Thư phòng
Nam Cung Diệp mang ra một chồng sổ con, Doanh Mai lật giở xem xét, trong số đó có một nét chữ khiến nàng phải liếc nhìn nhiều hơn. Doanh Mai ở quân doanh cũng được ba năm, lại được tướng quân một mực chú ý, vì vậy có giao hảo rất tốt với hầu hết các thống lĩnh, nguyên soái. Trong đó có một người thường xuyên bị nàng trêu chọc, hắn ta lương thiện, đơn thuần, tên là Mộc Thanh Sơ. Trước giờ nàng luôn nghĩ bản thân có mắt nhìn người, nhưng nhìn đống sổ sách này xem, nét chữ quen thuộc, một đứa trẻ hiền lành ngây thơ như thế, ai mà nghĩ hắn là mật thám chứ? Lại nhìn đến nội dung hắn viết, chỉ ra người mật báo tin tức của cha nàng ra ngoài là Tô nguyên soái. Tô Khải. Doanh Mai nhíu mày, Tô Khải này vẫn luôn một mực trung thành, ba năm qua nàng đều xem trong mắt.
Doanh Mai nhìn xem thư tín mà hai mắt tối sầm, loạn, loạn rồi, quân doanh mà nàng biết hào hùng khí khái, binh lính đồng lòng ra chiến trận, cùng nhau trải qua sinh tử, sau mỗi trận đấu lại sảng khoái một bữa ăn thịt nướng, uống rượu vò. Tướng quân vẫn luôn một lòng đối xử với thủ hạ, vậy mà một người là mật thám của Nam Cung Diệp, một người lại làm bại lộ hành tung của ông. Đúng là nuôi ong tay áo mà.
- Thất gia, ta muốn gặp hắn, Tô Khải.
Tô Khải từ sau cái chết của tướng quân vẫn luôn chờ ở kinh thành, còn có khả năng vào cấm vệ quân đấy, thật là tiền đồ vô lượng, không ai sánh bằng, uổng công tướng quân coi hắn là nhân tài, thật tâm bồi dưỡng.
- Được, buổi tối chúng ta sẽ đi.
Nam Cung Diệp có vẻ rất thích vuốt tóc nàng, Doanh Mai ngước đôi mắt lên nhìn hắn, long lanh. Trong đôi mắt nàng Nam Cung Diệp thấy hình ảnh bản thân được phản chiếu, thâm tình mà dịu dàng, như thế này thật tốt, trong mắt nàng có ta, trong mắt ta có nàng. Doanh Mai cười giảo hoạt, linh động như một chú mèo tinh nghịch.
- Thất gia, tin tức của ngài thật đầy đủ, mật thám ngài cài quả là có tài.
- Hắn nói, người hắn ngưỡng mộ là Doanh thống lĩnh.
Doanh Mai gật đầu, cái tên Mộc Thanh Sơ, nhìn như đơn thuần nhưng thực lại giống chủ tử hắn, một bụng đen tối, không bận tâm đến ma trảo Nam Cung Diệp, nàng chăm chú vào đống sổ con. Mất nửa ngày mới xem xong, Doanh Mai thở dài một hơi, tên ngu ngốc Nam Cung Thành cư nhiên bắt tay cùng Đông Lăng, việc giá họa cho tướng quân hắn không thoát khỏi có liên quan. Nghĩ đến số binh lực gần biên giới Đông Lăng, một nửa của Nam Cung Diệp, một nửa của thái tử, hai hổ vốn không ưa gì nhau, thủ hạ khó mà hòa hợp, Nam Cung Thành lại ra sức chia rẽ, tên ngu ngốc đó không hiểu binh sĩ biên cương có ý nghĩa gì sao? Hắn cho rằng bắt tay cùng Đông Lăng rồi sẽ không phải lo nghĩ gì nữa? Doanh Mai ở trong quân doanh mấy năm, hiểu được các binh sĩ đều sẽ lấy kỷ cương làm trọng, hơn nữa hai hổ trấn giữ phía trên đều hiểu rõ lợi hại, không muốn gây xáo động, vì thế quân doanh dù có bất hòa cũng sẽ không đáng ngại, có lẽ vì đó mà hoàng thượng điều binh như vậy. Nam Cung Thành còn cho rằng hắn phong quang vô hạn sao? Còn không chờ được hạ sát thái tử? Hắn kỳ thực không nghĩ đến thái tử vốn không coi hắn là đối thủ đi?
- Thất gia, thư tín Nam Cung Thành liên hệ với Đông Lăng hẳn còn giữ trong thư phòng hắn đi?
Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên từ một đống sổ con khác, thấy nàng đã đọc xong thì mỉm cười, vài giây sau mới hiểu câu hỏi của nàng.
- Ta đã vào thư phòng hắn xem thử, không phát hiện được gì.
Doanh Mai bĩu môi, không cho là đúng.
- Ta muốn đích thân xem kìa.
Nam Cung Diệp nhíu mày, tuy nói tên ngu ngốc Nam Cung Thành không làm được tích sự gì nhưng ám vệ phủ Tứ hoàng tử cũng không phải trang trí. Một mình hắn lẻn vào không sao, nhưng Mai nhi đã mất hết võ công, rất dễ bị phát hiện.
- Mai nhi, vô cùng nguy hiểm, nàng vẫn không đi thì tốt hơn.
Doanh Mai liếc hắn vô cùng bất mãn lại nhanh chóng thối lui, thay vào là nụ cười ngọt ngào, chủ động cầm tay, tựa đầu vào vai hắn. Đôi mắt chớp chớp câu hồn.
- Thất gia, ta chứng minh năng lực của mình cho ngài xem là được chứ gì?
Giọng nàng thanh thúy như chuông bạc lại mềm mại nước suối, là âm thanh êm tai nhất Nam Cung Diệp từng nghe, hơi thở mang hương thảo mộc như có như không phả lên cổ hắn, nhột nhột, man mát chạy dọc xuống trái tim, làm cho trái tim hắn đập nhanh liên hồi, đôi tay mềm mại của nàng đặt lên tay hắn thật lạnh. Nam Cung Diệp lật tay ôm trọn bàn tay đang tỏa ra khí lạnh đó, nàng lúc nào cũng thế, bàn tay luôn lạnh hơn so với người thường mấy phần. Ủ tới khi đôi tay ấy ấm thêm một chút, Nam Cung Diệp mới nâng mắt, ý bảo nàng tiếp tục. Nhiều ngày tiếp xúc, Mai nhi đem đến cho hắn thật nhiều ngạc nhiên, hắn thật muốn nhìn xem, năng lực nàng nói là thể loại gì. Doanh Mai liếc mắt, nâng cằm như có như không chỉ về một góc trong phòng, cụ thể là một quyển sách trên giá.
Thư phòng Nam Cung Diệp rất hài hòa, gọn gàng, nhưng làm sao qua được mắt Doanh Mai, việc tìm đồ thế này, bốn, năm tuổi nàng đã học qua rồi, cuốn sách tuy để rất quy củ, nhưng lại hơi nhô ra một chút, ngay hôm đầu tiên bước vào phòng nàng đã để ý đến nó. Là đệ tử của Thánh Thủ trên giang hồ, khi bước vào một nơi xa lạ, ngươi phải xem xét trong phòng có ẩn giấu bí mật gì hay không? Nếu nàng đoán không nhầm, phía sau cuốn sách đó có một khoảng trống để đồ. Nam Cung Diệp thấy ánh mắt nàng chắc chắn như thế liền biết nàng đã đoán được. Nói không ngạc nhiên là giả, hơn nữa hắn còn thấy rất hài lòng, vương phi của hắn quả nhiên hơn người, nhưng cũng không thể lung lay ý định ban đầu của hắn.
- Thư phòng nàng đã quen thuộc, hiển nhiên có thể nhìn ra.
A, nếu không lộ ra chút bản lĩnh thánh thủ, hắn thật không mang nàng đi? Thất gia, từ năm năm tuổi sư phụ đã đem hết tuyệt học truyền dạy cho ta, bao nhiêu năm nay chỉ có hơn chứ không có kém. Có thể nói nhờ một thân tuyệt kỹ này mà dẫu trong người không có võ công ta cũng đủ tự tin lăn lộn giang hồ. Năm xưa lưu truyền một giai thoại, không có cánh cửa nào ngăn được Thánh Thủ, cũng không có đồ vật nào giấu được mắt hắn. Nàng lại chính là truyền nhân ưng ý nhất của hắn.
Doanh Mai cười cười, đặt một bàn tay lên vạt áo Nam Cung Diệp vuốt vuốt nhè nhẹ. Không biết nàng lấy khi nào, lại không thấy tay nàng động ra sao, Nam Cung Diệp cũng không cảm thấy sai khác gì, chỉ biết khi nhìn xuống, trong tay nàng là một chiếc vòng tay phỉ thúy chỉ có một nửa. Nam Cung Diệp bất khả tư nghị nhìn đồ vật đang phát ra ánh sáng đỏ hồng đó, dù chỉ còn một nửa nhưng chạm khắc tinh tế, tỉ mỉ, mây hồng trôi bồng bềnh sống động như thật, đây là vật quan trọng nhất của hắn, được hắn cất kỹ trong người, vậy mà nàng cũng lấy được, còn ở trước mặt hắn mà hắn không hề cảm nhận thấy gì. Nam Cung Diệp biết, cái này không liên quan gì đến nội lực hay võ công, mà là kỹ năng. Nam Cung Diệp còn chưa hết ngạc nhiên thì Doanh Mai đã đặt chiếc vòng về tay hắn, vội vàng đứng lên, không đợi hắn nói câu nào đã lùi một bước, khàn giọng nói:
- Vương gia, thiếp thân mệt mỏi.
Doanh Mai không để hắn kịp phản ứng đã bước nhanh khỏi thư phòng, tựa như bên trong có dã thú dọa nàng phải chạy trốn. Về đến Lạc Hà các cũng nhanh chóng đóng cửa lại, hoang mang nhìn vô định vào khoảng không. Nhiều năm đi trộm đã nói cho nàng biết, đồ vật được cất gữi nơi sâu kín nhất trong người chính là đồ vật quan trọng nhất, nửa chiếc vòng đó vừa nhìn đã biết là của nữ nhân, Nam Cung Diệp lại trân trọng như thế, là của người trong lòng hắn ư?
Doanh Mai đã tự nhủ sẽ không động tâm nữa, nhưng nàng không làm được, không biết từ khi nào nàng đã hãm sâu vào đầm lầy. Doanh Mai, ngươi là sát thủ, phải luôn luôn cảnh giác, cớ sao một lần lại một lần đánh mất phòng bị, để người ta chiếm cứ trong trái tim của ngươi sâu như thế.
Doanh Mai cảm thấy tình cảm của mình thật mỏng manh. Chưa bao giờ nàng thấy tự ti đến thế, một người sắp lìa đời như nàng lẽ ra nên tự sinh tự diệt. Nhưng ông trời lại cho nàng gặp hắn, cứ thế mà tin tưởng hắn. Trong lòng hắn có nữ nhân khác, nàng lấy gì để tranh giành đây. Thà không có được, sau này sẽ không phải khổ. Doanh Mai mệt mỏi tựa người vào cánh cửa.