Hiệu thuốc ở Dị Giới

chương 11: buổi giảng dạy cá nhân với emmerich bauer

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau lời phát biểu của Claude, Trưởng Khoa Y học kiêm Trưởng Cận vệ Hoàng gia, và Bruno, Trưởng Khoa Dược học kiêm Hiệu trưởng, Farma, Trưởng Khoa Y Dược Tổng hợp, bước lên bục giảng, thu hút sự chú ý của các tân sinh viên.

Vì là trẻ con nên chiều cao của bục giảng không phù hợp, nhưng Farma không bận tâm, đứng nhón chân lên một chút.

Khi nhìn thấy Ellen ở góc giảng đường, có vẻ lo lắng rằng liệu cậu có gây ra sự cố gì không, Farma nở một nụ cười nhẹ, giúp Ellen nhận ra rằng Farma vẫn bình tĩnh.

"Xin kính chào. Tôi là Farma de Médicis, được bổ nhiệm làm Trưởng Khoa từ năm nay. Rất hân hạnh được gặp mọi người.""Đại học Y Dược Đế quốc Saint Fleuve đã trải qua quá trình tái cấu trúc chương trình giáo dục và sáp nhập các khoa, nhằm trở thành một trung tâm giáo dục và nghiên cứu y dược tầm cỡ thế giới."

Farma nhận ra ánh mắt của chàng thanh niên thủ khoa đang nhìn mình từ bục giảng, nhưng cậu tiếp tục bài phát biểu mà không để tâm đến điều đó. Khuôn mặt của chàng thanh niên thể hiện rõ rằng anh ta không muốn nghe Farma nói.

"Mỗi loại thuốc mà mọi người sử dụng có thể chữa lành cho bệnh nhân mắc cùng một bệnh tương tự trên toàn thế giới. Thuốc có sức mạnh chữa lành, đó là chuỗi phản ứng sinh hóa giữa thuốc và cơ thể con người. Chúng ta cần hiểu rõ phản ứng này và từ đó nắm bắt được những hiện tượng xảy ra trong cơ thể. Dược sư cần kiến thức vững chắc và kỹ năng cao để phát huy sức mạnh của thuốc, phối hợp chặt chẽ với các nhân viên y tế của tất cả các khoa, và sử dụng chúng một cách thích hợp. Tôi sẽ dạy các bạn cách làm điều đó, cụ thể là..."

Bài phát biểu của Farma trở nên dài dòng như thường lệ, khiến Ellen phải ra hiệu bằng tay để nhắc nhở. Farma thường nói rất dông dài trong những bài phát biểu như thế này vì lòng đam mê với dược học. Các sinh viên ngồi xuống khi thấy Bruno ra hiệu cho phép.

Bài phát biểu của Farma không kết thúc luôn. Các sinh viên vẫn lắng nghe. Những sinh viên ngoài khoa Y Dược Tổng hợp bị thu hút bởi bài phát biểu ngắn của Farma, nhận ra kiến thức uyên bác của cậu và nhiều sinh viên khoa Dược nghĩ đến việc chuyển sang khoa Y Dược Tổng hợp. Tất nhiên, vẫn có một số người cảm thấy mệt mỏi vì bài phát biểu dài lê thê như vậy.

"Lời nói của cậu rất quý giá, nhưng hãy để dành những lời vàng ngọc đó trong bài giảng của thầy nhé. Giáo sư Farma."

Cuối cùng, Bruno buộc phải cắt ngang. Farma nhận ra mình đã nói quá dông dài và gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

"Xin lỗi. Có vẻ tôi đã nói hơi dài dòng. Hãy tận dụng thời gian học tập tại trường một cách ý nghĩa nhé. Tôi sẽ giảng dạy các môn Cơ bản Y học, Sinh học Y dược, và một số khóa chuyên ngành năm hai. Hẹn gặp các bạn trong các buổi học và thực hành."

Các môn giảng dạy của Farma được tích hợp vào chương trình bắt buộc của tất cả các khoa.

Năm nhất và năm hai là giai đoạn học các môn cơ bản, năm ba và năm tư là giai đoạn chuyên ngành.

Năm thứ năm là thời gian thực hành, sau đó sinh viên có thể thi lấy bằng dược sĩ cấp một hoặc cấp hai. Việc nhập học từ 14 tuổi được chấp nhận. Học phí do Đế quốc chi trả với điều kiện sinh viên sẽ làm việc cho ngành y tế của Đế quốc trong 5 năm sau khi tốt nghiệp.

"Các môn học năm nhất của tôi đều là bắt buộc, nếu không đạt điểm các bạn sẽ bị lưu ban. Hãy cẩn thận để không bỏ sót môn nào."

Buổi hướng dẫn tổng quát kết thúc, tiếng chuông vang lên từ tháp đồng hồ trung tâm. Từ cửa sổ mở, tiếng suối chảy và tiếng chim hót từ khu vườn vang lên.

Trong phòng làm việc của trưởng khoa kiêm giáo sư, Farma, Ellen và thư ký giáo sư đang trò chuyện.

"Thật bất ngờ khi em có thể đứng nói trước nhiều giáo viên và sinh viên như vậy đấy."

"Em quen đối phó với sinh viên rồi. Ellen, chị có vẻ hơi lo lắng nhỉ, dù lúc nào cũng mạnh mẽ, thế mà."

"Đừng có bận tâm đến chị nữa."

Farma cười. Trong kiếp trước, cậu đã có kinh nghiệm giảng dạy nhiều năm, nên việc này cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.

"Cậu đã từng làm giáo sư ở đâu đó rồi sao?"

Zoe de Dunois, thư ký giáo sư mới được tuyển chọn, hỏi Farma. Cô là một cô gái xinh đẹp, thông minh và chu đáo, với mái tóc dài màu xanh nước biển được buộc lại, mặc chiếc váy kiểu búp bê với cổ cao và phong cách quý phái.

"Tôi chưa từng làm giáo sư trước đây."

Farma không hề khai thật mình từng là phó giáo sư.

Zoe nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu vì Farma lại nói như thể đã tiếp xúc với nhiều sinh viên trước đó rồi.

"Cậu ta hơi khác người một chút. Không giống người bình thường đâu, thông cảm nhé."

Ellen trả lời như vậy để giải thích.

Khi ba người đang uống trà và thư giãn, có tiếng gõ cửa phòng giáo sư.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi là Emmerich Bauer."

"Mời vào."

"Xin cảm phiền."

Emmerich bước vào phòng và ngồi xuống ghế sofa, mở lời ngay lập tức.

"Trưởng Khoa Y Dược Tổng hợp Médici. Tôi đến để xin thôi học khỏi trường."

"Ellen điều chỉnh gọng kính và tỏ ra ngạc nhiên.

"Sao? Đã thôi học rồi à?"

"Cũng nhanh đấy. Tại sao không bỏ luôn trước khi thi hoặc nhập học?"

Farma nhẹ nhàng nhưng kiên quyết từ chối yêu cầu của Emmerich.

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều đến ngày hôm nay. Tôi không có thời gian để lãng phí nữa, tôi đã quyết định như vậy rồi."

"Nếu anh nhất quyết muốn vậy, anh phải viết lý do và đưa lên hội đồng giáo sư. Không chắc là được chấp nhận đâu. Nếu chỉ vì thay đổi ý định bất chợt thì sẽ bị từ chối thôi."

"Lý do à. Lý do chính là tôi đã chọn sai hướng đi. Tôi nên xem xét kỹ ai là người viết cuốn sách giáo khoa này. Tôi chỉ đơn thuần là muốn theo học riêng với người này."

Emmerich nghĩ rằng Farma không thể tự viết cuốn sách giáo khoa này được và nghĩ rằng tác giả thật sự chính là Palle, người đồng tác giả. Anh ta nói thẳng thắn như vậy.

"Vậy tức là anh nghĩ tôi không thể viết được thứ này."

"Không, tôi không có ý đó."

Mặc dù anh ta nói vậy để không làm mất lòng Palle, nhưng đôi mắt màu xanh lục của anh ta thể hiện rõ ý kiến mạnh mẽ rằng Farma không thể viết sách.

"Tiếc là anh trai tôi không nhận học trò. Huynh trưởng là dược sư giỏi nhưng mới trở thành dược sư cấp một nửa năm trước. Nếu anh vẫn muốn, tôi sẽ phê duyệt."

Farma nhúng bút vào lọ mực và ký tên, đồng thời nhắc nhở.

"Khoan đã. Emmerich, có phải anh đang đánh giá mọi thứ chỉ dựa trên vẻ ngoài của Giáo sư Farma sao?"

Ellen, người đã im lặng lắng nghe, lên tiếng bảo vệ Farma với vẻ thất vọng.

"Ellen, không sao đâu. Đây là quyết định của anh ta, nhiệm vụ của giảng viên là hỗ trợ. Dù không chắc là đơn sẽ được chấp nhận, nhưng nếu anh đã mất đi động lực đến thế, tôi sẽ trình lên hội đồng giáo sư."

Farma dừng Ellen lại. Emmerich quả thực là một sinh viên xuất sắc, nhưng nếu không muốn học thì ép buộc cũng không có ích gì. Hơn nữa, theo tài liệu mà Zoe đã cho thấy, Emmerich đã là một dược sư cấp một ở nước ngoài. Khi trở về quê nhà, anh ta sẽ có nhiều cơ hội việc làm.

(Anh ta nói là bản thân không có dư dả thời gian nhưng vẫn đăng ký học đại học, sao vậy nhỉ?)

"Tôi không có ý kiến thêm gì nữa, nhưng tôi khuyên anh không nên đánh giá người khác qua vẻ ngoài."

Emmerich nghe lời Ellen, người nổi tiếng trong trường và được sinh viên kính trọng, cảm thấy hơi lấn cấn. Anh ta quay lại nhìn Farma.

"Vậy thì, nếu không phiền, xin Giáo sư chỉ dạy tôi qua một trận đấu thần thuật."

"Tại sao anh lại muốn kiểm tra khả năng bằng thần thuật?"

Farma cố gắng giải thích ý nghĩa của việc thành lập Khoa Y Dược Tổng hợp, rằng không cần phải dùng đến thần thuật để học. Tuy nhiên, Emmerich kiên quyết lắc đầu.

"Một dược sư giỏi là một người sử dụng thần thuật giỏi. Đây là điều thường thấy trong xã hội. Nếu Giáo sư không chấp nhận, tôi đành chịu."

"Anh có hiểu mình đang nói gì không vậy hả?"

Ellen lên tiếng. Từ chối một trận đấu thần thuật có thể bị coi là né tránh cuộc đối đầu nghiêm túc, điều này là bất lợi đối với một quý tộc trưởng thành. Dường như Emmerich đang cố ý coi thường Farma, người vẫn chưa trưởng thành.

"Nếu anh muốn bỏ học, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng thôi được, tôi chấp nhận."

Farma cởi áo khoác và vest, đứng dậy. "Zoe, nhờ cô đặt chỗ ở đấu trường."

"Bây giờ sao? Lý do sử dụng là gì ạ?"

"Giảng dạy cá nhân."

"Hiểu rồi. Tôi sẽ xin phép tạo trận pháp bảo vệ và có Y sĩ trực sẵn."

Zoe hỏi cẩn thận, nhưng Farma ngạc nhiên. "Trận pháp bảo vệ là gì?"

"Nó là một loại bảo vệ để ngăn chặn các đòn tấn công không trúng khán giả. Chắc chắn nên chuẩn bị thứ đó.."

Ellen giải thích. Emmerich có vẻ là một chiến binh mạnh mẽ, và nếu xảy ra thiệt hại, chi phí sẽ do người tham gia chịu trách nhiệm.

"Vậy thì, chuẩn bị đi."

"Tôi sẽ nhẹ nhàng với cậu. Đúng là Giáo sư trẻ nhất đế quốc, rất can đảm."

Emmerich tỏ vẻ hài lòng khi mọi chuyện diễn ra theo ý muốn.

"Có một câu ngạn ngữ nói rằng, 'đã được gọi giáo sư, thì không có nghĩa là kẻ ngốc'. [note60660] Nếu cậu đã muốn bỏ học, không cần phải nói những lời không thật lòng như vậy."

Farma đáp trả lại lời châm biếm của Emmerich bằng một câu ngạn ngữ.

"Đó là điều mà tôi muốn cậu nhớ kỹ trước khi rời đi."

Nói xong, Farma quay lưng và rời khỏi phòng.

------------------------------------------

“Trận đấu thần thuật sắp bắt đầu!”

Tin tức này lan ra nhanh chóng, khắp trường đại học đều biết đến.

Cả sinh viên lẫn giáo viên đều tụ tập ngoài đấu trường.

“Chuyện gì vậy, sao ồn ào thế?”

Bruno nhìn xuống từ cửa sổ phòng hiệu trưởng và nhăn mặt.

“Có vẻ như tân sinh viên năm nay rất nhiệt huyết, mới đầu năm học đã có huấn luyện chiến đấu thần thuật rồi.”

Phó hiệu trưởng sắp xếp các tài liệu và văn bản phê duyệt có chữ ký của Bruno.

“Ngài có muốn xem trận đấu không, thưa hiệu trưởng?”

“Rất tiếc tôi không rảnh. Hãy đảm bảo rằng năm nay không có ai thiệt mạng, truyền đạt điều đó đến tất cả các bộ phận.”

Thường thì mỗi năm đều có một hoặc hai người chết trong các trận đấu thần thuật. Cuộc chiến giữa các quý tộc không bao giờ an toàn. Dù không có ý định giết nhau, trận đấu vẫn có thể trở nên nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Bruno không bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là trận đấu của con trai mình.

…━━…━━…━━…

Trận pháp bảo vệ đấu trường được kích hoạt, tạo thành một ống trụ trong suốt. Farma và Emmerich đối diện nhau bên trong cột sáng xanh.

“Cảm ơn vì đã chấp nhận lời thách đấu.”

Emmerich nở nụ cười tự tin. Farma chuẩn bị bằng cách duỗi tay.

Cả hai đều rút gậy phép, nhưng Emmerich chia cây gậy dài thành hai gậy ngắn. Farma không tỏ ra lo lắng, chỉ nhẹ nhàng cầm gậy của mình.

“Xác nhận luật đấu thần thuật: không giới hạn thời gian. Trận đấu kết thúc khi một trong hai buông gậy và đầu hàng, hoặc trọng tài dừng trận đấu, hoặc một người mất khả năng chiến đấu.”

Trọng tài đấu trường xác nhận lại luật lệ.

Nếu không có trọng tài, trận đấu có thể trở thành một cuộc giết chóc.

Theo lệnh của Bruno, luôn luôn phải có trọng tài giám sát trận đấu thần thuật.

“Hiểu rồi.”

Farma gật đầu. Các quy tắc giống như những lần huấn luyện chiến đấu thần thuật với Ellen và Pallet.

“Bắt đầu!”

Ngay lập tức, Emmerich bắt đầu niệm chú.

"Trất Tức Lĩnh Vực’ (Ersticken des Bereichs)" [note60662]

"‘Thánh Giới Long Quyền’ (Heilige Tornado)" [note60663]

Hai gậy cùng niệm chú liên tiếp. Cả hai đều là thần thuật thuộc tính Phong. Ngôn ngữ niệm chú là của vương quốc Prosen, không phải của đế quốc Saint Fleur.

“Ồ, cùng lúc niệm chú hai gậy. Hiếm thấy nha.”

“Thật đáng kinh ngạc.”

Các giáo viên đứng xem tấm tắt khen ngợi. Emmerich định dùng kỹ thuật ngạt thở để làm mất ý thức đối thủ rồi dùng lốc xoáy để đánh bay và đập cậu ta xuống đất. Nhưng kỹ thuật ngạt thở vô dụng với Farma. Trọng tài bị thổi bay ra khỏi đấu trường. Sức mạnh của cơn lốc xoáy thật kinh khủng, nhưng Farma giả vờ bị thổi bay, dùng sức đạp đất và bay lên, chiếm vị trí trên không.

Cây gậy của Farma là sản phẩm duy nhất của một thợ làm gậy ở đế đô. Dù không có trượng thần dược, Chứng Chỉ Chức Nghiệp trong túi ngực của Farma vẫn tạo ra lực nổi.

Farma nhẹ nhàng lướt trong gió.

“Thời gian cậu ta bay trên trời sao lại lâu vậy...! Có phải do cơn lốc của Emmerich không?”

“Không phải! Giáo sư đang lợi dụng sức gió.”

Khán giả nhận ra thần thuật của Emmerich không ảnh hưởng đến Farma và hô hào lên.

"Tôi có câu hỏi dành cho anh đây."

Từ trên không, giọng nói của Farma vang vọng khắp đấu trường.

"Tôi thuộc hệ gì?"

Farma giơ ngón trỏ lên, nhìn xuống và hỏi. Và ngay sau đó,

「"Thuỷ Đại Chuỳ” (l' énorme marteau d'eau)」 [note60665]

Farma vẽ một vòng tròn hoàn hảo bằng đầu gậy, rồi như triệu hồi một cột nước, tấn công Emmerich bằng áp lực nước cao.

"Chậc! Chắc chắn là hệ Thuỷ rồi!"

Emmerich thấy trước được đòn tấn công, nhanh chóng bước tránh, nhưng Farma đã đọc rõ đường đi nước bước của Emmerich và điều khiển cột nước để Emmerich chỉ vừa đủ tránh được trong khi từ từ hạ xuống.

Anh ta không còn cách nào khác ngoài việc chỉ tập trung vào tránh né, như một con thú nhỏ bị săn đuổi bởi chim săn mồi.

Đấu trường bị phá hủy nặng nề, với những miệng hố nhỏ do đòn tấn công tạo ra.

「Cái áp lực nước đó là gì vậy...? Nó đã đập tan sân đấu với trận thần thuật... Thuỷ Đại Chuỳ là một Thần Thuật như vậy sao?」

Các giảng viên đến xem, bắt đầu xôn xao.

"Thật ảo diệu!! Giọng tụng chú của giáo sư Farma cũng rất nhẹ nhàng, không thể nào có sức mạnh lớn như vậy được..."

Dù không cần niệm to, chỉ thì thầm cũng có thể kích hoạt thần thuật, nhưng nếu phát âm không chuẩn, sức mạnh của thần thuật thường sẽ giảm.

"Sức mạnh cỡ đó mà chỉ cần thì thầm niệm chú thôi sao..."

Khán giả bắt đầu nháo nhào cả lên, không thể hiểu nổi thần thuật phi thường này.

Emmerich nhận ra rằng Farma chỉ đang cố dọa mình khi cậu ta phản công và né tránh các đợt tấn công từ trên không.

"Cậu không định đánh trúng tôi đúng không, giáo sư!"

"Ai biết chứ."

Farma nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Hạ cánh nhẹ nhàng đến mức như thoát khỏi trọng lực khiến Emmerich càng cảnh giác hơn.

"Nếu trong trận đấu thần thuật đã được phê duyệt, cậu cố gắng không làm tôi bị thương mà chỉ đối phó nhẹ nhàng, thì tôi sẽ không chấp nhận đâu. Hãy lao đến đây với ý định giết tôi đi."

Farma, với tư tưởng của người Nhật cho rằng: giáo viên không nên đánh lại học sinh dù cho có bị đánh, kinh ngạc khi nghe mấy lời của Emmerich.

"Vậy à. Thế thì tôi sẽ không ngần ngại nữa."

Khi Farma nheo mắt, Emmerich thoáng chùng bước.

Farma thì thầm gì đó và tạo ra một viên băng nhỏ trên đầu ngón tay.

Viên băng đó lớn dần, thành hai, rồi bốn.

"Kiếm băng sao?"

Đây là một kỹ thuật cơ bản của hệ Thuỷ, Emmerich cũng biết. Kỹ thuật này sử dụng mười sáu con dao băng để tấn công mục tiêu. Tuy nhiên,

Farma chưa dừng lại, mà bắt đầu tạo băng nhân lên theo cấp số nhân.

Xung quanh Farma, vô số vũ khí băng đang trôi nổi.

Nếu tất cả những thứ này tấn công, chỉ xem xét mỗi số lượng thôi mà không tính uy lực, cũng không thể né tránh hết được.

Có lẽ Emmerich cảm nhận được điều đó, sự tự tin hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt anh ta.

Farma chầm chậm chỉ ngón tay trỏ vào Emmerich, khẽ búng ngón chân cái.

"Kỹ thuật này... không phải... thần thuật..."

Emmerich cố nuốt tiếng hét khi bị tấn công bởi một lượng băng dày đặc không thể tránh né.

Những con dao băng lao vun vút về phía Emmerich với tốc độ chóng mặt, đồng thời cùng lúc.

"Làm sao mà..."

Tường chắn gió mà Emmerich dựng lên bị phá hủy hoàn toàn.

Khi cái chết đang cận kề, thì tất cả những con dao băng dừng lại cách Emmerich chỉ vài milimet. Nếu anh ta chỉ cần cử động nhẹ chút thôi, cái chết là không thể tránh khỏi.

["Băng Bộ Phược"] (Capture de glace) [note60666]

"Ư oá oá oá oá!!"

Farma nhanh chóng bao vây Emmerich, kẻ không thể di chuyển, đẩy anh ta xung quanh những tảng băng khổng lồ như chơi bi-a vậy.

[‘Cuồng nộ bão táp’] (la tempête en colère)"

"Oé!?"

Mặt của Emmerich chuyển sang biểu hiện sợ hãi hơn nữa.

Anh ta cho rằng Farma chỉ sử dụng Thần Thuật thuộc tính Thuỷ, nhưng lại tung ra Thần Thuật thuộc tính Phong. Trước khi đòn tấn công bắt đầu, tảng băng biến mất một cách nhanh chóng, không cho Emmerich thời gian chạy trốn.

Cơn bão mạnh bao vây lấy Emmerich và che mất tầm nhìn của anh ta.

Và rồi Emmerich nghe được những lời đáng sợ.

[‘Chước Nhiệt Nhiên Thiêu’] (Enfer de brûlure)"[note60667]

Farma liên tiếp dồn Emmerich vào vòng vây lửa cháy. Emmerich nhanh chóng triệu hồi gió mạnh để cố gắng thổi bay và dập tắt lửa. Tuy nhiên, anh ta vẫn phải đối mặt với những đòn tấn công tiếp theo.

["‘Phán xét từ Trời Cao’] (la conviction du ciel)"

Đá lửa bao phủ anh như mưa, đó là thần thuật cao cấp thuộc tính Thổ.

Lần này, đã Emmerich bị trúng đòn.

Emmerich đau đớn quằn quại, cố gắng chống đỡ đợt gió mạnh, nhưng anh ta nhận ra sức mạnh thần lực của mình đang giảm sút nhanh chóng.

Thủ Hộ Thần của Emmerich là Dược Thần.

Khi đối đầu với Farma, sự liên kết này khiến Farma có thể hút sức mạnh từ Emmerich.

"Hả... Thần Lực đang bị... Tại sao..."

"Sao nào?"

Những lời nói của Farma như nhìn thấu được tất cả mọi điều, khiến Emmerich nhận ra rằng Farma đang biết điều gì đó.

"Đáng lẽ tôi nên chuẩn bị tốt hơn."

Chừng nào thần hộ mệnh của Emmerich còn là Thần Dược, thì không có cách nào anh ta có thể thắng được Farma cả. Càng cố gắng sử dụng thần thuật, Emmerich càng cần đến sự bảo hộ của Thủ Hộ Thần.

Lời cầu nguyện đến Thần Dược chỉ làm tăng thêm sức mạnh cho Farma. Ban đầu, Pallet đã có một lượng thần lực vượt trội và có thể chống đỡ với cây trượng của Thần Dược trong khoảng một giờ, nhưng Emmerich thì lại nhanh chóng tiêu hao hết thần lực của mình.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng Emmerich là một trong những người sử dụng thần thuật giỏi nhất trong trường, điều này đã được thể hiện qua chỉ số thần lực của anh ta khi nhập học.

"Bây giờ, hãy để tôi hỏi lại câu hỏi. Thuộc tính của tôi là gì?"

Farma hỏi để Emmerich có thời gian nghỉ ngơi, vì Emmerich đã kiệt sức đến mức không còn đủ sức để sử dụng thần thuật. Sau khi Farma đã thể hiện được toàn bộ bốn thuộc tính thần thuật với sự chính xác trong khả năng đọc câu tụng chú, Emmerich không thể đáp lại, chỉ đứng yên lặng chôn thây ở đó, run lẩy bẩy.

Khán giả cũng dần nhận ra rằng thần thuật của Farma thật sự bất thường.

Không ai có thể sử dụng tất cả các thuộc tính thần thuật như vậy cả.

Emmerich đứng chết lặng, toàn thân cầm cập.

Anh ta chắc chắn đang cảm thấy kiệt quệ.

"Khi tôi tấn công bằng nước, chính anh đã trả lời rằng tôi thuộc tính Thuỷ, đúng chứ?"

Môi Emmerich run rẩy nhưng không thể nói gì.

"Nhưng anh đã bị lừa rồi ha."

Farma đã giả mạo các thuộc tính thần thuật khác bằng kỹ năng tạo ra và xóa bỏ các vật chất.

Thuộc tính Hoả là do cậu tạo ra chất nổ và chất dễ cháy.

Thuộc tính Phong là do cậu 'tạo và xóa bỏ băng' để tạo ra chân không, hạ áp suất và gọi gió lốc.

Thuộc tính Thổ là do cậu tạo ra các khoáng sản rơi xuống.

Bằng cách thêm câu thần chú thần thuật thông thường, Farma đã làm cho nó trông y như thật vậy.

Nhưng Emmerich, không biết điều này, hướng ánh mắt về phía Farma như thể đang nhìn một đại hiền triết vậy.

"Giáo sư Farma, có phải ngài... có thể sử dụng tất cả các thuộc tính thần thuật không?"

"Tất nhiên là không rồi."

Farma mỉm cười mơ hồ, giữ kín sự thật.

"Không thể nào... Ngài đã phô bày ra tất cả các thuộc tính cơ mà. Vậy thuộc tính thực sự của ngài là gì?"

"Giờ thì anh bối rối rồi nhỉ? Đó chính là bài học mà tôi muốn anh để gói mang về đấy. Dù cho có bỏ học đại học và rồi sau này có sống ở đâu, làm gì đi chăng nữa, đừng bao giờ đánh giá mọi thứ một cách hời hợt chỉ dựa trên những kiến thức cũ rích nữa."

Farma vẽ một đường thẳng bằng cây gậy ngay trước mặt Emmerich, người đang bị dồn vào góc sân đấu.

Khi đường kẻ đó xuất hiện, sân đấu bỗng dưng biến mất, và Emmerich rơi ra ngoài.

"Đó là nếu anh muốn làm những việc lớn lao và giúp đỡ nhiều người hơn."

Vì đã mất thăng bằng và rơi xuống ngoài sân đấu, Emmerich được coi là đã mất đi tư cách chiến đấu.

"Giáo sư Farma de Médicis chiến thắng!"

Trọng tài tuyên bố kết quả, và Farma cũng thu lại cây gậy của mình.

"Anh muốn nộp đơn xin thôi học, và tôi sẽ trình lên hội đồng giáo sư, sự việc là thế đúng chứ?"

Farma lấy ra một tờ giấy da cừu có chữ ký từ trong túi và giơ lên cho Emmerich xem.

"Tôi... có thể... rút lại đơn xin thôi học không ạ?"

Emmerich run rẩy, giọng nói khản đặc, cầu xin Farma.

"Tôi muốn học hỏi từ Ngài, tôi đã sai... thưa Giáo sư Farma, xin hãy tha thứ cho sự bất kính của tôi."

Nghe thấy quyết tâm của Emmerich, Farma tạo ra một chất dễ cháy và đốt tờ đơn xin thôi học một cách sảng khoái.

"Buổi học cá nhân kết thúc. Học tiếp trong lớp nhé."

Thần Thuật Trận được giải trừ, ánh sáng xanh vụn vỡ tản ra.

Emmerich đứng dậy, cúi đầu thật sâu cho đến khi Farma hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt anh ta trong đấu trường.

Truyện Chữ Hay