[Hả, thế thì không phải tệ quá rồi sao?]
Hashimoto nói.
Mà, tôi cũng đoán được là sẽ như thế rồi.
[Quả thật ông nghĩ thế à?]
[Tệ quá đấy chứ?]
Hashimoto lặp lại, vẫn câu đó.
Trong giờ nghỉ trưa ở công ty, Hashimoto đã hỏi tôi về chuyện xảy ra sau khi cả hai đi uống về, thuận theo dòng nước, tôi nói ra chuyện của Sayu.
Cũng bởi do tôi cảm thấy chuyện này quá lớn để mà cứ giữ trong lòng một mình như vậy.
Trông thế thôi chứ Hashimoto là một người kín miệng. Cậu ta chắc hẳn không dễ gì mà đi tiết lộ chuyện này cho người khác biết.
[Trong danh sách người bị mất tích không có cô bé à?]
Trước câu hỏi của Hashimoto, tôi gật đầu.
[Tôi cũng có lưu ý đến rồi. Sau khi con bé ngủ, tôi đã lén lên mạng tra cứu thử họ tên của nó]
[Rồi?]
[Một chữ cũng không thấy]
[Thế à......]
Hashimoto tay đụng cằm, nghiêng đầu suy nghĩ.
[Cuối cùng thì vẫn không biết được gì về con bé nhỉ......]
[Càng nghĩ tôi càng thấy không ổn]
[Chẳng cần nghĩ cũng thấy, không ổn một chút nào]
[Cái gì mà không ổn vậy?]
Tôi giật mình, nhảy dựng khỏi ghế.
Trong lúc hai người bọn tôi thì thầm bàn chuyện, đột nhiên một giọng nói vọng đến từ đằng sau. Ngoảnh đầu nhìn lại, Gotou đang nhìn về phía này, với nụ cười mỉm trên môi.
[À, chị Gotou......]
Tôi nghĩ hiện tại trên mặt mình đang biểu lộ rõ vẻ bối rối thấy rõ khi không biết phải nói gì cho hợp với tình cảnh.
Vài ngày trước, cô ấy là người đã từ chối tôi. Đã thế bây giờ, cô ấy đang cười với tôi, vẫn là nụ cười đó chẳng khác gì lúc trước.
[Không có chuyện gì lớn đâu ạ]
Hashimoto tủm tỉm trả lời, thay tôi, kẻ không biết phải nói gì.
[Chẳng là em có đặt hàng một món khá đắt qua mạng, có điều là do nhầm lẫn nên có vẻ đã lỡ đặt đến hai cái mất rồi. Giờ em đang sốt ruột là không biết có hủy được hay không]
Đã thế còn cẩn thận chèn thêm một lời nói dối hợp lý nữa chứ.
Hashimoto đúng là người có tài lẻ mà.
[Thế thì phiền thật nhỉ. Thấy hai người thì thầm nhìn có vẻ rầu rĩ nên tôi cứ nghĩ là có chuyện gì]
Cười khúc khích, Gotou vẫy nhẹ tay với hai người chúng tôi.
[Hai người cũng nên mau chóng đi ăn cơm đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy]
[Vâng, bọn em đi ngay bây giờ đây]
Hashimoto tươi cười, vẫy tay đáp trả.
Tôi cũng cười, một nụ cười gượng gạo, nhìn theo sau lưng Gotou đang sải bước đi khỏi.
[...... Đúng là ông không nói một câu nào thật luôn đấy nhỉ]
[Không! Nói cái gì với người đã từ chối mình đây!]
[Thì chí ít cũng hãy chào hỏi vài câu đi chứ]
Hashimoto thở dài, đứng dậy khỏi ghế.
[Đi căn tin thôi nhỉ?]
[Ừ......]
Tôi đứng dậy đi theo.
Gì vậy chứ, Gotou, cô ấy hiển nhiên bắt chuyện như thể chẳng có gì xảy ra vậy.
Mặc dù chỉ vừa mới bị từ chối đây thôi, nhưng sau cùng thì trong mắt tôi, Gotou, cô ấy trông như thể đang tỏa sáng.
Váy đen cùng áo jacket rất hợp với cô ấy, thêm cả chiếc áo sơ mi xanh dương sọc dọc bên trong cũng vô cùng chỉn chu, hợp thời trang, đã thế lại trông khiêu gợi đến kỳ lạ. Ngay cả mái tóc gợn sóng màu nâu nhạt, và cả độ bóng vừa phải của nó, tất cả phản chiếu vào mắt tôi, tạo nên vẻ quý phái lẫn gợi tình.
Khỉ thật. Mình không nghĩ sắp tới có thể dứt được.
Hơn tất thảy, phải kể đến là.
[Ngực cô ấy, to chết đi được......]
[Yoshida à, đừng có nói thành tiếng]
*
Tối đó, tôi tăng ca đến hai tiếng đồng hồ.
Lúc đặt chân xuống khỏi tàu điện ở trạm ga gần nhất thì đã tầm 21 giờ rồi.
[Không biết, con bé đã ăn cơm chưa nữa......]
Tôi nghĩ đến Sayu bây giờ hiện đang ở nhà mình.
Do con bé không có tiền nên tạm thời tôi đã để sẵn 1000 yên trên bàn, nghĩ rằng chỉ cần nhiêu đó là đủ cho bữa trưa, rồi đi ra khỏi nhà, có khi con bé vẫn chưa ăn tối và giờ đang đói bụng cũng không chừng.
Ghé qua cửa hàng tiện lợi, tôi tiện tay mua lấy hai hộp cơm.
Trong lúc rảo bước về nhà, tôi nhớ lại lời của Hashimoto vào lúc trưa.
[Ông không nên đồng cảm quá mức với cô bé thì hơn. Trước khi có vấn đề xảy ra, tốt nhất vẫn là nên gửi cô bé về với người bảo hộ đi thôi]
Chuyện đó đương nhiên là tôi hiểu, nhưng mà.
[Có lẽ họ sẽ nhẹ nhõm hơn khi không có em, nên không sao đâu.]
Câu nói của Sayu vào ngày hôm đó, với khuôn mặt như thể buông xuôi tất cả, cứ hiện lên trong tâm trí tôi.
[Chỉ mới là một con nhóc cấp 3, thì đừng có mà làm vẻ mặt đó chứ]
Tôi vừa thì thầm vừa gấp rút về nhà.
Về đến nơi, tôi tra chìa mở cửa bước vào.
Vào đến nhà thì ngửi được mùi thơm đang lan tỏa khắp phòng.
Ngay trước không gian bếp được đặt tại dọc hành lang nối với phòng ngủ, Sayu đứng đó, một bên tay đang cầm muôi múc canh.
[A]
Sayu nhìn thấy tôi, liền mở miệng.
[Mừng về nhà, Papa?]
[Dẹp đi, nghe mắc ói quá]
Nói thế chứ, tôi cảm thấy như nhẹ người đi, một chút.
Không chừng là do tôi đã nghĩ quá về cái viễn cảnh Sayu đói đến mức chịu không nổi rồi ngã gục không biết chừng của mình. Con bé vẫn khỏe, còn biết bông đùa cơ mà.
[Lúc nào anh cũng tầm giờ này à?]
[Không, do hôm nay tăng ca]
[Vậy lâu lâu anh sẽ tăng ca một lần nhỉ?]
[Không, ngày nào cũng tăng]
[Thì là lúc nào cũng vậy còn gì nữa]
Vừa nói chuyện vừa cởi vớ, xong rồi tôi tiến đến liếc vào cái nồi mà Sayu đang khuấy, bên trong là súp miso. Xét theo chỗ hơi nước đang bốc lên thì, có vẻ con bé chỉ vừa mới nấu xong.
[Lại là súp miso à?]
[Thì anh thích mà]
[Anh có nói thế à?]
Tôi ngả đầu tỏ vẻ hoài nghi, Sayu cười rồi nói.
[Tối đó, ngay trước lúc anh thiếp đi ấy, “Tôi muốn uống súp miso......”, đại loại thế đó. Thì em thấy cũng giống như là thích còn gì]
[Anh, thật là đã nói như vậy à?]
Tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì.
[Nhưng mà xin lỗi nhé, em chẳng nấu gì ngoài miso cả]
[Anh có mua cơm hộp về nên không sao đâu. Em cũng ăn đi]
Tôi chìa một tay đưa ra chiếc túi của cửa hàng tiện lợi, Sayu cười vui vẻ, gật đầu.
Tiến về phía phòng thì thấy, quần áo đã được xếp sẵn đặt ở bên mép. Vết nhăn trên áo sơ mi tôi dự sẵn để thay cũng được ủi kỹ càng. Con bé làm hết từ giặt giũ đến ủi đồ luôn sao? Mặc dù tôi không hề nhờ đến.
Bất chợt, nhìn xuống sàn nhà thì thấy đống bụi lẫn tóc sợi tích tụ mấy ngày nay cũng được xử lý sạch sẽ. Tôi không tìm thấy chiếc máy hút bụi tại chỗ mọi khi tôi vẫn hay để, thay vào đó nó được đặt ở một chỗ khác.
Xem ra con bé đã dùng đến cả máy hút bụi để lau dọn nhà cho tôi.
Tôi liếc ngang nhìn Sayu, con bé đang vừa ngân nga vừa bày súp miso ra chén.
Đúng là tôi có bảo con bé làm việc nhà, nhưng thật lòng không nghĩ rằng con bé lại làm đến mức này. Không chừng con bé lanh lẹ hơn tôi đã nghĩ. Với lại, trong chừng mực nào đó, có thể con bé cảm thấy rằng đây là trách nhiệm của mình.
Tôi cởi bỏ bộ đồng phục công sở, thay lấy bộ đồ mặc ở nhà.
Rồi lấy từ túi ra gói thuốc với cây bật lửa zippo ưa thích.
[Ủa]
Tôi nhận ra cây gạt tàn mà mọi khi tôi hay để trên bàn ở phòng ngủ giờ đây chẳng thấy đâu nữa.
[Sayu]
[Dạ]
[Cái gạt tàn đâu rồi?]
Hỏi xong thì con bé giật mình đập hai tay vào nhau, lấy ra cái gạt tàn bóng loáng từ kệ chén dĩa.
[Xin lỗi, em lỡ rửa chung nó trong lúc rửa chén mất rồi]
[Vậy à. Cám ơn em]
[Ừ, ừm]
Cầm lấy gạt tàn, tôi đi ra hướng ban công.
[Ể?]
Sau lưng tôi, Sayu cất tiếng.
[Hửm?]
Quay lại nhìn thì thấy Sayu đang đứng ngây người, mở miệng.
[Gì vậy?]
[À không, chỉ là anh hút thuốc ở phòng ngủ cũng được mà]
Tôi nhăn mặt bởi câu nói của Sayu.
[Vì sao chứ?]
[Thì do lúc nào anh cũng hút ở đó mà]
[Thì đúng là thế]
[Thế sao giờ anh lại mất công đi ra ngoài đấy?]
Tôi không hiểu được ý con bé đang hỏi cái gì.
[Thì em đang ở đây còn gì?]
Sayu tròn mắt ngạc nhiên bởi câu trả lời của tôi.
Có gì mà lại phải ngạc nhiên đến mức đấy?
Lúc chỉ có một mình thì tôi sẽ không thèm nghĩ ngợi mà hút ở bất kỳ chỗ nào, nhưng mà quả thật khi có người không hút thuốc ở cạnh mình thì đâu thể làm thế được. Đó là điều hiển nhiên mà.
[Khuôn mặt đó là sao chứ?]
[Không......]
Sayu hạ ánh nhìn xuống sàn nhà, làm vẻ mặt như thể đang suy nghĩ gì đó.
Tức thì con bé ngẩng lên nhìn tôi, cười rạng rỡ.
[Em chỉ nghĩ là anh rất tốt bụng thôi]
[Hả?]
Vô thức tôi buột miệng biểu lộ vẻ khó hiểu một cách gay gắt, tôi sốt ruột trong lúc lặng thinh không nói gì.
Đây là một cái tật xấu của tôi, chứ không phải làm thế dọa nạt, thị uy với trẻ con hay gì cả.
[Tốt cái gì cơ?]
[Không, không có gì, he he]
Sayu cười như thể đánh trống lảng, hai tay để ra sau lưng rồi đan vào tỏ vẻ ngại ngùng.
[Do là những người từ trước cho đến giờ ấy...... họ đều không quan tâm mà hút thuốc như thể không có em ở đó, nên là......]
Nghe vậy, một lần nữa cái cảm giác xen lẫn tức giận, bi thương đó lại nhói lên trong lồng ngực tôi. Từ cách nhìn nhận đến quan điểm sống của con bé đến thời điểm bây giờ, đã bị ảnh hưởng trầm trọng bởi hậu quả của việc gặp phải một bọn người lớn không ra gì.
[Những bọn có hành vi đối với nữ sinh cấp 3 hay là hút thuốc trước mặt người chưa đủ tuổi, chỉ là một lũ cặn bã thôi.]
Tôi thốt ra những câu tức giận mà không biết phải nhắm vào đâu.
Tôi chỉ tay vào Sayu bằng bàn tay đang cầm gói thuốc lá.
[Hiểu chưa, anh không có hiền lành, tử tế gì hết. Đơn giản mấy gã đó là rác rưởi, thế thôi. Đừng có hiểu lầm đấy]
[Ừ......]
[Đừng hạ thấp chuẩn mực của mình. Em hãy nhìn sự vật ở một góc nhìn đầy đủ hơn đi]
Thao thao bất tuyệt một hồi, một lần nữa tôi hướng về phía cửa ban công.
[Anh sẽ ăn sau khi hút thuốc xong. Chờ một tý nhé]
[...... Ừm, em biết rồi]
Nghe Sayu trả lời, tôi hướng ra ban công, đóng cửa trượt.
Liếc nhìn vào Sayu đang ở trong phòng, con bé vừa đưa tay ra sau gáy gãi, vừa cười gượng gạo.
Rút ra một điếu thuốc, tôi lấy ngón tay mở nắp bật lửa. Châm lửa vào điếu, rồi đóng nắp lại. Tiếng nắp va chạm với thân chiếc bật lửa vang giữa bầu trời đêm.
Tôi rít một hơi, thả phì khói.
[...... Haaa]
Lẫn vào cả tiếng thở dài.
Tôi thực sự cảm thấy mình đã có tuổi rồi.
Bởi lẽ, khi thấy một nữ sinh cấp 3, tôi chỉ cảm thấy bản thân nên làm người bảo hộ cho con bé mà thôi. Tôi không thể hiểu được tại sao lại có những kẻ nhìn con bé với ánh mắt thèm khát.
Tôi bỗng nhớ lại nụ cười của Sayu vào ngày hôm đó.
Thật sự, con bé có một khuôn mặt rất dễ thương. Chắc chắn, khuôn mặt đó hợp với một nụ cười chân thành hơn rất nhiều, chứ không phải nụ cười gượng gạo như thế. Rốt cuộc thì những ai, đã khiến cho cách nhìn của con bé về con người trong xã hội bị chệch hướng đến mức này?
Dĩ nhiên, một phần cũng là do bản chất quá phụ thuộc của con bé. Mà không, tôi lại nghĩ đó chính là nguyên nhân lớn nhất của việc này. Thế nhưng điều này chứng tỏ sự tồn tại của một quan điểm rằng từ ảnh hưởng xấu bởi môi trường và những người trưởng thành xung quanh, có thể dẫn dắt một con người đi vào những con đường lầm lạc. Chính vì điều đó, tôi cảm thấy một chút căm phẫn.
[Đúng là, rặt một lũ khốn nạn mà]
Miệng thì thầm, thêm lần nữa, tôi rít một hơi thuốc.
Bản thân mình mà lại có tư cách đi nói những câu đó.
Bỏ qua cho sự khờ dại của con bé, cho con bé một nơi để chạy trốn.
Toàn một lũ khốn, tất thảy bọn chúng, và cả tôi.
Tất cả cũng chỉ đang sống và làm theo ý của mình mà thôi.
Cùng vào lúc nhả khói ra, tôi bắt đầu suy nghĩ chút ít về ý nghĩa những gì mà bản thân mình đang làm.