Một buổi chiều tối, vài ngày trôi qua sau đêm Farma chạm trán với nhà giả kim Hermes.
“Thôi, giờ em đi gặp Pierre đây.”
“Nhớ cẩn thận nhé.”
Lotte và Ellen đưa tiễn cậu, trong khi Cedric và những người khác đang đóng cửa hàng.
“Ellen và Lotte, hai người hãy về nhà trước khi trời tối nhé.”
Dù việc bảo vệ nhà thuốc Dị Giới đã được tăng cường, nhưng vẫn lo lắng rằng sau khi để Hermes thoát, họ có thể bị ai đó tấn công. Đặc biệt là Ellen, cô ấy không đi xe ngựa mà cưỡi ngựa trắng đi làm, nếu bị tấn công trên đường về nhà Bá tước, Farma sẽ không thể kịp thời đến ứng cứu.
“Đừng lo lắng, em nghĩ chị là ai chứ hả? Chị sẽ đánh bại chúng và rồi ướp đá lũ đó.”
Ellen mạnh miệng để trấn an Farma. Ellen là một người sử dụng thuỷ thần thuật xuất sắc, có thể dễ dàng hạ gục đối thủ, nhưng mà nếu để cô ấy đối đầu với Hermes, Farma vẫn lo lắng không yên.
“Em cũng sẽ về nhà sớm cùng Cedric. À mà nè, Pierre có ổn không ạ?”
Farma gật đầu mơ hồ trước lời lo lắng của Lotte về tình trạng của Pierre.
“Có lẽ sẽ mất khoảng hai tuần.”
Farma rời khỏi nhà thuốc Dị Giới, tiếp tục công việc hàng ngày của mình, rồi vào buổi chiều cậu đến nhà thuốc Mộc Lậu Nhật để gặp Pierre cùng với một hiệp sĩ hộ tống.
(Mộc Lậu Nhật 木漏れ日: Tia nắng mặt trời chiếu qua kẽ lá.)
Khi bước qua cổng nhà thuốc Mộc Lậu Nhật, cậu hướng đến phòng bệnh của Pierre qua cửa sau. Con gái của Pierre đã chờ đợi Farma trước cổng từ lâu.
“Chào mừng ngài, thưa Farma-sama.”
“Chào em. Tình trạng của cha em thế nào?”
“Dạ, cha đã đỡ hơn một chút rồi ạ.”
Sau vụ tấn công của nữ giả kim, Pierre đã rơi vào hồ axit sulfuric và bị bỏng hóa chất nghiêm trọng. Farma hàng ngày đến thăm và cẩn thận chữa trị vết bỏng cho Pierre.
“Là Farma đây, tôi xin phép được tiến vào.”
“Ồ, Farma-sama à, thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu tới đây nhiều lần.”
Pierre đang nằm trên giường, được băng bó chi chít quanh vết thương. Từ vẻ ngoài có thể nhận thấy anh đã đau đớn nhường nào, thế mà vẫn đang ghi chép sổ sách của Hiệp hội Nhà thuốc.
Khi nghe giọng Farma, anh ngẩng đầu lên. Tóc và lông mày của anh đều cháy rụi.
Vết bỏng hóa học được phân loại từ độ I đến độ III dựa trên độ sâu, độ I là ở biểu bì, độ II là đến lớp hạ bì và độ III là tổn thương toàn bộ lớp hạ bì. Pierre bị bỏng từ độ I đến độ II.
Thời gian Pierre tiếp xúc với axit sulfuric chỉ là vài chục giây. Dù Farma đã nhanh chóng loại bỏ axit sulfuric nhưng phần dưới cơ thể của anh, bao gồm giày da và quần, bị bỏng hóa học trên diện rộng do mặc quần áo mỏng.
Ngoài ra, mặc dù không bị mù, nhưng viêm nhiễm cũng lan đến nhãn cầu và niêm mạc.
Do lo ngại về phản ứng viêm toàn thân trong ngày đầu tiên sau khi bị thương, Farma đã đưa anh đến gia tộc Medicis, ngay lập tức bắt đầu truyền dịch và cùng với Palle tiến hành điều trị suốt hai mươi bốn giờ.
May mắn thay, ngay sau khi sử dụng “Nguyên Thuỷ Cứu Viện”, vết thương của Pierre đã bắt đầu lành.
Sau khi rửa sạch vết thương, dùng vaseline và các băng gạc che phủ để bảo vệ bề mặt vết thương, và sử dụng kháng sinh và corticosteroid khi cần. Cũng bôi thuốc giảm đau để đỡ xót.
Sau vài ngày, có vẻ như cơn đau đã thuyên giảm đi phần nào.
“Anh cảm thấy thế nào hôm nay vậy ạ?”
Farma mở sổ ghi chép và bắt đầu hỏi.
Con gái Pierre, người đã đưa Farma vào phòng bệnh, lo lắng nhìn vào gương mặt của Farma và Pierre. Cô bé lo lắng cho tình trạng của cha mình.
“Hôm nay tôi cảm thấy phấn chấn hơn hôm qua nhiều. Thật ngạc nhiên vì tình trạng không tệ như tôi tưởng tượng. Có lẽ là nhờ thần thuật của Farma-sama đó.”
“Một phần là nhờ vậy. Axit sulfuric thấm vào da, phá hủy lớp biểu bì và hạ bì, nhưng do nồng độ không quá cao và em đã loại bỏ nó nên tình trạng không nghiêm trọng lắm. Vì sự an toàn của Pierre-san, xin đừng để ai thấy những vết bỏng này cho đến khi chúng hoàn toàn lành trở lại ạ.”
“Đúng vậy, không thể để Hermes biết được. Thật căm ghét làm sao, muốn giết hắn ngay lập tức quá đi... Farma-sama, cậu đã tra rõ về thân phận của Hermes chưa?”
“Em đã gần như biết chắc, nhưng vẫn cần thêm một chút bằng chứng. Có thể sẽ rõ ràng vào ngày mai thôi. Nhà thuốc Mộc Lậu Nhật của anh, hãy tiếp tục cho nó hoạt động bình thường đi, đừng làm gì khác lạ. Em sẽ cử một dược sĩ tạm thời thay thế để trông coi cửa hàng.”
Nếu biết nhà giả kim bị bỏng hóa học khắp cơ thể, Hermes sẽ nhân cơ hội giở trò giết người. Thông tin Pierre bị thương nếu bị lộ sẽ rất nguy hiểm cho anh ấy.
“Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Ngày hôm sau, Farma đến cung điện.
Mặc dù hôm ấy cậu không phải làm nhiệm vụ dược sĩ hoàng gia, nhưng có việc cần gặp một người trong cung điện.
Người đó đang đi đi lại lại trước phòng nghỉ của các dược sĩ, nên Farma dễ dàng tìm thấy.
Farma xác nhận từ xa rồi ẩn mình, dùng thần thuật chẩn đoán để nhìn xuyên thấu. Cậu kiểm tra vị trí sâu răng, khung xương và các đặc điểm, đặc biệt là giọng nói để xác định cá nhân.
Đến giai đoạn này, Farma đã có thể sử dụng thần thuật chẩn đoán từ xa để nhận diện người mà không cần gặp trực tiếp.
Cậu tiện lợi sử dụng nó để chẩn đoán.
Người đó là một trong những dược sĩ hoàng gia của Đế quốc San Fleuve.
Kẻ mà Farma nghi ngờ là Hugo de La Trémoïlle, một dược sĩ hoàng gia mang tước vị cao quý như Bruno. Dù lớn tuổi hơn Bruno nhưng trông vẫn trẻ so với tuổi.
Cùng với dược sĩ nữ François, Hugo, Bruno và Farma thay phiên nhau trực tại cung điện mỗi ngày, nên khi Farma làm nhiệm vụ, Hugo không đến.
Họ chỉ gặp nhau trong các buổi tiệc do Nữ hoàng tổ chức hoặc trong các cuộc họp quyết định phương hướng điều trị cho hoàng gia và các quan thần vài tháng một lần.
Ngoài ra, Hugo không thuộc trường Đại học Dược Đế quốc và do tính tình kiêu hãnh chỉ khám bệnh cho quý tộc, nên Ellen, người không thường xuyên vào cung, cũng không biết đến ông.
Trong buổi học giả kim, chỉ có Farma nhận ra giọng nói của ông ta, còn Ellen, Pierre và các nhà giả kim khác không nhận ra.
Từ khi Farma bắt đầu nổi lên trong cung điện và được Nữ hoàng trọng dụng, Hugo đã giảm bớt nhiệm vụ khám bệnh cho Nữ hoàng.
Ông cũng không chủ động liên lạc với Farma. Nói cách khác, Hugo là một trong những dược sĩ cảm thấy phiền phức vì sự xuất hiện của Farma.
(Nhưng, nếu Hugo thực sự là thủ phạm, tại sao ông ấy lại lợi dụng kiến thức về dược học và giả kim để kiếm chút tiền lẻ vậy chứ…)
Hugo là một quý tộc tai to mặt lớn, không cần phải chạy theo đồng tiền, kiếm từng đồng từng cắc nhỏ nhặt.
Đáng chú ý là, Farma không hề 'cướp đi' công việc của Hugo.
Lương của dược sĩ hoàng gia từ đế quốc là lương cố định, và Hugo còn có khách hàng khác là các quý tộc khác ngoài Nữ hoàng.
Dù Farma được Nữ hoàng trọng dụng, lương của Hugo cũng không bị giảm.
Ông ấy không cần tiền.
(Vậy thì, tại sao cơ chứ?)
Khi Farma đang mải mê suy nghĩ,
“Ồ, Farma-sama. Ngài đang làm gì vậy? Sao ngài cứ nhìn chăm chú vào hoa văn trên tường thế…”
Tình cờ, Salomon đi ngang qua hành lang và thấy Farma đang nhìn chằm chằm vào tường với vẻ mặt nghiêm trọng.
“À, không.... không có gì.”
“Ngài đang đếm hoa văn trên tường sao ạ? Thật tội nghiệp, ngài chắc hẳn là mệt mỏi lắm…”
Bị nhìn với ánh mắt thương hại, Farma giải thích cho Salomon về hồ axit sulfuric và việc phát hiện manh mối của suối Thánh.
“Tình cờ tìm được thông tin về suối Thánh quả là một phát kiến lớn. Đội tìm kiếm cũng đang nỗ lực, ấy thế mà. Có lẽ Farma-sama và suối thánh có sức hấp dẫn lẫn nhau chăng.”
"Anh nghĩ thế à? Thôi thì tôi sẽ báo cáo ngắn gọn với Nữ Hoàng về chuyện đã tìm thấy manh mối."
Farma lo lắng rằng nếu không cung cấp thông tin cần thiết, đội tìm kiếm sẽ mất thời gian vô ích.
"Nếu có một tấm bia đá như thế chỉ đường đến Suối Thánh dưới đáy hồ axit, thứ được bảo vệ bởi con quái ngư, thì có lẽ tấm bia đá ấy đang chờ đợi sự hiện diện của một người không thuộc về thế gian này như Farma-sama đó ạ."
Mặc dù Salomon không còn là một linh mục của điện thờ nữa, nhưng niềm tin của anh vào các vị thần bảo hộ vẫn mạnh mẽ như ngày nào, anh cảm thấy rất phấn khích.
Anh nhận ra là mình có nhiệm vụ ghi lại một trang mới trong thánh kinh.
"Nhắc mới nhớ, có một chuyện kỳ lạ xảy ra?" Farma bất giác hỏi Salomon.
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Tại lớp tinh thể dưới đáy hồ, có một ánh sáng phát ra từ người vừa mới chết, và ánh sáng ấy như thể bị hút xuống vậy."
Farma muốn hỏi Salomon về hiện tượng kỳ quái này, trông giống như linh hồn bị hút vào trong.
「Hừm hừm... chuyện này là sao nhỉ? Có lẽ khoáng vật làm nguyên liệu cho bảo vật có tính chất như vậy chăng. Còn tấm bia đá thì có ghi rằng, đó là nơi trú ngụ của những linh hồn lạc lối…"
Salomon có vẻ đăm chiêu, anh khoanh tay xoa cằm suy tư.
"Nhân tiện, ngài đã mang về những tinh thể và đá pha lê nằm dưới đáy hồ axit chưa ạ?"
"Vâng, tôi đã mang về vào ngày hôm sau rồi."
Farma dự định sử dụng những tinh thể và đá pha lê lấy từ đáy hồ axit để chế tạo một cây gậy mới, vì Trượng Thần Dược hiện tại sẽ phải trả lại cho đại điện thờ vào một lúc nào đó.
Khi đang chế tác những tinh thể đó, Farma nhận ra một điều kỳ lạ khác. Mỗi lần gọt hoặc cắt, cậu nghe thấy những âm thanh như ảo giác, dường như là tiếng người.
"Nguyên liệu làm bảo vật có thể tước đi mạng sống của người khác cũng không có gì lạ. Có thể linh hồn của người chết đã bị hút vào trong tinh thể."
"Hả!?"
Farma bắt đầu lo sợ vì sở hữu cây Trượng Thần Dược có thể đem lại nguy hiểm. Cậu luôn nghĩ rằng cây trượng này được tạo ra bởi Thần Dược tiền nhiệm để cứu giúp mọi người.
Với suy nghĩ như thế, một mối lo ngại lóe lên trong đầu cậu.
"Có thể nào, khi tôi dùng Gậy Thần Dược để cứu người, ở đâu đó lại có người chết không?"
Farma băn khoăn liệu các bảo vật khác có đang hút linh hồn của người chết hay không.
"Đó là một câu hỏi nan giải đó ạ. Lý thuyết thì không rõ ràng... nhưng nhìn lại suốt chiều dài lịch sử, cũng có những vị thần bảo hộ đi cứu giúp người như ngài, nhưng cũng có những vị thần đã tước đi nhiều sinh mạng chỉ để sử dụng bảo vật. Các vị thần bảo hộ có một số phận vượt ngoài tầm hiểu biết của con người, họ không hoàn toàn là bạn hay kẻ thù của con người."
"Thật vậy sao... Vậy tôi nên làm gì đây?"
(Phải chăng sự tồn tại của các vị thần bảo hộ làm cân bằng giữa sự sống và cái chết của con người trên khắp thế gian này?)
Farma lo lắng rằng những gì cậu đã làm đều sai lầm và vô nghĩa.
Salomon nhìn thấy Farma gần như sụp đổ, liền trấn an.
"Xin đừng quá lo lắng ạ. Những gì ngài đã làm không hề vô nghĩa, và Trượng Thần Dược không có chức năng giết người."
Farma suy nghĩ một lúc. Khi đang suy ngẫm về mối quan hệ giữa tinh thể và ký ức của người chết, cậu chợt nhận ra một điều gì đó.
"Chẳng lẽ..."
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cậu.
「Homunculus có lẽ... đúng là vậy.」
Đó chính là nơi bóng tối của thuật luyện kim được cô đọng lại.