Hige Wo Soru. Soshite Joshikosei Wo Hiro.

nỗi kinh tởm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Uoaa! Đẹp quá đấy chứ! Ngăn nắp với gọn gàng hơn nhà anh nhiều.”

Vừa bước chân vào nhà, Yaguchi tức thì há hốc mồm như thể đang rất ngạc nhiên.

“Coi ra chủ nhà lần này của em thuộc dạng đàn ông có quy củ quá nhỉ?”

Trước câu hỏi tu từ đó của Yaguchi, mình cất giọng đáp, xen lẫn chút lạnh nhạt.

“Toàn bộ việc nhà ở đây đều là do em làm.”

“... Việc nhà? Miyuki á?”

“Phải.”

Nghe xong, Yaguchi bèn đơ mặt ra trong một lúc, chớp mắt liên tiếp hết vài lần rồi bất ngờ hét toáng lên.

“Để một nữ sinh cấp ba lạ mặt ở nhà làm nội trợ cho mình sao!? Thời buổi này mà cũng có một gã lạ lùng như vậy cơ à!?”

Vừa nói Yaguchi vừa cười sằng sặc như thể mới vừa nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười.

“... Có lạ lùng gì đâu chứ ạ?”

“Không, lạ quá đi ấy chứ. Dăm ba cái việc nhà này thì tự làm cũng được mà lại!”

Dứt lời, Yaguchi tiến đến, đặt mông ngồi xuống giường của anh Yoshida mà không thèm nói lấy một câu nào, nói thì nói thế, nhưng bảo đảm trong mắt anh ta thì việc nhà chỉ đơn giản là làm qua loa đại khái cho xong cho mà xem. Sao anh ta không thử đi làm ở công ty từ sáng cho đến tối rồi về còn phải làm việc nhà một cách chỉn chu thử xem, lạ thật, thứ cảm giác giận dữ đang âm ỉ trong lồng ngực này là gì?

“Cơ mà em làm hết toàn bộ luôn à? Nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp rồi mấy thứ linh tinh khác?”

“Phải.”

“Ha ha, thú vị thật đó.”

Một lần nữa Yaguchi lại cười, đến nỗi rung lắc cả hai bên vai rồi giơ tay lên đập đập xuống chỗ ga giường kế bên mình.

“Đừng chỉ đứng không vậy chứ, Miyuki cũng hãy ngồi xuống đi.”

Bảo mình ngồi kế cạnh anh ta, do vốn biết thừa ý định của anh ta là gì nên mình chỉ gật đầu rồi ngồi khom chân xuống sàn nhà ngay tại chỗ. Thấy vậy Yaguchi bèn bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng rồi cũng không chai mặt đến nỗi mà lên tiếng phàn nàn gì thêm.

“... Hừm, vậy ra đây chính là nơi mà Miyuki đã nương náu trong suốt thời gian qua cơ à?”

“...”

Yaguchi sau khi đảo mắt nhìn quanh bên trong căn hộ lần thứ hai, liền quay đầu nhìn sang về phía mình.

“Có vẻ hơi chật nhỉ?”

“... Vốn ban đầu căn hộ này là chỉ để cho một người ở thôi mà.”

“Biết rõ là thế mà em vẫn tiếp tục ở lại nhà người ta cơ à? Miyuki đúng là bạo dạn thật mà ha.”

Yaguchi vừa cười vừa nói. Tuy vậy, mình nghĩ có lẽ anh ta đang không cố ý mỉa mai mình.

“Em ở đây được bao lâu rồi?”

“Khoảng chừng, hai tháng.”

“Hai tháng!?”

Yaguchi réo giọng. Không chừng thì hôm nay chính là lần đầu tiên, mình được nhìn thấy một biểu cảm khác ngoài bản mặt tươi cười suốt ngày của anh ta.

“Ý-ý em là người chủ nhà này đã cho em trọ lại đây suốt cả hai tháng vừa qua đó sao?”

“Phải...”

“Rồi để đổi lại, người đó bảo em lo việc nội trợ ở đây?”

“Phải, đấy là việc mà em luôn làm mỗi ngày khi ở đây.”

“Chỉ có thế thôi sao?”

“Chỉ thế thôi.”

“CHỈ THẾ THÔI!?”

Yaguchi lần nữa gào lên. Cứ thế há miệng á khẩu trong vài giây.

Kế đó, anh ta đưa tay gãi đầu rồi lẩm bẩm gì đấy trong miệng.

“Mình vẫn chưa lường trước được thể loại này...”

“Gì cơ?”

“Không, không có gì.”

Lẩm bẩm xong, anh ta nghiêng đầu nhìn mình rồi đánh động hỏi.

“Thôi thì để anh hỏi thẳng luôn nhé, suốt hai tháng qua em vẫn chưa lên giường với người này à?”

“... KHỤ!”

Mình gần như chết sặc trước câu hỏi bỗ bã hết phần người khác đó của Yaguchi. Phải mất hết mấy giây mình mới lấy lại được nhịp thở.

“K-không sao chứ? Bộ anh vừa hỏi gì đó đáng ngạc nhiên đến vậy cơ à?”

“Anh...”

Ho tới tấp xong, mình bèn ngẩng đầu dậy thì thấy khuôn mặt ngạc nhiên không một tý giả trân nào của Yaguchi đang nhìn mình.

“Thì bởi, khi không lại nhặt được một nữ sinh cấp ba như em, chưa kể cả hai còn ở hẳn với nhau suốt hai tháng trời rồi đấy thôi?”

“... Ừ thì.”

“Ấy vậy mà người đó lại chẳng làm gì, cũng không lên giường với em, quá lạ luôn ấy chứ? Thà Miyuki là một cô gái có nhan sắc không ưa nhìn thì anh không nói, nhưng em xinh đẹp đến nhường này cơ mà?”

Mình chỉ đành ngậm mồm im lặng ăn tiền trước cái miệng liến thoắng những câu không đâu ra đâu đó của Yaguchi.

Tuy vậy, không phải là mình không hiểu lý do vì sao anh ta lại có những thắc mắc như vậy. Vì lúc ban đầu đến đây mình cũng có khác gì anh ta đâu.

“... Ra là vậy.”

Yaguchi lại đưa tay gãi đầu rồi nói với vẻ hiển nhiên.

“Vậy coi như anh và em, ai cũng đang bị thiếu thốn tình cảm cả.”

“Hả?”

“Thì suốt thời gian qua người đó đâu có lên giường với em đâu mà phải không?”

“Ý-ý anh là?”

“Anh cũng vậy đấy. Do chút chuyện xảy ra nên anh đã chia tay hết toàn bộ những cô bạn gái của mình, kế đó mới chuyển đến đây đấy.”

Vừa nói Yaguchi vừa đứng dậy khỏi giường, đi đến ngồi xuống kế cạnh mình một cách rất đỗi tự nhiên. Tức thì mình lui người hòng tạo khoảng cách thì bị anh ta đưa tay giữ vai lại.

“A-anh bảo... là anh đến đây chỉ để nói chuyện thôi mà,”

“Đúng, anh có nói và vốn cũng chỉ định làm vậy, nhưng thật tình là ở chung một mình với một cô gái dễ thương như em thì quả thật là quá sức chịu đựng của anh rồi.”

“Anh định...!”

Mình dồn sức vào hai cánh tay hòng đẩy Yaguchi đi, nhưng như thế cũng chẳng thấm là gì so với lực nắm từ cánh tay đang giữ lấy bả vai mình cả. Anh ta đã khống chế lấy mình hoàn toàn. Vào lúc mình hướng lấy ánh mắt khinh bỉ mà lườm về phía Yaguchi, cũng là lúc mình nhận ra khuôn mặt của anh ta đang gần kề đến mức nào, và mình thì đang khiếp đảm ra sao.

Ấy vậy, Yaguchi chỉ cứ thế cười rất đỗi ôn hòa rồi nói.

“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ đó chứ, anh buồn lắm đấy. Khi còn ở nhà anh, chẳng phải chúng ta đã luôn ôm ấp nhau mỗi ngày đó sao? Bản thân em khi ấy cũng đâu có ghét nó đâu? Làm tình ấy.”

“Vấn đề không phải ở đ...”

Trong lúc mình còn chưa kịp nói cho tròn câu, khuôn mặt của Yaguchi lại tiếp tục sấn vào mỗi lúc một gần. Anh ta muốn hôn mình, nội chỉ riêng việc nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến toàn thân mình sởn cả gai óc.

“...!!”

Thế rồi, ngay trước khi môi mình và anh ta kịp chạm vào nhau, mình bèn cúi mạnh đầu xuống.

BINH, một âm thanh đau điếng vang lên, chạm thì đã có chạm, nhưng dù có thì cũng chỉ là trán của mình và Yaguchi mà thôi.

“Đau quá.”

Nhân lúc lực nắm nơi bàn tay phải của Yaguchi đang có phần buông lỏng, mình gạt phăng tay anh ta đi, lui về phía vách tường.

“Đau lòng quá đấy... em ghét anh đến mức đó sao?”

“... Hộc, hộc.”

Dẫu cho đang có muốn đáp trả lại câu hỏi hiển nhiên đó của anh ta đi nữa, thì mình cũng chẳng thể cho ra được gì ngoài những tiếng thở hổn hển từ miệng cả. Là do đang sợ, hay đang phẫn nộ đây không biết nữa, cái thứ cảm giác này vẫn cứ không chịu biến mất, khóe miệng mình cũng đã bắt đầu run lên bần bật.

“Anh biết phàm chuyện vốn đã liên quan đến sinh lý cơ thể thì không thể miễn cưỡng được, bản thân anh cũng không muốn mình hành xử quá khó coi. Anh chỉ thấy lạ là chẳng phải trước giờ chúng ta vẫn luôn âu iếm nhau mỗi ngày đó sao? Sao bây giờ em lại tỏ ra ghét bỏ chuyện này như vậy?”

Yaguchi vừa nói vừa tiếp tục tiến lại về phía này, theo bản năng mình cứ thế lùi về đằng sau, cho đến khi lưng đụng tường, biết là không còn chỗ để lui nữa, mình bèn từ từ đứng hẳn người dậy.

“Em ngại gì chứ? Đằng nào đôi bên cũng đâu có gì để mất mát đâu mà.”

“... Không,”

“Yên tâm, nó không đau đâu. Anh luôn rất nhẹ nhàng với em mà.”

“... ĐỪNG ĐẾN GẦN TÔI!!”

Mình hét lớn lên không chút suy nghĩ. Đến mức vẫn còn sót lại chút dư âm trong cổ họng, cả người thì nóng bừng lên, toàn thân nổi hết cả da gà. Như thể khắp mọi nơi trên cơ thể mình đang đồng loạt gào thét, ra sức cự tuyệt Yaguchi.

Tuy đúng là trước đây mình đã từng ăn nằm với con người này, nhưng lúc này mình lại không thể không kinh tởm trước những hành vi đó.

Ngay từ đầu, tại sao mình lại cho hạng người như thế này vào nhà cơ chứ?

Vì mình không muốn tình bạn giữa mình và Asami trở nên đổ vỡ, vì mình không muốn quản lý phát hiện ra mình đang bỏ nhà mà đi...

Suy nghĩ một hồi, bất chợt trong tâm trí mình bỗng hiện lên gương mặt của anh Yoshida.

Phải rồi. Còn cả anh Yoshida nữa.

Vì mình không muốn gây rắc rối cho anh ấy. Không còn cách nào khác nên mình mới phải dẫn hắn ta đến đây.

Lạ làm sao, nỗi sợ đã đang dần lắng xuống, thân người cũng không còn run nữa.

Ngay lúc này, miễn sao mình giải quyết mọi chuyện trong ổn thỏa, chỉ cần thỏa mãn được Yaguchi, tự khắc cuộc sống của anh Yoshida sẽ không bị ảnh hưởng gì cả. Nếu mà bây giờ cứ để anh ta ra về, ai biết được anh ta sẽ vì tự ái mà làm những chuyện gì kia chứ.

Nghĩ vậy, mình thả lỏng lấy toàn thân.

Từ bỏ việc chống cự, mình tì hẳn người vào vách tường như một con rối bị đứt dây, nhìn lấy Yaguchi. Rồi nhấp nhô khóe miệng, nói với giọng vô cảm.

“... Được thôi.”

“Sao?”

Ngay khi nghe được những lời mà mình gần như đã phải nuốt ngược nước mắt vào trong chỉ để thốt ra đó, Yaguchi bèn tỏ ra khó hiểu.

Mình hít lấy một hơi thật sau, cố lờ đi cơn đau âm ỉ nơi vùng bụng mà nói thêm lần nữa.

“Anh... muốn làm gì thì làm, đổi lại thì,”

RẦM, tức thì từ phía ngoài cửa nhà, một âm thanh bỗng vang lên cắt ngang lời nói của mình.

Cả mình lẫn Yaguchi đều theo phản xạ mà ngoái đầu nhìn về phía cửa.

Thì thấy người xông vào ngay lúc giữa chừng, người vừa mở cửa ra một cách đầy thô bạo đó, chính là...

“A-anh...”

Ngay khi vừa nhìn thấy người đó, cổ họng như thể không còn nghe lời mình nữa, từng tiếng nấc khàn đặc cứ thế lần lượt tuôn ra.

“... SAYU!”

Là anh Yoshida, là anh Yoshida đấy, đang đứng ở ngay trước cửa, với bộ dạng hổn hển như thể vừa dốc cạn hết sức để mà chạy về đây vậy.

Truyện Chữ Hay