Ngày tổ chức cuộc họp của các nhà giả kim đã đến. Sau khi kết thúc công việc và đóng cửa tiệm thuốc, Ellen thay đổi trang phục nam như đã bàn bạc trước đó và xuất hiện trước mặt nhân viên.
"Uầy, Eleonor-sama, quá đỗi tuyệt vời làm sao! Thiệt là đẹp trai quá đi à. Ngầu ghê á!"
Lotte tấm tắt khen ngợi rất vô tư lự.
"Thiệt á? Nếu đã vậy thì hãy chụp ảnh lại nhé, Lotte-chan."
"Vâng! Chúng ta chụp thật nhiều nhé!"
Ellen mang đôi ủng dài đến đầu gối, khoác áo choàng dài, đội mũ ba múi (tricorn) bằng nỉ, giấu mái tóc dài dưới mũ, đeo kính mũi thô kệch và có thêm một bộ râu giả, trông giống một thanh niên đẹp mã.
Khi hai người bắt đầu chụp ảnh tạo dáng các kiểu, Farma cũng thay đổi trang phục đơn giản.
(Ellen rõ là chỉ muốn cosplay thôi à? Nhưng cũng hợp đấy chứ.)
Dù Ellen trông oai phong là thế, Farma vẫn nghĩ vậy.
"Chào chư vị, hôm nay rất mong được giúp đỡ nhé."
Một quý ông lớn tuổi mở cửa tiệm thuốc và bước vào như thể đã quen biết từ lâu.
"Ai vậy?"
"Ha ha ha, là tôi đây."
Pierre đeo kính và đội tóc giả bạc, không ai nhận ra anh ngay lập tức được.
"Ể, Farma-sama chỉ mặc có thể thôi sao?"
Lotte mở to tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Farma-kun không có vẻ gì là nhiệt tình cho lắm nhỉ."
Ellen cũng tỏ rõ bất mãn. Nhìn kỹ từ đầu đến chân cậu, Farma đang đeo mặt nạ, mặc áo choàng và đội mũ trùm sâu xuống.
"Chỉ cần không bị phát hiện là được mà."
Cậu muốn ăn mặc sao cho hợp lý là được, chứ không nên lố quá.
"Ừm, nhưng thế thì dễ bị lộ lắm đấy. Thử đi dạo trên phố với bộ trang phục đó xem. Nếu không bị phát hiện thì đi luôn với bộ này."
Sau khi dạo quanh một hồi, Farma trở về từ tiệm thuốc. Cậu gỡ mũ trùm đầu ra, tỏ vẻ xấu hổ ngại ngùng.
"Tại sao lại bị lộ nhỉ?"
"Có nhiều người bắt chuyện với cậu à?"
"Ừ, khoảng mười người."
Farma nhìn vào gương tay và bày ra cái biểu cảm thắc mắc thực sự.
"Trang phục của cậu quá sơ sài... cậu phải cố gắng cải trang hơn chứ."
Ellen thất vọng không nói nên lời.
"Thật chẳng nói nổi em mà, Farma-kun. Vậy thì Lotte-chan, cho cậu nhóc mượn đồ riêng của em nhé?"
"Ể!? Đồ nữ sao ạ?"
Lotte còn ngạc nhiên hơn cả Farma.
Kèm theo chút tò mò, như thể muốn thấy thứ gì đó thú vị.
"Phải thay đổi trang phục. Đồ mà em mặc ở nhà ấy, đồ cũ cũng được, cho cậu ấy mượn đi."
Lotte đặt tay lên vai Farma. Chiều cao giữa Farma và Lotte gần đây đã dần dần thay đổi, nhưng nếu là váy thì dù kích cỡ nhỏ hơn một chút cũng có thể mặc vừa được.
"Có một số bộ rộng ạ, em sẽ cho cậu ấy mượn!"
Lotte nhanh chóng chạy vào lấy đồ ra.
"Đừng mà!"
"Đừng bướng bỉnh nữa, Farma-sama. Em sẽ giúp cậu thay đồ!"
Dù chống cự, Farma vẫn bị Lotte lột đồ.
Lotte thường giúp Farma mặc quần áo, nên biết rõ kích cỡ cơ thể của cậu. Farma bị ép phải mặc vào bộ váy hầu gái, vừa khin khít luôn.
"Mặc cái bộ này thì không ai nhận ra đâu ạ."
Chỉ trong chốc lát, Farma đã mặc trên người đồ của Lotte. Ellen cũng chuẩn bị mũ và tóc giả dài, và các dược sĩ phụ tá nhanh chóng trang điểm cho cậu.
"Ôi, Farma-kun... dễ thương quá đi à. Trông như thể mỹ nữ vậy á?"
Lotte cũng gật đầu lia lịa. Nhưng Farma thì bực bội ra mặt.
"Thật tồi tệ. Có ai là đệ tử của nhà giả kim mà mặc váy bao giờ không? Mặc váy giống như muốn nói rằng mình không phải giả kim thật vậy."
Mặc váy khi đóng vai nhà giả kim, theo quan điểm của Farma, thì là không hợp lý tẹo nào. Một nhà hóa học xử lý các chất hóa học nguy hiểm theo lẽ thường không nên để lộ da thịt để bảo vệ bản thân.
"Ôi chào, không sao đâu, nhìn vào gương mà xem?"
"Không muốn nhìn."
Farma lắc đầu cương quyết. Lotte nhanh chóng chụp ảnh của hai người.
"Đừng chụp mà!"
"Ngài có vẻ khổ sở quá ha, Farma-sama..."
Pierre cười khúc khích, tỏ vẻ thương xót.
"Thế là xong. Đi thôi."
Farma cảm thấy mệt mỏi rã rời dù còn chưa cả bắt đầu chuyến đi,
Họ lên xe ngựa của Pierre, và ba nhà giả kim hướng đến địa điểm họp dưới danh nghĩa một buổi học tập.
Cuộc họp diễn ra tại một tòa nhà lớn ở ngoại ô thủ đô.
Farma và nhóm của mình từ xa quan sát các nhà giả kim và dược sĩ đến cổng dưới tầng hầm của tòa nhà, đóng phí và vào trong.
Chỉ trong một thời gian ngắn quan sát, có lẽ đã có ba mươi người vào. Rất đông đúc.
"Đông người quá. Phí vào cửa là bao nhiêu vậy?"
Farma hỏi nhỏ Pierre. Pierre giơ ngón tay chỉ ra số tiền.
"Ồ, nhiều vậy sao. Thế mà vẫn tấp nập người nhỉ..."
"Phí vào cửa như vậy còn ít đấy, giá bán bí thuật còn cao hơn nhiều. Yên tâm đi, tôi đã rút tiền rồi. Tôi sẽ trả, đừng lo."
Pierre mắt rưng rưng vì chí phí đắt đỏ quá.
Anh kể rằng, mặc dù phí cao ngất ngưởng, nhiều nhà giả kim và dược sĩ vẫn tham gia họp để học cách tạo ra Đá hiền triết và mong thay đổi cuộc đời bằng cách kiếm được số tiền lớn.
"Để tôi trả."
Farma đưa tiền cho Pierre để anh trả cho ba người, cả phần của Ellen.
"Không cần đâu, Farma-kun. Tôi không thiếu tiền."
"Tôi biết, nhưng tôi mời mọi người, nên tôi sẽ trả."
Farma muốn thể hiện sự nam tính.
"Vậy à? Cảm ơn nhé. Tôi sẽ nhận."
"Thật là áy náy quá."
Pierre vui vẻ cất ví.
"Giờ thì, chúng ta vào thôi."
Theo chân Pierre, Farma và Ellen hướng tới cửa vào.
"Chào buổi tối, còn chỗ không?"
Pierre giả giọng khàn và chào người thu tiền.
"Sắp đủ người rồi. Các người vui lòng cho tôi xem huy hiệu của nhà giả kim."
Như những nhà giả kim khác, Pierre giơ ra huy hiệu trước ngực để kiểm tra. Huy hiệu chính hãng có số đăng ký.
"Còn những người theo sau tôi không có huy hiệu, họ là đệ tử. Họ vào để học hỏi. Tôi sẽ trả phí cho ba người."
Pierre trả bằng tiền Farma đã đưa.
Farma và Ellen cúi đầu nhẹ, cố gắng không gây chú ý.
(Nếu chỉ nhìn riêng trang phục nam của Ellen và trang phục nữ của mình thôi, thì trông chúng ta đáng ngờ vãi!)
Người thu tiền nhìn kỹ mặt Farma và Ellen, nhưng cuối cùng cho phép họ vào.
"Ơ?"
"Thấy không, dễ ẹt ấy mà."
Ellen tự hào ra mặt, nói với Farma. Không ai yêu cầu họ tháo mũ cả.
Phòng họp dưới lòng đất là một hội trường rộng lớn, đầy nến cháy sáng, nhưng ánh sáng chung thì mờ mịt. Hội trường đông đúc các nhà giả kim.
Farma và Pierre nhận ra một số dược sĩ từ hội Dược Sĩ, nhưng không ai nhận ra họ.
Họ cải trang thành công rồi.
Farma lắng nghe tiếng nói xung quanh.
"Sư phụ Hermes thật tuyệt vời. Lại còn bán bí thuật nữa, thật hào phóng làm sao."
Cái tên Hermes nghe thật phù hợp với danh xưng của một nhà giả kim, Farma nghĩ vậy và lắng nghe kỹ hơn.
"Có người đã thành công trong việc giả kim sau khi mua bí thuật của sư phụ Hermes đó."
Farma nghe lén và suy nghĩ.
(Nhà giả kim thích biểu diễn thuật giả kim trong bóng tối, tránh ánh sáng ban ngày, đó là chuyện thường tình.)
Có thể do ánh sáng, thủy ngân sẽ trông giống như vàng.
Trong lịch sử Trái Đất, cũng đã có những trò lừa đảo giả kim như vậy.
Farma cảm thấy có mùi lừa đảo phảng phất đâu đó trong câu chuyện này, nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ nhận được. Vì đây là một thế giới có thần thuật. Không có gì lạ nếu có những nhà giả kim có khả năng đặc biệt như tạo ra vật chất.
Đúng giờ, nhà giả kim 'được đề cập đến' đã xuất hiện.
Đi cùng một nữ giả kim, ông mặc áo choàng đỏ và đeo mặt nạ trắng.
"Tại sao người chủ trì lại đeo mặt nạ vậy?"
Pierre hỏi nhà giả kim đứng gần.
"Thuật giả chân chính có thể tạo ra 'tiền nhiều như nước' rất nguy hiểm, nếu bị phát giác thì sẽ có nguy cơ các băng đảng trong nước nhắm tới. Giá trị của vàng sẽ thay đổi, nhà nước cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Vậy nên phải đeo mặt nạ để bảo vệ thân phận."
"Hiểu rồi."
Ellen nghi ngờ rằng, ông ta đeo mặt nạ là do hắn không muốn lộ mặt, vì gã đang lừa đảo mà.
"Xin mời Hermes-sensei phát biểu ạ."
"Chào mừng chư vị đến với buổi học thứ tám về giả kim thuật. Ta rất vinh dự khi có nhiều Thuật Sư tham dự tối nay đến vậy."
Người đàn ông có giọng điệu điềm tĩnh. Tuy nhiên, khi nghe thấy giọng nói đó, Farma đã nghĩ.
(Cái gì cơ...? Mình đã nghe giọng này ở đâu rồi nhỉ...Là ở đâu vậy kia chứ?)
Nhưng cậu không thể nhớ ra được đã nghe ở đâu. Cậu nghiêng đầu tự hỏi liệu đó có phải là khách hàng từng đến tiệm thuốc hay không.
"Ông ấy là thường dân sao? Cách nói chuyện như quý tộc vậy."
Ellen cũng có vẻ thắc mắc, nên cô hỏi Pierre.
"Đúng vậy. Ông ta có vẻ là người sử dụng thần thuật... Nhưng tôi không biết chính xác là ai. Không phải giọng địa phương, nên có thể ông ta là quý tộc từ đế đô. Tuy nhiên, vì ông ta rất tham lam về vấn đề tiền bạc, nên có thể là quý tộc hạ cấp."
Quý tộc thượng lưu ít khi quan tâm đến tiền bạc mà tập trung vào việc mở rộng lãnh thổ. Vì lý do này, Pierre đoán rằng ông ta là quý tộc hạ cấp.
"Dù sao thì ông ta cũng đang che giấu danh tính của mình."
"Chắc ông ta cũng nhận thức được mình đang lừa đảo. Nếu ông ta thực sự là một nhà giả kim thuật vĩ đại, ông ta sẽ công khai biểu diễn bí thuật trước hoàng đế và nhận được sự bảo vệ từ đế quốc rồi."
"Vậy thì, bây giờ ta sẽ tiến hành giả kim từ đá triết gia và chì."
Buổi biểu diễn giả kim bắt đầu. Hermes bảo trợ lý nữ mang tới một viên đá màu đỏ lớn cỡ nắm tay được gọi là đá triết gia. Sau khi đập vỡ nó, bên trong cũng là khoáng chất màu đỏ. Dưới ánh lửa, nó lấp lánh như một viên hồng ngọc kỳ ảo vậy.
Khán giả bị mê hoặc bởi mọi động tác của Hermes.
"Như các chư vị có thể thấy, đá triết gia vẫn màu đỏ cả bên trong. Bây giờ, ta sẽ hòa tan đá triết gia và cho chì vào để phản ứng. Đá triết gia sẽ cải thiện chất lượng vật liệu."
Nói xong, Hermes bắt đầu đun nóng khoáng chất trong bộ chưng cất thủy tinh, làm lạnh hơi và chuyển nó thành kim loại lỏng.
Nhìn cảnh đó, Farma nhận thấy mùi lưu huỳnh thoảng qua.
(Đá triết gia mà Hermes nói, chẳng phải là Chu Sa (cinnabar) sao?)
(*chu sa loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ)
Farma gần như chắc chắn.
Chu Sa là một dạng của sulfua thủy ngân (HgS), khi đun nóng sẽ giải phóng lưu huỳnh và thủy ngân.
Nếu giả thuyết đúng, thủy ngân sẽ được tạo ra khi đun nóng.
"Đó chẳng phải là Chu Sa sao?"
Farma lén hỏi Pierre, nhưng Pierre chỉ chớp mắt bối rối.
"Đó là thứ gì?"
"Đó là hợp chất của lưu huỳnh và thủy ngân. Anh biết mà, thủy ngân được khai thác ở trạng thái đó."
Ellen mỉm cười khó xử.
"Thủy ngân được khai thác ở dạng lỏng, không phải dưới dạng tinh thể đỏ như vậy đâu. Sao từ tinh thể đỏ lại có thể tạo ra thủy ngân bạc được cơ chứ?"
Ellen nhấn mạnh rằng thủy ngân ở trạng thái tự nhiên là chất lỏng.
"Thật sao..."
(Mặc dù đôi khi thủy ngân có thể được khai thác ở trạng thái lỏng... nhưng có vẻ như thế giới này khai thác thủy ngân theo cách khác. Điều kiện khai thác khác với Trái Đất.)
"Vậy là ta đã hòa tan đá triết gia. Có ai có chì không?"
Dường như có một số pháp sư mang theo chì với hy vọng biến nó thành vàng.
"Xin hãy dùng cái vật dụng bằng chì này đi ạ, tôi sẽ được nhận vàng, phải không ạ?"
"Đúng vậy, ta sẽ tặng nó cho anh."
Hermes chuẩn bị đưa đá triết gia lỏng và chì vào trong cái nồi.
"Cho tôi xem bên trong cái nồi được không?"
Một tiếng nói vang lên từ đám đông.
"Được thôi."
Hermes cho phép những Thuật Sư gần đó kiểm tra cái nồi để đảm bảo không có gì bên trong.
"Đúng là bên trong không có gì cả..."
"Được rồi, vậy tôi sẽ thêm đá triết gia và chì vào."
Khi đám đông yên lặng trở lại, Hermes bắt đầu cho các vật liệu vào trong cái nồi.
"Bây giờ, tôi sẽ lấy vàng ra. Để đảm bảo không có trò quỷ dị gì thay thế bằng vàng giả, tôi sẽ không chạm vào cái nồi."
Hermes bắt đầu đun nóng cái nồi.
Sau đó, ông ta lẩm bẩm những câu thần chú và thực hiện những nghi lễ bí ẩn.
(Ông ta chỉ đang lẩm bẩm thôi. Đó không phải là thần thuật.)
Farma nhận ra rằng bài ca dông dài của Hermes không phải là một câu thần chú kích hoạt và nó cũng không chứa thần lực nào cả. Hermes có thể là một người sử dụng thần thuật, nhưng tại đây, ông ta không sử dụng thần thuật.
Dưới sự chăm chú của các pháp sư, Hermes tiếp tục lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua.
"Ông kia, giúp ta một tay."
Hermes yêu cầu một Thuật Sư già đứng gần đó cầm cái nồi và nghiêng nó về phía khán giả. Ông ta làm theo chỉ dẫn của Hermes.
"Như thế này à?"
"Xin hãy nghiêng nó để mọi người có thể thấy rõ bên trong."
Khi ngọn lửa tắt, bên trong cái nồi có vài thìa lớn vàng.
"Như chư vị thấy đó, tôi đã thành công trong việc tạo ra vàng."
Hermes tự hào thông báo với khán giả. Tiếng reo hò vang lên khắp phía.
"Hermes-sensei là một thiên tài! Một đại hiền nhân!"
"Ông ta là một nhà giả kim thực thụ! Chì đã biến thành vàng nhiều gấp mấy lần nè!"
Các Thuật Sư tán dương và cổ vũ không ngớt lời.
Trên thế giới, chưa có nhà giả kim nào thành công trong việc biến chì thành vàng. Khán phòng trở nên náo nhiệt.
"Cậu nghĩ sao, thưa Farma-sama?"
Pierre hỏi Farma vì không nhìn ra chút manh mối nào. Farma nói,
"Thủy ngân bay hơi khi đun nóng, vì vậy việc thủy ngân biến mất là điều hiển nhiên, nhưng tôi không hiểu nguyên lý nào mà vàng lại được tạo ra từ thủy ngân đã đun nóng..."
Farma nghi ngờ rằng có sự pha trộn trong thủy ngân, nhưng thủy ngân thu được từ đá triết gia không chứa tạp chất.
Vì được chứa trong bình thủy tinh, nên không thể giở trò pha trộn được. Giả sử nếu có pha trộn đi chăng nữa, tạp chất phải còn lại trong cái nồi chứ.
Tuy nhiên, ngoài vàng, không còn gì khác trong cái nồi đó cả.
(Hừm hừm... Không có đánh tráo, và cái nồi không chứa gì cả...)
Farma suy nghĩ. Nếu không sử dụng thần thuật, chắc chắn phải có mánh khóe.
Thay vì vạch trần bí thuật, Farma cảm thấy giống như đang giải mã một màn ảo thuật vậy.
"Vậy, cái gọi là đá triết gia đó có thể tạo ra vàng từ hư vô sao?"
Ellen không thể tin nổi, cô hỏi với giọng bất mãn.
"Khó mà tin được..."
Pierre cũng gật đầu.
"Tôi nghĩ rằng cái gọi là đá triết gia là Chu Sa."
Hai người gần như tin vào sự tồn tại của đá triết gia, nhưng Farma không đồng tình.
(Lúc nhìn sơ qua không thấy gì. Nhưng nếu thử nhìn kỹ hình dạng của vàng, chắc chắn nó đã từng tan chảy. Có thể đã hòa tan trong thủy ngân.)
Vàng hòa tan trong thủy ngân, tạo thành hợp kim gọi là amalgam.
Khi đun nóng amalgam, thủy ngân bay hơi, chỉ còn lại vàng.
Trong quá trình này, một lượng lớn hơi thủy ngân sẽ phát tán.
"『Loại Bỏ Thủy Ngân』"
Farma sử dụng thần thuật để làm sạch các chất ô nhiễm trong không khí do Hermes tạo ra.
Hít phải hơi thủy ngân là rất nguy hiểm. Nhưng Hermes vẫn đang tận hưởng sự tán dương mà không biết điều đó.
"Có thể sẽ có người nghĩ rằng đây là vàng giả."
Hermes mỉm cười đầy nguy hiểm, thách thức những Thuật Sư trong đám đông. Một số người còn bán tín bán nghi.
"Có ai muốn xác nhận vàng đã được tạo ra này không? Hãy tự mình lên kiểm tra đi."
Khi Hermes nhìn quanh khán phòng, Pierre đã giơ tay.
"Có thể dùng Thí Kim Thạch để kiểm tra, đúng không?"
(Thí Kim Thạch: đá thử vàng)
Là một nhà giả kim, Pierre đã chuẩn bị sẵn Thí Kim Thạch. Thí Kim Thạch là một loại khoáng chất dùng để kiểm tra độ tinh khiết của vàng. Khi cọ xát vàng lên đá, màu sắc thay đổi tùy thuộc vào độ tinh khiết. Vàng giả sẽ bị phát hiện.
"Tất nhiên rồi."
Hermes tự tin trả lời. Pierre cố mài bề mặt vàng bằng Thí Kim Thạch.
"Quả nhiên là vàng thật nè!"
"Đá triết gia và chì đã tạo ra vàng...! Bán cho tôi bí thuật đó đi!"
Giờ đây, gần như không ai còn nghi ngờ gì nữa.
"Vì đã xác nhận rằng đá triết gia là thật, những ai muốn mua bí thuật tạo ra đá triết gia, xin vui lòng liên hệ với đệ tử của tôi sau buổi học. Để cảm ơn những người đã tham gia tối nay, chúng tôi sẽ cung cấp với giá ưu đãi."
Hermes đã bắt đầu trò bán hàng của mình.
"Tôi sẽ mua!"
"Đá triết gia là thật đó!"
Không chỉ có một hay hai Thuật Sư nắm chặt những đồng tiền cuối cùng của họ, mọi người nháo nhào quyết tâm mua bằng được bí thuật.
"Farma, em sẽ làm gì? Không lẽ nó thực sự là thật sao?"
Ellen cũng không thể bác bỏ.
Nhiều người sắp trở thành nạn nhân, nhưng Farma vẫn chưa có bằng chứng quyết định.
"Có vài thứ em cần kiểm tra, nên em sẽ đi đến gần hơn để xem. Trước khi họ kịp tiêu hủy chứng cứ."
Farma nói với Ellen và Pierre, rồi len lỏi qua đám đông tiến lên phía trước.
Khi trợ lý của Hermes đang dọn dẹp các dụng cụ, một cô gái trông như người hầu, nhưng thực ra là Farma, tiến lên.
"Cô bé cần gì vậy?"
Hermes nhận ra và quay lại nhìn Farma.
"Ông có thể cho cháu xem lại cái nồi được không ạ?"
Farma lên tiếng, cố gắng sử dụng giọng cao nhất có thể. Với giọng chưa thay đổi ở tuổi 12, Farma có thể nói gióng như tông giọng của con gái mà không bị phát giác.
Ngay cả Pierre và Ellen, những người biết rõ lớp cải trang, cũng không thấy có gì bất thường.
"À, được thôi."
(Bề mặt của cái nồi rất xốp và nhiều lỗ.)
Farma chú ý đến chi tiết nhỏ và nhẹ nhàng gõ nồi bằng kẹp lửa. Âm thanh thay đổi tùy theo chỗ gõ, điều đó đã xác nhận cảm giác của Farma.
(Hóa ra là vậy...)
"Có gì đó khiến cô bé quan tâm sao? Lúc nãy, các Thuật Sư khác đã kiểm tra cái nồi rồi mà."
Hermes hỏi nhanh, trong khi Farma tiếp tục quan sát với biểu cảm hoài nghi.
"Vâng, có lẽ là cháu nhầm. Nhưng trong dung dịch kim loại lấy từ đá triết gia vẫn còn, ông có thể thực hiện lại bí thuật tuyệt vời này lần nữa không ạ?"
Farma khen ngợi Hermes và đề nghị một buổi thực hiện lại.
"Dù có làm lại thì kết quả cũng như vậy thôi, nhưng nếu muốn thì ta sẽ chuẩn bị một cái nồi mới."
Hermes cười nhạo Farma. Ông ta nghĩ rằng lời nói của một đệ tử giả kim thuật không quan trọng, nhưng Farma không cười.
"Không, cái nồi này là được rồi."
Farma nhận thấy ánh mắt của Hermes dao động. Hermes biết rằng nếu tiếp tục sử dụng cái nồi này, không thể tái hiện lại kết quả. Farma cũng biết điều đó.
"Cháu chắc chắn rằng, cái nồi này sẽ không tạo ra vàng lần nữa."
"Cô bé đang làm phiền đấy. Tránh ra nào."
Khán giả bắt đầu la ó Farma.
"Trẻ con đừng có cà trớn, có thấy cũng vậy thôi. Mau cho chúng tôi xem bí thuật tiếp theo đi."
"Mau tránh ra!"
Một người đàn ông nôn nóng kéo Farma ra sau. Trong lúc lộn xộn, Farma nhẹ nhàng dùng kẹp tóc cạo một chút bề mặt bên trong cái nồi, rồi trở về chỗ của Ellen và Pierre.
"Thời gian có hạn, hãy tiếp tục bí thuật tiếp theo nào. Ta sẽ cho các chư vị xem Homunculus."
Hermes ho khan và tiếp tục buổi trình diễn. Ông ta trông có vẻ nhẹ nhõm hơn. Homunculus là tiết mục quan trọng của buổi trình diễn này.
"Em quay lại rồi đây."
"Em đã tìm ra gì chưa?"
Ellen hỏi.
"『Loại bỏ chì』"
Farma kiểm tra các tàn dư còn sót lại trên kẹp tóc. Sau đó cậu nói.
"Em đã hiểu thấu hầu hết rồi."
"Thật á!? Thế thì mau giải thích đi!"
Đáy nồi có những lỗ nhỏ và xốp. Thông thường, thủy ngân có lực căng bề mặt rất mạnh nên không chảy qua những lỗ này. Tuy nhiên, nếu bên dưới các lỗ có chứa kim loại như vàng hoặc chì với mật độ cao, thì thủy ngân sẽ bị hút vào.
Nồi đã được chuẩn bị sẵn với vàng và chì hoặc hợp kim của chúng.
Khi thêm thủy ngân, nó sẽ chảy qua các lỗ vào trong, tạo thành amalgam với chì và vàng.
Sau đó đun nóng. Amalgam tan chảy ở nhiệt độ thấp và trở thành dạng lỏng. Khi nghiêng nồi, amalgam chảy ra từ các lỗ, còn chì bị oxi hóa và bị hấp thụ vào bề mặt nồi, chỉ còn lại vàng.
Thủy ngân bốc hơi do nhiệt độ cao, không để lại gì.
"…Vì vậy, vàng sẽ còn lại trong nồi."
"Thật vậy sao...! Mặc dù chị không hiểu em nói gì cho lắm!"
Khi Farma gõ nồi và cạo bề mặt bên trong, cậu nhận thấy đáy nồi có các lỗ nhỏ, và chì đã bị hấp thụ vào bề mặt nồi.
"Dù sao đó cũng chỉ là giả thuyết, nhưng nếu họ làm lại thì chúng ta sẽ biết chắc cú luôn."
Farma nghĩ rằng nên để Hermes tiếp tục thực hiện trò này trong buổi họp mắt tiếp theo thay vì tóm ông ta ngay tại đây.
"Bây giờ thì tính sao?"
Cách tốt nhất là chuẩn bị một cái nồi khác và yêu cầu Hermes sử dụng nó để thực hiện lại.
Hiện tại, không có chứng cứ rõ ràng, Hermes có thể chạy trốn mất.
(Tuy là một vụ lừa đảo phức tạp tinh vi, nhưng...)
Farma thán phục nhưng không có ý định để Hermes tự do.
Để ngăn chặn thêm bất cứ nạn nhân nào nữa...
"Chúng ta nên xem cả trò Homunculus nữa nhỉ."
-----------------------------------------
(P/s: Trong bản dịch của chúng mình có bất cứ thuật ngữ hay xưng hô nào không khớp với bản dịch cũ của dịch giả trước thì xin hãy cmt bên dưới để chúng mình nhanh chóng sửa đổi kịp thời.)