“Hây dà.”
Hiếm thấy làm sao khi đang trong giờ làm việc mà lại nhận được tin nhắn của Sayu, tự hỏi đã có chuyện gì tôi bèn mở ra xem thử, nhìn vào nội dung chỉ khiến tôi nhăn nhó mặt mày.
“Chuyện là, một tiền bối ở chỗ làm của em sẽ đến nhà anh.”
“Em không thể từ chối được, thành thật xin lỗi.”
“Chỉ là em đoán thôi nhưng có lẽ cậu ấy sẽ ở lại cho đến khi anh về đấy ạ.”
“À, là con gái đấy.”
Tức thì tôi cất ra tiếng thở dài.
Mà không, có dẫn về thì cũng chả sao cả. Nếu con bé có thể xây dựng được mối quan hệ thân thiết với bạn bè thì tôi nghĩ đó lại là một điều tốt. Chỉ là biết phải giải thích như thế nào về mối quan hệ của tôi và Sayu đây?
Đang trong lúc nhức nhối hết cả đầu thì lại có thêm một tin nhắn nữa được gửi đến.
“Về chuyện của anh Yoshida thì em đã giải thích là anh tuy không có quan hệ huyết thống nhưng đã chăm sóc em từ khi em còn nhỏ đấy ạ.”
“Anh trai nuôi, cơ đấy.”
Lẩm bẩm một hồi, tôi cười trừ.
Ấy vậy mà con bé lúc nào cứ mở miệng ra là cũng gọi ông chú, ông chú, chỉ vào những lúc như thế này thì nó lại nói dối giỏi quá thể. Quả thực thì, giả như con bé đã tự tiện gán cho tôi cái danh ‘anh trai’ thì sẽ vướng rất là nhiều thứ như họ tên rồi đến những cái khác và nếu không thể qua mặt được thì sẽ rất là rắc rối. Thay vào đó thì những cái cớ như sống ở gần nhau khi còn nhỏ sẽ dễ hơn cho việc dựng nên một câu chuyện cho hợp lý, đối với tôi mà nói thì đó là một điều may mắn.
Gì thì gì, bản thân đương sự đã nói là không thể từ chối thì ắt hẳn phải có lý do của nó. Vả lại, cũng không có vẻ gì là vị khách không mời này sẽ đem lại rắc rối cho tôi.
“Hiểu rồi.”
Tôi trả lời ngắn gọn rồi đặt điện thoại lên bàn. Sau đó, trong lúc ngước đầu lên chiếc PC đối diện ngay phía trước mặt mình thì nhận ra là con bé cấp dưới Mishima Yuzuha đang đứng ngay kế bên từ khi nào. Việc đột ngột có người xuất hiện ngay tầm mắt của mình khiến tôi theo phản xạ mà giật mình nhún lấy hai vai.
“Oái, giật cả mình! Đứng đấy thì lên tiếng đi chứ.”
“Anh Yoshida, tầm nhìn hạn hẹp thật đấy nhỉ?”
Mishima cười rồi nói, đến cả Hashimoto đang ngồi ghế bên cạnh cũng phịt mũi.
“Anh nhắn tin đấy ạ? Nhắn với ai thế?”
“Chuyện có liên quan gì đến em đâu nào? Với lại, tìm anh có chuyện gì?”
Trước câu trả lời kèm theo biểu hiện ra vẻ khó chịu trong thoáng chốc của tôi, con bé lập tức thở dài rồi đưa tay chỉ vào chiếc PC tôi đang làm việc.
“Dữ liệu mà anh nhờ em đã đưa lên máy chủ rồi đấy. Anh xác nhận lại giúp em.”
“Ồ, hôm nay làm việc nhanh gọn nhỉ. OK, để anh kiểm.”
“Nhờ anh ạ.”
Gật đầu, tôi nhìn vào Mishima. Dù rằng tôi vẫn tiếp tục chờ, nghiêng đầu ra vẻ đang thúc giục con bé tiếp tục nói nhưng Mishima lại ngạc nhiên đến nỗi không nói lên lời rồi cũng cứ thế nghiêng nhẹ đầu mà nhìn tôi.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Ừ thì, có thế thôi à?”
“Thì chỉ có thế thôi mà.”
E hèm, tiếng ậm ừ của tôi phát ra từ cần cổ.
“Nếu chỉ có mấy chuyện như thế này thì gửi qua bằng mail đi. Cứ chút chút lại đứng lên khỏi ghế, lãng phí thời gian quá đấy.”
“Hử, thế ạ? Từ chỗ anh với em cách chỉ có 10 giây đi bộ mà cũng phải gửi mail thì không phải nó hơi ngộ sao?”
“Khi em gửi mail thì nó sẽ được lưu lại, để sau này nếu có chuyện xảy ra thì cũng sẽ không gặp rắc rối hiểu chưa?”
Nghe tôi nói vậy, Mishima liền nhấp nhô đôi chân mày.
“Gì đây, anh nói như thể đang có vấn đề xảy ra ấy.”
“Làm thế sẽ giảm thiểu được số sai phạm mà em có thể gây ra.”
Tôi tiếp tục nói.
“Vấn đề sẽ luôn nảy sinh trong lúc em đang nghĩ sẽ không có vấn đề nào. Do đó, nếu dòng mail ‘Đã đưa dữ liệu lên máy chủ.’ của em vẫn còn lưu lại trong hệ thống thì trước mắt người ta sẽ biết được rằng sự thật là em đã có gửi dữ liệu lên máy chủ. Và giả sử dữ liệu có bị mất đi nữa thì đó cũng không phải là lỗi của em.”
Khi tôi nói đến đó thì Mishima giờ đây mắt chữ a mồm chữ o, cứ thế đứng đấy há mồm ‘Hả ~~~’ cho gió lùa qua cần cổ.
“Anh nói những điều đó là vì em đấy ư?”
“Không, chuyện chẳng phải chỉ liên quan đến một mình em thôi đâu. Anh chỉ nói ra để sau này không phải ngồi lại để giải quyết những lỗi mà không phải do mình gây ra thôi.”
“Nhưng mà, anh Yoshida cũng đang tận tình mà chỉ dẫn em đấy thôi, em thích lắm.”
Mishima mở miệng nói ra những câu đó, khiến cho Hashimoto đang im lặng mà việc phải phụt miệng mà cười.
“Thích lắm cơ đấy, Yoshida ơi.”
“Ồn ào quá. Tôi chỉ muốn nhanh chóng đẩy con bé này cho ai khác thôi.”
“Hả, thật quá đáng! Không dưới trướng anh Yoshida giám sát thì em không làm việc được đâu!”
“Chứ không phải là do đi theo ai em cũng không làm được việc đấy sao?”
Nói xong, Mishima cười trừ như đang muốn đánh trống lảng, Hashimoto nhỏ giọng mà lẩm bẩm, “Mà so với trước kia thì dạo này con bé cũng đã được việc hơn rồi còn gì.”.
Đúng thật là thế. So với trước kia thì gần đây cá nhân tôi cũng thấy là con bé đã hoàn thành công việc chính xác, chỉn chu hơn hẳn. Chỉ có điều, đúng là cái phong thái lề mề đối với công việc của con bé cho đến bây giờ thì vẫn khiến tôi không khỏi khó chịu.
Hoàn toàn không cảm thấu được cảm giác của tôi, Mishima ưỡn ngực, tung tóe khóe miệng.
“Bởi em là một con bé được việc mà.”
“Ờ, vậy luôn... thế thì mau chóng về chỗ mà làm việc giúp anh. Trước mắt thì vẫn còn kịp, về đánh ngay cái mail đi.”
“Dạ rõ!”
Cố tình tạo dáng cung kính, Mishima đi về chỗ ngồi. Sau khi tận mắt xác nhận con bé đã ngồi xuống bàn làm việc của mình, tôi thở dài rồi ngồi quay lại chiếc PC của mình.
“Yoshida à, không phải ông đang quan tâm hơi quá rồi đó sao?”
Bất thình lình Hashimoto mở miệng, tôi chỉ liếc nhìn qua thì thấy cậu ta đang nhìn chăm chú vào màn hình PC của mình rồi tiếp tục nói.
“Mấy cái chuyện đó tôi thấy chỉ cần để con bé vấp té lấy một lần là nó sẽ tự học được bài học thôi mà.”
“Ừ thì, tôi cũng cho là thế, có điều.”
“Nếu vậy thì không phải chỉ cần để mặc con bé là được rồi sao?”
Hashimoto tay ngưng gõ phím, liếc mắt nhìn tôi.
“Trước một kinh nghiệm xương máu thì con người ta sẽ biết được bản thân phải làm gì thôi.”
“Không đến mức như thế đâu.”
“Yoshida nghĩ như thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi chỉ nói điều tôi thấy thôi.”
Nói xong điều mình muốn nói, Hashimoto quay lại màn hình PC của mình mà tiếp tục lạch cạch gõ phím.
“Tôi dạy con bé những điều tôi có thể dạy nó thì có gì là sai chứ...?”
Thì thào bằng giọng nói nhỏ, tôi tiếp tục quay về với công việc.
Có lẽ Hashimoto cũng đã nghe thấy nhưng tôi đã không nói thêm gì cả.
*
“Chu choa, một ông chú luôn này!!”
Một con bé gyaru tóc vàng đang chỉ tay vào tôi rồi nói. Rặt một con người bất lịch sự.
Sayu lúc này đang đứng đằng sau lưng nơi khuất tầm nhìn của con bé đó cứng họng, nhún vai nhìn tôi, cúi đầu quỵ lụy.
“À, nhưng mà nhìn kỹ một hồi thì cũng điển trai đấy, có điều... ở đây... đây nữa, nhìn hệt như một ông chú. Đúng là quá uổng cho một khuôn mặt ưa nhìn mà. À, quên mất, tên em là Asami. Cứ gọi thẳng cả tên cũng không sao đâu nhé. Yolo~”
“Ờ, chào.”
Đột ngột con bé chìa tay ra, tôi gật nhẹ đầu bắt lấy bàn tay của vị khách không mời mà đến này. Vừa bắt tay xong thì con bé gyaru, hay nên gọi là Asami này liền trợn mắt ra săm soi lấy bàn tay của tôi.
“Kinh! Anh Yoshida, tay anh bự khiếp!”
“Hửm, vậy à?”
“Thú vị nha. Nhìn nè Sayu-chaso, lớn quá trời luôn, nhìn vui thật đó.”
Asami đặt chồng tay con bé lên tay tôi, cất giọng với vẻ hào hứng. Rồi ngoảnh mặt lại về phía Sayu liên tục nói “Bự quá xá!”.
Sayu lúc này chỉ biết bất lực đứng đó cười rồi nói.
“Ừ, nhìn vui quá trời luôn ~”
Ôi. Cái khuôn mặt như thể đã từ bỏ cuộc chơi đó. Trông bộ dạng con bé chẳng có chỗ nào là đang vui cả.
Không chút chú ý lấy phản ứng của Sayu, Asami cứ thế liến thoắng không ngừng về kích cỡ của bàn tay tôi, sau đó như thể nhớ ra được gì đó con bé ngước mặt lên chăm chú nhìn tôi.
“Gì, gì vậy...?”
“Ừm! Nhìn anh có vẻ là người tốt đấy! OK!”
Mặc dù không hiểu lắm nhưng có vẻ như con bé vừa cấp phép cho tôi để làm cái gì ấy.
“Không có gì đâu, chỉ là khi nghe Sayu-chaso nói đang ở cùng nhà với một anh trai không cùng huyết thống với mình nên đâm ra em thấy hơi lo thôi ấy mà. Mà đã thế cậu ta còn nói là không phải bạn trai nữa ý? Cái rồi em nghĩ là, ủa vậy là sao? Một người đàn ông vừa không phải là người nhà, cũng vừa không phải là bạn trai, nghe ảo quá phải không?”
“Nghe ảo cơ à?”
Với cái từ này thì một ông chú sẽ khó mà hiểu được con bé muốn nói gì. Dù cho ngữ cảnh, sắc thái trong lời nói con bé đều ám chỉ rất rõ ý của mình.
Ngay cả Sayu, nhìn vào không biết được là con bé đang vui hay đang bối rối, vừa nở một nụ cười lạ lùng vừa lắng nghe tôi và Asami nói chuyện với nhau.
“Nhưng mà, nhìn thử một hồi thì thấy đúng là một ông chú hoàn toàn vô hại nên em rất yên tâm. À mà quên, phải gọi là anh trai chứ nhỉ, xin lỗi xin lỗi nha.”
Sau một hồi liến thoắng như súng liên thanh, rồi như nhớ ra được gì đó, con bé thoăn thoắt đi đến rồi lấy tay vỗ lên giường tôi rồi bảo.
“Nào, anh Yoshida cũng ngồi xuống đi?”
Đây là nhà anh mày cơ mà, con dở người.
Xem ra đàn chị tại chỗ làm của Sayu, có vẻ đúng là kiểu người khá là hoạt bát, sôi nổi.
*
“Ngon! Gì đây, ngon quá đi mất! Anh Yoshida được ăn mấy món này mỗi ngày luôn à? Hạnh phúc quá còn gì? Ganh tị thế.”
Sau khi lên nòng, con bé lại tiếp tục xả đạn vào người tôi.
Từ lúc đến nhà tôi Asami cứ thế ngồi lì ở trong phòng như thể đúng rồi, rồi nhân cả lúc Sayu đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối con bé bèn đặt từng câu hỏi cặn kẽ, chi tiết về chuyện của tôi và Sayu.
Thật lòng mà nói, tôi không giỏi lắm trong khoản nói dối người khác. Nên phải vừa bám víu lấy câu chuyện đã quen biết Sayu từ hồi còn nhỏ khi còn ở cùng xóm, vừa tiếp tục trò chuyện như vậy đúng là một cực hình, nói một cách đơn giản, vấn đề lớn nhất ở đây chính mức độ hào hứng đối với cuộc nói chuyện này của Asami.
Sayu tinh ý đến lạ khi chuẩn bị phần cơm tối cho cả ba người, nên con bé đã loay hoay ở trong bếp từ nãy. Quả thật nếu đến tận ba người ngồi trong phòng này thì quá là ngột ngạt. Khó mà nghĩ rằng đây là căn phòng chỉ dành cho một người ở. Nếu chỉ một mình tôi thì vốn chẳng có vấn đề gì, còn bây giờ thì hai người, rồi đến ba người khiến cho căn phòng bỗng chốc mà trở nên chật chội.
Không rõ là có nhận thấy được tâm trạng hiện giờ của tôi hay không, Asami mở miệng nói một cách vô tư.
“Để ý mới thấy, phòng anh Yoshida, chật chội quá nhỉ?”
“Nếu nhóc về thì nó sẽ rộng ngay thôi.”
“Đang ăn cơm rồi mà.”
“Ăn xong thì về đi.”
Asami toét miệng cười mỉa mai, gắp đũa bỏ vào miệng món rau xào do Sayu làm. Rồi nhai nuốt một cách ngon lành.
“Nhưng mà, em thì lại thích cái cảm giác chật chội này lắm.”
“Đừng có nói đi nói lại từ chật chội mãi chứ.”
“Không, tại nhà em siêu to luôn ấy nhé! To đến choáng ngợp luôn.”
“Giờ thì lại khoe khoang à...?”
Tôi vừa cười ngán ngẩm vừa cầm đũa đưa cơm vào miệng, tức thì dù chỉ một ít, trên vẻ mặt Asami bộc lộ rõ vẻ phiền muộn.
“Không, em nào có khoe khoang gì đâu.”
Dù miệng vẫn đang cười, nhưng thấp thoáng đâu đó trong ánh mắt con bé chớm lên vẻ đượm buồn. Chết dở, tôi bèn nghĩ. Xem chừng bản thân đã vô tình khơi gợi lại một chuyện không mấy hay ho. Tôi thì lại không có đủ dũng khí để mà đụng chạm đến những gì người khác đang muốn che giấu, đặc biệt là với người mình mới gặp lần đầu.
“Nhà, nhà em ở gần đây à?”
Khéo léo, tôi lảng tránh chủ đề.
Lập tức vẻ mặt Asami cũng thay đổi theo, gật đầu không biết bao nhiêu lần.
“Đúng đúng! Chỉ cần đi bộ khoảng 10 phút là đến rồi. Gần xịt mà nhỉ?”
“Không đến mức gọi là gần xịt đâu.”
Sayu đang im lặng ngồi nghe tôi và Asami nói chuyện với nhau, rồi nở một nụ cười gượng gạo. Tự hỏi có chuyện gì, tôi bèn nhìn qua, Sayu nhún lấy hai vai, lần lượt nhìn tôi và Asami.
“Chỉ mới gặp nhau mà hai người thân thiết thật đấy.”
“Ơ, vậy à?”
“Thì bởi mình với anh Yoshida đây đã thành bạn tâm giao với nhau rồi mà.”
Con bé này, không biết nó có hiểu được ý nghĩa của từ bạn tâm giao hay không nữa. Không, chắc chắn là nó không biết.
Trước tuyên bố dõng dạc của Asami, tôi cười khổ, Sayu thì ngồi đấy tủm tỉm che miệng. Từ lúc vừa về đến nhà, việc phải đối phó với Sayu và Asami ít nhiều đã làm tôi đủ thấy căng thẳng, thế nhưng giờ đây nó còn hơn cả thế và không có dấu hiệu dừng lại.
“Nhắc đến thì, súp miso của hôm nay...”
Ngay lúc vừa cất giọng mở lời, điện thoại di động đang đặt trên bàn của Sayu bất chợt rung lên. Tiếng rung của nó lớn đến nỗi dội khắp cả phòng, khiến ai nấy cũng đều nhún vai giật mình.
“Hết cả hồn vía.”
Riêng Asami thì giật ‘hết cả hồn vía’.
Có vẻ như là ai đó đang gọi ở đầu dây bên kia. Sayu, sau khi nhấc máy xác nhận người gọi, nét mặt liền tỏ ra một chút khẩn trương.
“Là quản lý. Không biết có chuyện không gì nữa?”
“À, là quản lý à? Có lẽ, là mấy việc lặt vặt thôi ấy mà?”
“Xin lỗi hai người, em ra ngoài một lát.”
Sayu cầm theo điện thoại hối hả chạy ra tới cửa, rồi mang giày mà đi ra ngoài. Hành động của con bé khiến tôi không khỏi bận tâm, có thể nói ở trong nhà cũng được mà, đâu phải là cuộc gọi riêng tư gì.
Giờ chỉ còn lại hai người, tôi và Asami.
Dù rằng ban nãy khi Sayu còn đang bận chuẩn bị bữa tối cũng chỉ có mỗi tôi và con bé nói chuyện với nhau, thế nhưng tôi lại nghĩ rằng có sự khác biệt đáng kể giữa việc ‘chỉ có hai người nói chuyện’ và ‘chỉ còn hai người với nhau’ ở đây. Nghe bảo là Asami cũng 17 tuổi, bằng tuổi với Sayu.
Nhớ lại vào lúc Sayu mới đến đây, cũng là học sinh cấp ba và cũng chỉ có hai người, với cái tình huống sặc mùi tệ nạn xã hội như bây giờ, bất giác lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.
“Mỗi lần quản lý mà gọi điện thoại thì lâu cực kỳ luôn đấy, chắc cũng phải một chút nữa cậu ấy mới vào.”
Asami nói, tay cầm đũa cho cơm vào miệng.
“Không phải chỉ đơn thuần là nói về công việc không thôi chứ?”
“Ưm...”
Tôi hỏi xong, Asami đang một miệng đồ ăn, giơ lòng bàn tay về phía tôi. ‘Đang nhai, chờ tý’, có lẽ ý con bé là thế. Trong đầu tôi, tức thì hiện lên khuôn mặt của Mishima. Có là nữ sinh cấp ba thì cũng đừng vừa ăn vừa nói chuyện chứ.
Ực lấy một tiếng, sau khi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Asami bắt đầu trả lời.
“Quản lý ấy nhé, là kiểu người rất dễ cảm thấy cô đơn. Tuy nói gọi điện thoại là để bàn chuyện công việc nhưng sau một hồi thì sẽ tổ lái sang nói chuyện phiếm ngay. Đã thế còn nói dông nói dài. Mặc dù cũng đã nhắc không biết bao nhiêu lần, rồi cũng đâu lại vào đấy, riết bực bội nên em cũng chẳng nói nữa.”
Bực bội, nghe thấy từ đó làm tôi cảm thấy có gì đó không thoải mái cho lắm. Không phải do cách sử dụng câu từ của con bé. Chỉ là qua cách con bé kể thì cái từ đó tạo nên một cảm giác khá là lãnh đạm.
“Nói gì thì, cứ mỗi lần như thế em cũng đều lắng nghe còn gì? Em cũng tốt quá đấy chứ?”
“Do nhìn vào thì em cũng thấy tội tội, thế thôi. Em chẳng muốn mình sau này trưởng thành cũng trở thành một con người cô đơn như vậy tý nào.”
Lời lẽ của con bé có đôi phần gay gắt.
Một người lớn cô đơn. Nếu theo cách con bé nhìn nhận như vậy, thì chắc chắn rằng tôi cũng có hẳn một vé trong danh sách đó.
“Mà quan trọng hơn là...”
Asami đột nhiên nheo mắt ra vẻ tinh nghịch, nói.
“Anh và Sayu-chaso, có quan hệ như thế nào vậy?”
Nghe thấy câu hỏi đó của con bé khiến tôi không khỏi lúng túng. Chẳng phải trước đó tôi đã trả lời cả đống thứ trong lúc Sayu đang chuẩn bị cơm tối rồi đó sao?
“Khi nãy anh có nói rồi mà? Hồi xưa bọn anh sống gần nhà...”
“Ây dà..., thôi được rồi mà.”
Asami vẫy tay cắt ngang lời nói của tôi.
“Anh Yoshida ấy nhé, nói dối dở kinh khủng. Anh mà đi nói kiểu như thế với mọi người ở khu này là sẽ lộ tẩy sạch sẽ cho mà xem.”
“... Đùa chắc?”
Đúng là lúc trả lời những câu hỏi đó giọng điệu tôi khá là gượng gạo, vụng về nhưng do thấy con bé luôn đáp lại bằng những phản ứng có phần hơi quá như kiểu “Ồ!” còn không thì cũng “Kinh thật!”, làm tôi cứ chắc mẩm trong bụng là con bé đã tin mình.
“Cái câu chuyện hồi xưa của Sayu ấy? Khi anh Yoshida nói về nó, hai con mắt của anh nó cứ dáo dác mãi không thôi. Cứ thế lội qua lội lại hết bên này đến bên kia nhìn trông căng cực. Còn hơn cả giải bơi lội thế giới nữa chứ.”
Nói liên hồi một tràng dài, Asami cười híp cả mắt.
Giải bơi lội thế giới, cái lối nói ẩn dụ đó làm tôi cũng phải phì cười, một điệu cười khổ. Cái cách sử dụng ngôn từ độc đáo của con bé, khiến tôi cảm thấy thú vị. Trong lúc ngẫu hứng mà nghĩ về chuyện đó, đồng thời mặt khác tôi lại cảm thấy sốt ruột.
Lời nói dối thì đã bị lộ rồi. Còn bây giờ, biết phải giải thích như thế nào đây? Tôi chẳng biết có cách nào để có thể lấp liếm được trong trường hợp này cả. Dẫu có thành thật nói với con bé đi nữa, thì tôi cũng không thể cứ thế tự tiện nói ra hết toàn bộ mọi chuyện mà không có sự cho phép của Sayu được.
“Thấy chưa, mắt anh lại đang lội lòng vòng nữa rồi đấy.”
Mở miệng cười thỏa mãn, Asami nói.
“Ngay lúc này, anh nên nói thật thì hơn đó.”
Tôi kìm không nổi những giọt mồ hôi lạnh đang lăn dài trên gò má.
Nhưng, cũng không thể cứ im lặng mãi được.
“... Anh và Sayu là...”
Tôi nuốt lấy một ngụm nước bọt hòng xua đi sự căng thẳng.
Bất chợt trong đầu tôi, hiện lên nụ cười của Sayu. Đó là một nụ cười yếu ớt trên một khuôn mặt không chút sức lực. Nếu bây giờ thẳng thắn nói ra mọi thứ cho Asami biết, tôi tự hỏi vẻ mặt của Sayu sẽ như thế nào đây?
Lập tức, tôi lấy lại được bình tĩnh, cảm giác sốt sắng khi nãy cũng tiêu tan.
“... Những gì Sayu nói, là ‘sự thật’ đấy.”
Nghe tôi nói vậy, hàng lông mày của Asami nhướn lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Sự thật, ý anh là sao?”
Asami, cất giọng chất vấn ý nghĩa của từ ‘sự thật’ mà tôi vừa nói.
Từ thế nào thì nghĩa thế nấy, nếu không phải thế thì nó là gì đây? Tôi chỉ đơn thuần mà nói ra từ đó theo nghĩa đen và thế là nhận về ngay được một câu hỏi khác.
Dù không ngứa nhưng tôi vẫn cứ đưa tay gãi đầu, rồi nói.
“Mấy nhà chính trị gia thi thoảng họ cũng có nói đấy thôi.”
“Nói gì cơ?”
“‘Xin lỗi, tôi không nhớ.’, đấy.”
Trước câu trả lời của tôi, Asami bèn nở một nụ cười khó coi.
“Tự dưng ở đâu ra vậy? Nó liên quan gì tới chuyện này chứ?”
“Khoan nào, nghe anh nói hết đi đã. Về chuyện đó, em nghĩ rằng bọn họ có thật sự là không nhớ gì cả không?”
Nghe tôi hỏi, gần như không dùng lấy một giây để suy nghĩ, Asami nghiêng đầu.
“Rõ ràng quá còn gì? Kiểu người mà bảo rằng không nhớ chính những gì mình đã nói như mấy ông chính trị gia mới là những kẻ đáng ngờ nhất.”
“Thấy không? Nhưng nếu đương sự đã nói như thế thì ngoài việc nghĩ là như vậy ra thì người khác còn có thể làm gì khác được nữa chứ? Như anh đây này.”
//Ý Yoshida muốn nói là nếu Sayu đã không muốn nói ra lý do thật của mình thì anh cũng không ép uổng cô bé làm gì.//
Nghe nói đến đó, có vẻ đã hiểu được ý tôi, Asami bèn ậm ừ gật đầu.
“Ra vậy. Nói cách khác, ý anh là cứ để mặc cho mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên nhỉ?”
Tôi không trả lời mà chỉ lặng lẽ gật đầu.
Người nói dối Asami không phải tôi mà là Sayu. Nếu bây giờ tôi tự ý vạch trần những lời đó thì thật có lỗi với con bé, không, nói đúng hơn thì đó là một việc không nên làm.
“Nhưng mà nếu nói vậy, cũng đồng nghĩa là anh tự thừa nhận mình đã nói dối rồi còn gì nữa?”
Asami hơi chút nheo mắt, nhìn thẳng vào tôi như muốn xuyên thủng tâm can. Trông con bé có vẻ như đang thăm dò mình, nhưng đằng nào thì, tôi cũng không có ý định sẽ thay đổi những gì mình nói.
“Anh không khéo léo đến mức có thể che giấu được những chuyện đã bị bại lộ, càng không thể lấp liếm nó bằng cách mở miệng nói dối được. Bên cạnh đó...”
Nói tới đó tôi dừng lại, rồi hít lấy một hơi thật sâu. Cùng lúc đó, trong thâm tâm tôi chuẩn bị sẵn tinh thần để nói ra những câu mình cho là đúng.
Bỗng dưng, lúc này tôi lại thèm hút thuốc.
“Anh nghĩ rằng nếu bản thân tự tiện nói ra những điều cô bé đang cố gắng để che giấu thì không nên tý nào.”
Dứt lời, tôi cầm chén lùa hết số cơm còn sót lại vào miệng. Liếc mắt nhìn thì thấy con bé cứ ngồi đấy không nói không rằng, mồm miệng ngơ ngác cứ thế mà nhìn tôi.
“Gì vậy chứ?”
Tôi làm vẻ mặt nghi hoặc nhìn lấy con bé, tức thì như nhớ ra được gì đó nó khựng lại một hồi rồi lấy tay bụm miệng, phá lên một trận cười.
“Ha ha, anh đúng thật là, tốt đến không tin được đấy nhỉ? Nghe mà sốc đến khó thở mà.”
“Hả? Tốt gì cơ?”
Tôi vặn hỏi lại, Asami gật nhẹ đầu, hạ ánh mắt xuống mặt bàn rồi nói.
“Thông thường thì, đối với một chuyện gì đó chẳng ai đi nghĩ ‘nên làm hay không nên làm’, mà chỉ nghĩ ‘muốn làm hay không muốn làm’, mà thôi. Con người mà.”
“Thì anh cũng thế thôi, có khác gì đâu cơ chứ?”
Nghe vậy, Asami hướng mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Trông như đang muốn hỏi ý của tôi là gì khi nói vậy. Ánh mắt con bé mạnh mẽ đến lạ, khiến tôi cảm nhận được những lời nói mà không cần phải mở miệng.
Tôi cất tiếng thở nhẹ, tiếp tục nói.
Một cách đơn giản.
“Những chuyện không nên làm cũng chính là những chuyện mà anh không muốn làm. Chỉ thế thôi.”
Asami tròn mắt kinh ngạc.
Tức thì, con bé phì cười.
“Này, gì đấy hả? Bộ cái anh nói nó lạ lắm hay sao?”
“A ha ha, không, không phải thế...”
Asami liên tục khúc khích, nhún nhảy đôi vai như thể không nhịn được cười, con bé hướng mặt lên nhìn tôi, lấy tay che miệng rồi nói.
“Do trong lúc đang nói, thấy đôi mắt anh nghiêm túc đến nỗi không còn dáo diên như vừa nãy nữa, nên em thấy nó hài chết đi được.”
“Thế thì tức cười ở chỗ nào?”
“Những người làm ra vẻ ngầu, sành đời mà nói ra mấy câu đó thì ngoài kia có hàng tá, nhưng hầu hết mấy trường hợp đó, lúc nói thì mắt cứ nhìn đi đâu chỗ nào ấy. Cứ như là họ mượn câu nói đó của ai chứ không phải của họ ấy. Nghe qua thì thấy đúng thật là khôi hài kinh khủng, nhưng mà còn anh Yoshida ấy hả...”
Dừng nói một hồi, Asami ngưng cười.
“Do biết được đó là những lời thật lòng của anh nên thật sự mà nói thì em đã rất ngạc nhiên.”
Con bé không còn dùng những từ thô thiển như vừa rồi nữa.
Tôi cười khổ, mở miệng nhại lại con bé như một con vẹt.
“Ngạc nhiên quá trời luôn?”
“Ấy, ờ thì đúng, sốc tận óc luôn đấy.”
Asami giật mình rung lắc đôi vai, nhanh miệng sửa lại. Rồi như muốn đánh trống lảng, con bé nói tiếp.
“Mà em bất ngờ thật đó, anh Yoshida đúng là người tốt.”
“Không phải như em nghĩ đâu.”
“Phải mà. Sayu-chaso, đúng là may mắn đến không ngờ.”
Asami nói thế rồi, một lần nữa ánh mắt con bé lại đổ gục xuống bàn. Trong ánh mắt con bé, do cảm thấy được có chút u buồn, theo phản xạ tôi bèn nhìn đi nơi khác.
“Ở đời, dẫu ta có thể chọn người để quen, nhưng lại không thể chọn người mà ta sẽ gặp.”
Asami cất giọng nói nhỏ.
Bỗng dưng, con bé như gạt đi những câu từ, cách nói sành điệu vừa nãy của mình qua một bên, cũng dừng hẳn không còn kiểu chọc ngoáy tôi nữa.
“Do đó, cứ nghĩ đến việc có thể gặp gỡ, thân thiết với một người tốt như vậy, em cảm thấy đó là một điều rất may mắn.”
Ban đầu, khi Sayu đưa Asami đến đây, tôi còn không nghi ngờ gì mà tự hỏi vì sao con bé lại thân thiết với người đàn chị này đến mức đó, còn dẫn cả về nhà. Nhưng mà, thi thoảng khi nhìn vào Asami, tôi có cảm giác như đôi mắt con bé cũng đang nhìn về nơi xa xăm nào đó như là Sayu.
Tôi đưa tay ra sau gãi ót, rồi buông ra một câu bất cần.
“Dù là ai đi nữa, rồi cũng sẽ có ngày gặp được người mà mình muốn thôi. Không phải bây giờ thì cũng là nay mai.”
“Gì chứ, em nào có khát khao mấy chuyện như vậy tới mức đó đâu. Nực cười quá đấy.”
Để ý mới thấy, con bé đã quay lại với cái cách nói chuyện của mấy cô gyaru rồi.
“Này, em đấy, nói chuyện kiểu đấy mãi không thấy chán à?”
“Hả? Gì mà chán hay không chán chứ, từ đầu vốn dĩ em đã nói chuyện kiểu này rồi.”
“Thế, nếu nói vậy thi thoảng bẻ lái nhảy sang nói kiểu thông thường cũng là một phong cách của em à?”
Trước câu nói của tôi, Asami hiện rành rành chữ, “Thôi chết.”, trên vẻ mặt của mình. Bất chợt, tôi phì cười.
“Anh cười cái gì chứ!? Tào lao quá rồi đấy.”
“Không, anh chỉ đang nghĩ là em thuộc kiểu nói bằng mắt nhiều hơn là bằng miệng thôi.”
//Trong ý Yoshida bảo là Asami thuộc tuýp người suy nghĩ gì là thể hiện ra hết trên khuôn mặt//
“Hả? Là cái gì chứ?”
Trông thấy ánh mắt Asami cứ dáo dác hết nơi này đến nơi khác, tôi nhún nhẩy đôi vai. Rồi chỉ tay vào con bé mà nói.
“Em đang dự giải bơi lội thế giới đấy à?”
Asami mặt đỏ ngầu, rồi đánh vào bả vai tôi không chút nương tay.
“Đau!”
“Đồ ngốc! Tên siêu cấp tồi tệ!”
Asami cứ thế tới tấp mà đánh vào hai bên vai của tôi, bỗng cánh cửa ngoài mở ra.
“Xin lỗi hai người, quản lý nói chuyện dài quá nên... có chuyện gì vậy?”
Sayu sau khi quay vào nhà bèn trông thấy tôi và Asami, tức thì con bé nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ.
Asami nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, lật đật chạy đến chỗ Sayu đang đứng.
“Nghe mình nói nè, Sayu-chaso ~, nãy giờ anh Yoshida đang bắt nạt mình đấy. Đúng là một ông chú tồi tệ mà!”
“Nè.”
Sayu đứng đó luân phiên nhìn tôi và Asami, cười rồi nói.
“Lại nữa rồi, hai người thân thiết thật đấy nhỉ?”
“Bộ nhìn như vậy giống thân thiết lắm hay sao?”
“Vâng vâng”, Sayu nói xong, đưa Asami đang đứng kế mình về lại chỗ ngồi cũ, rồi quay sang nhìn tôi.
“Với lại, trông cả hai có vẻ tự nhiên với nhau hơn rồi đấy thôi?”
Tôi im lặng mà co rúm cả người.
Sayu, như thể đang cắm trên người một cái ănten khá là mẫn cảm, con bé nắm bắt được bầu không khí và vẻ mặt của người khác ngay tại thời điểm hiện tại. Không hiểu sao, tôi thấy bây giờ nếu có nói dối cũng chẳng qua mặt được con bé. Mặc dù từ đầu tôi vốn chẳng có ý định sẽ làm những chuyện như vậy.
Liếc sang đồng hồ thì thấy là đã tầm 22 giờ rồi.
Nếu không nhanh chóng cho vị khách cấp ba này về thì lớn chuyện mất.
“Nào, em cũng nên ăn cho lẹ đi. Nhanh rồi còn về. Anh sẽ đưa em đi.”
“Hử, được rồi mà. Đi có 10 phút chứ mấy.”
“Ngố à, đây là khoảng thời gian mà nếu mấy đứa học sinh cấp ba đi một mình là sẽ bị giáo huấn ngay đấy.”
“Quanh khu này đâu có cớm đi tuần đâu.”
Cớm cơ đấy.
Tôi cạn ngôn không nói nên lời khi nghe con bé dùng một cái từ cũ đến mức ấy.
“Chưa kể, tối thế này mà còn dắt theo một con bé cấp ba đi theo, thì không phải anh Yoshida sẽ bị mời về đồn uống trà đấy sao? Nghĩ mà sặc.”
Thoáng chốc, tưởng tượng ra cái cảnh bản thân bị mấy anh cảnh sát tra hỏi chợt làm tôi rùng mình. Nhưng cứ nghĩ đến những chuyện như con bé bất chợt gặp phải một kẻ khả nghi nào đó giữa trời tối khiến tôi không cách nào mà yên tâm cho được.
“Có nói gì thì cũng không thể để em đi về một mình vào giờ này được, anh sẽ đưa em về.”
Nghe tôi nhắc lại thêm lần nữa, Asami khịt mũi.
“Ngay từ đầu anh nói có thế có phải dễ nghe hơn không? Hài thật.”
Sao con bé này nó lại cứ hách dịch thế không biết?
“Để anh ấy dẫn cậu về đi. Nếu trên đường về cậu bị dính vào mấy vụ tai nạn hay sự cố nào thì sao?”
Sayu nói thế, Asami tức thì ậm ừ gật đầu.
“Nếu Sayu-chaso đã nói thế em đành phải ngoan ngoãn mà chiều lòng anh vậy.”
“Đang nói đi đâu thế hả cái con bé này...?”
Tuy cười khổ nhưng trong giọng điệu của Asami không có vẻ gì là tỏ ra chán ghét chuyện này cả. Nó có sự thoải mái giống như lúc con bé nói về người đồng nghiệp nam của mình.
“Nhưng mà, nếu anh Yoshida mà có bị sờ gáy thì em không chịu trách nhiệm đâu, em chỉ cười thôi.”
“Nói nhiều quá, ăn lẹ đi.”
Asami há miệng cười to như thể đây là chuyện buồn cười lắm, rồi đưa tay bốc lấy chỗ đồ ăn thừa.
Tôi liếc mắt từ Asami sang bên Sayu, trùng hợp làm sao khi cả hai chúng tôi đều đụng phải ánh nhìn của nhau. Sayu cứ thế chằm chằm nhìn tôi.
“Gì vậy?”
“Anh Yoshida, trông anh như có vẻ đang rất vui ấy.”
“Làm gì có.”
Tôi đáp lại một câu bâng quơ, Sayu nghe vậy bèn cười khúc khích, rồi bắt đầu cầm đũa ăn phần cơm của mình.
Ban đầu tôi nghĩ rằng con bé đã dẫn về một con nhỏ gyaru không biết phép tắc là gì, nhưng không ngờ, cả hai lại có thể nói chuyện suôn sẻ đến vậy.
Xem ra là Sayu khi bắt đầu đi ra bên ngoài sau một thời gian dài sống khép mình trong nhà của tôi, con bé đã có thể tìm được cho mình một người bạn, có vẻ đây là một dấu hiệu tốt.
Bằng cách này, con bé sẽ tích lũy thêm được những trải nghiệm mới, để rồi có thể đường hoàng mà đối diện với nỗi đau trong quá khứ bất kể nó có như thế nào đi nữa.
“Cám ơn vì bữa ăn.”
Tôi nhanh hơn một bước, ăn xong phần cơm của mình, rồi bất đắc dĩ lạch bạch đi ra ngoài ban công. Do lạ lùng thay tôi lại lên cơn thèm thuốc. Không phải do căng thẳng hay gì cả. Chỉ là bỗng dưng tôi lại có hứng muốn suy tư trong lúc đang ngậm điếu thuốc mà thôi.
Nói đến thuốc lá thì dù bất kể lúc đang vui hay đang bực dọc cũng đều làm cho tôi muốn hút cả. Đúng là một vấn đề khiến cho người khác phải nhức nhối.
*
“Đến đây là được rồi.”
Tôi vừa tán gẫu vừa đưa Asami về nhà, sau khoảng 8 phút đi bộ, con bé lên tiếng.
“Để anh đưa em về trước nhà luôn cho.”
“Thôi, được rồi mà. Với lại, em không muốn để người nhà em bắt gặp.”
Sự cự tuyệt lòng tốt của tôi được bao hàm rất rõ trong câu nói của Asami. Tôi đương nhiên biết rõ không phải vì khách sáo mà con bé mới nói thế, nên bản thân cũng không nói thêm gì nhiều.
“Vậy à? Mà dù sao cũng chỉ còn có 2 phút đi bộ là đến rồi mà nhỉ, về cẩn thận đấy.”
“Anh không thấy mình lo xa quá rồi sao? Ngộ ghê.”
Asami tủm tỉm cười, phẩy tay về phía tôi.
“Giờ. Có hơi trễ nhưng mà, xin lỗi vì hôm nay đã không mời mà đến nhà anh.”
“Không sao, ngoại trừ câu nhà có hơi chật chội thì còn lại anh chẳng để tâm lắm đâu.”
Tôi lại tiếp tục nói dối thêm lần nữa. Thú thật, tôi luôn thấy bứt rứt khó chịu từ lúc từ công ty về đến giờ.
“Nhưng mà thật sự thì em thấy nhà anh không đến nỗi tệ đâu. Chật chội cũng có điểm tốt mà.”
Asami vừa nói vừa nhún nhẩy hai vai. Mặc dù thái độ thì đang bông đùa, nhưng quả nhiên đôi mắt con bé vẫn cứ ẩn hiện một nét u buồn.
Tuy rằng tôi không biết con bé ngưỡng mộ một ‘căn nhà chật hẹp’ như vậy đến đâu, có điều dường như khi nhìn vào ánh mắt đó của Asami, nó có cảm giác gì đó không thoải mái cho lắm.
“Nếu em thích đến vậy thì lần sau có đến tiếp cũng không sao.”
Nghe tôi nói vậy, Asami tròn xoe mắt nhìn tôi.
“Sao, được á?”
“Hãy cứ đối xử tốt với Sayu giúp anh là được.”
Bất chợt Asami phá lên một trận cười, rồi chỉ tay vào tôi.
“Bộ anh là ba cậu ta hay gì? Cười chết mất thôi.”
“Là người bảo hộ.”
Tôi gật gù trả lời, Asami bèn hít lấy một hơi.
“Người bảo hộ à, em thấy thế cũng hay đấy. Do anh Yoshida đã cho phép nên sau này em sẽ lại đến nữa.”
Asami cười rồi nói, “Mốt gặp.”, giơ lên một tay vẫy về phía tôi xong bèn quay lưng đi.
Tôi cũng giơ tay chào lại, rồi đứng đó nhìn theo những bước chân thoăn thoắt của Asami từ phía sau.
Tức thì, đang đi giữa chừng Asami ngoảnh đầu quay lại, chạy ngược về đứng trước mặt tôi.
“Em có một lời khuyên muốn dành cho một ông chú bảo hộ như anh đây.”
Asami giơ lên ngón trỏ tự chỉ vào mặt mình.
“Sayu-chaso, rất biết cách để mà sử dụng nụ cười của cậu ta đấy, em nghĩ anh nên cẩn thận thì hơn.”
Không đợi tôi trả lời, sau khi nói xong điều cần nói, tức thì Asami quay gót chân đi mất.
Tôi cứ thế im lặng đứng nhìn theo bóng lưng của con bé từ phía sau. Sau khi bỏ qua một vài ngã tư phía trước, rồi quẹo phải, tại đó tôi không còn thấy bóng dáng con bé đâu nữa.
“Biết cách để dùng nụ cười à...?”
Trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt của Sayu.
Vẻ mặt hân hoan.
Điệu cười gượng gạo.
Và cả nụ cười như khi cảm nhận được điều gì đó của con bé.
Nếu như tất cả những thứ đó đều do tự thân con bé thao túng với mục đích riêng thì...
“Anh nên cẩn thận thì hơn.”, câu nói của Asami một lần nữa cứ liên tục lẩn quẩn trong tâm trí tôi.
“Cẩn thận là ý gì đây?”
Ý bảo cẩn thận như thế nào, và với cái gì cơ chứ?
Tôi thở dài rồi quay đầu đi bộ về nhà.