Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

chương 263: hồng lộ nhai có người bán võ học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cách đó không lâu, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch đã vào thành trước sư đồ Từ Hiền, sau một hồi dò la tin tức, huynh đệ hai người rất nhanh đã tìm được kẻ mà Lữ Phi Yến sang tay chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】nhưng đồng thời cũng nhận được tin dữ: Hai ngày trước đã có người mua nó mất rồi.

Đánh mất cơ hội sửa sai, mấy ngày sau đó, béo ca ca và béo đệ đệ đều sống trong sợ hãi.

Thường thường buổi sáng mỗi người đều ăn đến mười cái bánh bao mới tạm no bụng, thế mà giờ chỉ còn ăn được chín cái, mỗi đêm phải ngủ liền bốn canh giờ mới chịu dậy, mà nay chỉ được ba canh rưỡi đã tỉnh như sáo, quả thật là ăn không ngon, ngủ không yên, nơm nớp lo sợ.

Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch lại không biết, muốn bán một món hàng được giá, chủ nhân của món hàng trước tiên phải chăm chút ngoại hình, tuốt lại phần vỏ cho nó.

Thế nên trước khi【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】rơi vào tay vị khách hàng vô danh kia, tất cả những dấu vết dị dạng trên cỗ xe đều đã được xóa đi cả rồi, dòng chữ do hai huynh đệ để lại đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng như đã nói, bộ đôi mập mạp này không biết, vậy nên khi loáng thoáng thấy được bóng dáng của đại ma đầu Từ tiên sinh kia xuất hiện nơi đầu phố, không cần nhắc nhở gì nhau, cả hai lập tức co giò bỏ chạy, tức tốc về khách điếm thu dọn hành lý, tranh thủ rời thành ngay trong hôm nay.

Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch quyết định rồi, chuyến này cả hai sẽ bỏ qua luôn trạm Trường An, trực tiếp từ Tiền Châu chạy đến Binh Châu, chỉ cần cách tên ma đầu kia càng xa càng tốt là được.

Gác câu chuyện về hai kẻ dở hơi này sang một bên, ở hướng ngược lại, Từ Hiền từ lâu đã an tọa trên cỗ Thiên Cơ Xa của mình, Lý Tự Thành theo sát ngay bên cạnh, gương mặt không chút cảm xúc, hoặc nói chính xác hơn là đơ.

Mắt sắc thấy được hai thân ảnh mập mạp ở đằng xa, Lý Tự Thành chợt reo lên: “Là hai người kia!”

Thị lực của Từ Hiền vượt xa thường nhân, đương nhiên cũng nhìn thấy, gặp hai người hớt hải bỏ chạy sau khi thấy sư đồ nhà mình xuất hiện, hắn chỉ cho là họ vẫn còn sợ hãi Lý Tự Thành, nào đâu biết được bản thân mình mới là nguyên nhân chính khiến cặp huynh đệ nọ chạy bán sống bán chết.

Cho nên hắn rất là thản nhiên răn dạy Lý Tự Thành: “Tự Thành, sau này trò chuyện với người khác, chớ có nói những câu như muốn tiễn họ một đoạn, vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm là ngươi muốn đánh hắn.”

Lý Tự Thành nghe xong, chợt gãi đầu hỏi lại: “Nhưng thưa tiên sinh, nếu đệ tử muốn tiễn biệt người khác vậy phải nói thế nào?”

“Cái này…” Từ Hiền giống như bị hỏi khó, hắn phải ngẫm nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Hừm, cũng không phải là không cho ngươi nói, miễn là đừng nói sau khi vừa đấu võ, chém giết là được.”“Vâng, tiên sinh.”

Thấy Lý Tự Thành nghiêm túc đáp lại, Từ Hiền gật gù tỏ vẻ hài lòng, sau đó liếc qua【Tầm Hung Kính】một cái rồi mới tiến vào con phố náo nhiệt gọi Hồng Lộ Nhai này.

Nghe tên thôi cũng biết, đây nhất định là một con phố có địa vị không tầm thường tại tòa thành này, ai bảo nó trùng tên với Hồng Lộ thành cơ chứ.

Hồng Lộ Nhai, Hồng Lộ Nhai, trên đường hoàn toàn không có trải thảm đỏ, nhưng Từ Hiền biết đây lại là cái tên không thể nào thích hợp hơn cho đoạn đường phồn hoa này.

Theo những gì mà hắn tìm hiểu được, trăm năm trước Hồng Lộ thành vẫn chưa được gọi là Hồng Lộ thành, chỉ là sau khi xảy ra một cuộc thảm sát, tòa thành này mới được đổi sang cái tên như bây giờ.

Cuộc thảm sát kia có hơn một ngàn tên võ lâm cao thủ tham dự vào, nghe đâu là vì tranh đoạt một món thần binh mà dẫn tới.

Sở dĩ được gọi là thảm sát, bởi vì trong trận chiến của hơn ngàn tên võ lâm cao thủ ấy, có một tên ma đầu thân mang vũ lực áp đảo quần hùng, hơn nữa còn đạt được món thần binh kia giúp sức, một mình tàn sát mấy ngàn đến gần cả vạn người, đúng nghĩa giết đến máu chảy thành sông.

Chỉ có hơn ngàn người tranh đoạt, mà ma đầu lại giết đến gần vạn, nghe thì có vẻ vô lý, nhưng đó lại là sự thật. Bởi vì món thần binh kia thực chất là một thanh ma binh, nó khống chế tâm trí của ma đầu, khiến hắn chỉ còn biết giết và giết, không những võ lâm cao thủ mà đến cả bách tính vô tội cũng không tránh khỏi kiếp nạn.

Mặc dù sau đó Binh Châu Long thị đã phái cao thủ Thần Mạch đến trấn áp ma đầu, nhưng người chết thì cũng đã chết, không thể sống lại.

Theo sử sách ghi lại, sau khi thu dọn tất cả thi thể trong thành, người ta mới phát hiện khắp thành đều có vết máu rơi vãi.

Máu của người chết không biết vì lý do gì mà bị rút hết ra ngoài cơ thể, khiến cả tòa thành như bị nhuộm đỏ, phải tẩy rửa suốt bảy ngày bảy đêm mới hết.

Sau đó mới biết, thứ tạo thành hiện tượng này chính là thanh ma binh kia, một trong những công dụng của nó chính là hút máu của địch thủ tẩm bổ cho chính mình, chỉ là vào thời điểm ấy ma binh vẫn chưa được giải phong hoàn toàn nên chỉ có hút máu chứ không có tẩm bổ.

Chỗ Hồng Lộ Nhai mà sư đồ Từ Hiền đang đứng chính là chiến trường chủ của cuộc thảm sát năm đó, một phần ba số người mất mạng đều nằm tại nơi đây.

“…theo lời kể của kẻ may mắn sống sót được trong trận chiến năm xưa, hôm ấy trời mưa, nước dâng ba tấc, nhưng lúc y nhìn xuống lại chẳng thấy nước đâu, chỉ thấy một màu đỏ ngầu, huyết hải thao thiên, tưởng như luyện ngục hiện nhân gian…”

Trên đây là một đoạn Từ Hiền đọc được trong sách sử khi nói về xuất xứ của cái tên Hồng Lộ Nhai, cũng nhờ đó mà hắn biết cái gọi là thần binh hoặc ma binh kia có uy năng kinh khủng bậc nào.

Vậy nên Từ Hiền mới có thái độ dè chừng như vậy đối với thanh thần kiếm Tuyệt Tiên kia.

Dù sao ở thế giới này có lẽ chỉ một mình hắn là biết đến Phong Thần, Hồng Hoang, cũng biết được chủ nhân đầu tiên của Tuyệt Tiên Kiếm là ai.

Ma Tổ!

Mặc dù【Tuyệt Tiên Kiếm】này rõ ràng không phải Tuyệt Tiên Kiếm kia, nhưng nếu nó đã có cái danh xưng ấy, vậy Từ Hiền không suy nghĩ nhiều cũng không được, hắn cũng không muốn tâm trí của mình bị một thanh kiếm khống chế.

Hiệp Đạo Giang Hồ rõ ràng không có ý định bảo hộ Từ Hiền khỏi mấy vấn đề như vậy, nếu không thì hắn đã chẳng nhiều lần tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện【Từ Hàng Kiếm Điển】rồi.

‘Trước khi đạt được quyển tiếp theo của kiếm điển, đồng thời luyện đến cảnh giới như ý, tốt nhất là ta không nên vội đúc kiếm.’

Từ Hiền tự răn, sau đó hắn lại cười tự giễu: ‘Mà muốn vội cũng chẳng được, nội việc thu thập đủ nguyên liệu rèn đã không dễ, huống hồ còn cần bỏ không ít thời gian ra thăng cấp nghề phụ.’

【Từ Hàng Kiếm Điển】là thần công tu tâm tuyệt đỉnh, đặt trường hợp xấu nhất là【Tuyệt Tiên Kiếm】có thể ảnh hưởng đến tâm trí của mình, Từ Hiền tin là chỉ cần bản thân có được đạo tâm vững như bàn thạch thì không cần lo ngại làm chi.

Tự mình ngẫm lại, hắn cũng thấy buồn cười, chỉ mới là một bản vẽ mà thôi, còn chưa phải thành phẩm mà đã khiến bản thân phải nghĩ ngợi đủ điều, bận càng thêm bận.

Nhưng Từ Hiền lại rất thích điều này, bởi vì đấy chính là động lực để hắn có thể tiến bộ nhanh hơn.

“Tiên sinh, người có chuyện gì vui sao?” Thấy tiên sinh nhà mình khi thì nhíu mày trầm tư, khi thì tủm tỉm mà cười, Lý Tự Thành như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, chỉ có thể lên tiếng hỏi thăm.

Âm thanh của gã kéo Từ Hiền trở lại thực tại, nghe vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng khoát tay bảo một tiếng “không có gì”, sau đó bắt đầu tập trung quan sát con phố từng là nhân gian luyện ngục này.

Kỳ thật cũng không có gì khác so với đường cái trung tâm, cũng đông đúc người qua kẻ lại, chỉ là số lượng nhân sĩ giang hồ nhiều đến vượt trội mà thôi.

Không cần dùng đến【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】thì dựa vào khí tức của người đi đường, Từ Hiền cũng có thể nhận ra cứ mười người thì có đến bảy, tám kẻ là võ tu, Hậu Thiên, Tiên Thiên đều có, mặc dù tỉ lệ là một so bốn mươi.

Về phần Huyền Tàng cảnh, Từ Hiền biểu thị không biết, bởi thiên nhãn tạm thời không thể soi ra được.

Đối với hắn mà nói, một người bình thường có thể là người bình thường, cũng có thể là cao thủ Huyền Tàng, thậm chí Thần Mạch đang dạo chơi dân gian.

Chậm rãi lăn bánh, liếc thấy vị trí của mục tiêu đầu tiên chỉ cách mình chưa đến ba mươi trượng, hơn nữa vẫn đang giẫm chân tại chỗ, Từ Hiền cũng không vội chạy tới đánh giết, thong thả thưởng thức phong tình nơi Hồng Lộ Nhai, nhìn hàng quán bày biện bên đường, nghe tiếng rao vọng khắp phố phường.

“Bảo kiếm đây, bảo kiếm đây! Chém sắt như chém bùn, giá cả phải chăng, chỉ cần mười lượng bạc, một thanh bảo kiếm mang về, truyền cho hậu nhân bách thế!”

“Bồi Linh Lộ, Bồi Linh Lộ gia truyền! Một ngụm Bồi Linh rơi vào bụng, từ đây Tiên Thiên chẳng xa vời!”

“Bí tịch Trung Thừa Địa cấp, đao pháp cao thâm khó lường, không bán kẻ nghèo đói, chỉ bán người hữu duyên!”

‘Khố rách áo ôm phường vô phúc, gia tài bạc triệu kẻ hữu duyên. Chính là loại hữu duyên này sao?’ Nghe tiếng rao đến từ quầy hàng cách chỗ mình chẳng được vài thước, Từ Hiền mắt lộ ý cười, ra hiệu cho Lý Tự Thành cùng tiến tới đó.

Dù sao hắn chính là một “kẻ hữu duyên” hàng thật giá thật.

Truyện Chữ Hay