Sau khi nghe câu chuyện của Emerich, Farma nghi ngờ rằng cha của Lotte có thể thuộc dòng họ mắc bệnh Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong. Cậu trở về dinh thự của gia đình de Médicis và gọi Catherine, người giúp việc và cũng là mẹ của Lotte, khi bà đang thu dọn quần áo ngoài vườn.
"Catherine, xin lỗi vì làm phiền, nhưng tôi có chuyện muốn nói khi bà rảnh."
"Vâng, thưa cậu chủ Farma. Tôi không phiền chút nào đâu. Có chuyện gì vậy? À mà hôm nay tiết trời cũng dịu mát quá ha."
Catherine có tâm trạng khá vui vì công việc đã hoàn thành sớm.
"Tôi xin lỗi vì đường đột thế này, nhưng tôi có thể hỏi về người chồng quá cố của bà không?"
"Cậu chủ... tại sao lại hỏi chuyện đó? Có thực sự cần thiết không ạ?"
Gương mặt của Catherine cứng đờ ra, dường như đó là ký ức bà không muốn nhớ lại chút nào.
"Ừ, tôi có thứ cần tìm hiểu. Xin lỗi vì khiến bà nhớ lại chuyện không hay."
"Nếu cậu chủ đã nói vậy, thì tôi sẽ kể..."
Farma dẫn Catherine vào phòng mình và khóa trái cửa. Cậu không muốn Lotte vô tình nghe thấy câu chuyện này, vì điều đó có thể gây sốc cho cô bé. Farma ghi chép trong khi nghe Catherine kể.
"Chồng bà đã mắc bệnh gì?"
"Tôi chưa từng kể chuyện này nhỉ, đầu đuôi là thế này..."
Catherine hít một hơi sâu và bắt đầu kể, đôi lúc ngập ngừng như tìm lại những ký ức xa xưa.
"Tôi và chồng sống ở vùng biên giới Saint Fleur, và chồng tôi làm nghề thợ may. Chúng tôi sống hạnh phúc sau khi có Charlotte. Đến năm 1138, chồng tôi vẫn khỏe mạnh. Nhưng từ mùa đông năm 1138, ông ấy bắt đầu thay đổi. Ông mất dần tỉnh táo, đi lại khó khăn, đổ mồ hôi nhiều... Ông như trở thành một người khác vậy. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn xảy ra với ông ấy."
Catherine cúi đầu, dường như chìm sâu vào nỗi buồn khó tả xiết.
"Ông ấy không thể làm việc, không thể ngủ khi nằm xuống, ngày càng mệt mỏi, thường nhìn chăm chăm vào một điểm. Charlotte còn quá nhỏ để nhớ rõ về cha. Chúng tôi đã đưa ông ấy đi khám nhiều bác sĩ và thầy thuốc nổi tiếng, nhưng họ chỉ lắc đầu không biết. Cuối cùng, ông ấy mất ý thức và qua đời vào tháng 6 năm 1139, khi mới 42 tuổi."
Catherine rơm rớm nước mắt khi nhớ lại cảnh chăm sóc chồng trong những ngày cuối đời.
(42 tuổi... Nghe những triệu chứng, có vẻ như đúng như mình nghĩ.)
Farma không biết nói gì để an ủi Catherine khi bà kể câu chuyện đầy đau đớn này.
"Cảm ơn bà đã kể tôi nghe chuyện này."
"Sau khi chồng tôi qua đời, chúng tôi gọi linh mục đến làm lễ tang, nhưng họ nói rằng ông ấy bị ma quỷ ám hại. Tôi tự trách mình rằng nếu gọi linh mục đến sớm hơn để trừ tà thì có lẽ ông ấy đã không ra nông nỗi thế này..."
"Tôi không nghĩ vậy đâu. Tôi nghĩ chồng bà mắc bệnh, dù tôi không thể khẳng định khi chưa đích thân khám chữa."
Farma cố gắng an ủi để Catherine bớt cảm giác tội lỗi, nhưng bà vẫn tự trách mình.
"Tôi chưa bao giờ kể chuyện này cho Charlotte. Tôi nghĩ nó sẽ rất đau lòng nếu biết. Xin cậu đừng kể với nó."
"Ừ, tôi sẽ không nói với cô ấy đâu."
Sau đó, Catherine kể rằng do chi phí chữa bệnh cao, bà phải bán cửa hàng và nhà, đưa Lotte đến làm việc tại các gia đình quý tộc. Tuy nhiên, bị Thần Điện xác định nguyên nhân tử vong là do bị nguyền rủa, nên không ai muốn thuê họ cả. Cuối cùng, bà đến gõ cửa gia đình quý tộc de Médicis.
Bruno, chủ nhà, không sợ hãi chút nào và đồng ý thuê họ. Ông còn nói rằng nếu bị nguyền rủa, sẽ rất thú vị vì có thể nghiên cứu cách giải nguyền. Hơn nữa, kỹ năng may vá của Catherine cũng giúp ích rất nhiều.
(Bruno thật là ngầu quá…)
Bruno đã đưa Catherine và Lotte về làm việc tại gia đình de Médicis khi Lotte mới tròn bốn tuổi.
"Đó là toàn bộ câu chuyện."
"Thật đáng thương. Bà có biết gì về cha mẹ chồng không? Họ cũng mất sớm à?"
Farma hỏi thêm về gia phả. Catherine cố gắng nhớ lại.
"Vâng, tôi nghe nói gia đình bên nội mất sớm."
"Người đó có phải xuất thân từ cô nhi viện không?"
"... Tôi không biết... Sao cậu nghĩ vậy?"
Catherine ngạc nhiên. Farma thấy đau lòng khi nghe về hoàn cảnh của Catherine và Lotte, và biểu hiện của cậu khiến Catherine lo lắng.
"Cậu chủ! Xin đừng phiền não. Nếu không có ông chủ Bruno, mẹ con tôi đã phải lang thang cơ ngỡ đầu đường xó chợ rồi. Tôi rất biết ơn ông ấy và sống rất tốt. Nhưng…"
Catherine dường như thấy lo lắng vì Farma đang tìm hiểu về xuất thân của Lotte.
"Phải chăng Charlotte có vấn đề gì?"
"Không, không có gì. Tôi chỉ tò mò thôi. Nếu có gì, tôi sẽ nói với bà sau."
Farma gật đầu chắc chắn và hứa với Catherine.
Tiếp theo, Farma đến thăm phòng chung của Lotte và Catherine.
"Lotte, em có rảnh không? Anh vào được chứ?"
"Là lá la la la, Aaaaa! Có chuyện gì vậy ạ, thưa Farma-sama! Xin mời vào."
Lotte đang mở cửa sổ phòng gác mái, đặt trái cây bên cửa sổ để vẽ tranh tĩnh vật. Cô bé hơi xấu hổ vì bị bắt gặp đang nghêu ngao hát.
"Anh muốn lấy mẫu máu của em để kiểm tra xem máu của em có khỏe mạnh không. Đợi em vẽ xong cũng được."
"Lấy máu có đau hông?"
"Anh sẽ làm nhẹ nhàng thôi, không đau đâu. Sẽ xong nhanh thôi."
"Vậy ạ? Vậy thì anh kiểm tra giúp em nhé! Em cảm ơn anh đã quan tâm đến em. Em vừa vẽ xong rồi. Như thế này ạ?"
Với nụ cười hồn nhiên, Lotte nhanh chóng đưa tay ra cho Farma. Cậu chuẩn bị bộ dụng cụ lấy máu đã mang theo và, như đã hứa, tạo đá để làm lạnh cánh tay của Lotte, giảm đau khi châm kim.
Lotte nhắm chặt mắt, căng thẳng.
Một lát sau, Farma nói:
"Xong rồi. Cảm ơn em."
Farma lắc lọ lấy máu để máu trộn đều với chất chống đông, rồi gọi Lotte.
"Ơ, không đau gì cả. Nhưng nhiều máu thế này... Nhìn máu của mình làm em cảm thấy ghê ghê sao á."
Lotte có vẻ không thích nhìn máu.
"Cảm ơn em đã hợp tác. Tay em có cảm thấy tê hay buồn không?"
"Không, không sao cả, Farma-sama."
Lotte cúi xuống và nhìn lén khuôn mặt Farma.
"Gì vậy?"
"Farma-sama có vẻ khác lạ. Có chuyện gì không ạ?"
Lotte, dù có vẻ ngây thơ, nhưng rất để ý đến Farma. Những lo lắng và bất an của Farma, về cái khả năng Lotte đã mắc bệnh Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong không thể giấu được cô bé.
"Không có gì đâu."
"Vậy thì, anh cố gắng làm việc nhé."
Lotte tháo nơ cổ áo của Farma và buộc lại gọn gàng.
"Cảm ơn em, Lotte."
Farma biết rằng Emerich đã tập hợp đầy đủ các em của mình, nên nhanh chóng triệu gọi tất cả đến phòng thí nghiệm.
Tổng cộng có sáu người. Thư ký Zoé phục vụ trà và bánh, và Ellen cũng có mặt.
"Giáo sư, em đã đưa cả gia đình đến rồi đây."
"Cảm ơn em. Gia đình Bauer, cảm ơn mọi người đã đến đây. Chị của em thật sự giống Lotte quá..."
Hai trong số các em gái của Emerich thực sự rất giống Lotte. Khuôn mặt tươi tắn và dễ thương, giọng nói cũng tương tự, dễ dàng khiến người ta nhận ra rằng đó là họ hàng của Lotte.
"Đúng rồi! Quả nhiên Giáo sư cũng nghĩ giống em mà!"
Emerich vui mừng khi biết giáo sư có cùng quan điểm.
"Đúng là giống thật. Nhìn ngoại hình thế này thì chắc có họ hàng đấy."
Ellen cũng gật đầu. Nhưng với Farma, thông tin này không mấy vui vẻ gì cả.
(Dù có thể chỉ là tình cờ giống nhau, nhưng giống đến mức này thì có lẽ họ thật sự là họ hàng rồi...)
"Vậy, để kiểm tra xem có bệnh hay không, chúng ta sẽ dùng phương pháp gì đấy? Lại dùng PCR à?"
Ellen thắc mắc.
"Ừ, dùng phương pháp đó đi."
Để xác định xem giữa Lotte và gia tộc Emerich có mối quan hệ huyết thống hay không, Farma sẽ sử dụng phương pháp PCR giống như lần trước khi làm xét nghiệm xác định quan hệ cha con. Ngoài ra, để kiểm tra xem trong gia tộc họ có gen đột biến gây ra bệnh Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong hay không, áp dụng phương pháp PCR là lựa chọn tốt nhất rồi.
Mặc dù ở Nhật Bản hiện đại, người ta sử dụng máy giải trình tự DNA để đọc nhanh chóng các chuỗi nucleotide, nhưng với những biến thể nhỏ, phương pháp điện di bằng tay cũng có thể phát hiện được.
Phương pháp này cũng có thể tự thực hiện được trong phòng thí nghiệm, Farma sẽ hướng dẫn Ellen và Emerich thực hành sau.
"À, mình bắt đầu nói từ đâu với gia đình họ đây nhỉ?"
"Em đã giải thích sơ qua cho mấy đứa nhỏ rồi."
"Vậy thì tốt. Tôi sẽ lấy mẫu DNA từ máu, các em đồng ý chứ?"
Farma hỏi và nhận được sự hợp tác của Emerich và tất cả các em của anh. Cậu chuẩn bị dụng cụ để lấy máu, vì máu là nguồn tốt nhất để lấy mẫu DNA đủ lượng cần thiết.
"Sau khi thắt garô, chọn tĩnh mạch nào dễ thấy. Hãy chọn tĩnh mạch cảm nhận được khi chạm tay vào ấy. Tĩnh mạch có màu rõ ràng trên bề mặt thường không tốt lắm."
"Ừm, này Farma-kun nè, tĩnh mạch này thì sao?"
Ellen, đang xem xét tĩnh mạch trên tay của một đứa em trai, tìm thấy một tĩnh mạch có vẻ đạt tiêu chuẩn và hỏi Farma.
"Ồ! Tốt lắm, Ellen."
"Này, cho chị lấy máu được không? Chị muốn thử lâu rồi."
Ellen có vẻ hứng thú với việc lấy máu. Farma cười khổ.
"Vậy thì em cũng muốn thử ạ." Emerich muốn tham gia.
"Cả hai không thể thực hành ngay được đâu. Đây là lần đầu của các nguời mà! Tay của mấy đứa em sẽ bầm tím hết mất thôi. Hãy tập trên tay giả trước đã."
"Mấy đứa nhỏ có thể chịu đựng được mà, không vấn đề gì đâu."
Emerich nói hơi quá đà, khiến các em gái trông giống Lotte của cậu trốn sau lưng Farma, đồng thanh đáp lại:
"Chúng iem muốn giáo sư Medici lấy máu cho cơ. Đúng hông, chị hai?"
"Đúng rồi, em gái. Nếu tay chúng ta toe toét máu thì ghê lắm á."
"Anh sẽ làm việc này, đừng lo nhé mấy đứa."
"Vậy thì em yên tâm rồi."
Farma thực hiện việc lấy máu, trong khi hướng dẫn hai người cách làm.
"Cắt mũi kim lên trên, đâm qua da vào tĩnh mạch. Cảm giác khi đâm qua tĩnh mạch và thấy máu tĩnh mạch đen chảy ra. Dùng ngón tay kéo xi-lanh. Khi kết thúc, tháo garô. Nếu không tháo garô trước, máu sẽ phun ra."
"Nghe có vẻ khó thật."
Ellen tạm thời từ bỏ việc tự lấy máu, còn Emerich nhìn Farma lấy máu và hình dung quá trình.
(Quả là một sinh viên xuất sắc và nhiệt tình, đúng là dược sư hạng nhất.)
Farma rất ấn tượng với Emerich.
"Hôm nay các người chưa thể thực hành lấy máu ngay, nhưng muốn thử chiết xuất DNA từ máu không?"
Farma hỏi Ellen và Emerich.
Trước tiên, phải phá vỡ tế bào trong ống nghiệm nhỏ, thêm enzyme phân hủy tế bào và đun nóng. Chờ enzyme phản ứng xong, hòa tan tế bào, thêm phenol và chloroform rồi khuấy đều. Sau đó, ly tâm bằng máy ly tâm thủ công và lấy phần trên, thêm cồn vào.
Ngay lập tức, trong cồn khuấy, xuất hiện các sợi trắng trong, lơ lửng như những sợi tơ.
"Giáo sư Medici, đây.. có phải là..."
"Đúng vậy, đây là DNA. Của anh đấy."
Những sợi trắng như tơ, đang lơ lửng trong cồn, là DNA mà họ vừa chiết xuất được từ máu của Emerich và gia đình cậu.
"Nhìn giống như những sợi bông dễ gãy. Có vẻ dễ đứt quá."
Ellen không tỏ ra quá ấn tượng, nhưng...
"Đây... đây là bản thiết kế của cơ thể con người... Thật sự tồn tại nè..."
Tay Emerich cầm ống nghiệm run rẩy. Đối với anh, DNA giống như một vùng đất cấm thiêng liêng vậy.
"Ôi zào, đừng làm lố quá! DNA tồn tại trong mọi tế bào của cơ thể chúng ta mà."
Ellen vỗ vai Emerich, khiến cậu giật bắn mình và làm rơi ống nghiệm.
"Á á á! Giáo sư Bonufwa, cô làm gì vậy?"
"Đừng để rơi ống nghiệm, hai người. Nếu đổ thì phải làm lại từ đầu mấy giờ liền đấy."
Farma cảm thấy lo lắng khi mẫu quan trọng bị đổ mất.
"Thôi, chúng ta sẽ phân tích vào ngày mai. Hôm nay kết thúc ở đây thôi. Giờ là thời gian giảng dạy trên lớp, tiếp tục vào ngày mai nhé."
"Vâng."
Farma cùng Emerich đến lớp học.
----------------------------------------
Farma kết thúc buổi giảng dạy trong ngày và cùng Ellen và Emerich lấy mẫu DNA của toàn bộ gia đình, cũng như mẫu của Lotte đã được chiết xuất trước đó, giữ lạnh trong túi. Cậu cũng chuẩn bị tất cả các bùa chú hấp thụ thần lực mà Salomon cung cấp định kỳ.
Lần trước, khi trở về từ dị giới, cơ thể Farma đã trở nên gần như trong suốt.
Nếu phải đi lại lần nữa, nguy cơ biến mất sẽ tăng cao.
(Mình không muốn đi chút nào, nhưng không còn lựa chọn khác. Phải đến đó thôi...)
Farma đã tránh xa phòng thí nghiệm dị giới kể từ lần đó, nhưng để thực hiện phân tích tiên tiến hơn, cần có thiết bị của phòng thí nghiệm. Không còn cách nào khác.
Mục đích đến phòng thí nghiệm dị giới là:
Sử dụng thiết bị phân tích để có thông tin di truyền chính xác của bệnh nhân. Lấy các hóa chất, sách và công cụ cần thiết cho việc nghiên cứu.
Vì học trò và vì Lotte, phải tiến hành chẩn đoán di truyền càng sớm càng tốt và tìm cách chữa trị bệnh không thể chữa bằng y học hiện đại.
"Được rồi, đi thôi."
Farma nắm chặt cây trượng Thần Dược trong tay với sự quyết tâm.
"Farma-kun, cậu định đi đâu? Đó là mẫu DNA sao?"
Ellen xuất hiện phía sau, từ phòng nghiên cứu bên cạnh phòng giáo sư. Farma nghĩ cô đã về nhưng cô đã ở lại vì lo lắng cho cậu.
"Ellen, chị vẫn ở lại đây sao?"
"Ừ, chị cần chuẩn bị bài giảng. Em định đi đâu với mẫu DNA đấy vậy? Đó có phải là nơi không thể trở về không? Dị giới mà em đã nhắc đến, nơi có thể đi vào từ Suối Thánh ư?"
Ellen đã đoán ra từ khi biết chuyện liên quan đến Lotte.
"Ừ, đúng vậy. Có những thứ cần thiết mà em buộc phải lấy."
Vì Lotte, Emerich và gia đình cậu. Farma giải thích.
"Không chắc chắn em sẽ an toàn khi trở về, đúng không? Thế thì nguy hiểm quá."
Ellen rưng rưng nước mắt.
"Đúng vậy. Nhưng em không muốn hối tiếc vì đã không cố gắng hết sức. Nếu Lotte hoặc người thân mắc bệnh di truyền không thể chữa, em muốn làm gì đó ngay lập tức."
Emerich tin rằng bệnh sẽ phát tác khi anh bước vào tuổi 40, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Bệnh có thể phát ở tuổi nhỏ hơn và gây tử vong. Không thể đảm bảo an toàn dù ở bất kỳ độ tuổi nào.
“Với lại, em không phải là một người bình thường và cũng không nghĩ rằng mình có thể ở lại thế giới này mãi mãi. Có thể ngày mai em sẽ biến mất cũng không chừng. Nếu vậy, dù làm gì, ở đâu đi chăng nữa cũng chẳng khác gì nhau. Thế nên em sẽ đi hôm nay.”
“Farma-kun, sao em lại phải gấp gáp vậy? Ít nhất hãy đợi thêm một hay hai năm nữa có được không?”
“Nếu đợi lâu vậy thì đã quá muộn rồi. Tạm biệt, Ellen.”
Không đợi Ellen trả lời, Farma mở cửa sổ và nhảy ra ngoài.
Dù có bị ngăn lại, quyết định của cậu cũng sẽ không thay đổi.
Trong cuốn sách giáo khoa, cậu đã để lại những kiến thức và khái niệm tối thiểu cho thế giới này rồi.
Giờ đây, kể cả nếu có biến mất, cậu vẫn sẽ không hối tiếc... dù không hoàn toàn, nhưng cũng ít hơn trước.
(Xin lỗi, Ellen. Em buộc phải đi.)
Farma thầm xin lỗi Ellen trong lòng và truyền thần lực vào cây quyền trượng.
Cậu trở thành cơn gió và phóng vút qua bầu trời của thủ đô.
Khi Farma đến được Suối Thánh, nằm ở trung tâm của vùng đất cao nơi sương mù dày đặc bao phủ, bầu trời đã chìm trong bóng tối.
Suối Thánh không thay đổi so với lần trước. Nước vẫn trong lành và tinh khiết như những kỷ niệm còn đọng lại. Không chút do dự, Farma nhảy vào dòng nước đêm.
Cậu không lặn quá sâu, chỉ đủ để từ phía dưới mặt nước, sử dụng thần thuật để đóng băng bề mặt nước.
Và rồi, lối vào dị giới hiện ra trước tầm mắt.
Đó là cánh cửa dẫn vào phòng thí nghiệm trong dị giới.
Farma rút Chứng Chỉ Chức Nghiệp, cũng tức là thẻ nhân viên ra và quét qua thiết bị nhận diện điện tử.
(Hả?)
Cậu quét thẻ lần thứ nhất, rồi lại lần thứ hai nhưng thiết bị nhận diện phản ứng chậm chạp.
“...Tít.”
Lần thứ ba, khóa điện tử mới mở, và cửa phòng thí nghiệm từ từ mở ra.
So với trước đây, cánh cửa mở ra không mượt mà cho lắm.
(Đã bị rỉ sét sao?)
Sự thay đổi nhỏ này khiến Farma không chắc chắn liệu trước đây có như vậy không.
(Có lẽ mình đã quá nhạy cảm, chỉ là cảm giác thôi mà.)
Cậu trượt vào bên trong phòng thí nghiệm như lần trước.
Bên trong, mùi của hệ thống điều hòa, âm thanh của tủ đông và thiết bị làm việc khiến cậu hoài niệm. Tất cả các thiết bị vẫn hoạt động bình thường.
Farma nhìn đồng hồ treo tường. Ba giờ năm mươi phút sáng. Mọi thứ vẫn giống như lần trước.
Ngay khi bước vào, kim đồng hồ tiếp tục di chuyển.
Phòng này dường như đang lặp lại khoảng một giờ trước khi trợ lý giáo sư Yakutani mất vậy.
(Có nghĩa là mình chỉ có khoảng một giờ để ở lại đây.)
Farma nhìn vào điều mà cậu không muốn nhìn thấy.
Yakutani Kanji, chính bản thân cậu khi còn sống, đang nằm cuộn tròn trong túi ngủ trên ghế sofa, ngủ ngon lành.
(Vẫn y như trước. Trước khi chết, mong rằng mình có thể tự mình ra khỏi phòng.)
Farma thầm nghĩ, nhìn vào cơ thể mình đang nằm trên chiếc ghế sofa, trong giấc ngủ sâu mà thực chất là giấc ngủ vĩnh hằng.
Farma không muốn nghe lại tiếng thét cuối cùng của mình thêm một lần nữa. Lần trước, cậu bị đẩy ra khỏi phòng thí nghiệm ngay khoảnh khắc tim của dược sĩ Yakutani ngừng đập. Nhưng nếu cậu có thể rời đi trước khi điều đó xảy ra, có lẽ cậu sẽ thoát khỏi cảnh tượng đau lòng này một cách nhẹ nhàng hơn.
Lần này, Farma quyết tâm như vậy. Nếu cậu cảm nhận được dấu hiệu của cơn đau tim đang đến gần, cậu sẽ lập tức rời khỏi phòng mà không do dự. Dù có thể chữa trị cho người khác, nhưng với cơ thể của Yakutani, cậu lại không thể can thiệp hay tự chữa trị cho chính mình.
Thật là một cảm giác vô cùng bất lực và đầy chua xót.
Farma nhanh chóng tiến về phía máy tính điều khiển bên cạnh thiết bị phân tích lớn.
"Dữ liệu phân tích gen đã... hoàn thành! Đúng như mình dự đoán!"
Đó chính là dữ liệu gen của bản thân Farma, thứ mà cậu đã cài vào trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm lần trước. Thông thường, quá trình phân tích này sẽ mất một tuần, nhưng dường như vượt qua cả không gian và thời gian, quá trình phân tích đã hoàn tất.
Mặc dù thời gian như lặp đi lặp lại một giờ trước khi chết, nhưng thời gian của thiết bị phân tích vẫn tiếp tục trôi.
(Trục thời gian đang trở nên rối loạn rồi.)
Chỉ sau một giờ lưu lại, cơ thể của cậu đã dần trở nên trong suốt.
Vì chỉ ở lại một giờ nên không có vấn đề gì, nhưng nếu ở lại lâu hơn, Farma không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nữa. Nếu tiếp tục đến nhiều lần, cơ thể của cậu sẽ không thể chịu nổi. Tuy nhiên, đổi lại...
(Bây giờ mình sẽ biết rõ. Thông tin di truyền của người từ thế giới khác như thế nào, liệu mình có phải là con người hay không.)
Farma bắt đầu giải mã dữ liệu.
Và, chủng tộc đã được xác định. Thông tin gen đó là của con người.
Farma cảm thấy xúc động mạnh mẽ.
(Người từ thế giới khác thì ra cũng là chủng tộc gần gũi với Homo sapiens của Trái Đất sao.)
Thông tin di truyền của cơ thể Farma de Médicis giống với thông tin di truyền của người Trái Đất với xác suất hơn 99,9%. Sự khác biệt này chỉ là sự khác biệt về giới tính hoặc chủng tộc.
Farma, với sự phấn khích, cậu kiểm tra kỹ lưỡng dữ liệu.
Thông tin di truyền của Farma có lẽ vẫn giống như cậu bé Farma. Mặc dù cơ thể của Farma có những đặc tính khác thường như không có bóng, nhưng thông tin di truyền không khác biệt nhiều so với con người.
"Tuyệt vời, dữ liệu này thật tuyệt vời! ...Hẳn phải có gen nào đó ''điều khiển sự xuất hiện của thần mạch''. Gen nào đây?"
Một số gen không xác định đã phát hiện, không thể có ở con người Trái Đất.
Chúng được điều khiển bởi những gen mà Farma chưa từng biết đến ngay cả khi tìm kiếm.
Có năm gen như vậy. Có lẽ trong số đó có các ứng viên cho gen ''điều khiển thần mạch.''
Farma sao chép một số dữ liệu vào chiếc laptop yêu thích của mình. Nếu mang nó trở lại thế giới khác và có thể đảm bảo nguồn điện, cậu có thể tiếp tục phân tích. Cậu cũng sao chép các thông tin y học và dược học mà cậu cho là cần thiết.
Ngoài ra, Farma bỏ các sách y học và dược học vào túi, xếp chúng vào một cái bọc, và cũng bỏ cả PC và điện thoại di động vào túi nhựa, đeo như một chiếc ba lô.
(Xong, kể cả cho dù có bị đẩy ra ngoài bất chợt cũng có thể yên tâm rồi.)
Cậu hoàn thành mục đích ban đầu khi đến phòng thí nghiệm này.
Cậu đặt DNA của gia đình Emerich và của Lotte vào thiết bị phân tích gen. Mặc dù là phân tích đơn giản, nhưng cũng cần thời gian để dữ liệu xuất ra.
Cậu phải rời khỏi Dị Giới một lần nữa và quay lại lấy dữ liệu sau.
Khi quan sát phòng thí nghiệm, Farma cảm thấy bất thường.
(Hả? Cửa phòng nuôi cấy mở ra kìa, đèn cũng bật sáng...)
Cửa phòng nuôi cấy tế bào liền kề với phòng thí nghiệm mở ra và có một khe hở. Và, trong phòng cũng bật đèn.
Lần trước khi cậu đến, dù đẩy hay kéo, cửa cũng không hề mở.
(Dị giới đang mở rộng ư?)
Một thay đổi không thể nào phớt lờ đã xảy ra trong phòng thí nghiệm của dị giới.