Mấy tháng nay, Linh Tương sư tỷ không ở trên núi, lòng y luôn bồn chồn, chỉ cần nhắm mắt là y lại thấy cô xuất hiện, nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy. bảy năm rồi, lầm đầu tiên tim y loạn nhịp: “Lẽ nào chỉ có mặt sư tỷ, ta mới luyện kiếm đến nơi đến chốn được?” Y thầm tự vấn.
Hôm đó, ánh dương quang buổi sớm chiếu rọi Khí Tâm phong, mây cao ráng nổi, tráng quan dị thường. Trường kiếm trong vắt như nước trong tay Thạch Sinh đón ánh nắng vạch lên mấy dải sáng vàng rực rỡ. Chợt y nghe thấy sau lưng vang tiếng hô: “Tê Ngưu Vọng Nguyệt!”, gần như theo bản năng, kiếm của y quét ngang. “Bằng thủy hoành giang thiên phàm quá!” Y quát vang đối ứng.
Đột nhiên, y ngừng lại, quay phắt nhìn. Là Linh Tương! Mấy tháng không gặp, cô càng thanh lệ, thân ảnh dong dỏng lộ rõ khí chất anh thư trong gió, nhìn y với nụ cười mủm mỉm.
“Sư tỷ”. Y kêu lên.
“Được rồi, đệ vẫn nhớ người sư tỷ này”. Linh Tương mỉm cười: “Tứ Tuyệt kiếm của đệ tiến bộ khá lắm, một kiếm vừa rồi dù ta cũng chưa chắc xuất ra được”.
Thạch Sinh cười ngượng nghịu, không nói gì.
“Xem này, sao lại ngẩn ra thế, lại không nói được câu nào”. Cô đưa cho y chiếc khăn tơ rồi chỉ vào mấy giọt mồ hôi trên trán y.
Y lau sạch mồ hôi, hưng phấn hỏi: “Sư tỷ, hạ sơn có gì vui không?”
Linh Tương khẽ khàng thở dài: “Vui à? Đệ không biết chứ người Hán bọn ta dưới đó thảm lắm. Năm nay, Thiểm Cam, Giang Chiết đều khốn khổ, Thát Đát hoàng đế u mê bạo ngược, bách tính khổ sở cùng cực”.
Cô dừng lại, nhìn y, đôi mắt đang hơi nheo lại chợt sáng lên: “Nhưng các lộ nghĩa quân phản Nguyên trong thiên hạ đều đua nhau dựng cờ. Lưu Phúc Thông tôn Tiểu minh vương Hàn Lâm Nhi làm chủ, khởi binh ở Dĩnh Châu, họ Lý ở Tiêu Huyện khởi binh tại Từ Châu, Từ Thọ Huy ở La Điền khởi binh tại Kỳ Thủy, ngoài ra còn có Phương Quốc Trân ở Đài Châu, Quách Tử Hưng ở Định Viễn, Trương Sỹ Thành ở Thái Châu đều nêu cao thanh thế. Xem ra ngày Trung Nguyên đuổi hết Thát Đát không còn xa nữa”.
Thạch Sinh trầm mặc, chợt nghe Linh Tương ngâm:
Nhà Hán trọng tướng giỏi,
Cướp đất định tân bang
Vực giang sơn đứng dậy,
Trải lòng chốn mục trường
Nhướng mày bẻ ngọn bút,
Lật tay dẹp sầu vương
Tu my không chí khí,
Khác chi kẻ tầm thường.
Đó là bài thơ cô tự làm. Hồi lâu sau, Thạch Sinh bất giác “à” lên một tiếng, y cảm giác rõ ràng trong lồng ngực dâng tràn nhiệt lưu, kích động khôn tả, đưa mắt nhìn vị sư tỷ mỹ lệ thật sâu. Nắng xiên xuống tô thêm sắc vàng tươi vào ánh mắt long lanh của nàng, gió sớm phơ phất mái tóc dài, y chợt thấy nàng đẹp đến nao lòng.
Linh Tương cũng định thần lại, liếc nhìn y, phì cười: “Ngốc tử, nhìn cái gì”.
Mặt y nóng lên, vội nói: “Đệ đang nghĩ, sư tỷ đọc hay lắm”.
“Thật không?” Linh Tương ngoẹo đầu nhìn y.
“Thật mà”. Y ngây ngô đáp.
“Được rồi, đệ xem giúp ta”. Linh Tương lấy đôi hoa tai trong ngực áo ra: “Đệ nói xem, ta đeo sợi dây bạc đính hoa đào này đẹp hay chiếc khảm ngọc này đẹp?”
“À... cả hai... đều đẹp”. Thạch Sinh chật vật đáp.
Linh Tương bĩu mỗi, vừa định lên tiếng, chợt dưới núi loáng thoáng vọng lên tiếng chuông. “A, đến giờ tập luyện buổi sáng rồi. Thạch Sinh, còn ngẩn ra làm gì?” Cô cười ranh mãnh, ung dung hạ sơn.
Thạch Sinh ngẩn ngơ hồi lâu mới theo chân.
Mấy tháng sau, y cũng có cơ hội được hạ sơn.
Y đứng trên đường phố nâng chén, uống một hơi cạn chén trà nóng đắng chát rồi đưa tay lau nước dính trên môi đoạn ngẩng đầu lên, không sai, là Tụ Đức lâu ở thành tây, nơi y hẹn gặp đồng môn Liễu Cúc Nhi. Y vừa mua rau xanh cho nhà bếp của môn phái, Cúc Nhi mua đồ trang điểm cho các nữ đồng môn. Hiện tại nàng ta đã mua đủ chưa? Đang lúc ngẫm nghĩ, y bước vào tửu lâu theo tiếng mời gọi của hỏa kế.
Tửu lầu đông khách, tiếng người cười nói xôn xao. Y vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng hô kinh hãi của một thiếu nữ vang lên ở tầng trên, chính là Liễu Cúc Nhi bèn không kịp nghĩ ngợi gì, lướt tới ngay. Y ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay mục quang của một người, liền có cảm giác mình như người đang cắm cúi đi trên đường bỗng dập đầu vào một bức tường vô hình, tức thì đầu váng mắt hoa, ngực nhói lên. Đó là một tuyệt đỉnh cao thủ!
Y miễn cưỡng định thần quan sát, chỉ thấy một người trung niên ung dung ngồi trên ghế, Liễu Cúc Nhi bị hắn ôm trong lòng, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Y hít sâu một hơi, bước về phía người trung niên: “Bỏ nàng ta rồi đi ngay”.
“Ngươi là ai?” Đối phương hỏi ngược.
“Thạch Sinh, Không Động đệ tử Thạch Sinh”. Y đáp.
“Ngươi biết ta là chăng?” Đối phương lại hỏi.
Y bình tĩnh lắc đầu. “Ta là Hướng Văn Sinh, Thiên Địa Hoành Hành Hướng Văn Sinh”. Đối phương mỉm cười.
Thạch Sinh giật nảy mình, y từng nghe qua cái tên này. Trong cửu đại môn phái của Trung Nguyên, Không Động xếp thứ năm nhưng giờ lên xếp thứ tư bởi phái Côn Luân xếp trên đắc tội với một người tên Hướng Văn Sinh nên trong một đêm tuyết, toàn phái vĩnh viễn trừ danh khỏi giang hồ. Hiện tại kẻ đó đang ở trước mặt y.
Hướng Văn Sinh!
Thiên Địa Hoành Hành Hướng Văn Sinh!
Hướng Văn Sinh được thiên hạ công nhận là đệ nhất cao thủ tà phái!
Y chậm rãi giơ trường kiếm chỉ vào Hướng Văn Sinh: “Bỏ nàng ta rồi đi ngay”.
Hướng Văn Sinh nhìn y với vẻ cười cợt, không hề có ý buông tay: “Nữ hài tử này tư chất không tệ, ở lại Không Động ngươi thật đáng tiếc, từ hôm nay, nàng ta là đệ tử nhập thất của Hướng Văn Sinh ta”. Đoạn hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Liễu Cúc Nhi, cười ôn hòa: “Sau này con có thể dựa vào sư phụ...”.
Không đợi Hướng Văn Sinh dứt lời, y liền xuất kiếm, dùng ngay thức mạnh nhất Lôi Mãn Hồng Câu trong Khởi Lôi thất quyết. Hào quang sáng chói ẩn ước mang theo tiếng sấm, kiếm khí như sóng biển vỗ bờ vượt qua khoảng không gian chừng một trượng, tụ vào Hướng Văn Sinh. Tay áo sặc sỡ hoa văn màu vàng của họ Hướng khẽ phất, đập thẳng vào mũi kiếm của Thạch Sinh. Tiếng sấm rền rĩ đột nhiên tiêu tán, kiếm khí bị chặn đứng, y cảm giác bản thân bị cuốn vào một vòng xoáy đen ngòm, thân hình văng lên, bắn về phía sau.
“Bốp”. Y đập gãy song cửa rơi xuống dưới lầu. Y va vào lớp mái lổn nhổn của hàng quán phía dưới, làm sập một chiếc bàn mới chạm đất. Mảnh vỡ của chiếc tô sứ rạch vào mặt y, nước canh đục ngầu dính vào y phục khiến y thập phần nhếch nhác. Y đứng dậy, lau vết máu trên miệng, lắc lắc đầu để rũ hết cơn choáng váng, nhặt kiếm lên đoạn loạng choạng bước lên lầu, đứng trước mặt Hướng Văn Sinh, trầm giọng: “Bỏ nàng ta rồi đi ngay”.
Hướng Văn Sinh lại lắc đầu mỉm cười, không buồn để tâm. Thạch Sinh lại xuất kiếm nhưng chiêu chưa phát xong, thân hình lại bay đi.
Lần này y ngã xuống đất, thổ ra một ngụm máu lớn, người qua đường nhao nhao tránh qua, không ai dám đến đỡ. Y thử di động hai chân, phát giác chỉ chân trái còn động đậy được, bèn dùng tay phải chống xuống, đỡ lấy chân phải, bước từng bước lên Tụ Đức lâu. Rồi y cũng đến trước mặt tuyệt đại tà ma.
“Bỏ nàng ta rồi đi ngay”. Y lặp lại câu nói.
Bóng người trước mắt y lắc lư, hoặc chính bản thân y đang lắc lư chăng? Y vừa đứng vững, chợt nghe Hướng Văn Sinh hỏi: “Nói cho ta nghe coi, ngươi tên gì?”
“Thạch Sinh, Không Động đệ tử Thạch Sinh”. Y nghe rõ tiếng trả lời hư nhược của mình cất lên.
“Được lắm, Thạch Sinh, ta nhớ kỹ ngươi”. Giọng Hướng Văn Sinh vang lên.
Đoạn y cảm giác mình bay lên, thinh không xanh ngắt, ánh nắng chói chang, thân thể y nhẹ bẫng như đang lơ lửng trong cơn mộng. “Ta chết rồi sao?” Y tự hỏi. Chợt thấy khuôn mặt Linh Tương, lẽ nào y chết rồi, lúc lâm tử được trông thấy sư tỷ, tốt quá. Đột nhiên y thấy thân thể rung lên, nhìn kỹ mới nhận ra mình đang nằm trong lòng Linh Tương. Vừa nãy, nàng đã đón y.
“Là ai?” Linh Tương hỏi, gương mặt mỹ lệ băng lãnh như sương tuyết.
Y lại thấy hai gương mặt quen thuộc nữa, là hai vị sư huynh Thôi Nguyên Thanh và Lục Phong Nam. “Là... Hướng...Hướng Văn Sinh”. Y đáp vô cùng hư nhược.
“Thiên Địa Hoành Hành!” Lục Phong Nam hô lên kinh hãi, y nhận ra giọng sư huynh hơi run. Mặt Linh Tương phủ kín sương lạnh, lẳng lặng trao y cho Thôi Nguyên Thanh, rồi “soạt”, nàng tuốt kiếm.
“Đại sư tỷ!” Lục Phong Nam vội cản. Linh Tương cơ hồ không nghe thấy, nhìn sang Thạch Sinh đang lịm dần đi rồi bước thẳng đến cửa Tụ Đức lâu. Tim ba người đều đập nhanh hẳn, y cố giữ thần trí tỉnh táo, nhìn lên song cửa tửu lâu.
Đột nhiên Hướng Văn Sinh gầm lên giận dữ: “Ai?” Sấm dậy vang lừng, trong tửu lâu vang lên tiếng kình khí giao kích, tiếng bàn ghế gãy đổ, tiếng bát đĩa loảng xoảng hòa thành một chuỗi. Trong song cửa lóe lên một đạo kiếm mang xanh biếc, cả Tụ Đức lâu sáng rực, một người từ trên lâu ngã xuống đất, phát ra tiếng động vang vọng. Trước lúc mất đi tri giác, y nhận kha khuôn mặt cười cợt ung dung trước đó của Hướng Văn Sinh hiện rõ vẻ không thể tin nổi.