Doanh Mai mỗi ngày đều luyện tập cận chiến, mười ngày nay đã thành thạo hơn nhiều rồi, nhưng chỉ chống đỡ được mười chiêu của Nam Cung Diệp. Nàng cũng không vội, người ta đã luyện nhiều năm rồi, còn nàng chỉ mới nửa tháng mà thôi.
Trong mười ngày này, Nam Cung Diệp cũng rất chăm chỉ học phóng ám khí. Nhìn uy lực ám khí hắn phi ra mà Doanh Mai muốn rớt tròng mắt. Này, còn là người nữa không? Có để cho nàng sống nữa không? Nàng lăn lộn bao nhiêu năm mới tạo hình được tuyệt chiêu đó, Nam Cung Diệp học trong nửa tháng liền ra hình ra dạng rồi. Bây giờ hắn phi ám khí đã tạo thành độ cong rồi, là độ cong rồi, không còn là đường thẳng nữa đó. Thật khiến cho người ta nghẹn khuất mà!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có một truyền nhân như thế, lòng hư vinh của Doanh Mai được đong đầy mất rồi, hơn nữa, người này còn là Thất gia anh tuấn tiêu sái nhà nàng nữa chứ! Đúng là càng nhìn càng thấy thuận mắt. Nàng thấy việc tốt nhất tướng quân làm cho nàng là nhanh chóng kéo hắn về bên nàng, thật là tốt mà.
Còn đang tự cảm khái, từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng Vân Tiêu, ừm, tên này từ ngày nàng giao nhiệm vụ tiếp cận Tống Tử Yên liền biến mất không thấy hình dạng, giờ xuất hiện là đạt được kết quả rồi đi?
Doanh Mai rót một chén trà, từ từ thưởng thức. Ngay sau hôm thái tử đến chơi đó nàng liền mang toàn bộ tư liệu Thất Vũ các đến cho Thất gia xem, thân là người trong giang hồ, còn là Tam các chủ tổ chức sát thủ, thông tin nàng lắm giữ có khi còn nhiều hơn của Vô Lăng các, tổ chức tình báo lớn nhất giang hồ ý chứ.
Ngày trước cũng có lần nàng hỏi đại ca, tại sao chúng ta không buôn bán tình báo mà lại đi làm sát thủ? Đại ca rất không để tâm mà nói, chúng ta nắm giữ bí mật của người khác là được rồi, không cần phải bán ra. Khi đó kinh nghiệm lăn lộn giang hồ của nàng chưa nhiều, chưa hiểu hết những gì đại ca nói. Mãi sau này nàng mới hiểu ra, Minh Nhất các là tổ chức sát thủ đã đắc tội với không ít người, nếu để họ biết Minh Nhất các còn nắm giữ nhiều bí mật không thể biết thì sẽ bị công kích từ nhiều phía. Dĩ nhiên đại ca sẽ không sợ nhưng cũng không vì thế mà tìm thêm phiền toái. Ai, đại ca, nhị tỷ, hai người đang ở đâu a? Một mình ta phải giải quyết thật nhiều chuyện, thật vất vả, thật nhàm chán mà.
Vân Tiêu hớn hở chạy đến, đôi mắt đào hoa đảo quanh, cũng không thèm quan tâm Doanh Mai buồn phiền thở dài một bên mà cầm ấm trà tu một hơi vào bụng, xong còn rất khí độ mà cảm khái trà ngon. Doanh Mai liếc mắt, hắn một hơi cạn sạch như thế thì có cảm nhận được cái gì hay không mà kêu ngon. Phàm phu a tục tử, không thể nào so sánh với Thất gia nhà nàng.
- Thế nào?
- Tam tiểu thư, Tống Tử Yên đó đẹp thì cũng đẹp thật đấy, nhưng mà cũng độc, quá độc. Ngài biết không, ta phải mất mấy đêm liền mới khiến nàng nói chuyện với ta, ta biết mà, cô nương kinh thành làm sao chống lại sức quyến rũ của người phong lưu anh tuấn, ngọc thụ lâm phong là ta đây. Khi ấy.....
- Nói kết quả.
Doanh Mai rất không có tình nghĩa cắt ngang câu truyện của Vân Tiêu. Nói đùa, để hắn thao thao bất tuyệt như thế thì ba ngày ba đêm cũng chưa xong đâu. Vân Tiêu rất ủy khuất nhìn nàng nhưng dưới áp khí cứng rắn của Doanh Mai hắn không dám cà là thêm nữa, cuối cùng thành thành thật thật khai báo:
- Nàng ta quả thật có liên quan đến Thất Vũ các, tối nay họ sẽ gặp nhau ở Hương Sắc lâu.
Vân Tiêu có ấn tượng rất không tốt với Hương Sắc lâu, lần trước nháo loạn với Đông Phương Hoài chẳng phải cũng ở Hương Sắc lâu sao. Lần ấy hắn còn bị đuổi giết thật thê thảm đấy. Sau đó hắn biết được Hương Sắc lâu là sản vật trong túi Đông Phương Hoài, thảo nào khi ấy hắn thoát ra khổ sở như thế. Trên đất Đại Sở cũng có Hương Sắc lâu, không cần nghĩ cũng biết đây là nơi thu thập tình báo của tên Đông Phương đó. Ai bảo Vân Tiêu hắn thật thông minh đây? Hừ, hừ, dù sao cũng đã làm xong việc rồi, những cái khác không liên quan đến hắn.
- Tam tiểu thư, vậy tiền của ta?
- Đã được chuyển đến viện của ngươi rồi.
Hề hề, mắt Vân Tiêu lập tức tỏa sáng, sự mệt mỏi ẩn hiện giữa hai đầu lông mày cũng biến mất không còn dấu vết. Doanh Mai buồn cười nhìn hắn không nỡ nói cho hắn biết nàng đã trừ một phần chi phí ăn, ở, ngủ, nghỉ của hắn đi rồi. Nhìn bóng dáng hớn ha hớn hở của Vân Tiêu rời đi mà Danh Mai dở khóc dở cười. Thôi, đằng nào hắn cũng biết thôi!
Hương Sắc lâu? Quả thật nàng mới biết Hương Sắc lâu là của Đông Phương Hoài, như vậy người chống lưng phía sau Thất Vũ các chính là Đông Phương Hoài đi? Gần đây nàng hạ lệnh điều tra Thất Vũ các mới khui ra được nhiều điều, tuy chỉ là thế lực tam lưu nhưng trải dài cả Đông Lăng và Đại Sở, hành động lại vô cùng quỷ dị.
Vốn cho rằng sử dụng Minh Nhất các có thể tiêu diệt Thất Vũ, nhưng nếu có liên quan đến Đông Phương Hoài thì nàng sẽ không động nữa, người ta là người hoàng thất đấy, tiêu diệt cơ sở của người ta trên lãnh thổ của họ, ngươi không muốn sống ở đấy nữa à? Việc này cứ để cho thái tử giải quyết là được rồi.
Ngươi hỏi vì sao không phải là Thất gia nhà nàng ư? Đơn giản là sau khi xem xong tư liệu Thất Vũ các, Thất gia nhà nàng rất không phúc hậu nói:
- Gửi những thứ này cho thái tử chắc hắn sẽ vui lắm. Ồ, tất nhiên là không thể gửi không công rồi.
Vì thế, mỗ vương gia nào đó tâm trạng cực tốt mà tươi cười. Kỳ thực Nam Cung Diệp và thái tử trao đổi cái gì Doanh Mai không hề hay biết, thậm chí không biết họ trao đổi bằng cách nào nữa.
Hôm nay Thất gia nhà nàng ra ngoài giải quyết sự tình, trong thời gian ngắn hẳn không thể về được. Thái tử điện hạ, không phải ta không báo cho ngươi mà là không cách nào báo được. Bọn họ có đối phó gì với ngươi thì ngươi hãy tự cầu phúc đi.
Đêm, Hương Sắc lâu.
Đây là nơi ăn chơi chác táng của các quý công tử, quan lại trong kinh thành. Doanh Mai hóa thân thành một quý công tử phong lưu, theo sau là nô bộc tiểu Thanh. Nhìn bóng dáng anh tuấn tiêu sái không do dự bước vào thanh lâu của nàng mà ám vệ run run. Nhìn xem, người không biết còn tưởng vương phi nhà họ là khách quen của nơi này đấy. Nếu để vương gia biết được thì hậu quả thật là khôn lường. Hai ám vệ liếc mắt nhìn nhau, đi theo không? Cuối cùng họ đành nuốt nước mắt, ngậm đắng cay ẩn thân đi theo.
Tú bà Hương Sắc lâu cũng là người khôn khéo, nhìn thấy "thiếu niên" Doanh Mai mặt mũi thanh tú, một thân bạch y tuấn sái tiêu dật, khí độ bất phàm, ngay cả gã nô bộc cũng hơn người liền biết là quý công tử ra ngoài chơi bời, cất giọng uốn éo quyến rũ:
- Ai gia, công tử này nhìn thật lạ mặt, ngài là lần đầu tiên đến chỗ chúng ta sao? Ngài yên tâm, các cô nương ở đây sẽ phục vụ ngài chu đáo, đảm bảo đến một lần còn muốn đến lần nữa.
Thanh nhi kính cẩn đứng phía sau khóe miệng co cắp. Nàng bước vào thanh lâu thấy sinh ý không tồi còn muốn mở một nhà đấy. Nhưng mà sao mới câu đầu tiên đã khiến nàng nổi hết da gà thế này. Tha lỗi cho nàng đạo hạnh kém. Mô phật.
Doanh Mai rất phóng khoáng ném một đĩnh bạc cho tú bà, cất giọng trong trong của thiếu niên mới lớn:
- Một khách gian, ta muốn cô nương nổi tiếng nhất ở đây.
Tú bà nhận được bạc thì cười hớn hở:
- Dạ, dạ, ta sẽ đem cô nương tốt nhất đến cho ngài, đảm bảo ngài thỏa mãn. Tiểu Lục, còn không mau dẫn khách nhân lên lầu.
Doanh Mai không dấu vết tránh xa bàn tay bà ta theo gã nô bộc lên lầu, thật là gay mũi, huân hương nồng nặc hỗn tạp nơi này khiến nàng sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Vừa vào phòng Thanh nhi đã đóng cửa, kiểm tra khắp một lượt để đảm bảo an toàn. Xong xuôi nàng nhìn Doanh Mai cười cười:
- Công tử, trước kia ngài trốn ra ngoài chơi là vào những nơi thế này sao?
- Hả? Em cho rằng như vậy?
- Công tử quen tay quen chân như thế, hẳn là đã vào những nơi này nhiều lần rồi.
Doanh Mai rất là oan uổng, nàng chỉ giả bộ thôi, nàng rất trong sạch đấy có được không? Nhưng hiển nhiên biểu hiện của nàng không khiến người đối diện tin tưởng vì thế phải nhanh chóng lảng sang chuyện khác:
- Còn không mau hành động.
- A, công tử có muốn đổi ý hay không? Chỗ này của ta còn một ít xuân dược. Công tử, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, người trong nhà sẽ không biết được đâu.
Doanh Mai dở khóc dở cười, Thanh nhi đây là trêu đùa đến nghiện rồi?
- Công tử nhà em không phải kẻ bừa bãi, dù có muốn cũng phải tìm nhân trong sạch mới được, ừm, như người trong nhà là ổn rồi. Ngược lại là em, có muốn ta gửi thư cho bá phụ không hả?
Thanh nhi cứng họng, công tử, ngài giỏi. Đấu không lại, nàng quay người về phía lô hương, rắc một ít bột phấn lên trên, người bình thường sẽ không phát hiện ra thay đổi gì, còn những người nhạy cảm với dược độc như họ liền thấy thoảng thoảng trong phòng mùi mê dược nhẹ vô cùng nhưng cũng đủ làm thần trí người ta mê mang.
Rất nhanh, một cô nương váy lụa mỏng manh, thân hình yểu điệu bước tới. Doanh Mai cho gã sai vặt lui xuống lại khiến cô nương đó đàn một khúc. Chưa hết một khúc nàng ta liền đổ gục. Lúc này, giọng nói thanh thúy của Doanh Mai vang lên:
- Ám vệ, đợi ta ở hẻm sau.
Võ công của ám vệ không bằng Thanh nhi, đi theo chỉ thêm phiền toái mà thôi.
Thanh nhi liếc mắt nhìn Doanh Mai, thấy nàng gật đầu liền tiến tới ôm nàng, phi thân theo đường cửa sổ ra khỏi phòng.
Kỳ thực khả năng che dấu của Thanh nhi không bằng thuộc hạ Minh Nhất các của nàng, nhưng hôm nay chắc chắn chạm mặt Thất Vũ các, nàng không thể sử dụng họ được. Doanh Mai sắp phải dời đi, không thể chuốc thêm kẻ thù cho Minh Nhất các.
Hai bóng người lẻn tới hậu viện Hương Sắc lâu mà không kinh động bất cứ ai. Từ sáng tới tối, thời gian gấp gáp Minh Nhất các chỉ tra được đại khái bố cục nơi đây. Con mắt linh động của Doanh Mai quét một vòng. Hậu viện cũng không lớn, nàng liền chỉ tay vào một căn phòng nằm trong khu nghỉ của hạ nhân đang sáng đèn. Tìm chỗ ẩn nấp kín đáo, hai người liền bế khí chờ đợi. Phải đợi khá lâu, tới mức Doanh Mai tưởng tin tức của tên Vân Tiêu đó sai rồi mới có bóng người bước vào. Ngay sau đó là một bóng dáng khác.
Khoảng cách của Doanh Mai và Thanh nhi với hai người trong phòng có thể nghe họ nói chuyện, nhưng cố tình hai người trong phòng không hề hé răng một câu nào. Phương thức trao đổi của họ là những mảnh giấy. Trao đổi xong còn đốt luôn trên ngọn lửa nữa chứ. Doanh Mai rất ảo não. Này, khác gì không công đến ngắm trăng.
Qua một lúc, một người bước ra khỏi phòng, toàn thân áo đen, lệ khí tỏa ra, Doanh Mai liếc mắt liền biết người đó là sát thủ. Ra dấu với Thanh nhi, ngụ ý nàng ấy ở lại theo dõi người bên trong còn nàng đi theo kẻ vừa bước ra. Mặc dù nàng không có nội lực nhưng khả năng che dấu hơn hẳn Thanh nhi, theo dõi sẽ dễ dàng hơn. Xong, Doanh Mai ẩn mình theo hướng người vừa biến mất.
Đi được một đoạn Doanh Mai liền phát hiện ra vấn đề, có người cũng đi theo người kia. Dường như người đó cũng phát hiện ra, lập tức rút kiếm lao về một hướng. Không hổ là sát thủ, cũng nhạy bén lắm. Trong bóng tối, Doanh Mai yên lặng theo dõi hai người giao đấu, kiếm khí lóe lên, trưởng phong giao tranh, sát thủ tuy rằng chiêu thức tàn nhẫn, ra chiêu hiểm độc nhưng rõ ràng võ công không bằng người kia. Có điều, người này muốn thắng trong thời gian ngắn hẳn là không được, thời gian càng lâu động tĩnh càng lớn.
Doanh Mai không thể chờ đồng bọn của tên sát thủ đến bắt mình được. Từ trong bóng tối, một ám khí được bắn ra trúng vào vai phải tên sát thủ khiến hắn đau đớn động tác chậm lại. Người theo dõi chớp thời cơ nhanh chóng vung kiếm toàn lực giải quyết tên đó. Xong xuôi mới nhìn về hướng ám khí phát ra:
- Ai?
- Có người tới, còn không mau rời khỏi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Người này hơi ngạc nhiên, người trong bóng tối hắn không cảm nhận được hơi thở, hẳn là cao thủ, nhưng lại còn trẻ như vậy? Dù người này là ai, hẳn không phải kẻ thù, nghĩ nghĩ chớp nhoáng, liền phi thân rời khỏi.
Nơi này quả thật đã kinh động người khác, Doanh Mai sẽ không ở lại, thu lấy ám khí đã phát ra, lại dọn dẹp hiện trường một phen, nàng mới thoát đi. Lẩn vào bóng đêm, trèo qua tường rào. Ồ, bây giờ nàng không có nội lực nên phải trèo tường như vậy đấy. Hương Sắc lâu quả thật không thể coi thường, thảo nào tên Vân Tiêu đó nháo như vậy, phải vất vả lắm Doanh Mai mới tới được góc tường này.
Gắng sức trèo ra bên ngoài, nửa tháng luyện ngoại công cũng xem như không uổng phí. Hẻm sau một chiếc xe ngựa cùng hai gã ám vệ đã chờ sẵn. Hai ám vệ thấy Doanh Mai xuất hiện rốt cuộc nhẹ nhõm một hơi. Chờ đợi bên ngoài quả thực khổ sở vô cùng a. Chờ một lúc lâu mà chưa thấy Thanh nhi ra, không khí trên xe im lặng một cách quỷ dị, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng động từ Hương Sắc lâu vọng tới. Chắc hẳn bên trong náo loạn không nhỏ, một gã ám vệ không nhịn được, dò hỏi:
- Vương phi, hay là thuộc hạ vào xem sao?
- Không được, tiếp tục đợi.
Một lúc sau vẫn không thấy bóng dáng Thanh nhi đâu, hẻm sau cũng không phải nơi có thể ở lại lâu.
- Vương phi, hay người và Ám Tam về trước, thuộc hạ ở đây đợi Thanh nhi cô nương?
- Không được, tiếp tục đợi cho ta.
Giọng điệu Doanh Mai cứng rắn không cho phép phản kháng. Vừa dứt lời liền có vài bóng dáng hướng đến xe ngựa của nàng, những người này một thân đồ đen, lệ khí tỏa ra, vừa tới, kiếm phong sắc bén cũng tới theo. Hai ám vệ liền rút kiếm đánh trả, chỉ nghe thấy tiếng "keng", "keng" của đao kiếm va chạm, tia sáng vụt lên rồi biến mất.
Hai ám vệ tuy võ công cao cường nhưng cũng không đấu lại được cả đám sát thủ. Có hai tên đã vây quanh Doanh Mai, nàng rút nhuyễn kiếm bên hông ra dùng sức chống trả. Kiếm ảnh sắc bén, từng chiêu nhằm nơi yếu hại, điên cuồng như thèm khát máu tươi. Hai tên này cũng không ngờ tới, dù tránh né nhưng trên người vẫn có vô số vết thương. Dần dần bọn chúng phối hợp ăn ý hơn, kiếm khí xé gió mà tới, lực đạo mạnh mẽ va chạm với nhuyễn kiếm của Doanh Mai khiến cổ tay nàng tê dần. Bọn chúng kết hợp trái phải, kiếm phong bên trên, ám thủ phía dưới, Doanh Mai dần chống đỡ không nổi, trên người đã xuất hiện vài vết thương. Mũi kiếm lao tới, Doanh Mai lật cổ tay, cả người xoay một độ cong khó tin, tránh thoát nơi yếu hại, đồng thời vung tay chém một nhát kiếm về phía đối phương.
Phía sau lưng không khí dao động, Doanh Mai đổ người sang một bên tránh thoát. Bỗng dao động phía sau chấm dứt, kiếm ảnh lóe lên liên hồi, Thanh nhi cả người tỏa ra sát khí, kiếm phong nhanh chóng sắc bén lấy mạng đối phương. Cuối cùng Thanh nhi cũng quay lại. Giải quyết xong thích khách, Thanh nhi liền đi tới bên Doanh Mai, thấy sắc mặt nàng tái nhợt liền kinh hoảng ôm lấy nàng, dùng khinh công phi thân mà đi.
Kỳ thực Doanh Mai đã chống trọi hết sức. Nàng không thể dùng ám khí, vừa rồi trong Hương Sắc lâu chỉ là bất đắc dĩ, tuy bộ mới của nàng có điểm khác với ám khí trước kia nhưng chung quy cũng để lại dấu vết. Lại không thể dùng độc, bọn chúng sẽ tra tới Minh Nhất các. Nàng biết rõ Thanh nhi sẽ nhanh chóng quay về nên trực tiếp dùng nhuyễn kiếm đối đầu với thích khách.
Về tới vương phủ, Doanh Mai liền không chống đỡ được lâm vào hôn mê.
Ngoại truyện:
Vốn dĩ Doanh Mai dự định kéo Vân Tiêu cùng đi Hương Sắc lâu, dù sao hắn mới là hoa hoa công tử chân chính. Nhưng dù dụ dỗ thế nào thì tên đó cũng một khóc hai nháo liều chết không đi, hơn nữa còn nói:
- Ngươi đã không trả hết tiền cho bản công tử thì thôi đi còn định lôi kéo ta đi chết cùng ngươi ư? Bản công tử mới không ngu ngốc như thế. Lừa ta một lần liền nghĩ lừa được lần thứ hai sao? Hừ, còn không mau trả hết tiền cho ta, bản công tử bị tổn thương, bản công tử cần được bù đắp.
Doanh Mai quả thật hết cách với hắn.