Một khắc đồng hồ sau, dưới ánh mặt trời chói chang mà ấm áp, sư đồ Từ Hiền một lần nữa xuất hiện bên ngoài phủ ty, trong tay mỗi người nhiều thêm một chiếc lệnh bài màu đen, mặt trước có biểu trưng của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ, mặt sau thì chỉ khắc duy nhất một chữ Ngoại.
Tiễn Từ Hiền và đệ tử nhà hắn ra cửa, trên mặt Trương đội trưởng chợt lộ vài phần tiếc nuối, buồn bực nói rằng:
“Thật có lỗi quá Từ tiên sinh! Ta có nhiệm vụ cần bàn giao, sau đó còn phải đi nghe một trận tụng kinh thuyết giáo, không thể bồi tiếp ngươi thăm thú Hồng Lộ Thành. Thống lĩnh cũng thiệt là, nghe lén chúng ta nói chuyện thì cũng thôi đi, còn đòi răn dạy nọ kia, làm như kết cấu nhân sự của Huyền Kiếm Phủ không ai biết đấy, thế mà muốn phạt lão Trương đây một tháng bổng lộc vì làm lộ bí mật.”
Nghe lão Trương giở giọng oán trách, Từ Hiền chợt cảm thấy có chút buồn cười, nhỏ giọng nói với hắn:
“Trương lão ca, theo ngươi nói thì vị thống lĩnh đại nhân kia là tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Tàng, ngươi có chắc là bản thân mình đứng ở đây nói xấu sẽ không bị y nghe thấy chăng?”
Chờ Từ Hiền nói xong, nét mặt của Trương đội trưởng lập tức cứng lại, thần sắc khổ sở như đang táo bón, gượng cười bảo rằng: “Hẳn là… không nghe được đâu… ha?”
Từ Hiền không đáp, chỉ dùng ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn lão Trương, người sau bị hắn nhìn đến run rẩy toàn thân, cuối cùng nhanh chân hoảng hốt chạy trở vào phủ ty, thân hình trong chớp mắt đã biến mất trước mặt Từ Hiền, chỉ để lại một câu nói bái biệt đầy gấp gáp:
“Từ tiên sinh du ngoạn vui vẻ, khách sạn Duyệt Lai đúng không, chờ có rảnh rỗi Trương mỗ nhất định tới tìm ngươi… Lão đại… sự việc không… ngài nghĩ…”
Nghe âm thanh hèn mọn mà ngắt quãng, càng lúc càng xa của Trương đội trưởng, Từ Hiền chỉ hiểu ý cười khẽ một tiếng rồi chuyển hướng của Thiên Cơ Xa, chậm rãi lăn bánh rời đi con phố vắng.
Ban đầu hắn còn cảm thấy kỳ lạ vì không gặp người nào thủ vệ phủ ty, nhưng lúc này mượn【Tọa Vong Kinh】cảm ứng, Từ Hiền mới chợt phát hiện hai tên võ tu Hậu Thiên thập nhị trọng ẩn nấp ở gian nhà đối diện cửa phủ, thế mới biết đằng đó cũng thuộc sở hữu của Huyền Kiếm Phủ.
‘Hoặc không chỉ gian nhà đó, mà cả con phố này đều thuộc về Huyền Kiếm Phủ cũng chưa biết chừng.’ Từ Hiền thầm nghĩ, dựa vào khuôn viên rộng lớn bên trong phủ ty, lại thêm việc trên phố không có dân chúng qua lại, hắn cảm thấy suy đoán của mình rất có thể là chính xác.Một người đi bộ, một người ngồi xe, chẳng mấy chốc sư đồ Từ Hiền đã bước ra đường cái, thoát khỏi sự vắng lặng trong con phố không người, hòa vào bầu không khí ồn ào của dòng người xô bồ.
“Tiên sinh, tiếp đó chúng ta phải đi đâu, tìm Lý tiền bối sao?” Lý Tự Thành hỏi, trí nhớ của tiểu tử này cũng không tệ lắm, thế mà còn nhớ chuyện Lý Bất Mặc từng nói rằng y sẽ tới Hồng Lộ Thành nghe hát.
Này cũng là vì gã cảm thấy Lý Bất Mặc chính là hảo hữu của tiên sinh nhà mình, giống như Hứa đại phu vậy, thế nên mới ghi nhớ những chuyện liên quan đến y, chứ còn những người khác thì gã chẳng thèm để tâm đến.
Như vị Trương đội trưởng tận sức hiến ân cần cho Từ Hiền vừa rồi, nếu không phải tiên sinh nhà mình lên tiếng, Lý Tự Thành cũng không nhớ được người này họ gì, chỉ nhớ là hắn suýt bị mình đánh cho một trận tơi bời mà thôi.
Trước câu hỏi của gã, Từ Hiền lại lắc đầu bảo rằng: “Không cần đi tìm, hữu duyên ắt tương ngộ, ta tin rằng Lý huynh cũng nghĩ như thế, dù sao thiên hạ to lớn còn có thể gặp nhau, huống hồ đây chỉ là nơi tiểu thành.”
“Vâng tiên sinh.” Lý Tự Thành gãi đầu đáp lại, cũng không hỏi nữa, cho rằng tiên sinh tự có tính toán.
Từ Hiền đương nhiên đã định sẵn trong đầu nên đi đâu, dọc theo con đường cũ, chừng một khắc đồng hồ sau, hắn và đệ tử nhà mình đã xuất hiện ở tiệm quan tài gặp được khi nãy.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi với bộ râu cá trê, y lúc này giống như đang nghỉ ngơi lấy giọng cho đợt rao hàng tiếp theo, thần sắc chán nản ngồi chồm hỗm ngay bậc cửa ra vào, ánh mắt đờ đẫn nhìn dòng người qua lại.
Bên trái là tiệm nhang, bên phải là tiệm trái cây, cả hai tiệm này đều có khách vô khách ra, chỉ riêng tiệm của y ở giữa là chẳng ma nào ngó tới, cũng chẳng trách chủ tiệm quan tài lại có bộ dạng chán chường như vậy.
Đương lúc y đang tính toán trong đầu xem nên làm gì để sống qua mùa đông năm nay, một giọng nói ấm áp dễ chịu nhưng cũng có phần lạnh lùng, xa cách chợt vang lên bên tai, kéo y trở lại thực tại: “Xin hỏi ngươi chính là chủ của tiệm này sao?”
Vẻ mặt mừng rỡ, chủ tiệm quan tài tỉnh hồn nhìn lại, lập tức thấy một vị bạch y công tử khí chất xuất trần ngồi xe lăn đang ở ngay trước mặt mình, trên đùi là một chú nai con mập mạp, sau lưng có một tên thanh niên màu da rám nắng, nhân cao mã đại ôm thiết côn đứng hầu, bộ dạng tựa như hộ vệ thiếp thân.
Thân mang nghề làm quan tài tổ truyền hơn trăm năm, đối với các loại chất liệu gỗ, nhãn lực của chủ tiệm quan tài phải nói là thâm sâu vô cùng, liếc một cái liền nhận ra toàn bộ chiếc xe lăn của Từ Hiền đều được làm bằng Tụ Linh Mộc, cái hồ lô rượu màu ngà ở bên hông hắn chính là làm bằng Bất Nhiễm Mộc.
Chủ tiệm quan tài đoán đúng gần hết, ngoại trừ một chi tiết nhỏ, đó chính là cái hồ lô của Từ Hiền không có chứa rượu, hắn chỉ dùng nó để đựng nước uống thông thường mà thôi.
Còn về Bất Nhiễm Mộc, đây chính là loại linh mộc thứ hai mà Từ Hiền sưu tập được, gốc gác của nó thì chính từ cái giá sách trong mật thất của An Lăng tại hầm mỏ bỏ hoang.
So với Tụ Linh Mộc thì diệu dụng Bất Nhiễm Mộc có phần kém hơn, nhưng cũng không quá tệ, đó chính là nó có thể ngăn cách ngoại vật bám vào, bảo trì tươi mới, thường được dùng làm ấm chén, bát đũa trong các gia đình quyền quý, giá trị không thua gì các loại đồ vật bằng bạc.
Từ việc nhận ra hai loại linh mộc này, chủ tiệm quan tài lập tức có thể kết luận Từ Hiền rất có tiền, mà đối với kẻ rất có tiền…
Thái độ của chủ tiệm quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nét mặt lạnh tanh, giọng điệu hờ hững, thậm chí có phần chán ghét mà rằng: “Không bán, không bán! Các ngươi có tiền thì hay lắm sao, ta không muốn lặp lại lần nữa, Vương Bát này có chết cũng không bán tiệm cho các ngươi, mời các ngươi đi cho!”
Vương Bát ra sức ra sức xua đuổi, y tưởng rằng Từ Hiền cũng như đám phú thương tới đòi mua lại cửa tiệm của mình khi trước, vậy nên xua đuổi rất là quyết liệt.
“Tiệm của ngươi không phải là bán quan tài sao, lúc nãy tại hạ còn thấy ngươi rao hàng cơ mà?” Từ Hiền bị xua đuổi cũng chỉ hơi hơi nhíu mày, giữ sự trầm tĩnh, kiên nhẫn hỏi thêm một câu.
“Không bán, không bán, đánh chết cũng…”
“…bán!” Thần sắc bỗng trở nên ngốc trệ, Vương Bát lúc này chợt nhận ra là tên bạch y công tử này hình như muốn mua quan tài, không phải mua tiệm của mình?
Sợ mình nghe nhầm, Vương Bát bèn thấp thỏm hỏi lại một câu để xác nhận: “Vị… vị công tử này, ngươi là muốn mua quan tài cho ta, không đúng, mua quan tài cho ngươi, ấy cũng không đúng. Phi phi, ngươi là muốn mua quan tài, không phải mua tiệm của ta?”
Nghe họ Vương hỏi vậy, nghĩ đến chuyện tiệm quan tài làm ăn ế ẩm, Từ Hiền lập tức nghĩ rõ tiền căn hậu quả trong đó, cũng không để bụng chuyện y vô lễ với mình vừa rồi, gật đầu khẳng định: “Phải, tại hạ là tới mua quan tài, không phải mua tiệm của ngươi.”
Vương Bát nghe xong lập tức mừng rỡ như điên, cuống quít nói lời tạ lỗi rồi dẫn sư đồ Từ Hiền vào tiệm, thao thao bất tuyệt:
“Công tử muốn mua quan tài, tới tiệm của Vương Bát ta là đúng rồi! Nhà ta mấy đời đều làm nghề đóng quan tài, đến nay đã được trăm năm, kỹ nghệ nhất tuyệt, bảo đảm để công tử ngươi hài lòng…”
Từ Hiền vừa nhìn đủ loại kiểu dáng quan tài đang bày trong tiệm, vừa nghe họ Vương giới thiệu: “…cái này làm bằng gỗ Ngọc Am, cái này làm bằng Mộc Liên Tâm, cái này làm từ Hoàng Đàn, còn có đây là tác phẩm đắc ý nhất của ta, trấn tiệm chi bảo làm từ Kim Ti Nam Mộc, không biết khách quan có chọn được chiếc áo quan nào ưng ý hay chưa?”
Từ Hiền không vội đáp, không gian trong tiệm cũng không lớn, hắn dạo qua một vòng, sau đó chỉ vào một chiếc quan tài có kiểu dáng đơn giản, chất gỗ phổ thông, nhẹ giọng nói rằng: “Ta muốn loại này…”
Thấy hắn chọn loại có giá gần như thấp nhất trong tiệm, Vương Bát liền quýnh lên, nhưng còn chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe nửa câu sau của Từ Hiền: “…mười ba chiếc.”
‘Trình độ này cũng có thợ mộc cấp năm, cấp sáu, quả thật không tệ.’ Sờ nhẹ lên nắp quan tài gần nhất, Từ Hiền chẳng để ý đến sắc mặt khi xanh khi đỏ của Vương Bát, không một tiếng động tiếp nhận tân nhiệm vụ của hệ thống, chỉ bâng quơ hỏi một câu:
“Ông chủ Vương, cửa tiệm gặp khó khăn như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện bán quan tài hỏa táng sao?”
Nghe thế, Vương Bát lập tức sững sờ, ngơ ngác hỏi lại: “Quan tài hỏa táng? Hỏa táng… còn cần quan tài?”