Hiệp Khách Vương Phi

chương 35: chỉ cần nàng thôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thư phòng

Nam Cung Diệp bất mãn, rất bất mãn, giọng nói còn chưa hết khàn khàn:

- Có chuyện gì?

Dưới áp lực hàn băng của chủ tử, Lâm Tứ cất giọng run rẩy:

- Chủ tử, vương phi kinh mạch ngắt đoạn. Khi bị xúc động, khí huyết lưu thông không được, tích tụ vào đường kinh mỏng nhất. Tại huyệt...

- Cho nên?

Nam Cung Diệp không kiên nhẫn, giọng trầm đi một phần.

- Nhiệt hỏa công tâm, tâm dẫn...

- Cho nên?

Giọng Nam Cung Diệp đã trầm đến cực điểm. Lâm Tứ cắn răng:

- Vương phi không thể kích động. Viên phòng, là không thể a.

Cả người Nam Cung Diệp tỏa ra hơi thở âm u khiến người khác không dám lại gần.

- Nếu ta vẫn cố tình đây?

Trên trán Lâm Tứ từng giọt mồ hôi cứ thi nhau chảy xuống, hai chân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, sau lưng đã ướt thành một mảng.

- Nhẹ thì khí hỏa huyết ứ. Nặng thì kinh mạch đứt gẫy.

Hàn khí âm u mấy năm giấu trong vỏ của Nam Cung Diệp lộ ra, như tu la đến từ địa ngục, chỉ một ánh mắt cũng đủ đoạt mạng người khác. Hắn phất tay cho Lâm Tứ lui ra, ngồi trong thư phòng, cả người bị bao phủ bởi màn đen dày đặc. Đêm tối tĩnh mịch, đôi đồng tử hắn càng tĩnh mịch hơn.

Vầng trăng treo cao trên đầu cành, đêm đã về khuya. Nam Cung Diệp đẩy cửa vào Lạc Hà các, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng lưng Doanh Mai cạnh cửa sổ. Ánh trăng chiếu xuống bóng dáng ấy mới nhỏ bé làm sao? Nam Cung Diệp từ phía sau ôm lấy nàng.

- Thất gia. Đã nói chuyện xong rồi.

- Ta xin lỗi.

Âm thanh của Nam Cung Diệp khàn khàn. Giá như, hắn gặp nàng sớm hơn. Giá như, nàng không phải chịu khổ như vậy. Doanh Mai để hắn tựa đầu vào vai mình. Ánh mắt nàng rơi vào cây đinh tử gần bờ hồ. Những cành cây khẳng khiu để lại dấu vết của thời gian.

- Tình cảm của ta không thể chứa một hạt bụi nào. Ta không thể chấp nhận việc chia sẻ trượng phu với kẻ khác. Thế nên...

- Mai nhi, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng thôi.

Nam Cung Diệp ôm nàng chặt hơn, như thể sợ một khi nơi lỏng sẽ vuột mất vậy. Hắn tham lam hương vị thảo mộc:

- Nàng ở lại bên cạnh ta, có được không?

Đáy mắt Doanh Mai không một gợn sóng.

- Ngài là vương gia Đại Sở.

- Vậy thì sao, ta chẳng để tâm.

- Ngài sẽ có người khác.

- Sẽ không có!

Nam Cung Diệp nóng vội, giọng nói có chút run rẩy, lặp lại câu nói vừa rồi:

- Nàng ở lại bên cạnh ta, có được không?

Doanh Mai cảm thấy bản thân thật ích kỷ, độc ác.

- Được.

Doanh Mai nâng mắt nhìn thẳng vào Nam Cung Diệp.

- Thất gia, nếu chàng làm chuyện gì có lỗi với ta, ta sẽ tự mình rời đi, thành toàn cho chàng.

- Sẽ không bao giờ xảy ra điều đó.

Đêm đó, họ ôm nhau. Đêm đó, họ quyết định đi theo con tim của mình, mãi không thay đổi.

Hai hôm sau

Thọ thần tuổi Hoàng thượng, mặc dù không phải năm chẵn, tổ chức cũng không thể qua loa, đại sá, miễn thuế, khắp nơi dân chúng ăn mừng. Doanh Mai từ sớm đã bị lôi dậy, trang điểm, vấn tóc, thay y phục. Hôm nay nàng phải vào cung tham gia yến tiệc.

Nam Cung Diệp một thân áo bào tử y bước tới. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn mặc áo bào, khí chất vương giả như phong ấn được giải khai, nhiệt khí áp bức khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Doanh Mai cười cười, nàng rất chờ mong, hắn mặc áo giáp sẽ trông như thế nào. Doanh Mai hôm nay mặc bộ cung trang màu tím yên la, búi tóc lưu vân, vừa nhẹ nhàng lại vừa cuốn hút. Hai người đứng cạnh nhau, hài hòa tình lữ. Đây, cũng là do Thanh nhi chuẩn bị chu đáo.

Nam Cung Diệp dắt tay Doanh Mai ra cửa phủ, đỡ nàng lên xe ngựa. Kỳ thực, Doanh Mai cũng có chút khẩn trương. Sau khi thành hôn, vì bệnh tình của Doanh Mai nên loại bỏ các nghi thức phía sau. Đây là lần đầu tiên Doanh Mai vào hoàng cung giữa ban ngày, cũng coi như lần ra mắt đầu tiên của nàng.

Nam Cung Diệp cười cười rót cho nàng một chén trà.

- Nàng sợ sao?

Doanh Mai cau mày, nàng còn chưa từng sợ cái gì đâu. Đầm rồng hang hổ nàng cũng từng xông vào rồi, nói nàng sợ, chẳng phải mất mặt Tam cô nương lắm à?

- Ta là ngại phiền toái thôi.

Nam Cung Diệp chầm chậm nhấp một ngụm trà.

- Ân, ta biết.

Hắn biết cái khỉ gì? Cái khí độ thong dong đó là sao chứ? Doanh Mai cảm thấy tức giận bèn không thèm nhìn nữa. Nam Cung Diệp bật cười, đem nàng ôm vào trong lòng.

- Mai nhi, hôm nay nàng thật đẹp.

Doanh Mai không nói gì, đã quen với việc hắn cọ cằm vào cổ nàng. Doanh Mai thấy thật lạ, nàng có thể nhanh chóng tin tưởng hắn đến vậy. Có lẽ là từ khi cha nàng qua đời, hắn vẫn luôn bồi bên nàng, xử lý mọi việc lại quan tâm đến sức khỏe của nàng. Khi hắn bón thuốc, Doanh Mai rất nghi hoặc, bản tính đề phòng của mình đi đâu mất rồi? Ở Minh Nhất các, nàng đã quen tâm lạnh tính lạnh. Sát thủ, không tránh có lúc phải bỏ mình, mặc kệ đó là người thân thế nào với ngươi, ngươi cũng không được trả thù. Sinh tử, chỉ là một ý niệm mà thôi. Bản thân mình trải qua, Doanh Mai thấy ý niệm đó thật khó khống chế.

- Vương gia, vương phi, đã tới hoàng cung.

- Đã biết.

Doanh Mai được Nam Cung Diệp đỡ xuống xe. Bình thường nàng mặc đơn giản, sự rườm rà của cung trang thật không quen lắm.

Cửa hoàng cung nguy nga hiện lên, hoàng cung, đã đứng sừng sững trăm năm nay, là thứ thể hiện quyền lực hoàng thất, cũng là nơi giam cầm tự do con người ta. Thử hỏi, có bao nhiêu người bước chân vào đây mà có thể sống sót đi ra?

Nam Cung Diệp dẫn nàng đến đại điện, sơn son thiếp vàng, thật là xa hoa. Thọ thần Hoàng thượng buổi sáng sẽ tiếp đãi sứ giả, ngự thiện xong chiều sẽ ca múa vui mừng, đến tối mới tổ chức cung yến.

Chỗ ngồi Nam Cung Diệp là thứ hai bên trái, thể hiện địa vị vương gia của hắn, chỉ dưới Thái tử mà thôi. Bên cánh phải, sứ giả các nước đã đến đông đủ. Có vài đạo ánh mắt hướng chỗ nàng, dò xét, khinh bỉ, Doanh Mai chẳng để tâm.

- Hoàng thượng gia lâm. Hoàng hậu giá lâm. Thái tử, Tứ hoàng tử tới.

Giọng thái giám vang lên ngoài điện. Quan viên đồng loạt quỳ xuống, sứ giả đứng hành lễ. Nam Cung Diệp từ sau trận chiến mất hết võ công, được phong vương gia cùng đặc quyền không phải quỳ nên Doanh Mai được đứng cùng hắn.

Đoàn người tiến vào trong điện, đi đầu là Hoàng thượng một thân hoàng bào, khí thế vương giả, dù đã tứ tuần nhưng không khó để nhìn ra anh khí năm xưa, đôi mắt còn sáng hữu thần. Vừa vào điện, đôi mắt ấy liền quét một vòng, chạm phải ánh mắt dò xét của Doanh Mai thì nhìn lại lâu hơn, thâm trầm như giếng cổ. Người này có thói quen nắm toàn cục trong tay, tâm tư kín đáo, Doanh Mai không dò xét được gì, còn bị khí tràng của Hoàng thượng đánh úp. Doanh Mai vẫn không cúi đầu, khí tràng vậy, nàng đã được luyện tập nhiều rồi.

Hoàng thượng bước tới long ỷ, Hoàng hậu đi ngay bên cạnh, cung trang đỏ thẫm, đoan trang hiền dịu, thời gian càng làm vẻ đẹp của Hoàng hậu thêm đằm thắm, mặn mà. Kỳ thực, Nam Cung Diệp và Thái tử đều mất mẫu phi khi còn rất nhỏ, hai người đều là con thừa tự của Hoàng hậu, dĩ nhiên, chỉ trên danh nghĩa mà thôi.

Thái tử Nam Cung Mặc cùng Nam Cùng Thành theo sau vào ghế của mình. Bọn họ đều chưa từng đại hôn, bên người không có nữ nhân. Theo thường lệ hoàng tử, vương gia phải theo lễ tiết tiếp đón sứ giả. Ngươi hỏi vì sao không có Thất gia ư? Thất gia nhà nàng chỉ là một vương gia nhàn tản, góp mặt cho có thôi được không hả?

- Bình thân.

Hoàng thượng trầm thấp nói, lộ ra sự uy nghiêm đế vương. Quan lại lục đục đứng dậy, người nào cũng kính cẩn vào chỗ của mình. Đây là lần đầu tiên Doanh Mai tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoàng tráng, trang nghiêm như vậy.

Sau vài lời mở màn cùng sự chào hỏi sứ đoàn các nước. Thái tử Nam Cung Mặc đầu tiên bước ra, tùy tùng bưng lên một cây san hô huyết rồng.

- Nhi tử kính chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, chúc Đại Sở ta ngày càng phồn thịnh.

Hoàng thượng gật đầu khen ngợi một câu. Ngay sau đó Nam Cung Thành một thân lục bào bước ra, Doanh Mai nhíu mày, đây là chèn ép Thất gia nhà nàng? Nam Cung Thành tuy đứng thứ tư nhưng lại chỉ là hoàng tử, xét về cấp bậc, vẫn đứng sau Thất gia nhà nàng.

Nam Cung Thành mang ra là một bức họa đồ sông núi, vừa có nét hào hùng tráng chí, lại mang vẻ yên bình, đây là bức tranh của danh họa nổi tiếng đã thất truyền từ lâu. Mặt rồng vui vẻ, lại cất tiếng khen. Nhìn thấy ánh mắt tự đắc của hắn hướng Thất gia, Doanh Mai nhớ tới bức xuân cung đồ mà mí mắt giật giật. Nàng rất muốn nói cho hắn biết, bút tích của danh họa này trong phòng ta còn treo một bức đấy, ngươi đắc ý cái gì? Phải rồi, chính là bức quạt tranh ngọc lan ở giữa phòng nàng.

Đến lượt Nam Cung Diệp và nàng bước ra, cả hai cùng mặc màu tím như một đôi tình lữ đồng điệu. Khi Nam Cung Diệp mặc áo bào, khí thế vương giả lộ ra, Doanh Mai cũng không vì thế mà bị chèn ép, dịu dàng đứng cạnh. Tùy tùng bưng lên một đôi ngọc quan âm.

- Nhi thần chúc phụ hoàng thọ tỷ Nam Sơn.

Hắn nói đơn giản, Hoàng thượng cũng chỉ gật đầu một cái.

Khi về chỗ ngồi, Nam Cung Diệp hơi cúi đầu, nói:

- Phụ hoàng rất tò mò về nàng.

Doanh Mai gật đầu, người có gan chống lại ánh mắt Hoàng thượng, không tò mò sao được?

Truyện Chữ Hay