Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

chương 60: ngày thứ sáu mươi làm bảo mẫu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giống như những gì Tạ Loan tìm hiểu được, tinh cầu này phát triển rất kém, kiến trúc không hề đẹp mắt như những tinh cầu phồn vinh như Á Tinh hoặc những tinh cầu khác mà anh từng tới.

Không có những tòa kiến trúc cao chót vót với khoa học kỹ thuật hiện đại, trong tầm mắt Tạ Loan chỉ là những thành trấn vô cùng bình thường.

Mặc dù không sầm suất nhưng Tạ Loan vẫn kéo nhẹ cánh tay trước sắc bén của ấu tể mục tạp, dẫn bé đi tới khoảng đất cát thưa thớt cây cối, chậm rãi nói: “Nơi này là cố hương của Ni Khắc.”

Cố hương.

Không hiểu được từ này có ý nghĩa gì, ấu tể mục tạp nghiêng đầu với Tạ Loan, nghe không hiểu nhưng bé vẫn kêu một tiếng đáp lại.

Tạ Loan vỗ nhẹ một cái lên cánh tay sắc bén của bé, biếu ấu tể không hiểu được ý mình, Tạ Loan kiên nhẫn giải thích: “Cố hương chính là nơi mà Ni Khắc ra đời.”

Ý của Tạ Loan không phải thời khắc bé phá xác, mà là lúc trứng ấu tể của bé được sinh ra.

Nơi ra đời, những lời này ấu tể mục tạp nghe hiểu.

Dùng con ngươi đỏ ngầu của mình nhìn nơi có cảm giác quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ này, ấu tể mục tạp cuối cùng vẫn đặt tầm mắt lại trên người Tạ Loan, cúi người củng củng ngực anh.

Mặc dù dáng vẻ nguy hiểm đáng sợ nhưng lực đạo nhẹ nhàng khi củng thanh niên không thể nghi ngờ là đang biểu đạt ý ỷ lại, đó là hành động bình thường mà ấu tể hay làm với gia trưởng.

Tạ Loan giang tay ôm lấy ấu tể mục tạp, làm xong chuyện này, Tạ Loan gật đầu với thanh niên trẻ tuổi bên cạnh, ý bảo đối phương có thể bắt đầu dẫn đường.

Nơi muốn tới không phải thành phố trước mặt mà là vùng ngoại ô cách thành phố một khoảng, bọn họ cần phải ngồi một chuyến xe huyền phù

Những phương tiện giao thông bình thường vẫn có, mặc dù phát triển kém hơn những tinh cầu khác nhưng Tắc Nạp Tinh không phải tinh cầu bỏ hoang.

Ngồi lên xe huyền phù bốn chỗ, Tạ Loan kéo vành nón trên đầu ấu tể nặc khắc tư, hành động này không phải muốn che giấu thân phận mà là giúp đối phương che chắn gió cát.

Cây cối rất ít, gió cát tung bay đầy trời, hoàn cảnh trên tinh cầu này có chút kém.

Đã từng tới những tinh cầu phát triển tốt đẹp, mới đặt chân tới Tắc Nạp Tinh, Tạ Loan quả thực có chút khó thích ứng, bất quá cảm giác đó chỉ trong một thoáng ban đầu mà thôi, anh nhanh chóng điều chỉnh thích mình thích ứng với hoàn cảnh nơi này.

Lúc kéo vành nón, Tạ Loan rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay truyền tới cảm xúc ướt át, ấu tể nặc khắc tư đang vùi trong lòng đã liếm lên đầu ngón tay anh.

Bị đầu lưỡi có rước rô liếm lên đầu ngón tay, Tạ Loan cảm giác có chút nhột, cậu dùng ngón tay này sờ chiếc sừng nhỏ trên đầu nặc khắc tư.

Ngồi xe huyền phù hơn một tiếng thì Tạ Loan tới vùng ngoại ô mà Đỗ Khắc đã nói, dễ dàng có thể nhìn ra thị trấn ngoại ô này vừa trải qua một trận sạt lở.

Khu vực bị núi lở chôn vùi vẫn chưa hoàn toàn xây dựng lại, lúc Tạ Loan tiến vào thì nhìn thấy vài mục tạp trưởng thành đang chở vật liệu xây dựng tới khu vực tiến hành tu sửa.

Nghe ấu tể mục tạp ở bên cạnh phát ra tiếng kêu, Tạ Loan nhìn qua thì phát hiện bé đang nhìn mấy mục tạp thành niên ở xa xa.

So sánh dáng người thì mục tạp thành niên lớn hơn ấu tể một vòng.

Ấu tể mục tạp trong mắt người bình thường đã có thể xem là khổng lồ, mục tạp thành niên còn lớn hơn, Tạ Loan chỉ cần nhón chân là có thể sờ tới đầu ấu tể mục tạp, thế nhưng đối với mục tạp thành niên thì chắc chắn phải có thêm một chiếc ghế.

Nhín mấy con mục tạp thành niên kia, ấu tể mục tạp theo bản năng biết đó là đồng tộc của mình, thông qua quan sát phát hiện dáng người cùng năng lực chiến đấu đều chênh lệch, ấu tể mục tạp mới phát ra tiếng kêu thực trầm thấp.

Nghĩ tới đây là lần đầu tiên được nhìn thấy đồng tộc, Tạ Loan đưa tay vỗ vỗ cánh tay ấu tể, dùng âm thanh pha lẫn ý cười nói: “Chờ sau này lớn lên Ni Khắc cũng sẽ cao lớn như bọn họ, khi đó ta rất khó xoa đầu con a.”

Những lời này của Tạ Loan làm ấu tể mục tạp có chút khựng lại, con ngươi đỏ ngầu vốn đang nhìn đồng tộc dời qua, một lần nữa đặt trên người thanh niên.

Nó muốn lớn lên, như vậy mới có năng lực chiến đấu cường đại để bảo vệ thanh niên, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tài nguyên sinh tồn, để thanh niên không cần phải chiến đấu.bg-ssp-{height:px}

Thế nhưng thanh niên nói nếu nó trưởng thành thì sẽ không sờ tới đầu nó được, điều này làm ấu tể mục tạp có chút do dự.

Tạ Loan thấy ấu tể mục tạp bất động nhìn mình chằm chằm, qua một lúc lâu thì nó đột nhiên hướng về phía anh cúi thấp đầu, cũng không củng anh, chỉ cúi thấp đầu mà thôi.

Tạ Loan sửng sốt, anh nghe thấy ấu tể này phát ra âm thanh với mình, vô thức liền hiểu được, Tạ Loan nâng tay xoa xoa lớp vỏ ngoài rắn chắc của bé.

Sau khi tới thị trấn, thanh niên trẻ tuổi tiếp tục dẫn đường, Tạ Loan dẫn theo ấu tể mục tạp cùng ôm ấu tể nặc khắc tư đi theo đến một căn nhà một tầng.

“Tôi đã trở lại rồi.” Mục tạp trong phòng khẳng định đã nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, thế nhưng lúc đến gần cửa phòng Đỗ Khắc vẫn lên tiếng nói.

Tạ Loan cùng đối phương tiến vào, vừa vào phòng không được mấy bước, Tạ Loan liền nhìn thấy nhóm mục tạp.

Tổng cộng có mười một con, không phải đều là thành niên, từ dáng người thì Tạ Loan nhìn thấy có ba con vẫn còn là ấu tể.

Trong đó có hai con dáng người còn nhỏ hơn ấu tể mục tạp bên cạnh anh một chút, hai ấu tể này hẳn vẫn chưa tròn một tuổi.

Một người xa lạ tiến vào, từ khí tức cùng tiếng bước chân xa lạ, mục tạp trong phòng phát hiện điểm này, vì thế Tạ Loan lập tức cảm nhận được cảm giác bị hơn mười đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm.

Nếu đổi lại là người khác bị nhiều mục tạp nhìn như vậy có lẽ đã sợ tới thở không nổi, thế nhưng Tạ Loan mỗi ngày cơ hồ đều bị ấu tể mục tạp nhìn như vậy nên đã sớm tập thành thói quen.

Con ngươi đỏ ngầu thoạt nhìn lạnh như băng, vô cùng hung ác, Tạ Loan không hề lùi bước, anh không sợ, thế nhưng ngay lúc này diễn ra một chuyện làm Tạ Loan cùng nhóm mục tạp ở đối diện đều bất ngờ.

Lúc Tạ Loan bị nhóm mục tạp nhìn chằm chằm, ấu tể mục tạp ở bên cạnh liền nhích tới chắn trước mặt Tạ Loan, đối mặt với rất nhiều mục tạp thành niên, thậm chí còn phát ra tiếng gầm trầm thấp từ cổ họng.

Không hẳn là địch ý nhưng đó là âm thanh biểu thị cảnh giác, ấu tể mục tạp hướng đồng tộc biểu thị ý bảo hộ thanh niên.

Cho dù đối mặt là rất nhiều đồng tộc trưởng thành có sức chiến đấu cường đại hơn mình, ấu tể mục tạp vẫn hành động như vậy.

“Ni Khắc.” Tạ Loan sửng sốt một chút thì kịp phản ứng, đối với hành động dũng cảm muốn bảo hộ mình, Tạ Loan hiển nhiên rất cảm động, bất quá anh cũng biết nhóm mục tạp thành niên ở trong phòng cũng không hề có địch ý.

Vỗ nhẹ cánh tay ấu tể mục tạp, Tạ Loan trấn an bé.

Thấy ấu tể mục tạp lại ngoan ngoãn nhích qua bên cạnh thanh niên, Đỗ Khắc nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra cho nhóm mục tạp, báo cho bọn họ biết thanh niên là bảo mẫu tới hỗ trợ bảo dưỡng trứng ấu tể.

Con mục tạp trưởng thành dáng người lớn nhất chính là trưởng thôn này, nghe Đỗ Khắc nói xong, nó liền gật đầu với Đỗ Khắc.

Dễ dàng cảm nhận được thái độ của nhóm mục tạp đối với mình từ dò xét biến thành thân thiện, Tạ Loan nghe nhóm mục tạp phát ra tiếng kêu trầm thấp với mình, tựa hồ là cám ơn anh đã nguyện ý tới tinh cầu này hỗ trợ, mặc dù hiện giờ anh căn bản vẫn chưa làm gì cả.

Sau khi giới thiệu thân phận xong, Tạ Loan được một con mục tạp trưởng thành dẫn tới phòng để số trứng ấu tể cần hỗ trợ.

Đó là một căn phòng độc lập, tám quả trứng ấu tể màu xám tro được đặt trên giường lớn mềm mại, phía trên được đắp một tấm chăn nhỏ.

Những quả trứng này đều bị chôn vùi lúc vụ sạt lở diễn ra, từ mặt ngoài thì không nhìn ra thương tích, thế nhưng sau khi dùng tinh thần lực dò xét, phản ứng sinh mệnh của những quả trứng này quả thực rất yếu ớt.

Kích cỡ của mỗi quả trứng đại khái cũng tương tự con nặc khắc tư đang vùi mình trong lòng anh, mặc dù mục tạp thành niên có dáng người rất lớn, ấu tể mục tạp sáu tháng tuổi cũng có dáng người tương đối, thế nhưng lúc còn là trứng ấu tể khi vừa sinh ra thì rất nhỏ rất nhỏ, có thể dễ dàng ôm vào lòng.

Vén chiếc chăn đang đắp trên quả trứng ra, Tạ Loan ôm quả trứng mục tạp màu xám tro vào lòng.

Không nắm chắc là có thể cứu những quả trứng này, thế nhưng anh nhất định phải dốc hết sức.

Sau khi quyết định, Tạ Loan áp nhẹ lòng bàn tay trái lên vỏ quả trứng, bắt đầu cẩn thận dẫn dắt tinh thần lực kích ứng ấu tể vẫn chưa phá xác này.

Truyện Chữ Hay