dội nước lên mặt.

Chuyện quái gì vừa xảy ra với tôi vậy?

Cái nụ cười khiêu gợi đến kì lạ ấy. Cái chất giọng đã khiến tim tôi lỡ đi một nhịp ấy.

Em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà lại sở hữu những nét quyến rũ đến lạ thường ấy, khiến con tim tôi loạn nhịp và lạnh hết cả sống lưng.

Tôi vốn đã quen với nụ cười lúc bình thường của Sayu. Hay nói đúng hơn là, tôi nghĩ rằng cái nụ cười đó cũng có đôi chút dễ thương đấy chứ, dù chỉ là một chút.

Tuy nhiên, nụ cười mà em ấy trưng ra hôm nay hoàn toàn khác so với những nụ cười từ trước đến giờ của ẻm- tôi cũng có cảm thấy một chút ‘nguyên do’ đằng sau nó.

Tôi lại dội nước lên mặt thêm một lần nữa và thở dài.

“Mình không thể hiểu được mấy cô nữ sinh trung học này một chút nào cả…”

Dù lẩm bẩm như vậy, cái nụ cười quyến rũ của em ấy vẫn tiếp tục xoáy sâu vào trong tâm trí tôi.

Truyện Chữ Hay