Farma và nữ hoàng rời khỏi đấu trường và quay trở về cung điện. Do có thể đã đổ mồ hôi, Farma được mời đi tắm.
Dù nhẹ nhõm khi được dẫn tới phòng tắm dành cho khách nam, nhưng cậu không thể không kinh ngạc khi tất cả những người phục vụ tắm đều là những thiếu nữ xinh đẹp.
Farma hiểu ngay rằng đây là một kế hoạch của nữ hoàng.
“Farma-sama, cho phép chúng tôi được tắm rửa cho ngài. Chắc chắn cơ thể ngài sẽ được thư giãn.”
“Không không, để đích thân tôi phục vụ ngài. Ôi, những hoa văn trên tay ngài là thánh văn sao ạ?”
“Ôi, Farma-sama, ngài đẹp trai quá đi à. Ngài có muốn cùng tôi làm chuyện đó không?”
Những thiếu nữ trong trang phục hở hang tranh nhau phục vụ Farma. Cảm nhận được ý đồ của họ, Farma nói:
“Không, tôi sẽ tự tắm. Còn nếu là lưng thì, cũng được, tôi đồng ý.”
Cậu cúi người về phía trước để ngăn chặn những hành động quá mức từ các cô gái.
(Đừng ép tôi phải tìm vợ ở đây chứ, thưa bệ hạ...)
“Á! Ha ha ha, xin dừng lại... không, dừng lại đi…”
Farma bị cù vào nách, không thể kiềm chế được và phá lên cười.
Sau khi được giải thoát khỏi phòng tắm sau một giờ đầy mệt mỏi, Farma thấy nữ hoàng đang chờ mình, được Juliana mát-xa, bên cạnh là Solomon.
“Đó là ý của bệ hạ sao? Mấy cô gái đó ấy?”
Farma tức giận vì sự can thiệp không cần thiết. Cứ như thế này, cậu sẽ lại bị ép buộc phải gặp gỡ người khác nữa thôi, phiền quá đi.
“Họ làm tốt nhiệm vụ của mình không? Ngươi cũng đã chọn lựa kỹ càng rồi chứ?”
Nữ hoàng hoàn toàn biến thành bà mối, mặc dù còn quá trẻ để gọi là “bà”. Farma cố gắng giữ phép lịch sự, gọi là “cô mối” cho phải phép.
“Thần không thể nào thoải mái trong tình huống đó được.”
Dù có thể bị coi là bất kính, Farma vẫn rất bực bội.
“Dùng trà không?”
Nữ hoàng, sau khi kết thúc mát-xa, mời Farma tham gia tiệc trà.
“Nhưng chuyện như vậy thực sự phiền phức…”
“Không có phản ứng gì sao, ngươi không phải là đàn ông à! Có lẽ, cơ thể ngươi không phát triển đầy đủ các bộ phận của nam giới chăng? Để ta kiểm tra…”
Nữ hoàng đùa cợt quá đáng, khiến Solomon phải ho khan để giúp đỡ Farma. Cậu đã được cứu thoát ngay trước khi nữ hoàng làm điều gì đó không nên.
“Bệ hạ. Farma-sama đã kiên quyết phản đối việc thành lập tôn giáo mới và trở thành Thủ Hộ Thần rồi, đúng không ạ?”
“Đúng vậy, rất kiên quyết là đằng khác.”
Nữ hoàng không thể nói gì thêm.
Solomon sau khi nhìn thấy được sự hình thành của đám mây tích điện và Thần Lực lớn trong đấu trường, nên cũng hiểu được phần đó.
Farma bổ sung rằng, cậu không chỉ đơn thuần phản đối.
“Thần rất cảm kích trước tấm lòng của bệ hạ. Nhưng đáng tiếc, thần không thể đáp ứng mong đợi của người. Thành lập tôn giáo mới đồng nghĩa với phản nghịch và đối địch lại với Thần Thánh quốc. Nếu Thần Thánh Quốc ra lệnh tấn công, Đế quốc San Fleuve sẽ không thể duy trì nền hòa bình như hiện tại. Thần mong mỏi chúng ta nên tìm cách hòa giải với Thần Thánh quốc.”
“Farma-sama luôn quan tâm đến người dân trước cả an nguy của bản thân nhỉ.” Solomon nói, thể hiện sự đồng cảm với Farma.
Juliana cũng nhìn Farma với ánh mắt đầy cảm thông.
“Farma phủ nhận mình là Thủ Hộ Thần, quả thật không còn cách nào khác. Hồi mới gặp, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh vô biên trong cơ thể ngài ấy. Tôi muốn đấu với ngài hàng ngày.”
“Xin được mạn phép từ chối. Tôi đã vô tình làm tổn thương bệ hạ hồi nãy đó thây. May mắn là có thể chữa lành bằng thần lực, nhưng lần sau không biết thế nào đâu.”
Farma, sau khi trở về từ Suối Thánh, có khả năng phục hồi tổn thương bằng thần lực.
Nhưng cậu cũng nhận thức được rằng mình không thể kiểm soát được sức mạnh này, sợ rằng có thể vô tình gây ra những đòn tấn công chết người.
Cậu không muốn nghĩ về hậu quả sau đó nữa.
“Có lẽ tôi nên đến Thần Thánh quốc và sử dụng 'Bánh Răn Gông Cùm' để giải phóng bớt Thần Lực.”
“Farma-sama, thế thì không ổn đâu.”
Nghe vậy, Solomon và nữ hoàng đều tỏ ra lo lắng.
“Hành động ấy chỉ lợi cho Thần Thánh Quốc. Hơn nữa, liệu thiết bị đó có tồn tại thật hay không? Có thể chỉ là cái cớ để hút Thần Lưc của ngài thôi.”
Juliana, người biết về động thái của Đại giáo Quan Pius, lên tiếng.
“Tôi biết, 'Bánh Răng Gông Cùm' thực sự tồn tại. Nhờ Farma-sama chia sẻ Thần Lực trước đây, bánh xe có thể hoạt động trong hai trăm năm. Đó không còn là vấn đề cấp bách nữa.”
Nữ hoàng tỏ ra thận trọng, không dễ dàng tin vào điều gì cả. Farma nhận ra sự cẩn trọng của nữ hoàng, một khía cạnh mới của cô ấy.
“Thực sự, không ai đã từng trông thấy nó cả.”
Juliana thừa nhận, giọng nhỏ lại.
Farma cố gắng giải thích với nữ hoàng.
“Thần biết Thần Thánh quốc muốn bắt cóc thần, nhưng Thần Lực của thần đã trở nên mạnh hơn rồi, nó gây khó khăn trong cuộc sống hàng ngày. Thần cần tiêu thụ một lượng lớn thần lực, nhưng không có nơi nào để làm điều đó cả.”
Farma thật sự muốn giải phóng năng lượng thừa thãi trong cơ thể của mình.
“Vì vậy, thần nghĩ việc bơm trực tiếp năng lượng vào 'Bánh Răng Gông Cùm' dưới lòng đất Thần Thánh quốc, có lợi cho cả hai bên luôn.”
Cung cấp thần lực cho Bánh Răng Gông Cùm không chỉ giúp ngăn chặn mục tiêu của Thần Thánh Quốc nhằm vào Falma, mà còn là cách duy nhất giảm bớt thần lực một cách hợp lý. Bất kỳ cách giảm thần lực nào khác đều sẽ dẫn đến hành vi phá hoại khu vực xung quanh.
Phương pháp duy nhất có thể tiêu tốn nhiều thần lực là liên tục sử dụng Thánh Vực Diệt Dịch trên diện rộng, nhưng chẳng khác nào hành động phá hoại môi trường do tiêu diệt vi sinh vật.
Không thể sử dụng bừa bãi khi không có dịch bệnh.
(Lựa chọn cuối cùng là bắn thần lực vào tận cùng vũ trụ, nhưng thế cũng lãng phí thần lực.)
Vì vậy, cách sử dụng thần lực có ý nghĩa nhất là sử dụng cho Bánh Răng Gông Cùm
Trước tiên, thần muốn tự mình kiểm tra xem Bánh Răng Gông Cùm thực sự là thứ gì đã."
"Điều đó rất nguy hiểm. Ví dụ, nếu thiết bị đó không phải để truyền thần lực từ bên ngoài mà là để nghiền nát thần lực, thì đến gần đó chẳng khác nào hành vi tự sát cả."
Nữ hoàng lắc đầu. Mặc dù Falma có ý định tiếp cận từ xa và quan sát để tránh nguy hiểm, nhưng nữ hoàng không cho phép Falma một mình làm điều đó.
"Nếu vậy, ta sẽ cùng đi. Cũng là cơ hội gặp gỡ Pius. Ta sẽ điều chỉnh lịch trình."
(Cuộc gặp gỡ giữa nữ hoàng và đại giáo quan... Có vẻ sẽ gặp nhiều sóng gió đây.)
Falma dự đoán rằng cuộc gặp gỡ này sẽ không thể diễn ra trong hòa bình.
Nữ hoàng đề nghị Thần Thánh Quốc sắp xếp lịch trình và rồi chuyến đi của Falma đến Thần Thánh Quốc được ấn định vào tháng sau.
Trước khi đi, Falma còn một điều lo lắng nữa.
(Chưa biết mình sẽ gặp chuyện gì ở Thần Thánh Quốc, vậy nên tốt nhất là hoàn thành quá trình điều trị gen cho gia đình Emerich trước khi xuất phát.)
Trong khi đó, Farma đã thành công vài lần trong việc điều trị gen cho động vật mắc bệnh di truyền.
Lịch trình được đẩy nhanh để tiến hành điều trị trên người.
Ở Nhật Bản, để tiến hành thử nghiệm lâm sàng cần qua ủy ban thẩm định của nhà nước, nhưng ở Đế quốc Saint Flueve không có quy định này.
Do đó, Farma quyết định trình bày dữ liệu và xin phép từ nữ hoàng, y sư và các dược sư của Hoàng Gia.
Cậu đạt được thỏa thuận tổ chức cuộc họp thẩm định đạo đức đầu tiên có sự tham dự của nữ hoàng Elisabeth, nhưng vẫn đau đầu về cách giải thích phương pháp điều trị chỉ mình cậu mới thực hiện được cho các dược sư và y sư khác.
Chín lúc đó, Ellen đã nảy ra ý tưởng.
"Này, sao không dùng Bảo vật để tiêm thuốc nhỉ? Bàn tay của Farma-kun tuyệt thật đó, nhưng bảo vật cũng có thể xuyên qua cơ thể, đúng không?"
Phương pháp điều trị của Farma vốn được cho là chỉ mình cậu mới thực hiện được, nhưng nếu dùng Bảo vật, ai cũng có thể làm được.
"Mặc dù con người không thể cầm Bảo vật, nhưng nếu bọc nó bằng vật vô cơ, có thể sẽ cầm được. Sử dụng nó để tiêm thuốc toàn thân có thể thực hiện được bởi bất kỳ ai."
Ellen giải thích. Đó là ý tưởng mà Farma chưa từng nghĩ đến, cậu cảm ơn Eren.
"Chị không thể nghĩ ra được các loại thuốc như Farma, nhưng nếu chị có thể giúp được bằng cách này thì tốt rồi."
Ellen có vẻ giỏi áp dụng thần thuật vào phương pháp điều trị.
"Ellen, ý tưởng này mở ra con đường mới đấy."
Sau khi trình bày ý tưởng của Ellen trong cuộc họp, y sư và dược sư của hoàng gia không đưa ra bất kỳ thắc mắc nào, nó dễ dàng được thông qua.
Khoảng khắc Falma bắt đầu giải thích về hệ thống CRISPR/Cas9, một nửa trong số họ đã không theo kịp.
Tuy nhiên, Claude và Bruno cùng các Y sư, dược sư đã tham gia lớp học của Falma tại Đại học Y Dược Đế quốc đều hiểu và tấm tắc khen ngợi. Cuối buổi họp, Claude đặt câu hỏi cho Falma.
"Tôi có thể sử dụng thuốc của cậu để điều trị cho bệnh nhân của mình không? Làm thế nào để pha chế thuốc?"
Đây là lần đầu tiên Falma nhận được yêu cầu từ y sư.
Các Y sư và dược sư tham dự cuộc họp đều có chung mong muốn với Claude.
Francoise de Savoie, dược sư của hoàng gia, cũng bày tỏ nỗi lo ngại.
"Nhưng liệu chúng tôi có thể tự mình xử lý được không? Thuốc tốt nhưng nếu pha chế sai cách có thể đẫn đến nguy hiểm."
Francoise cho rằng hệ thống dược học khác biệt khiến quá trình sử dụng thuốc mới của Falma không dễ dàng. Falma cũng không định giao việc pha chế thuốc hiện đại đòi hỏi chuyên môn cao cho những người thiếu kinh nghiệm và kiến thức, dù họ có là y sư hay dược sư của hoàng gia đi chăng nữa .
"Hiện tại, Đại học Y Dược Đế quốc đang đào tạo chuyên gia xử lý thuốc mới. Sẽ mất vài năm để có lứa tốt nghiệp đầu tiên. Tuy nhiên, trong thời gian đó..."
Farma giải thích quy trình đơn giản để sử dụng thuốc mới.
Vài ngày sau khi được phê duyệt điều trị gen, Farma bắt đầu điều trị gen cho người cần gấp là cậu em trai thứ hai, Eugen. Quy trình được thực hiện tại phòng xử lý của tiệm thuốc thay vì tại đại học.
"Xin chào, rất mong được giúp đỡ hôm nay ạ."
Anh trai của bệnh nhân, Emerich, đến cùng Eugen theo giờ hẹn của Farma tại Hiệu thuốc dị giới.
"Bọn em cũng tới nè!"
Tiếng nói rôm rả của các em gái giống Lotte vang lên khi họ cùng đi theo.
Lotte, như thường lệ, ra tiếp khách và được Falma giới thiệu lại với họ, cô bé cảm thấy bối rối.
"Đợi chút, Falma-sama, những người này là họ hàng của em sao ạ...?"
Miệng của Lotte há hốc.
"Chúng ta có chung dòng máu nè. Bọn tôi rất vui được gặp em."
Các em gái bắt tay Lotte và vui vẻ chào hỏi.
"Nhưng em là thường dân! Làm sao có thể là họ hàng với quý tộc được chứ?"
"À, chuyện dài lắm..."
Farma đứng giải thích từ bên cạnh để câu chuyện không đi quá xa.
Lotte ngạc nhiên khi biết rằng mình là hậu duệ của một quý tộc đã mất thần lực và trở thành thường dân.
"Các anh chị có thể sử dụng thần thuật gì ạ? Nếu là họ hàng, liệu em có thể học cách sử dụng thần thuật không?"
Lotte phấn khích và tò mò, nhưng có vẻ cô đã hiểu lầm cơ bản, chị họ của Lotte giải thích.
"Tất cả bọn chị đều có thuộc tính Thuỷ hoặc Phong. Thần lực là bẩm sinh, nếu không có thần mạch thì em không thể sử dụng thần thuật được, chia buồn với em."
Lotte tỏ ra hơi thất vọng nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô là người nhanh chóng hồi phục như vậy đó.
"Ra là vậy sao. Cảm giác thật lạ lẫm. Em là Charlotte! Em có thể được biết tên của mọi người không ạ?"
Vì cô bé là con một, nên khi biết tin, Lotte cảm thấy như đột nhiên có anh chị em vậy, cô nở nụ cười hồn nhiên.
"Thật vui khi gặp được họ hàng của bọn mình ở nơi xa lạ như thế này!"
"Em cũng vậy ạ!"
(Ồ, tất cả con gái đều có giọng nói giống nhau ha.)
Những giọng nói tương tự nhau vang vọng khắp hiệu thuốc, làm cho không khí trở nên sôi nổi.
Thêm tận ba Lotte, cả gian phòng náo nhiệt hơn bao giờ hết, Farma mỉm cười ấm áp.
Khi cuộc trò chuyện trở nên huyênh náo cùng với những giọng nói cao hơn một quãng tám, Farma không thể phân biệt ai đang nói nữa rồi.
Các cô gái đang thảo luận một cách nghiêm túc, Farma nghe lỏm được,
"Lần tới, chúng ta cùng nhau đi ăn món ngọt ngọt ngon lành nhé."
"Em đã tìm thấy một cửa hàng chuyên bán bánh Kuglof rất ngon ở thủ đô. Em thích quán đó lắm ạ!"
"Ể, đó là cửa hàng nào vậy? Chị rất tò mò đó! Lần đầu chị nghe thấy đấy!"
Cả nhóm đều đang sôi nổi bàn luận về món ngọt.
(Biết ngay chuyện này kiểu gì cũng xảy ra mà……)
Farma nghĩ rằng điều này cũng nằm trong dự đoán của cậu, có thể tình yêu với món ngọt đã ngấm trong máu, di truyền khắp thế hệ gia tộc này rồi, và cậu bắt đầu vào chủ đề chính.
"Vậy thì, mọi người hãy cứ đợi ở tầng một nhé. Đi thôi, Eugen-san"
"Thưa thầy, em trông cậy cả vào thầy."
Farma để lại Emerich và các cô gái ở tầng một, cùng với Ellen dẫn Eugen lên phòng điều trị ở tầng hai.
"Nào, Eugen-san, hãy nằm xuống giường này."
"Xin được nhờ cậy ngài ạ."
Eugen nằm trên giường, lau những giọt mồ hôi lạnh. Cậu căng thẳng đến mức cơ thể cứng lại. Với dáng vẻ yếu ớt, trông Eugen như một người đã bệnh nặng dù thực tế cậu chưa mắc bệnh gì cả.
Một số người trong gia tộc dường như quên đi hoặc không để ý đến "Lời nguyền của Thần Dược" và cái chết không thể tránh khỏi trong cuộc sống hàng ngày, nhưng cũng có những người bị ám ảnh liên tục, đến mức suy sụp tinh thần.
Eugen thuộc về loại người sau.
(Mong rằng sau khi chữa lành, Eugen sẽ không còn bị bệnh tật đe dọa và trở nên khỏe mạnh hơn.)
"Xin hãy thả lỏng cơ thể nhé. Để không làm tổn thương mắt bởi ánh sáng của thần thuật, tôi sẽ bịt mắt cậu lại."
Ellen vừa nói vừa đeo mặt nạ che mắt cho Eugen, người đang nằm ngửa.
"Cậu vẫn chưa có triệu chứng mất ngủ phải không?"
Trước khi bắt đầu điều trị, Farma kiểm tra triệu chứng của Eugen.
"Vâng, tôi vẫn chưa mất ngủ, ngủ rất ngon là đằng khác. Nhưng cơ thể có cảm giác hơi nóng... không biết có phải triệu chứng ban đầu không?"
"Có thể. Nhưng dù sao, bắt đầu điều trị sớm cũng tốt hơn. Nếu không phát bệnh, sẽ giảm thiểu tổn thương tế bào thần kinh."
"Đúng vậy, thật may là tôi đã quyết định điều trị hôm nay."
Eugen đã chuẩn bị tinh thần.
"Quá trình điều trị sẽ không đau đớn, nhưng nếu có cảm giác khó chịu, hãy nói ngay để tôi dừng lại."
Farma, sau khi rửa tay, nói với Eugen.
"Xin hãy giúp tôi ạ."
Farma bắt đầu khám tổng thể cơ thể Eugen bằng khả năng đặc biệt của mình.
Cơ thể của Eugen, người đã mắc căn bệnh chết người, ánh lên màu đỏ nhạt. Ánh sáng đỏ biểu hiện rằng căn bệnh này không thể chữa trị.
(Ồ, màu đỏ rõ rệt luôn này. Trước đây chưa thấy ánh sáng này, tiến triển nhanh quá. Phải chữa trị ngay.)
Nếu để lâu, Eugen sẽ không qua khỏi trong khoảng một năm nữa. Nếu tiến triển xa hơn và các tế bào thần kinh bị phá hủy hoàn toàn, việc tái tạo tế bào thần kinh sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Hiện tại, tế bào thần kinh của Eugen vẫn chưa bị tổn thương nặng và cậu cũng chưa bị mất ngủ. Thời điểm này là lý tưởng để chữa trị.
(Không thể trì hoãn dù chỉ một ngày, thuốc đã sẵn sàng rồi. Phải chữa trị trước khi phát bệnh. Hôm nay, hãy bắt đầu triển khai nào!)
Farma quyết tâm vượt qua điều không thể với phương pháp chưa từng được thử nghiệm trên Trái Đất.
Sử dụng khả năng đặc biệt và kiến thức y học từ Trái Đất, Farma đã phát triển phương pháp điều trị gen toàn thân.
Farma đánh dấu các khu vực trên cơ thể Eugen để biết chính xác nơi tiêm thuốc.
"Thần thuật này khá lạ. Cảm giác nhột nhột."
Eugen cựa quậy khi bị đánh dấu.
"Đừng di chuyển nhé. Sẽ xong ngay thôi."
Ellen giữ cơ thể Eugen, tim của Eugen đập nhanh hơn. Eugen không biết chi tiết về "thần thuật". Lẽ ra, cần giải thích chi tiết và lấy sự đồng ý của bệnh nhân, nhưng không thể nói rằng phương pháp điều trị này sử dụng khả năng đặc biệt của Farma được.
Tuy nhiên, tất cả các tác dụng phụ và rủi ro đều đã được giải thích kỹ lưỡng.
"Farma, thuốc đã chuẩn bị xong."
"Cảm ơn chị."
Farma nhận hỗn hợp kháng thể đánh dấu và thuốc gen từ Ellen.
Farma bắt đầu tiêm kháng thể và thuốc gen vào cơ thể Eugen bằng phương pháp "truyền xuyên thấu" của mình.
"Quá trình đều diễn ra suôn sẻ. Khu vực thứ năm xong rồi. Tiếp theo là khu vực thứ sáu, liều lượng cũng đúng."
Dưới sự hướng dẫn hoàn hảo của Ellen, Farma tiếp tục công việc một cách máy móc. Toàn bộ cơ thể Eugen đã được tiêm thuốc.
"Tất cả các khu vực đã được tiêm."
"Hiểu rồi, chúng ta tiến đến bước tiếp theo."
(“Xóa bỏ 5-Carboxyfluorescein”)
Farma đặt tay phải lên cơ thể Eugen và kích hoạt khả năng xóa bỏ một cách âm thầm.
Kháng thể đã được đánh dấu và protein prion bị xóa bỏ, phá hủy cả phần kết nối với protein prion.
Farma thầm nghĩ: "Tất cả protein prion đã bị phá hủy. Giờ chỉ cần đợi gen therapy bắt đầu."
"Gen therapy đã bắt đầu, đúng không?"
Ellen xác nhận.
"Đúng vậy, giờ mới là thời khắc quan trọng nè."
Gen trong tế bào của Eugen sẽ được CRISPR/Cas9 và rồi đoạn gen sửa chữa sẽ được chỉnh lại chính xác. Từ giờ, tất cả các protein prion do tế bào của Eugen sản xuất sẽ là loại bình thường. Gen di truyền bệnh sẽ không được truyền sang thế hệ sau.
Bằng cách lặp lại điều trị vài lần, thì sẽ không bỏ sót bất kỳ tế bào nào.
Về mặt lý thuyết, điều này là khả thi. Và trong các thí nghiệm trên động vật, đến nay đã thành công mà không có tác dụng phụ nghiêm trọng.
Chỉ còn lại việc xem nó có hiệu quả trên bệnh nhân con người hay không. Đó là điều quan trọng nhất.
"Thế nào, đã thành công chưa nhỉ?"
Farma hít một hơi sâu, thả lỏng vai sau một thời gian căng thẳng, và kích hoạt Con Mắt Chuẩn Đoán của mình.
Ánh sáng đỏ bao phủ cơ thể Eugen đang dần biến mất.
(Có lẽ đã thành công.)
Farma cảm thấy xúc động khi nhận ra ánh sáng đỏ, biểu thị cho bệnh không thể chữa khỏi, đã được khắc phục.
"Sao rồi, Farma-kun?"
Ellen hỏi một cách dè dặt, Farma làm dấu "OK" với ngón tay và cười tươi.
Ellen cũng vui mừng theo.
Farma đánh thức Eugen đang ngủ say để chia sẻ niềm vui này.
"Xong rồi đó, Eugen-san."
"Hể? Xong rồi sao?!"
Eugen bật dậy từ giường.
"Ngủ rất ngon, cảm thấy cũng dễ chịu nữa..."
"Thức dậy từ từ thôi nhé, cậu có thể đứng dậy rồi. Chúng ta hãy đi gặp gia đình cậu nào."
Farma dẫn Eugen xuống tầng một của tiệm thuốc. Emerich đang đợi dưới cầu thang xoắn.
"Cậu cảm thấy thế nào? Có vấn đề gì không?"
"Không sao cả ạ. Tôi đã ngủ suốt, cảm thấy thoải mái lắm, như thể gánh nặng đã được trút bỏ vậy."
Eugen tươi sáng và vui vẻ, như thể một con người hoàn toàn mới vậy.
"Giáo sư! Em trai tôi thế nào rồi..."
Emerich lo lắng hỏi Farma.
Farma kéo tay áo trắng xuống, che giấu các biểu tượng của Dược Thần trên cánh tay và gật đầu.
"Tôi nghĩ đã thành công rồi. Ít nhất là hôm nay. Giờ chỉ cần theo dõi quá trình hồi phục."
"Cảm ơn thầy! Thật lòng cảm ơn thầy! Em sẽ nhớ mãi ân tình này!"
Emerich vui mừng như chính mình được chữa lành vậy.
"Farma-sama! Có bệnh nhân tới. Họ mang thứ này đến ạ."
Sau khi tiễn gia đình họ về, Lotte đưa cho Farma một phong bì có dấu niêm phong.
"Tan ca rồi, nhưng thôi được, đưa anh xem."
Farma mở phong bì và vui vẻ reo lên.
"Cuối cùng cũng đến rồi!"
"Cái gì vậy ạ?"
Ellen cầm lấy phong bì. Đây là lần đầu tiên từ khi Farma thành lập hiệu thuốc ở thế giới này.
Trong đó ghi rõ:
Tên bệnh nhân, tuổi, địa chỉ, ngày phát hành, người phát hành, tầng lớp (quý tộc hay dân thường, cùng với thuộc tính và Thủ Hộ Thần nếu có).
Và đơn thuốc.
"Đây là đơn thuốc từ một Y Sư."
Y sư kê đơn là Claude de Chauliac, giáo sư tại Đại học Y Dược Đế quốc và là Trưởng y sư. Claude đã viết đơn thuốc cho hiệu thuốc ngoại viện của Farma.
Sau phẫu thuật, để ngăn ngừa nhiễm trùng hậu phẫu, Claude đã kê thuốc kháng sinh Cefcapene Pivoxil Hydrochloride do Farma cung cấp. Đơn thuốc ghi rõ liều lượng dựa trên cân nặng và cách sử dụng.
Khi Claude bày tỏ mong muốn sử dụng thuốc của Farma, Farma đã yêu cầu Claude viết đơn thuốc. Dường như Claude đã thiết kế mẫu đơn thuốc theo phong cách của các hiệu thuốc ở Nhật Bản.
Farma gặp Bá tước đang ngồi chờ trong phòng đợi và xác nhận đơn thuốc.
"Tại sao hôm nay Y sư Claude lại phải khám cho ngài vậy?"
"Hôm qua, ta vô tình cắt sâu ngón tay bằng dao. Y sư bảo ta trực tiếp mang đơn thuốc này đến đây thay vì sai người đi lấy thuốc."
Bá tước kể rằng ông đã gọi Y sư Claude đến khám sau khi cắt sâu ngón tay.
Farma kiểm tra vết thương bằng kỹ năng của mình, cậu ngạc nhiên thấy vết thương đã được xử lý sạch sẽ, không bị nhiễm trùng.
Trong thư kèm theo đơn thuốc, Claude viết rằng ông đã thay đổi phương pháp xử lý dựa trên bài giảng và sách giáo khoa của Farma.
"Tại sao Trưởng y sư lại chỉ định thuốc cho ông? Nếu gửi bệnh nhân đến, Farma sẽ tự mình khám mà? Bình thường Pallet vẫn làm thế mà."
Ellen ngạc nhiên.
"Gửi bệnh nhân và gửi đơn thuốc là hai việc khác nhau, Chị Ellen à."
Khám bệnh và kê đơn là nhiệm vụ của Y Sư, còn kiểm tra và pha chế thuốc là nhiệm vụ của Dược Sư.
Farma nhớ lại thời mình còn là dược sỹ ở Trái Đất, cậu luôn mong muốn tránh việc Dược Sỹ tự kê đơn mà không thông qua Bác Sỹ.
"Y Sư thì khám bệnh, còn đơn thuốc được gửi từ bên ngoài, đó là mô hình lý tưởng của hiệu thuốc này. Nguyên tắc là phân chia nhiệm vụ giữa Y Sư và Dược Sư."
Ở Nhật Bản, dược sỹ kiểm tra đơn thuốc của bác sỹ, nếu có nghi ngờ sẽ hỏi lại bác sỹ. Nếu không có vấn đề gì, dược sỹ sẽ pha chế thuốc, và một dược sỹ khác sẽ kiểm tra lại lần cuối.
Farma nghĩ rằng hệ thống hai bước kiểm tra này giúp cho bệnh nhân sử dụng thuốc đúng cách hơn.
"Cefcapene Pivoxil Hydrochloride trong đơn thuốc của Claude ghi không tệ, nhưng Cefaclor có thể hấp thụ tốt hơn."
Farma hy vọng trong tương lai có thể xem xét chi tiết để lựa chọn thuốc như thế này.
Đơn thuốc của Claude làm Farma, khiến cậu cảm thấy y học hiện đại đang dần dần nhem nhóm vào thủ đô Đế quốc Saint Fleuve này.
"Thế giới này cũng đang dần thay đổi..."
Ellen nhìn Farma với ánh mắt như thể muốn nói điều gì đó, khi thấy Farma thầm thì những lời đầy cảm xúc. Nhưng cô chỉ lặng lẽ lấy ra những chiếc cốc thí nghiệm thuỷ tinh và giấy gói thuốc, chuẩn bị sẵn sàng cho cậu.
Lotte ngân nga một giai điệu vui tươi trong khi gấp túi thuốc còn thiếu, Cedric thì tỉ mỉ tính toán doanh thu của tiệm thuốc và cất vào két sắt. Các dược sư làm thêm thì vừa nói chuyện rôm rả vừa sắp xếp hồ sơ và dọn dẹp quầy thuốc sau một ngày dài làm việc.
Farma, với tâm trạng phấn chấn và đầy hứng khởi, cẩn thận kẹp đơn thuốc vào tập hồ sơ mới và bắt đầu pha chế thuốc cho bệnh nhân cuối cùng trong ngày.
Cậu tự nhủ, liệu có phải chính bản thân mình cũng đã đổi thay rồi không, trong khi ngắm nhìn lại mọi thứ xung quanh.